Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

181: Một Đinh Triệt rất khác


trước sau

Tiểu Ngư đứng bên cạnh, yên lặng nhìn một già một trẻ vừa khóc vừa cười trước mắt, nhìn thiếu niên xinh đẹp cao sang kia không chút nào để ý quỳ một gối xuống nền đất, mặc cho người đàn bà mù lòa già cả khắp người tản ra thứ mùi khó ngửi của người nghèo kia tùy tiện vuốt ve, khóe miệng luôn mỉm cười, giống như một đứa trẻ vô cùng ỷ lại vào người lớn, thỏa mãn quyến luyến thân nhân đã nuôi dưỡng mình bấy lâu nay.

Người Đinh Triệt muốn gặp là bà lão mù này? Hơn nữa tình cảm giữa hai người lại tốt như vậy?

Tiểu Ngư vừa chuẩn xác đặt bánh ngọt vào tay Đinh Triệt, vừa suy đoán thân phận của bà lão.

Bà lão này hẳn không phải người có quan hệ huyết thống với Đinh Triệt, Đinh gia tuy rằng sa sút, nhưng không đến mức khốn cùng như vậy, huống chi Đinh Triệt còn gọi bà là nhũ mẫu, cho nên tám phần mười chỉ là một hạ nhân thương yêu khi hắn còn nhỏ mà thôi. Chỉ là, Đinh Triệt trước nay vốn cao ngạo, tình cảm đối với bà lão mù lại nồng hậu và chân thành đến thế, thật giống như hắn vốn dĩ chưa từng là con cháu nhà quyền tướng mà chỉ là một đứa trẻ bình thường hầu hạ dưới gối bà nội mình mà thôi.

“Khụ khụ khụ…” Bà lão đang vui sướng ăn bánh ngọt, bỗng nhiên bị nghẹn, Đinh Triệt vội vàng vỗ nhẹ lưng cho bà.

Tôi đi tìm nước, Tiểu Ngư dùng ánh mắt ra hiệu cho Đinh Triệt, rồi bỏ bánh ngọt xuống chạy vào nhà.

Mới bước vào một bước, Tiểu Ngư thấy trước mắt tối sầm lại, đồng thời, một mùi lạ xộc vào mũi khiến nàng nhịn không được nín thở. Những năm gần đây, dù là những ngày gian khổ nhất khi nàng mới xuyên không đến, cũng phải đem căn nhà tranh nho nhỏ của mình quét dọn sạch sẽ, chưa bao giờ ngửi phải thứ mùi buồn nôn như vậy.

Cũng may trên cái bàn bên cạnh giường có một ấm trà và một cái chén, Tiểu Ngư vội bước tới rót nước, nhanh chóng bước ra ngoài.

Bà lão uống trà, lúc này mới thấy thoải mái một chút.

“Nhũ mẫu đói bụng đã lâu, không nên ăn quá nhiều bánh ngọt khô, đợi lát nữa ăn ít cháo thì thích hợp hơn.” Tiểu Ngư nhắc nhở.

“Triệt Nhi à, vị cô nương này là a hoàn của cậu sao?” Bà lão giờ mới phát hiện có người khác, ngẩng cặp mắt mù hỏi.

Đinh Triệt thoáng nhìn qua Tiểu Ngư đang làm mặt quỷ với hắn, mỉm cười nói: “Không, nàng là bằng hữu của con, gọi là Tiểu Ngư.”

“Ồ, là bằng hữu của Triệt Nhi sao? Vậy bà già này phải xem cho rõ mới được.” Bà lão nhất thời kích động kêu lên, giơ tay cố gắng chạm đến Tiểu Ngư, gọi: “Tiểu Ngư cô nương…”

“Con chào nhũ mẫu…” Tiểu Ngư không còn cách nào khác, đành bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Đinh Triệt, để cho bàn tay gầy khô của bà chạm vào mình.

Vừa ngồi xuống, lập tức có thể cảm thấy mùi lạ rất nặng tỏa ra từ người bà lão, nhưng trước mặt Đinh Triệt, nàng thật sự không tiện nín thở, đành cố sức xem nhẹ.

“Tốt tốt tốt, bé ngoan.” Tay bà lão run run sờ qua mặt Tiểu Ngư, nét mặt tràn đầy vui sướng: “Triệt Nhi à, đây nhất định là một cô nương rất xinh đẹp đúng không?”

“Đúng vậy.” Đinh Triệt mỉm cười nhìn thoáng qua Tiểu Ngư đang đỏ mặt, ánh mắt ôn nhu khác thường. Tiểu Ngư vội vàng cụp mi mắt, hơi hoảng loạn không dám tiếp xúc trực tiếp với mắt hắn.

“Không chỉ đẹp người, mà còn có tấm lòng lương thiện.” Bà lão như biết xem tướng, vui mừng tuyên bố, nắm tay Tiểu Ngư, từ ái vỗ nhẹ hai người trẻ tuổi, bỗng nhiên trở nên thương tâm. “Triệt Nhi à, nhũ mẫu nghe nói khi cậu và lão ăn mày kia rời đi, chẳng mang theo a hoàn người hầu nào, Triệt Nhi đáng thương của ta, khi đó một mình cậu làm sao sống nổi?”

Đúng nhỉ, năm đó quý công tử như hắn trải qua cuộc sống thế nào? Với tính tình lão già quái dị kia, tuyệt đối không thiếu muốn hắn đi hầu hạ, không biết làm sao mà hắn vượt qua được? Tiểu Ngư cũng không nén được hiếu kỳ, nhìn về phía Đinh Triệt, mở to đôi mắt long lanh như một câu hỏi không lời.

“Mọi việc đều luôn có bắt đầu, quen rồi thì không sao hết.” Đinh Triệt mỉm cười, ngược lại khuyên giải bà lão đang đau lòng: “Nhũ mẫu, người đừng lo cho con, giờ không phải con đang rất tốt hay sao? Hơn nữa, nếu không có những năm ấy, Triệt Nhi cũng sẽ không hiểu được rất nhiều đạo lý, sẽ không học được nhiều điều khác nhau.”

Hắn nửa chữ khổ cũng không nhắc đến, lại khiến bà lão tiếc thương vô cùng.

“Nhớ lại năm đó ông nội cậu chưa bị bãi chức, Đinh gia chúng ta vinh quang thế nào, được người tôn kính thế nào..” Bà lão rõ ràng là cô quạnh lâu lắm, khó khăn mới có một người nghe mình nói chuyện, hơn nữa người này lại là tiểu công tử mà năm xưa bà yêu thương nhất, nhất thời lầu bầu lẩm bẩm không ngừng, hai tay thường vỗ vỗ tay hai người, khiến Tiểu Ngư không thể không liên tục ngồi trước mặt bà, không đành lòng đứng dậy.

“Nhũ mẫu, những chuyện này đừng nói nữa. Nói đến người đi! Hôm nay con mới nghe ngóng được nhũ mẫu ở đây, sao người lại ở chỗ này vậy? Mấy năm này người sống thế nào?”

Đinh Triệt áy náy nhìn thoáng qua Tiểu Ngư, Tiểu Ngư đáp lại hắn một cái mỉm cười, nhìn hắn vẻ mặt như thường quỳ dưới chân bà lão hầu hạ, nàng bỗng cảm thấy mùi từ người bà lão cũng không đến nỗi quá khó chịu nghẹt thở.

“Aizz, chỉ trách bà già này năm đó mắt mù, tin thằng ranh con không lương tâm đáng chém ngàn dao kia…” Nhắc tới chuyện cũ chua xót, bà lão đau lòng không ngớt, kể lại hết mọi sự tình.

Một lúc lâu sau, thân thể vốn dĩ không tốt, lại vừa ăn no xong dễ dàng mệt mỏi, bà lão mặc dù gắng gượng chống cơn buồn ngủ, Đinh Triệt lại không đành lòng, nhẹ điểm qua huyệt ngủ của bà, để bà lão được yên ổn nghỉ ngơi.

Đi ra khỏi căn nhà tràn ngập mùi mốc meo khó ngửi, Đinh Triệt yên lặng đứng bên cạnh bờ tường rào lụp xụp.

Hôm nay hắn mặc áo dài màu trắng phớt xanh, thân áo dài tôn rõ dáng người cao thon, thỉnh thoảng vạt áo lại bị gió thu phất tung, lại thêm bốn phía cảnh thu tiêu điều, dường như trên người hắn có một loại tang thương nhàn nhạt không hợp độ tuổi.

Tiểu Ngư bước tới bên cạnh, nhẹ nhàng an ủi: “Cậu đừng buồn, bất kể trước đây thế nào, hiện giờ không phải đã tìm được bà ấy rồi sao?”

“Khi ta còn nhỏ, cha mẹ ở bên cạnh không nhiều. Vì phụ thân thân thể không tốt, mẫu thân không thể đủ sức chăm sóc tất cả, vì vậy phân nửa thời gian đều gửi ta ở bên cạnh ông nội. Sau phụ thân ra ngoài nhậm chức, mẫu thân đi cùng, cơ hội gặp họ lại càng không có. Ở nhà tuy có a hoàn bà vú, nhưng thật sự coi ta làm người thân mà đối đãi lại chỉ có nhũ mẫu trước đây của cha. Sau khi Đinh gia suy tàn, ông nội ta vì nhũ mẫu đã chăm sóc cả hai đời cha con ta, liền cho bà ấy một khoản phí dưỡng lão không ít.” Đinh Triệt không quay đầu, chỉ chăm chú nhìn lên bầu trời xanh vô tận, rành rọt nói, giọng hơi trầm thấp: “Vốn dĩ ta tưởng rằng bà ấy có nơi chốn dựa vào, có thể áo cơm không lo an hưởng tuổi già, không ngờ khoản tiền đó lại hại bà.”

Tiểu Ngư im lặng nửa ngày, mới nói: “Có một số việc không phải mỗi người đều có thể khống chế, huống chi những tình huống đó nhà cậu cũng không thể dự liệu trước được, cậu không cần đổ trách nhiệm vào mình.”

Năm đó Đinh gia cũng không bạc đãi bà lão, chỉ là bà lão bất hạnh có một đứa cháu trai bề ngoài thật thà hiền lành, thực tế lại nghiện cờ bạc, không chỉ mất đi nhà cũ và người vợ, còn phải đền cả tính mạng mình nữa. Nếu không phải người tỷ muội năm xưa còn nhớ thương tình cảm chị em, bỏ qua sự phản đối của con cháu mà thu nhận bà, chỉ sợ bà lão hai mắt mù vì khóc đã sớm chết đói chết rét ở đầu đường.

Mỗi người có số mạng của mình, nhất là đối với những người dân thường không có năng lực đặc thù để tự bảo vệ mình, đối diện với số phận, lại càng yếu ớt vô lực, may mắn nàng không nằm trong số đó. Những gì thuộc về nàng, nàng nhất định dốc hết sức mình chống đỡ, bảo hộ những điều đó.

“Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc.”

“Cậu nói đi.”

“Ta muốn mua một ngôi nhà ở gần nhà ngươi, đem nhũ mẫu đến đó ở, sau đó mua hai hạ nhân hầu hạ bà. Chỉ là ta không thể ở bên cạnh bà lâu dài, cho nên, muốn nhờ ngươi khi nào rảnh thì đến giúp đỡ chút ít, miễn cho hạ nhân bằng mặt không bằng lòng mà bắt nạt bà.”

“Được.”

“Sao nhận lời nhanh vậy? Ta nghe nói ngươi ghét nhất là quản chuyện của người khác.” Đinh Triệt quay đầu nhìn nàng, như muốn tìm trong ánh mắt bình thản của nàng một chút gì miễn cưỡng.

“Vì.. việc này chẳng hề phiền phức.” Tiểu Ngư hơi nhún vai, cười thản nhiên, “Việc tôi cần làm chỉ là thuận tiện qua xem xét một ít thôi mà.”

Thực tế, khi Đinh Triệt mở miệng nàng đã đoán được nhất định có liên quan đến bà lão này, hơn nữa cũng dự đinh trước sẽ đồng ý yêu cầu của hắn, với điều kiện nhà mình bây giờ, lại tìm hai người hầu đến chuyên hầu hạ bà lão cũng không có gì khó khăn, dù cho không có người hầu, tin rằng lão cha của nàng chắc chắn cũng chỉ có vui mừng không chút để bụng, chẳng cần nàng phải tự mình đi hầu hạ. Huống chi Đinh Triệt cũng không có ý giao hẳn bà lão cho nàng, chỉ là nhờ cậy chút vì tiện gần nhà, thỉnh thoảng nàng đến giám sát hạ nhân có tận tâm hầu hạ hay không, việc nhỏ chút ít như vậy mà nàng không giúp được, thì không khỏi quá là máu lạnh.

“Cám ơn!” Đinh Triệt thấp giọng nói, ánh mặt trời mùa thu rực rỡ chiếu xuống gương mặt tuấn tú của hắn, như phủ lên đó một lớp hào quang nhàn nhạt, chói mắt vô cùng.

“Có cần khách khí như vậy sao?” Tiểu Ngư liếc mắt, đem một câu y hệt trước đây trả lại cho hắn.

Đinh Triệt ngẩn ra, nhớ tới những lời hai người nói trước đó không lâu trong khách sạn, bất giác mỉm cười: “Hình như không cần..”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây