Mưa to xối xả đến nhanh mà đi cũng nhanh, hơn nửa canh giờ sau, sắc trời như bất ngờ bị lột mất một lớp da cũ ảm đạm, lộ ra màu xanh lam tươi tắn trong vắt, dưới ánh nắng trời, một giọt sương treo trên đầu chiếc lá nhọn hoắt, ánh sáng bị khúc xạ lấp lánh xinh đẹp, khiến rừng cây và đồng ruộng trông càng thêm tràn ngập sức sống.
“A, tỷ tỷ mau nhìn kìa, cầu vồng!” Trên sườn núi, Phạm Bạch Thái hưng phấn kéo tay áo Tiểu Ngư, ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn vòng cung xinh đẹp phía chân trời.
“Ừ, thấy rồi, cầu vồng đẹp quá.”
Tiểu Ngư ôm cáo con Bối Bối, mỉm cười nhìn chăm chú, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành, trong lòng đột nhiên hiện lên mấy câu của một bài hát đã nghe từ rất lâu: sau cơn mưa rồi trời lại sáng, xin hãy tin sẽ có cầu vồng, mưa gió đến hãy cứ đón nhận, em vẫn luôn ở bên cạnh anh..*
Giờ phút này đứng trước cầu vồng, sợ hãi lẫn kinh hoàng đêm đó giống như cơn mưa lớn vừa rồi, đều đã rơi hết xuống lẫn vào bùn đất dưới chân, ngấm sâu vào lòng đất. Còn tương lai của bọn họ, tuy rằng tạm thời còn giống như con đường lầy lội khó đi trước mắt, nhưng đường dù có nhiều bùn lầy hơn nữa cũng sẽ đến lúc khô ráo, những ngày gian nan rồi cũng sẽ dần đi qua, chỉ cần cả nhà còn ở bên nhau, như vậy, hy vọng sẽ mãi mãi tốt đẹp giống như cầu vồng trước mắt.
“Đúng là cầu vồng kìa, hình như đã rất lâu rồi ta chưa nhìn thấy.” Phạm Thông bước lên phía trước, đồng thời ôm chặt vai hai chị em, cảm khái: “Hiện giờ tất cả mọi người đều có thể thuận lợi thoát được, thật là không dễ, chỉ tiếc căn nhà kia… Đúng rồi… Tiểu Ngư!”
“Hmn?” Tiểu Ngư phát ra một tiếng bằng giọng mũi.
“Chúng ta… còn bao nhiêu tiền?” Phạm Thông do dự một chút, nhưng rồi vẫn hỏi tiếp.
Muốn làm gì? Tiểu Ngư nhất thời khó hiểu, quay đầu nhìn hắn.
“Chúng ta hại nhà của người ta bị đốt, cũng không nên cứ vậy mà bỏ đi phải không?” Phạm Thông thở dài.
Tiểu Ngư lúc này mới hiểu ra, ngạc nhiên: “Cha à, không phải lúc này mà cha còn muốn đền tiền cho người ta chứ?”
Đúng vậy, nhà bọn họ hại chủ cho thuê nhà bị đốt mất nhà, theo lý mà nói thì, quả thật là nên bồi thường, nhưng chuyện như vậy xảy ra cũng là không ai đoán được, bọn họ bây giờ chạy trối chết còn không kịp, sao có thể mạo hiểm quay trở về đền tiền cho người ta? Huống hồ…
Nhìn Phạm Thông hơi hơi xấu hổ, ánh mắt lại hiện lên vẻ cương quyết, kỳ thật lúc vừa nói ra, Tiểu Ngư đã biết với tính tình Phạm Thông, tuyệt đối sẽ không cứ vậy mà bỏ đi, nàng thở dài, trước mặt hắn lấy ra túi tiền mang theo bên mình đưa cho Phạm Thông, để hắn tự cân nhắc: “Trước không nói đến việc chúng ta tiếp theo đây chỗ nào cũng phải dùng đến tiền, dù có là không ăn không uống, tất cả chỗ tiền này đưa cho người ta cũng không đủ để bồi thường.”
Ba năm này, cuộc sống cả nhà căn bản chỉ dựa vào hai huynh đệ săn bắn, cần chi ra có tiền học phí cho Đông Đông và La Đản, tiền thuê nhà, thức ăn, quần áo, chi tiêu hằng ngày, tiết kiệm đến đâu cũng không được mấy chục xâu tiền. Lần này vội vội vàng vàng chạy trốn, vì để tránh bị dò xét phải giả trang người có tiền, không thể không trang diện ngoài mặt, cho nên còn lại càng ít.
Phạm Thông nhìn túi tiền trong tay, giật mình, có chút do dự nhìn Tiểu Ngư, ấp úng: “Tiểu Ngư, cha còn nhớ.. ba năm trước… Thượng Quan công tử kia… hình như…”
Nghe hắn nhắc đến Thượng Quan, Tiểu Ngư lập tức hiểu được ý hắn muốn nói đến trong tay nàng còn có một miếng ngọc bội đáng giá, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Đương nhiên nàng biết mình còn có ngọc bội có thể đáng giá mấy chục xâu tiền, nhưng vấn đề là nàng không thể không giữ lại một đường lùi cho cả nhà chứ! Một nhà năm người mỗi ngày đều phải ăn uống, để tránh lộ ra dấu vết, trước khi rời xa khỏi Nhữ Châu không thể dùng cách cũ để mưu sinh. Quãng đường tiếp theo nhất định chỉ có chi ra chứ không có thu vào, những ngày này vốn đã túng quẫn, hiện giờ lại có thêm một Không Sắc hòa thượng, Phạm Thông còn đang bị thương, sau này càng không biết còn phải chạy trốn bao lâu. Thêm nữa là chẳng lẽ sau này bọn họ tìm được nơi định cư ở lại thì không phải có nơi để ở? Không cần ăn? Không cần mặc? Ngọc bội kia không đến vạn bất đắc dĩ thì sao có thể bán đi chứ! Hơn nữa cho dù muốn bán, lấy thân phận của bọn họ cũng không thể nào đi đến tiệm mà cầm đồ được.
Thấy sắc mặt con gái không vui, Phạm Thông đã biết tính nàng lập tức không dám nhiều lời nữa. Nhưng nhớ đến người chủ nhà vô tội, không khỏi lại bùi ngùi thở dài, sắc mặt ảm đạm nhíu mày còn muốn tìm cách khác, Phạm Thông hắn cả đời cũng không muốn thua thiếu người khác, huống chi người ta chỉ là một dân chúng bình thường, dựng được căn nhà cũng thật sự không dễ dàng, nếu cứ như vậy mà buông tay bỏ đi thật sự hắn không thể yên lòng.
Thấy Phạm Thông áy náy, Tiểu Ngư vốn chính mình cũng đang bất đắc dĩ trong lòng không khỏi mềm lại, lập tức lại càng thêm hận Cảnh Đạo Sơn kia.
Ngụy quân tử chết tiệt, đều là lão ta làm hại, nếu không phải lão ta, bọn họ tuy rằng vẫn sẽ rời khỏi thôn, nhưng là có thể đường đường chính chính mà đi, lại càng không phải biến thành tội phạm bị truy nã thế này. Thế nhưng bất kể tội là ai gây ra, nhà bọn họ thuê của người ta đã bị đốt cháy chung quy cũng là sự thật, cứ như vậy mà đi, không chỉ Phạm Thông, mà chính nàng lương tâm cũng không dễ chịu, hơn nữa ba năm này, người chủ cho thuê nhà kia đối với bọn họ cũng rất chiếu cố.
“Thế này vậy, cha, tiền này chúng ta sẽ đền.” Tiểu Ngư suy nghĩ một chút, nói, “Có điều không phải bây giờ. Tình huống của chúng ta lúc này là đặc biệt, cho dù có tiền cũng không thể quay trở về đưa tiền bồi thường cho người ta, không bằng trước tạm hoãn đã, chờ sau này yên ổn, chúng ta lại nghĩ cách gửi tiền trở về?”
Phạm Thông ngẩn ra, thở dài: “Nhưng chúng ta đi lần này, trong thời gian ngắn sẽ không thể nào quay lại, hay là chờ Nhị thúc và mọi người thay quần áo xong, chúng ta lại bàn lại chút đi!”
“Ta cảm thấy Tiểu Ngư nói rất đúng, đại ca, bây giờ cho dù có tiền chúng ta cũng không có cách nào đưa cho người ta, ta còn phải bảo vệ mọi người, huynh có thương tích trong người, lại càng không thể lén lút quay về được.”
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Phạm Đại đã thay đồ xong rất nhanh đã bước lại, theo sau là La Đản ôm trên tay một đống lớn quần áo ướt sũng. “Chúng ta bây giờ còn chưa thể nói là an toàn, từ hôm đó đến bây giờ, tên khốn Cảnh Đạo Sơn kia chỉ xuất hiện một lần trong đêm đó, ai biết bọn chúng muốn giở âm mưu quỷ kế gì, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi Nhữ Châu mới được.”
“Cha, tuy nhà đã bị đốt, nhưng may là đại thúc còn có nhà khác, cũng không cần dùng ngôi nhà đó ngay, chúng ta dù sao cũng đừng làm liên lụy đến người ta, nếu cha cảm thấy áy náy, chờ sau khi chúng ta yên ổn lại để Nhị thúc trở về một chuyến, đến lúc đó đền nhiều thêm chút bạc là được.” Tiểu Ngư gật đầu nói, “Trước mắt việc cấp bách nhất hẳn là tính xem tiếp theo nên đi tiếp như thế nào, đi về đâu mới được.”
“Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy.” Nghĩ đến tình hình thực tế, Phạm Thông cũng chỉ còn cách thỏa hiệp, lập tức lấy lại tinh thần. “Nếu Không Sắc sư phụ đã quyết định đi cùng chúng ta, ta cảm thấy chúng ta tốt nhất vẫn là đi về hướng nam. Tục ngữ nói, trời cao hoàng đế xa, chúng ta cách triều đình càng xa càng tốt, lại càng an toàn, chờ qua Trường Giang, chúng ta lại một lần nữa tìm một nơi sơn minh thủy tú hẻo lánh ẩn cư, cả nhà về sau bình an mà sống, mọi người thấy thế nào?”
Còn muốn chui đầu vào núi nữa sao? Tiểu Ngư bản năng cảm thấy không ổn, nhưng còn chưa kịp phản đối, Phạm Đại đã mở miệng trước.
“Đại ca, huynh đừng có nghĩ trong núi là an toàn nhất nữa, theo ta thấy, chỉ cần có đám khốn kiếp Cảnh Đạo Sơn kia thì, chỉ sợ nơi mình càng cho là bí mật lại càng nguy hiểm. Nếu lần trước chúng ta ở trong thị trấn, bọn chúng dám làm càn giết người đốt nhà như vậy sao?” Phạm Đại không cho là đúng nói, “Chuyện đã qua mười mấy năm mà bọn chúng còn chưa hết hy vọng, những chỗ núi sâu rừng rậm còn không biết có bao nhiêu hang ổ của bọn chúng nữa, không ổn, không ổn!”
“Con cũng cảm thấy không ổn.” Tiểu Ngư vừa suy nghĩ vừa chậm rãi nói, “Nhị thúc nói rất đúng, trong núi quả thật không nhất định an toàn, tục ngữ có câu, tiểu ẩn vu dã, đại ẩn vu thị, con lại thấy thành lớn càng đông đúc ngược lại càng an toàn.”
(Tiểu ẩn vu dã, đại ẩn vu thị: đại để nghĩa là ẩn cư ở nơi hẻo lánh là thường, ẩn cư ở nơi thành thị mới là hay nhất.)
“Thành lớn?” Phạm Thông nghẹn họng nhìn trân trối. “Nhưng mà Tiểu Ngư, chúng ta hiện giờ là tội phạm quan phủ truy nã đó.”
“Chính bởi vì chúng ta là tội phạm truy nã, nên bất kể là quan phủ hay Cảnh Đạo Sơn mới càng không thể ngờ được chúng ta lại ở trong thành lớn.” Tiểu Ngư càng nói càng cảm thấy suy nghĩ rõ ràng, “Vấn đề tranh truy nã chúng ta không cần quá lo lắng, quan phủ truy nã là hai người đàn ông giống nhau như đúc mang theo hai đứa con trai, một đứa bé gái và một hòa thượng, nhưng hiện giờ Nhị thúc ẩn núp kín, chúng ta lại cải trang cách ăn mặc, chỉ cần chúng ta cẩn thận giấu mình đề phòng, bọn họ sẽ rất khó nhận ra chúng ta.”
“Thế nhưng chúng ta không thể cứ mãi cải trang như vậy được đúng không?” Phạm Thông cau mày nhìn thoáng qua cái xe, trên đó còn đang ngồi một vị “phu nhân” nữa kìa!
“Đương nhiên đây chỉ là một cách tạm thời, không phải nói chúng ta sẽ cả đời đều cải trang như vậy.” Tiểu Ngư cười nói. “Chờ chúng ta đến được thành lớn, lại tìm cách khác che giấu, nhân khẩu ở thành lớn rất đông, quan phủ không thể mỗi ngày đều lục soát được đúng không? Đừng quên, bọn họ vì phòng ngừa người khác tranh công, hiện giờ còn chưa dám đem chuyện công khai hết ra, do đó liền cho chúng ta cơ hội.”
“Tuy nói như vậy, nhưng chúng ta ngoại trừ săn thú cũng không còn nghề nào khác, hơn nữa trong thành không giống như ở nông thôn, cái gì cũng đắt, chi tiêu nhất định sẽ rất lớn, chúng ta sẽ sống thế nào?” Phạm Thông vừa uể oải vừa bất đắc dĩ.
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nhất định sẽ có cách.” Tiểu Ngư lại vẫn thoải mái, căn bản không lo về vấn đề này, kinh tế đời Tống phát triển như vậy, nhất định sẽ có cơ hội khởi nghiệp, sao phải sợ không tìm thấy việc gì làm chứ? Cho dù không có việc làm thích hợp, nàng cũng có thể nghĩ cách làm ăn buôn bán nhỏ được mà!
Đến thời đại này đã hơn ba năm, nàng còn chưa có lúc nào dùng đến vốn liếng có từ kiếp trước của mình đâu!