Mùi trầm hương trong điện nặng nề ngập mũi, Như Ý thấy nao nao trong lòng, liền cố gắng nhẫn nhịn xuống: “Vĩnh Liễn là chính cung con vợ cả, Hoàng thượng lập Vĩnh Liễn làm Thái tử cũng là điều hợp tình hợp lý”. Hoàng đế bất giác xúc động nói: “Lúc nhỏ trẫm tự biết mình không phải là con vợ cả mà là có thân phận con thứ xuất cho đến nay trẫm đã trở thành Hoàng đế, có được thiên hạ nhưng đêm đêm nghĩ lại lúc đó vẫn còn cảm thấy kinh hãi.
Đại Thanh ta từ khi khai quốc đến nay, từ Thuận Trị gia, Khang Hi gia đến tiên đế và đến trẫm đều con của thứ xuất.
Trẫm thật sự rất muốn con của trẫm có được danh chính ngôn thuận của con vợ cả, thận phận cao quý, có như vậy mới thay trẫm hoàn thành được nguyện vọng lúc nhỏ mà thôi”. Như Ý nghe hắn cảm khái như vậy, liền hiểu được Hoàng đế là người mẫn cảm như vậy, trời sinh hắn cơ khổ, lúc còn ấu niên chịu đủ xót xa thiếu sót, mặc dù bây giờ đã có đầy đủ nhưng lại không thể bù lại khoảng thời gian trước đây, cho nên hắn mới để ý như vậy, cố chấp như vậy, muốn hoàn thành tâm nguyện của hắn năm đó.
Như vậy, nàng làm sao dám đối nghịch tâm tư của hắn, nàng cúi xuống, nằm ở trên đầu gối Hoàng đế nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng muốn làm thì nhất định sẽ làm được.
Nhị a ca cũng tốt, cũng như hoàn thành được tâm ý của Hoàng thượng”. Hoàng đế vỗ về nàng, nói: “Như Ý, trẫm biết nàng thương yêu Đại a ca, Đại a ca cũng không chịu thua kém ai nhưng hắn không phải do đích thân nàng sinh ra.
Thân phận Triết phi cũng không thể so với Hoàng hậu.
Tam a ca tuy rằng khả ái nhưng vì dưỡng dục quá kỹ cho nên mới yếu ớt như vậy, về sau cũng chỉ có thể thành an nhàn phú quý.
Di quý nhân mang thai, sinh hạ công chúa cũng tốt A ca cũng tốt, trẫm đều chỉ muốn hy vọng mẫu tử nàng ta có được bình an mà thôi”. Như Ý nhẹ giọng đáp: “Dạ” rồi chỉ lẳng lặng nằm trên đầu gối của hắn, nghe tiếng hít thở của hắn.
Hoàng đế nói nhỏ bên tai nàng: “Trẫm biết làm vậy thật không công bằng, trẫm và nàng còn chưa có con nhưng trẫm thật sự không biết nên nói thế nào chỉ đành nói ra tâm tư nhiều năm của trẫm cho nàng nghe để nàng hiểu rõ mà thôi”. Như Ý nắm tay Hoàng đế, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp hiểu được.
Về sau nếu thần thiếp và Hoàng thượng có con, thần thiếp cũng chỉ hy vọng cả đời hắn được phú quý bình an là được rồi”. Trong mắt Hoàng đế động dung cảm thiết: “Như Ý, cảm ơn nàng đã hiểu được trẫm.
Trẫm cũng biết, nàng chịu sự ủy khuất nhưng tất cả cũng bởi vì danh phận cho nên trẫm không thể không khiến nàng chịu ủy khuất được”. Như Ý gật đầu nói: “Chuyện Hoàng thượng muốn lập Thái tử, Hoàng thượng đã nói cho Hoàng hậu biết chưa? Nếu Hoàng hậu biết, nhất định sẽ vui mừng lắm”. Hoàng đế lắc đầu nói: “Lúc Khang Hi gia còn tại thế, chính bởi vì công bố Thái tử quá sớm cho nên mới khiến cho các vị Hoàng tử chia bè phái mà tranh đấu lẫn nhau.
Trẫm sẽ không giống như tiên đế mà nói ra điều đó, Trẫm không muốn Thái tử kiêu căng, mẫu gia chuyên quyền cho nên trẫm chưa tính đến việc nói cho Hoàng hậu biết, Như Ý, nàng cũng đừng nói chuyện này cho bất cứ ai nhé”. Như Ý nhìn ánh mắt Hoàng đế, gật đầu nói: “Hoàng thượng nói gì, thần thiếp đều nhớ kỹ.
Nhưng thần thiếp có một chuyện không thể không hỏi Hoàng thượng, Vương Khâm đã chết, nay nô tài hầu hạ Hoàng thượng có thuận buồm xuôi gió không? Hoàng thượng có cần tuyển thêm vài người từ trong Nội Vụ phủ để hầu hạ không?”. Hoàng đế gắp một miếng ăn lót dạ và uống một ngụm nước nói: “Lý Ngọc mọi chuyện đều cẩn thận, hắn cũng khiêm tốn, không kiêu căng, hai tháng nay trẫm đã quan sát hắn cho nên mới đem vị trí Phó Tổng quản Thái giám ban cho hắn rồi”. Như Ý ôn nhu nói: “Lý Ngọc là người thông minh nhưng hắn vẫn còn trẻ, Hoàng thượng phải cố gắng trọng dụng tài năng của hắn”. Hoàng đế “Ừ” một tiếng, nghe bên ngoài có tiếng người vang lên, liền nói: “Bên ngoài ai đó?” Như Ý nhìn nói: “Là Ngự Thiện phòng đưa tôm cá đến tiểu phòng bếp chế biến cho Di quý nhân” Hoàng đế nói: “Thái y có nói lúc mang thai ăn nhiều tôm cá mới tốt, trẫm nhớ rõ khi Mai quý nhân mang thai cũng rất thích ăn.
Hôm qua trẫm có thăm Di quý nhân, nàng ta nói mấy ngày nay nàng ta thấy đau đầu choáng váng, tinh thần bất ổn, cũng không biết vì sao lại như vậy, trong lòng trẫm thật sự lo lắng”. Như Ý nói: “Thái y đã chẩn mạch có nói nữ nhân mang thai đều có biểu hiện như vậy nhưng mà bởi vì tinh thần Di quý nhân bất an, ngoài miệng còn có lở loét, may mà Thái y đã kê đơn thuốc hạ hỏa, thần thiếp cũng căn dặn tiểu phòng bếp nấu trà hoa cúc và canh đậu xanh cho Di quý nhân, hi vọng muội ấy ăn vào sẽ thấy thoải mái một chút”. Hoàng đế nhíu mày nói: “Mai quý nhân lúc mang thai cũng có tâm hỏa tràn đầy, khóe miệng lở loét, bây giờ Di quý nhân cũng vậy, trẫm thật sự thấy sợ hãi.
Nay Hoàng hậu bận rộn cho nên Như Ý, mọi chuyện đều nhờ nàng chăm sóc chiếu cố”. Như Ý lại cười nói: “Hoàng thượng yên tâm, Di quý nhân ở Diên Hi cung thì thần thiếp cũng thấy an tâm” Hoàng đế nói: “Trẫm tất nhiên là yên tâm rồi, mỗi khi bước vào trong điện của nàng, ngửi thấy mùi trầm hương, trẫm đều cảm thấy tâm tư yên tĩnh”. Như Ý mỉm cười: “Cũng nhờ có Hoàng thượng ân chuẩn, chỉ cho phép thần thiếp dùng thứ này thôi”. Sau khi dùng bữa cơm, Hoàng đế liền đứng dậy đi đến Dưỡng Tâm điện, Như Ý lại nghĩ đến chuyện lập Thái tử, lại nghĩ đến thân thể Di quý nhân, thật sự cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Đang suy nghĩ thì đã thấy Hải Lạn vội vã chạy đến nói: “Tỷ tỷ, muội mới đến chỗ Di quý nhân thấy Di quý nhân không được tốt, tỷ tỷ mau qua xem đi” Như Ý vội vàng đứng dậy, liền phân phó cung nhân đi thỉnh thái y, lập tức đi theo Hải Lan đến Đông Noãn các.
Di quý nhân mang thai, tuy rằng đang vào tháng 3 nhưng trong điện vẫn có vài chậu than, Như Ý cùng Hải Lan tiến vào, Di quý nhân cuốn chặt trong chiếc áo ngủ bằng gấm, cả người mệt mỏi nằm nghiêng trên giường, tựa hồ hít thở có chút khó khăn, sắc mặt trông rất khó coi.
Trong điện đốt đàn hương, trong chậu than cũng ném vào vài miếng than, đủ loại hương khí hòa quyện vào nhau, lại khiến cho người ngửi thấy bực mình.
Như Ý vội phân phó nói: “Bên trong hương khí quá nặng, mau mở cửa sổ cho quý nhân hít thở không khí đi”. Di quý nhân ôm chặt lấy tấm chăn, nói: “Nhàn phi nương nương, đừng mở cửa, có người muốn hại muội” Như Ý vội cười nói: “Hảo muội muội, ở đây là Diên Hi cung, không ai dám hại muội đâu!” Như Ý dùng tay sờ vào mặt Di quý nhân, thấy trên người nàng đều nóng, toàn thân đổ mồ hôi, nàng vội lấy khăn tay thay Di quý nhân lau nhẹ nhàng, ôn nhu nói: “Muội đừng sợ, nói cho bổn cung nghe, vừa rồi có phải muội gặp ác mộng không?” Di quý nhân sợ hãi lui vào góc giường, chỉ trên mặt đất kinh sợ nói: “Có nhiều rắn, có nhiều rắn muốn nhào vào muội mà cắn muội!” Hải Lan vội lấy xuống một hương bao, cười nói: “Muội đừng sợ, trong Diên Hi cung có treo nhiều hương bao trừ rắn, rắn ngửi thấy liền sẽ bỏ chạy, muội yên tâm đi” Hải Lan nhìn Di quý nhân, có chút lo lắng nói: “Đầu Di quý nhân tựa hồ có chút nóng lên, các ngươi mau đi lấy chút nước ấm cho quý nhân uống đi”.
Nàng nhìn khóe miệng lở loét của Di quý nhân, như là so với ngày hôm qua lớn hơn một chút, liền nói: “Thái y đã kê đơn thuốc thanh nhiệt trừ hỏa cho quý nhân uống rồi sao? Sao vết thương ở miệng quý nhân ngày càng lớn vậy?”
Cung nhân hầu hạ Di quý nhân nói: “Bẩm Hải quý nhân, bữa tối đêm qua tiểu chủ ăn nhiều thịt cá, không chừng bởi vì như thế mà vết thương ngoài miệng mới lớn như vậy.
Nô tỳ cũng đã khuyên nhủ nhưng tiểu chủ nói ăn nhiều tôm cá mới khiến cho hài tử trong bụng thông minh cho nên bị chút lở loét cũng không sao”. Hải Lan lắc đầu nói: “Không sao thế nào chứ? Các ngươi hãy nghe lời ta dặn, ngày thường hãy thay nước trà của Di quý nhân thành trà hoa cúc mới tốt” Đang nói chuyện thì Hứa thái y liền đến, Như Ý vội lệnh cho Hứa thái y chẩn mạch cho Di quý nhân, Hứa thái y chẩn mạch xong lắc đầu nói: “Mấy ngày nay có phải tiểu chủ hay gặp ác mộng đúng không?” Di quý nhân mệt mỏi gật đầu: “Từ cái ngày Kinh Trập gặp rắn độc, đêm nào ta cũng gặp ác mộng mà bất an” Hứa thái y hiểu ý: “Một khi tỉnh lại sẽ thấy cả người nóng lên, suy yếu vô lực, tim đập nhanh, càng khiến cho cả người run rẩy, trong bụng hơi đau, có phải tiểu chủ thấy như vậy không?” Trong mắt Di quý nhân chợt lóe lên một tia sáng: “Thái y nói đúng.
Tuy rằng mỗi ngày ta đều thấy bất an như vậy nhưng ban ngày lại muốn ăn nhiều, dám hỏi Thái y vì sao ta lại như thế?” Hứa Thái y vuốt chòm râu ở cằm chậm rãi nói: “Tiểu chủ lần đầu mang thai, thai tháng thứ 3 là lúc chấn kinh, dẫn đến tim đập nhanh lo lắng cho nên gặp ác mộng cũng sẽ điều khó tránh khỏi, nhiều ngày như thế, thân thể tiểu chủ mới bốc khí hỏa, khóe miệng sẽ thối rữa.Vi thần có thể cho tiểu chủ dùng chút thuốc an thần và ít thuốc thoa dùng ngoài để trị vết loét, tiểu chủ chỉ cần dùng đúng thời gian là được” Hải Lan có chút không yên lòng: “Nhưng Di quý nhân vẫn có đau bụng” Hứa thái y vẫy tay nói: “Lúc mới mang thai thì sẽ có đau bụng, đó là vì hài tử trong bụng đang chậm rãi lớn lên mà liên lụy đến thân thể người mẹ mà thôi” Như Ý vội hỏi nói: “Thân thể Di quý nhân có lúc nóng lên, không có việc gì chứ?” Hứa thái y lại cười nói: “Dựng trung thể nhiệt, chính là chuyện thường.
Tiểu chủ nếu không tin thì có thể chạm vào bất cứ nơi nào trên người Di quý nhân và so với trên người các vị tiểu chủ đều nóng hơn, cho nên nữ tử khi mang thai, cứ cho rằng mình mắc chứng phong hàn mà thân thể nóng lên, rồi lại uống thuốc đến nỗi không có hài tử.
Kỳ thật chỉ cần cho đại phu xem qua thì đều vô sự” Như Ý không khỏi bật cười, mang theo một phần cảm khái: “Đúng vậy, bổn cung và Hải Lan chưa từng sinh dục nên không biết thế nào, khó tránh khỏi có lúc không chu toàn, đa tạ Hứa thái y đã chỉ điểm” Di quý nhân vội nói: “Có Nhàn phi nương nương bên cạnh, trong lòng tần thiếp đã thấy an ổn rất nhiều, nếu còn ở lại Cảnh Dương cung kia thì mới thật sự lo âu” Hải Lan vỗ về tay nàng nói: “Mấy ngày trước ta đã đi đến Cảnh Dương cung xem qua, thấy bên trong đã tô son trát phấn lại, chắc là sợ có xà trùng xâm nhập mà làm muội kinh sợ, chờ khi trang trí xong hết, muội cũng bình an sinh hạ hài tử thì có thể quay về Cảnh Dương cung làm chủ vị được rồi” Di quý nhân thấy nao nao, vỗ về cái bụng cười nói: “Muội nào dám có hy vọng xa vời, có thể làm chủ vị một cung đâu chứ, từ lúc còn ở Vương phủ, muội bất quá chỉ là một thị nữ nhỏ nhoi trên cạnh Hoàng hậu nương nương, có thể phụng dưỡng Hoàng thượng đã là phúc đức của lão thiên gia ban cho.
Hiện tại muội chỉ ngóng trông có thể đi vào giấc ngủ yên ổn và ngày sau có thể sinh hạ hài tử bình an mà thôi” Hứa thái y nói: “Khởi bẩm Di quý nhân, vì quý nhân đang mang thai cho nên vi thần không dám kê quá nhiều thuốc để tránh làm tổn thương thai nhi cho nên chén thuốc an thần và thuốc thoa ngoài da trị khóe miệng cũng tốt, dược tính đều cực kỳ ôn hòa mặc dù hiệu quả sẽ tương đối chậm nhưng thỉnh quý nhân chớ nôn nóng” Nụ cười Di quý nhân dịu dàng như đóa hoa mùa xuân: “Thái y có thể lấy ta và thai nhi trong bụng làm trọng thì sao ta có thể trách thái y được chứ?” Như thế, Như Ý và Hải Lan cùng Di quý nhân nói chuyện phiếm cho đến giờ ngọ thiện.
Di quý nhân nhiệt tình, liền kéo Như Ý và Hải Lan ở lại dùng bữa, hai người từ chối không được, đành phải ngồi xuống.
Vì Di quý nhân có thai cho nên đồ ăn mang tới đều từ Ngự Thiện phòng chế biến hoặc là đầu bếp của riêng Di quý nhân ở tiểu phòng bếp Diên Hi cung chế biến, không thể nói là không cẩn thận.
Mỗi ngày đều đưa tới là tú cầu ốc khô, sao trân châu áp, quế hoa ngư điều, thịt gà Bát Bảo, dầu vừng thiện hồ, xương cá hồng thiêu…. Như Ý nhìn bàn ăn rực rỡ muôn màu, bất giác cười nói: “Khó trách vết loét ở miệng muội muội lại chậm lành như vậy, mỗi bữa ăn có nhiều cá tôm cũng sẽ làm bị thương miệng mình thôi” Di quý nhân ngượng ngùng nói: “Nhàn phi nương nương có điều không biết, tần thiếp vốn không thích mùi tôm cá tôm nhưng lúc Hoàng hậu nương nương mang thai đều có ăn rất nhiều cho nên Nhị a ca mới thông minh lanh lợi như thế, mà Thuần tần nương nương lúc mang thai vì chê vị tanh mà ăn ít cá tôm cho nên Tam a ca…” Di quý nhân không nói gì thêm nhưng luận về điểm này đúng là Thuần tần nuông chiều Tam a ca từ bé cho nên lúc đi học cũng trễ, học nói cũng chậm, tuy rằng bộ dáng vô cùng khả ái nhưng thật không bằng Đại a ca và Nhị a ca thông minh.
Vì duyên cớ này mà Hoàng đế cũng lạnh nhạt Thuần tần, vẫn ít đến Chung Túy cung của nàng, cũng làm cho Uyển đáp ứng Trần Uyển Nhân không được sủng ái, cũng như Tú đáp ứng lúc đầu ở chung Cảnh Dương cung của Di quý nhân sau đó lại chuyển sang Chung Túy cung cho nên Tú đáp ứng cũng không được Hoàng đế ngó ngàng tới.
Nếu sinh hạ hài tử như vậy thì chỉ sợ cả đời cả mẹ lẫn con đều liên lụy.
Như Ý và Hải Lan đều suy nghĩ như vậy, liền cảm thấy nặng nề, ngược lại khẩu vị Di quý nhân rất tốt, liên tục ăn rất nhiều cũng thoải mái. Mấy ngày yên ắng sau, Hoàng đế bởi vì quan tâm bệnh tình Vĩnh Liễn cho nên cũng ở lại Trường Xuân cung cho nên đối với Diên Hi cung khó tránh khỏi việc lạnh lẽo.
Như Ý đã biết được tâm sự Hoàng đế cho nên chỉ để ý quan tâm chăm sóc đến Di quý nhân, cũng không oán trách hắn điều gì.
Đêm nay Vĩnh Hoàng học bài, liền ở lại trong phòng Như Ý dùng bữa tối, Như Ý vỗn là người viết thư pháp tuyệt đẹp, thấy Vĩnh Hoàng học bài, cũng cảm thấy vui mừng, liền nhìn hắn tập viết đọc.
Hôm nay Vĩnh Hoàng đọc bài cho Như Ý nghe, bỗng nhiên sinh vào phần nản lòng: “Ngạch nương, mỗi ngày nhi thần đều ở tại Thượng Thư phòng cố gắng tập đọc, mỗi lần Hoàng a mã đến hỏi đều đọc cho Hoàng a mã nghe, khiến cho Hoàng a mã vui mừng.
Nhưng mà, đã nhiều ngày Hoàng a mã không đến hỏi bài vở của nhi thần” Như Ý cười, chạm nhẹ vào trán hắn nói: “Vì thế con không muốn học nữa sao?” Vĩnh Hoàng lắc đầu nói: “Không phải ạ.
Mặc kệ Hoàng a mã có hỏi hay không hỏi, nhi thần đều cố gắng đọc sách cho thật tốt” Như Ý cười nhẹ nói: “Đúng vậy.
Mặc kệ người khác có hỏi hay không hỏi, con chỉ cần chú ý làm tốt chuyện của chính mình là được, bởi vì con vì chính mình mà sống, vì chính mình mà không chịu thua kém, không phải vì người bên ngoài” Vĩnh Hoàng tựa hồ có chút hiểu rõ, dùng lực gật đầu nói: “Nhi thần biết” Như Ý mỉm cười, nắm tay hắn nói: “Chỉ là nếu chính mình dụng tâm nhiều mà còn có thể khiến người khác thích thì tất nhiên càng tốt.
Ngạch nương nhớ rõ vài ngày trước đó, Hoàng a mã có hỏi con đọc Sử ký đúng không? Con nói đã đọc rồi đúng không?” Vĩnh Hoàng nói: “Đúng vậy, nhi thần đã học hơn một nửa” “Tốt lắm.
Ngạch nượng sẽ dạy con bài thơ của Hoàng a mã.
Bài thơ đó dễ nhớ, đọc tụng nhiều sẽ thuộc, đợi đén ngày nào đó con gặp Hoàng a mã mà hãy đọc cho Hoàng a mã nghe, chắc chắn Hoàng a mã sẽ rất vui” Vĩnh Hoàng lập tức cười nói: “Ngạch nương mau dạy cho nhi thần đi” Như Ý cầm tay hắn lấy ra bút mực, tiếp tục nắm tay hắn cùng nhau viết xuống: “Lộc đi vùng hoang vu tráng sĩ truy, con ếch thanh tử sắc tổng nam nhi.
Bạt sơn khiêng đỉnh hưng hà bạo, xỉ kiếm từ chuy chí không di.
Thiên hạ không nghe thấy ca sở chút, trướng trung duy gặp thán ngu hề.
Cố hương tam hộ chung ở đâu? Ngàn tái Ô Giang không tẩy bi.” Vĩnh Hoàng hiếu kỳ hỏi: “Ngạch nương, đây là thơ của ai vậy ạ?” Như Ý bất giác nở một nụ cười ngọt ngào: “Là Hoàng a mã con lúc đọc Hạng Võ kỷ sau đó viết ra bài thơ này, Hoàng a mã con cảm thán Hạng Võ anh hùng mạt lộ, tự vẫn ở Ô Giang cho nên viết ra bài thơ này.
Lúc con đọc Sử Ký thì hãy đọc bài thơ này của Hoàng a mã con, nhất định Hoàng a mã sẽ rất thích” Vĩnh Hoàng trịnh trọng gật đầu, hắn trầm ngâm một lát nói: “Ngạch nương, nhi thần đi theo ngạch nương nhiều ngày, nay mới biết được ngạch nương viết thư pháp được như vậy nhưng có điều nhi thần không đọc được những chữ này” Như Ý nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói: “Có bản lĩnh gì đâu chứ, người bên ngoài không biết nhưng có lẽ đến một ngày nào đó con sẽ hiểu được những chữ này mà thôi” “Nhi thần hiểu rõ” Hắn nhìn tấm vải trong tay Như Ý hỏi: “Trời đã tối, ngạch nương còn may xiêm y làm gì, kẻo bị thương ánh mắt” Như Ý cười nói: “Hảo hài tử, thời tiết đã ấm áp rồi, ngạch nương muốn may chút xiêm y cho con, tay chân đám nô tài kia quá thô, đường may cũng không đẹp, ngạch nương sợ con mặc sẽ không thấy thoải mái cho nên ngạch nương muốn tự mình may vá để cho con mặc thấy thoải mái môt chút” Vĩnh Hoàng cảm kích, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Ngạch nương đối đãi với nhi thần thật tốt…” Như Ý tươi cười ôn hòa: “Mẫu thân phải đối tốt với con cái, không phải vậy sao? Ngoan nào, con mau học bài đi” Vĩnh Hoàng ngồi ở một bên yên lặng đọc sách, Như Ý lấy ra kim châm chậm rãi may vá xiêm ý, ánh nến đung đưa, màn cửa sổ được làm bằng mảnh lụa mỏng chiếu sáng cành lá yểu điệu bên ngoài.
Hai người mẫu tử đang yên bình thì đột nhiên bên ngoài ồn ào cả lên, Hoàn Tâm nô tỳ bên cạnh Di quý nhân mặt không còn chút máu liền tiến vào, khóc nói: “Nhàn phi nương nương, không tốt rồi, không tốt rồi! Qúy nhân chúng nô tỳ ra máu nhiều lắm!” Như Ý đột nhiên rùng mình.
Nàng nghe được thanh âm chính mình đều thay đổi: “Tại sao có thể như vậy chứ?” Cả người Hoàn Tâm đều phát run, phải dựa vào chân tường mới có thể đứng vững: “Nô tỳ cũng không biết.
Sau khi dùng bữa tối xong, tiểu chủ bắt đầu đau bụng, bởi vì tiểu chủ mới mang thai bốn tháng, cũng hay đau bụng, cứ nghĩ rằng không có việc gì.
Ai ngờ đêm nay lại đau bụng nhiều như vậy, lúc đứng lên mới phát hiện chảy máu rất nhiều” “Thái y đâu rồi? Đã đi thỉnh chưa?” Hoàn Tâm khóc lóc nói: “Đã đi thỉnh rồi, nương nương mau đi xem một chút đi” Như Ý theo bản năng chạy thẳng ra ngoài, mới chạy được vài bước liền nhớ tới Vĩnh Hoàng, vội quay đầu nói: “Vĩnh Hoàng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nghe được tiếng động gì, con không được đi đến nơi của Di quý nhân, đã hiểu rõ chưa?” Nàng vội chạy vào phòng Di quý nhân, trong phòng dầy đặc mùi máu, Di quý nhân cuộn mình vào trong chăn, dĩ nhiên đã hôn mê bất tỉnh.
Như Ý muốn chạy qua ôm thân thể của nàng nhưng nàng vừa chạm vào đáy giường thì tay lại thấy lạnh lẽo, cứ như là một hàn băng, lạnh đến mức nàng cũng không chịu được.
Nàng do dự một lát, mới lấy ta ra khỏi đệm giường.
Toàn bộ bàn tay của nàng đều dính đầy máu tươi. Hứa thái ý vội vàng chạy đến mang theo Triệu thái y, lau vội mồ hôi trên trán, lấy ngải diệp đổ vào chén thuốc để cho Di quý nhân uống, cuối cùng chỉ phải buông tay nói: “Nhàn phi nương nương, thai nhi đã chết trong bụng, vi thần không còn cách nào khác nữa” Nàng không thể nói nên lời, chỉ có thể cùng Hải Lan ôm lấy nhau, trơ mắt nhìn thân thể Di quý nhân càng ngày càng chảy máu nhiều, thân thể ngày càng suy yếu, liền hôn mê bất tỉnh.
Nàng đau đớn, trong lòng hoảng sợ thì thào bất lực: “Sao lại vậy? Sao lại vậy chứ?” Tuy rằng Như Ý và Di quý nhân giao tình không sâu nặng nhưng mấy ngày , Như Ý mỗi ngày đều gặp Di quý nhân, nhìn bụng của nàng từng ngày lớn thêm một chút, nhìn nàng vui sướng khi được làm mẹ cũng khiến cho Như Ý hy vọng chờ đợi một ngày nào chính thân mình cũng sẽ sinh ra một hài tử.
Tuy rằng nàng chưa bao giờ có được hài tử của riêng mình nhưng nàng có thể tận mắt chứng kiến một sinh mệnh sinh ra, loại vui sướng và mong ước kia là phát ra từ sâu trong nội tâm của nàng.
Nhưng nàng lại không nghĩ đến việc đã cẩn thận như vậy mà cuối cùng hài tử lại tan biến mất, nghe lời nói băng lãnh của thái y, hài tử kia đã chết trong bụng. Thái y nói: “Nhàn phi nương nương, không còn cách nào khác nữa rồi.
Vi thần muốn dùng thuốc để lấy tử thai ra khỏi bụng Di quý nhân, không để cho tử thai nằm lâu trong bụng mà ảnh hưởng đến thân thể Di quý nhân” Nàng không biết phải bao lâu mới dùng đủ khí lực để nói ra một câu: “Sao lại chết? Hài tử kia vì sao lại chết?” Đám Thái y sợ tới mức chỉ biết nhìn nhau: “Cái này… Vi thần cũng không biết, chỉ có thể đợi lấy ra thai nhi ra ngoài mới biết được mà thôi” Thật lâu sau, Như Ý mới cử động được thân thể, nàng cố gắng hết sức mới đứng dậy được mà đi tới cạnh cửa, nàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Hoàng đế, đúng là tái nhợt như tờ giấy, khuôn mặt hắn trắng bạch hòa quyện với sắc xanh tuyệt vọng.
Cái anh tuấn náo nhiệt ngày xưa của hắn đã biến mất, nàng nhìn thấy rõ ánh mắt hắn chứa đầy bi thương cùng lo sợ nghi hoặc nhưng mà nàng phải nói cái gì an ủi đây chứ? Nàng chỉ có thể lẳng lặng nắm chặt hai tay hắn, hi vọng dùng chút ấm áp của cả hai để sưởi ấm cho nhau mà chống đỡ nỗi đau. Hải Lan im lặng lui ra để bọn họ bi thương mà im lặng lẫn nhau.
Như Ý rõ ràng nhìn thấy ánh mắt hắn đang đau đớn tột cùng, thanh âm Hoàng đế run rẩy: “Như Ý, nàng nói cho trẫm biết, vì sao trẫm lại có thêm một hài tử chết chứ? Như Ý, vì sao sau khi trẫm đăng cơ, hài tử của trẫm đều không sống được chứ? Có phải ông trời đang trừng phạt trẫm không? Trừng phạt trẫm chiếm được cửu ngũ chí tôn mà mất đi cái chuyện phụ tử không? Lời nói của hắn như châm kim đâm thẳng vào màng tai của nàng, cho dù hắn có thiên hạ, là chỉ tôn nhưng khi gặp sinh ly tử biệt thì cũng khổ sở như thường.
Như Ý trầm mặc giữ vững hắn, đem đáy lòng vô vọng hóa thành khí lực, chống đỡ hắn không cho hắn ngã xuống, nàng biết cho dù nàng an ủi thế nào cũng vô ích nhưng nàng vẫn muốn nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng đã có ba vị A ca, Hoàng thượng yên tâm, nhất định còn có thể có…” Có chất lỏng trong suốt nằm trong đôi mắt nàng, cơ hồ muốn dâng lên mà chảy ra ngoài, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn mà không cho nó rơi xuống, đúng, nếu như nàng rơi lệ chẳng phải càng làm cho hắn thương tâm hơn sao? Nàng ngẩng mặt, cố gắng để gió thổi qua làm khô nước mắt của nàng, đèn lồng cung đình bị gió thổi lung lay như con quay, giống như là ma trơi mờ mịt, giống như ánh mắt Qủy hồn đã cướp lấy tính mạng hài tử và cười nhạo nhìn chúng sinh.
Nàng nghe tiếng Di quý nhân rên rĩ kêu đau đứt quãng, đáy lòng nàng càng ngày càng bất lực. Qúa nửa canh giờ sau, Hoàng hậu cũng vội vàng chạy tới, nàng mới cúi người thỉnh an, thái y mang thần sắc bất an tiến vào.
Hoàng đế cho Hoàng hậu đứng dậy, liền hỏi thái y: “Còn có chuyện gì mà có thể khiến các ngươi kích động như vậy chứ?” Hứa thái y và Triệu thái y đưa mắt nhìn nhau, cuống quít quỳ xuống dập đầu nói: “Hoàng thượng tha tội, thai nhi đã được lấy ra nhưng mà…” Hắn do dự một lát, vẫn là bạo dạn nói: “Nhưng mà thai nhi này khác thường, không giống như thai nhi chết trong bụng bình thường ạ” Hoàng đế khó chịu nói: “Thai chết trong bụng vốn là không bình thường, chẳng lẽ các ngươi còn muốn nói cho trẫm biết điều đó sao?” Hứa thái y vội vàng nói: “Mấy ngày nay vi thần vẫn cùng Triệu thái y thay nhau hầu hạ long thai của Di quý nhân, từ bắt mạch đến kiểm tra ăn uống, thai nhi vẫn không có gì trở ngại nhưng mà lúc lấy tử thai ra lại thì…” Hoàng đế thấy cảm giác không tốt, huyệt Thái dương đột nhiên nhảy dựng, sắc mặt càng ngày khó coi: “Tử thai thế nào?” Hứa thái y nói: “Cuống rốn đều quấn quanh cổ thai nhi cho đến chết nhưng càng đáng sợ là thai nhi đã gần như thành hình, có thể thấy được là một nam thai nhưng… Thai nhi đúng là bị trúng độc mà chết, nếu mà sinh nở mà lớn lên, dựa vào tình trạng trúng độc đó thì cũng có thể là quái thai…” Hứa thái y không dám nói thêm gì nữa, Triệu thái y chỉ phải dâng lên một hộp gỗ nói: “Tử thai đang được để trong này, Hoàng thượng nếu không tin thì có thể xem qua” Hoàng đế nhanh chóng lấy hai ngón tay vén miếng vải nhìn thoáng qua, Như Ý vừa lúc cùng thoáng nhìn qua chỉ thấy bên trong là một đoạn huyết nhục, nhưng đoạn huyết nhục kia mang màu đen.
Trong lòng Như Ý hoảng hốt, thiếu chút nữa cũng muốn nôn mửa ra, nàng cúi lưng, ngăn cản cái chua xót và sợ hãi trong lòng ngực.
Hoàng đế ném chén trà trong tay loảng xoảng vang lên trên mặt đấy, cơ hồ đứng lên, giận dữ hét: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy?” Hoàng hậu cố gắng chống đỡ, thiếu chút nữa ngất xỉu, may mắn có Liên Tâm và Tố Tâm giữ chặt lại.
Hoàng hậu nói: “Không phải! Không phải như vậy! Ái Tân Giác La sao lại liên tiếp xảy ra chuyện như vậy… Sao lại như vậy…” Nàng bỗng nhiên tỉnh thần, quát: “Các ngươi nói trúng độc sao? Là độc gì?” Triệu Thái y tiến lên nói: “Vi thần và Hứa thái y không có chẩn đoán sai, là độc thủy ngân.
Không biết Di quý nhân tiếp xúc với thủy ngân thế nào nhưng xem qua liền thấy, thủy ngân không chỉ xuyên thấu qua làn da mà còn có dấu hiệu ăn phải thủy ngân, bởi vì liều thuốc quá mạnh cho nên dẫn đến thai nhi bị độc chết trong bụng.
Nếu trúng độc thủy ngân, liều thuốc không nhiều thì khi người mẹ sinh ra thì chắc chắn sẽ là quái thai hoặc là sẽ si ngốc đần độn”.
Hắn cùng Hứa thái y liếc mắt nhìn nhau, cất cao giọng nói: ‘Vi thần còn có một phỏng đoán, không biết có nên nói ra không?” Hoàng hậu quyết định thật nhanh: “Có cái gì các ngươi cứ nói thẳng đi” Triệu Thái y nói: “Di quý nhân từ lúc mang thai thì cơ thể đều nóng lên, tim đập nhanh bất an, mất ngủ, gặp nhiều ác mộng, miệng lại có nhiều vết loét, tuy rằng rất giống với bệnh trạng thông thường nhưng Hoàng thượng và Hoàng hậu không cảm thấy những bệnh trạng cũng rất giống một người đã từng gặp phải sao?” Như Ý suy nghĩ nói: “Ngươi nói là… Mai quý nhân?” Triệu thái y nói: “Nhàn phi nương nương nói không sai.
Thứ cho vi thần lớn mật phỏng đoán, tử thai của Mai quý nhân có lẽ không phải là ngoài ý muốn, mà là giống như trúng độc thủy ngân như Di quý nhân mới trở nên như vậy” Hoàng đế giận dữ: “Nếu các ngươi phát hiện Di quý nhân và Mai quý nhân có bệnh trạng tương tự, vì sao không sớm biết đó độc thủy ngân chứ?” Hai vị thái y dập đầu nói: “Vi thần cũng đã nói, nếu trúng độc thủy ngân thì bệnh trạng xuất hiện rất chậm, nếu không phải thân thể Di quý nhân không cường kiện như Mai quý nhân cho nên mới xảy ra việc thai nhi chết trong bụng, căn bản là khó có thể phát hiện” Hoàng hậu biến sắc: “Nếu các ngươi nói đó là thủy ngân thì tại sao trong cung lại có vật đó” Hứa thái y nói: “Lấy chu sa tinh luyện thành thì sẽ có dễ dàng.
Trong cung Phật sự rất nhiều, trong Bảo Hoa điện có chu sa cho nên lấy dễ như trở bàn tay, với lại Thái Y viện cũng hay dùng chu sa cho nên ai cũng đều có thể đến lấy được” Hoàng đế nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên cuồn cuộn: “Các ngươi dựa vào đâu mà dám suy đoán thai của Mai quý nhân cũng như vậy? Lúc đó vì sao thái y các ngươi không nói là do thủy ngân chứ?” Hứa thái y lo sợ nghi hoặc nói: “Vi thần chưa thấy tử thai của Mai quý nhân cho nên không dám vọng ngôn, chỉ là lấy bệnh trạng của Di quý nhân và Mai quý nhân mà phỏng đoán mà thôi.
Thai nhi Di quý nhân cũng là may mắn, bởi vì độc của thủy ngân mới có thể thấy rõ rệt khi thai nhi còn nhỏ, nếu chờ mang thai hết 8 tháng thì lúc đó đã thành tử thai, tìm hiểu nguyên nhân rất khó” Thanh âm Hoàng hậu cực nhẹ: “Hoàng thượng, thần thiếp nhớ rõ, cái thai của Mai quý nhân đúng là tái xanh”.
Nàng trầm giọng nói: “Hoàng thượng, nếu đúng như cái thai của Mai quý nhân và Di quý nhân bị trúng độc thì không thể nói tử thai là do ý trời khiến trách mà là có người có ý định mưu hại long thai, dao động điềm lành tương lai Đại Thanh.
Thần thiếp lấy thân phận đứng đầu lục cung, thỉnh cầu Hoàng thượng trả rõ việc này để an ủi linh hồn hai vị long thai trên trời” Trong mắt Hoàng đế chợt lóe lên tia hận ý, lạnh lùng nói: “Tra! Tra! Trẫm thật sự muốn biết là ai có lá gan như vậy, dám mưu hại hài tử của trẫm!” Mọi người đều cực lý đi tra xét chuyện long thai bị chết, không còn ai ngó ngàng đến việc Di quý nhân vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Như Ý một mình đi đến ngoài cửa Noãn các, trong mắt nàng đau xót, nhịn không được đành phải rơi nước mắt.
Bởi vì hai long thai Hoàng tự gặp chuyện không may, Thái hậu cũng bị kích động, trong lúc nhất thời từng khớp xương yếu xuống mà đau đớn, ngay cả cung nhân phụng dưỡng bên cạnh Di quý nhân cũng nhất nhất đưa đến Thận Hình tư tra khảo, không bỏ xót ai. Hài tử Di quý nhân chết, Hoàng đế cũng rất ít khi đến thăm hỏi an ủi, cho dù có đến cũng ngồi một chút rồi rời đi, ngược lại Hoàng hậu niệm tình chủ tớ, tuy rằng Nhị a ca vẫn còn mang bệnh nhưng cũng đến thăm hỏi vài lần.
Di quý nhân tỉnh lại vẫn cảm thấy si ngốc, cơm nước không để ý, chỉ có ngồi rơi nước mắt.
Thái y có nói trong người nàng vẫn còn sót lại một mảnh thai chưa rõ, mỗi ngày đều dùng Ngưu Tất hoa hồng để đẩy mảnh sót kia ra ngoài, đối với thể chất gầy yếu của Di quý nhân, việc đó chẳng khác nào là sự tra tấn.
Như Ý và Hải Lan vẫn ở bên cạnh nàng, phòng nàng có ý nghĩ nông cạn.
Nàng chỉ ngồi vào góc giường, khóc đến khan giọng nói: “Nhàn phi nương nương yên tâm, nếu vẫn chưa tìm ra ai đã hại hài tử của thần thiếp thì thần thiếp tuyệt đối sẽ không tự sát”.
Nói xong câu này, nàng cơ hồ cắn răng mạnh: “Thần thiếp phụng dưỡng Hoàng thượng nhiều năm như vậy mới có được một hài tử, nó là cái chờ đợi và hy vọng duy nhất của tần thiếp.
Đến cùng là ai? Là ai đã không dung tha hài tử của thần thiếp?” Là ai muốn hại hài tử? Ngay cả Như Ý cũng không biết.
Nàng chỉ có thể bưng qua một chén canh tổ yến, chậm rãi khuyên giải an ủi Di quý nhân nói: “Muội ăn chút gì đó đi, ăn mới có đủ khí lực chờ đợi tìm ra người đã hại con muội chứ”
Ăn xong chén tổ yến thì Triệu Nhất Thái nô tài hầu hạ bên người Hoàng hậu đến.
Hắn nói: “Thỉnh ba vị Nhàn phi nương nương, Hải quý nhân và Di quý nhân chuẩn bị lập tức đến Trường Xuân cung ngay” Như Ý nói: “Có chuyện gì mà cấp bách như vậy? Di quý nhân đang tịnh dưỡng, có cần đến hay không?” Triệu Nhất Thái nói: “Hoàng hậu nương nương có việc gấp cho nên tất nhiên phải đến.
Huống chi chuyện này có liên quan đến Di quý nhân, cho dù Di quý nhân đang thấy mệt mỏi nhưng cũng phải đi một chuyến” Nếu nói như thế, Như Ý liền sai người chuẩn bị kiệu liễn, lập tức đi đến Trường Xuân cung, khi bước vào điện, Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi ở trên cao, các tần phi cũng đều đã đến, ngay cả Mai quý nhân đang tĩnh tu ở Vũ Hoa các cũng đang ngồi trong đó.
Ba người vội tham kiến rồi dựa vào vị thứ mà ngồi xuống, Hoàng hậu thấy Di quý nhân ốm yếu, không khỏi thương tiếc, nói: “Triệu Nhất Thái, lấy cái ghế mềm cho Di quý nhân ngồi cho thoải mái một chút” Di quý nhân vội run rẩy tạ ơn, Hoàng đế nói: “Nàng vẫn chưa khỏe, cứ an tâm ngồi nghe là được” Tuệ quý phi mệt mỏi biếng nhác nói: “Bên ngoài đang là tháng 3 mùa xuân, Hoàng hậu nương nương không đến Ngự Hoa viên thưởng thức cảnh xuân mà lại triệu thần thiếp đến Trường Xuân cung như thế này chứ?” Hoàng hậu luôn đoan trang ôn hòa nhưng giờ phút này đây, khuôn mặt không khỏi hiện lên có chút khổ sở: “Từ khi mùa đông đến nay, Hoàng tự trong cung luôn gặp chuyện, bổn cung và Hoàng thượng đều ưu phiền đến mức không chịu nổi, cảnh xuân tuy đẹp nhưng lại không còn tâm trí để thưởng thức.
Hôm nay triệu các muội đến đây là vì chuyện thai chết trong bụng Di quý nhân, đây là chuyện trong hậu cung cho nên các muội cũng nên nghe rõ ràng” Thần sắc Di quý nhân căng thẳng, vội hỏi nói: “Hoàng hậu nương nương đã biết ai hại chết hài tử của thần thiếp sao ạ?” Hoàng hậu hòa nhã nói: “Di quý nhân, muội đợi một chút, đừng sốt ruột.
Việc này quan hệ quá nhiều, bổn cung và Hoàng thượng cũng chỉ biết nghe sơ qua mà thôi, về phần sự tình cụ thể nào còn phải tra xét thêm nữa mới biết” Hoàng đế nói: “Hoàng hậu đã nghe thấy gì thì cứ nói đi” Hoàng hậu nhìn Triệu Nhất Thái, Triệu Nhất Thái vỗ tay 2 cái, liền thấy Hứa Thái y và Triệu Thái y tiến vào.
Hoàng hậu trầm giọng nói: “Tất cả mọi người cũng biết Di quý nhân bất hạnh, long thai chết trong bụng là do thủy ngân làm hại.
Bổn cung suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ta được tại sao trong phòng Di quý nhân không có chu sa thủy ngân, Nhàn phi và Hải quý nhân luôn cẩn thận ẩm thực của Di quý nhân thì theo lý thuyết sẽ không gặp chuyện không may được cho nên thần thiếp cho người lục soát đồ vật trong phòng Di quý nhân, mới phát hiện ra mấy thứ này” Hoàng hậu ngẩng mặt 1 chút, Liên Tâm mang đến một cái đĩa, trên đĩa là có một đôi nến đỏ Ngân Hoa cùng một ít than tro.
Hoàng đế lấy đôi nến kia đỏ xem một cái, nói: “Chỉ là nến đỏ bình thường thôi mà” Hoàng hậu khẽ lắc đầu, thò tay lấy trong cây nến một đoạn căn ảo, nói: “Thỉnh Hoàng thượng nhìn kỹ thứ này, có phải giống nến không?” Hoàng đế vừa nhìn thấy liền nói: “Tuy rằng là nến đỏ nhưng bên trong thì màu không hồng hào cho lắm, chẳng lẽ Nội vụ phủ không xem xét cẩn thận vật sử dụng hằng ngày sao?” Hoàng hậu lại nói: “Hoàng thượng nhìn kỹ chút tro than này đi.
Bây giờ cũng là tháng 3, trong cung chỉ có Di quý nhân ở Diên Hi cung vì sợ lạnh cho nên vẫn còn dùng chậu than, bởi vì các cung đang dùng Hồng La Thán cho nên tro sẽ màu xám trắng nhưng nhìn kỹ chút tro này lại thấy có sự khác biệt”.
Hoàng hậu dùng hộ giáp nhẹ nhàng chạm vào trong đó, đã thấy trong tro than có lẫn một vật màu bạc, còn bột phấn có chút màu đỏ thắm, nếu không kiểm tra kỹ thì thật sự khó có thể phát hiện.
Hoàng hậu nâng tay lên ý bảo Liên Tâm bưng cho tất cả mọi người cùng xem, mọi người âm thầm kinh ngạc, thật không biết đây là vật gì. Hoàng hậu nói: ‘Những vật này Di quý nhân đang dùng, thỉnh thái y coi sơ qua cái vật trong nến và trong đám tro than kia là cái gì vậy?” Triệu Thái y tách mở cây nến, lấy ngón tay vo nắn, Hứa thái y lại xem vật bên trong đám tro, rồi nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng Hoàng hậu, tất cả đều có chu sa” Triệu Thái y nói: “Chu sa ở nhiệt độ cao sẽ biến thành thủy ngân, thủy ngân gặp nhiệt sẽ hóa thành hơi khí tỏa ra khắp nơi khiến người khác hít vào không biết.
Tro than này đã đốt cháy, phần còn lại là chu phấn hồng mạt, nhất định đã có người đem chút chu sa để vào Hồng La Thán, đợi đến khi đốt sạch sẽ không ai phát hiện được” Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: “Cái này cũng chưa xem là cao tay, Hoàng thượng hãy nhìn xem nến đỏ kia đi, trang sức Ngân Hoa bao quanh thân nến đều có dùng bột phấn chu sa màu bạc, khi nến cháy hết, từng giọt nến sẽ hòa quyện vào Ngân Hoa và biến mất, cuối cùng khó có thể phát hiện” Tuệ quý phi hơi nhíu mày, chậc lưỡi nói: “Có tâm tư liều mạng đi hại Di quý nhân như vậy, thật sự là người có tâm tư ác độc” Hoàng đế nói: “Một khi đã như vậy, thì đáng lý tất cả các cung nhân trong cung Di quý nhân đều sẽ bị nhiễm độc, sao chỉ có Di quý nhân lại bị ảnh hưởng thôi?” Mai quý nhân nắm chặt khăn tay, tay lạnh run, run giọng nói: “Cung nhân hầu hạ luôn đi ra đi vào mà Di quý nhân luôn ở trong cung mỗi ngày, tất nhiên là bị ảnh hưởng nặng nhất rồi” Hoàng hậu nhìn Hoàng đế, mang theo vài phần không đành lòng cùng ghét cay ghét đắng: “Thần thiếp nghe thái y nói lúc Di quý nhân mang thai thì đã trúng độc quá nhiều, hiển nhiên Di quý nhân có ăn chu sa hoặc thủy ngân, nếu đã như vậy thì nhất định phần ăn uống có xảy ra vấn đề” Hải Lan vội đứng dậy, nơm nớp lo sợ nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, ẩm thực của Di quý nhân hằng ngày đều được Ngự Thiện phòng đưa đến và được nữ đầu bếp của Di quý nhân chế biến ở tiểu phòng.
Thần thiếp và Nhàn phi nương nương mỗi ngày đều lưu tâm chú ý, cũng không thấy gì khác lạ thì mới cho Di quý nhân nếm qua” Hoàng hậu lắc đầu cười: “Bởi vì các muội còn trẻ cho nên mới không hiểu lợi hại trong đó, các loại tôm cá đều đưa tới thì làm sao các muội biết nó thế nào chứ, Triệu Nhất Thái, ngươi nói đi” Triệu Nhất Thái nói: “Hoàng hậu nương nương có lệnh cho nô tài đi đến Ngự Thiện phòng tra hỏi hai vị quý nhân kia lúc mang thai đều thích ăn cái gì, cuối cùng mới biết hai vị quý nhân đều rất thích ăn tôm cá.
Hoàng hậu nương nương lệnh cho nô tài kiểm tra xem những tôm cá kia có vấn đề gì không, cuối cùng Ngự Thiện phòng mới phát hiện nơi cung cấp tôm cá cho Di quý nhân đều là tôm cá chết cho nên mới đổ bỏ.
Nô tài mới cảm giác kỳ quái, tại sao cùng một nơi cung cấp tôm cá gà vịt cho Di quý nhân nhưng sao gà vịt đều còn sống, tôm cá thì mấy ngày bị chết cho nên nô tài mới lưu ý, tìm được một túi nhỏ chứa thức ăn cho cá, thấy có điều khác thường” Triệu Nhất Thái xoay người lấy một túi nhỏ đưa đến trước mặt Hoàng hậu, Hoàng hậu nói: “Những loại cá này Ngự Thiện phòng đều lựa chọn kỹ càng mới cho các tiểu phòng bếp chế biến, trong cung coi trọng Hoàng tự như vậy, không nghĩ tới việc có người dụng tâm kín đáo mà giở trò thâm độc thế này” Gia quý nhân kiếu kỳ nhìn nói: “Những món ăn dành cho cá này có gì khác biệt sao?” Hoàng hậu thản nhiên nói: “Có gì khác lạ thì cứ gọi Thái y kiểm tra là được” Triệu Thái y vội trả lời: “Dạ” cùng Hứa thái y nhìn một lát, rồi nói: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, những thức ăn dành cho tôm cá này đều có chứa bột phấn chu sa, sau khi tôm cá ăn xong, mấy ngày sau sẽ không có gì khác thường.
Bởi vì chu sa có màu cam, vi hàn, vi độc nhưng sau hai ngày tôm cá ăn vào thì độc tính đều hòa vào trong thịt, một khi chế biến thành món ăn nấu ở nhiệt độ cao thì độc tính càng phát tác.
Ngày ngày ăn vào, chu sa, thủy ngân sẽ tích lũy và dần dần làm tổn hại thai nhi ạ” Triệu Nhất Thái lại nói: “Nô tài có đi qua Ngự Thiện phòng hỏi qua, Di quý nhân và Mai quý nhân lúc mang thai đều luôn dùng tôm cá, đúng là chúng được nuôi dưỡng trong cung, tuyệt đối sẽ không sai” Gia quý nhân sợ tới mức vội che miệng lại, kinh hoàng mở to hai mắt, theo bản năng đè bụng lại.
Thuần tần từ từ nhắm hai mắt lại, liền niệm vài câu Phật hiệu, lắc đầu không thôi, Tuệ quý phi nhìn cái thứ kia, liên tục nói: “Đúng là thủ đoạn âm độc” Mai quý nhân và Di quý nhân sớm đã bi phẫn đầy mặt, vài lần kiềm chế không được, lập tức khóc lóc nức nở, Như Ý xấu hổ, vội đứng dậy nói: “Hoàng thượng thứ tội, Hoàng hậu nương nương thứ tội, thần thiếp vốn nghĩ rằng đã rất cẩn thận chuyện ăn uống của Di quý nhân, lại không nghĩ đến thủ đoạn như vậy.
Thỉnh Hoàng thượng, Hoàng hậu giáng tội!” Hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng, chậm rãi nói: “Nhàn phi muội cũng được xem là người cẩn thận nhưng lại không cẩn thận, cẩn thận đến mấy cũng có lúc sai sót.
Về phần muội muốn phạt cái gì, phạt ai cái gì, bổn cung và Hoàng thượng sẽ xử trí sau”..