Sau khi vòng thứ 2 kết thúc, giữ lại tổng cộng 35 thí sinh, nhóm thí sinh chuẩn bị cho vòng thứ 2 đều đã cực kì mệt mỏi, tất cả tổ đạo diễn cũng đã làm liên tục mấy ngày, vì thế sau khi kết thúc tổ tiết mục cho tất cả các thí sinh nghỉ một ngày, không thu hình, tùy ý nghỉ ngơi.
Hề Thời không nướng, sáng sớm liền chạy tới căn tin ký túc, mượn đầu bếp của căn tin một ít đồ dùng và nguyên liệu nấu ăn, nướng không ít bánh nướng.
Cô đem bánh quy chia vào mấy hộp nhỏ, sau đó tới lúc gần 11 giờ liền mang bánh quy đi tới trước cửa phòng ký túc xá nam.
Cô cảm thấy tầm này chắc mọi người cũng đã thức dậy rồi.
Hề Thời gõ cửa xong, ôm bánh quy nhu thuận đứng ở cửa.
“Ai đấy?” Cô nghe thấy tiếng bên trong hỏi ra.
Hề Thời thở ra một hơi, đang muốn báo tên, cửa trước mặt đã lập tức mở ra.
Đập vào mặt cô là ánh sáng yếu ớt cùng với khí nóng.
Sau đó cô nhìn thấy 86 đầu tóc lộn xộn, mặc một cái quần ngủ, để trần nửa người trên, đang đứng ở cạnh cửa vừa dụi mắt vừa nói: “Ai mà sớm vậy.”
“Tôi…” Hề Thời vốn tưởng rằng tầm này không tính là sớm, không nghĩ tới người trong phòng hình như vẫn còn đang ngủ.
Cô đối mặt với 86 để trần, lập tức kích động che mắt đi: “Thật xin lỗi, tôi không nghĩ mọi người vẫn còn đang nghỉ ngơi.”
86 cuối cùng cũng mở mắt được, thấy rõ người đang đứng ở cửa.
“MD!” Anh ta lập tức dọa nhảy dựng người, cũng không quản Hề Thời, tay chân luống cuống chạy về nhặt lên áo ngủ mình vắt trên ghế để mặc vào.
Cùng lúc đó, trong phòng trực tiếp của ký túc.
Tối hôm qua trực tiếp buổi thứ 2 qua đi số lượng người xem ngày càng nhiều, nhất là hôm qua nhóm Lưu quang đẹp trai tới long trời nở đất đã có không ít fan, bọn họ từ sáng sớm đã chạy vào xem, kết quả đợi đến 11 giờ, trong ký túc nhóm Lưu quang vẫn là tối om, bọn họ vẫn còn đang ngủ.
Đang lúc mọi người nghi ngờ bọn họ có tính ngủ tới chiều không, rốt cuộc, Hề Thời đã tới phá đi màn ký túc ngủ say này.
Sau đó tất cả mọi người bị cảnh 86 thấy Hề Thời ở ngoài cửa liền hốt hoảng chạy về mặc áo vào làm cho cười điên.
[Ha ha ha ha Hề Thời khi đó sẽ: Không nghĩ tới là tôi đi]
[Vì sao một người đàn ông trưởng thành thẹn thùng lại giống như cô vợ nhỏ vậy ha ha ha ha ha ha ha tôi cười ha ha]
[MD! Tôi vừa vặn nhìn thấy cơ bụng, dáng người của 86 a!] [Tôi cũng thấy được, cơ bụng, là cơ bụng thật!]
…
Mấy người còn lại cũng bị động tĩnh này nháo cho tỉnh dậy, từ trong chăn chui ra.
Icy dậy sớm, nghe được động tĩnh, ngậm bàn chải đánh răng từ trong phòng vệ sinh đi ra.
86 mặc áo xong, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa, cười gượng với Hề Thời hai tiếng: “Cái, có chuyện gì sao?”
“Nếu không…. Vào trong rồi nói?” Anh ta nghiêng người, ý mời vào.
Hề Thời nhìn phòng ký túc xá còn mờ sáng, nhìn có vẻ như mấy thành viên vẫn còn trên giường.
Cô lắc lắc đầu, biết chính mình vào lúc không thích hợp: “Không, không cần.”
Cô nhớ lại mục đích chuyến này của mình, giơ túi lớn trong tay đưa cho 86: “Bên trong là bánh quy nướng, tổng cộng có 6 phần, là tự tôi làm, mọi người mỗi người một phần.”
“A?” 86 kinh ngạc một tiếng, nhận lấy túi giấy.
Hề Thời bỏ tay xuống: “Cảm ơn mọi người thời gian qua đã chiếu cố tôi, cảm ơn mọi người dậy tôi rap, bánh quy này chỉ là một chút quà nhỏ bé không đáng để ý, mọi người là đồng đội tốt nhất trên đời, thật sự rất cảm ơn!”
Đạo diễn nói vòng 3 có thể là đấu cá nhân, cho nên khả năng cô sẽ không tiếp tục hợp tác với nhóm Lưu quang nữa.
86 giống như không nghĩ tới sáng sớm Hề Thời tới để cảm ơn, sờ sờ ót, bộ dáng có chút thẹn thùng: “Ai nha, không phải là chỉ dạy cô có 2 câu rap sao, không cần như vậy…” Nói xong anh ta đối mặt với Hề Thời, sau cùng còn nở nụ cười, giơ giơ bánh quy lên với Hề Thời, “Được, cảm ơn nha!”
Màn đạn: [Ác nhân cái gì! Đây rõ ràng là một đoàn ấm áp tốt tính!]
[Tôi cũng muốn ăn bánh quy Hề Thời làm]
[Này là tuyệt thế mỹ nữ rồi! Lên được phòng đọc rap lại còn biết làm bánh quy!]
[Vòng ba thật sự là đấu cá nhân sao? Tổ hợp tiểu bạch hoa đoàn sủng với lục đại kim mao phải BE rồi hả? Tôi khóc] (BE: Bad ending)
[Không được BE đâu hu hu hu hu]
…
Hề Thời đưa bánh quy xong, đang chuẩn bị đi, Icy liền đi qua.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Anh ta là người duy nhất trong nhóm đã rời giường rửa mặt xong xuôi, nhìn Hề Thời tới cửa, sau cùng giơ tay, cầm lấy mũ treo bên cạnh, đội lên đỉnh đầu Hề Thời: “Cho cô rồi.”
Hề Thời ngẩng đầu sờ sờ mũ trên đầu một chút, sau đó ngẩng mặt lên cười: “Cảm ơn!”
Màn đạn đã kêu rên cả hội.
Tự động biến thành màu hồng, toàn bộ đều hiện dòng chữ [Ở bên nhau đi].
Hề Thời đương nhiên không nhìn thấy những màn đạn này, đưa bánh quy tới biểu đạt đều là cảm ơn, trong lòng thoáng không thoải mái.
Trước cô cũng làm bánh quy rồi, nhưng Giang Hành Triệt cũng không cần bánh quy của cô, hiện tại cảm thấy được thứ gì chỉ có đưa cho người thích hợp, mới là chân chính.
Như vậy vừa không phụ người khác, cũng không phụ cô.
Rất không dễ dàng gì có thời gian nghỉ ngơi, Hề Thời ở trong ký túc nghỉ trưa, hôm nay thí sinh có thể đi ra ngoài, ngoại trừ ký túc trực tiếp ra thì bên ngoài căn bản không có nhân viên công tác, cho nên buổi tối cô cùng Mia, Hà Đậu, tới quán lẩu gần đó ăn lẩu.
Ăn xong trời đã tối rồi, đường đi không xa, ba người đi bộ về ký túc.
Hề Thời đi đường vừa nói vừa cười, biết ngày mai sẽ bắt đầu giai đoạn trận đấu tiếp, tất cả mọi người cực kì quý trọng chút cảm giác thoải mái sau thăng cấp này.
Chẳng qua loại cảm giác thoải mái này vẫn tiếp tục đến khi Hề Thời nhìn thấy một chiếc xe ở dưới ký túc.
Chiếc xe này giống như vẫn chờ ở chỗ này.
Trong bóng đêm, Hề Thời không thấy rõ xe gì, nhưng có thể nhìn đến ánh đèn bên trong, người ngồi bên trong, hơn nữa thu hút nhất vẫn là biển số chiếc xe kia…
Mia cũng thấy được, nhìn biển số xe kia rồi liên tục đọc mấy dãy số, nhịn không được nói tục một câu: “Biển số xe này thật kiêu ngạo.”
Hà Đậu: “Là đang chờ ai sao? Chẳng lẽ còn có rapper nào phải về nhà kế thừa gia sản hàng tỉ lại chạy tới chương trình của chúng ta sao?”
Này tính là chuyện cười đi, Mia nở nụ cười, Hề Thời lúc đó khóe môi cong lên rồi lại hạ xuống.
Cô về ký túc trước, sau đó lại nói với bạn cùng phòng là mình thiếu chút đồ, xuống dưới siêu thị mua ít.
Hề Thời xuống lầu, nhìn chiếc xe kia vẫn đậu ở chỗ này như cũ.
Cô biết chiếc xe kia.
Người trong xe giống như thấy được cô, ánh đèn lóe lên một cái.
Hề Thời nhìn thấy tài xế bên cạnh Giang Hành Triệt từ ghế lái xuất hiện, đi về phía cô, khom người chào một câu: “Hề tiểu thư, Giang tổng ở trong xe chờ cô.”
Hề Thời nhìn thoáng về phía xe, cũng không tính qua đó: “Có chuyện gì nói thẳng đi.”
Lái xe thấy Hề Thời trả lời như vậy, đành phải xoay người trở lại bên xe, không biết là nói gì đó với người bên trong.
Sau đó ông ta chậm rãi mở cửa xe, người ngồi bên trong chậm rãi xuống xe.
Hề Thời không biết vì sao Giang Hành Triệt lại tới đây tìm cô. Bởi vì theo cô biết, anh phải là bề bộn nhiều việc chứ.
Có lẽ là vì lần trước đã đem những lời muốn nói nói ra hết rồi, Hề Thời đột nhiên cảm thấy bình tĩnh, trên mặt không có biểu tình gì: “Giang tổng.”
Giang Hành Triệt nghe được tiếng “Giang tổng” xa cách kia, nhớ tới bộ dáng của cô ở trên sân khấu vòng vừa rồi.
Anh hít vào một hơi, nhìn cô, mở miệng: “Em rút lui đi, chúng ta kết hôn.”