Cái đêm Hoàng hậu tạ thế, Hoàng đế vẫn lẳng lặng ngồi một mình ở trong chiếc thuyền rồng, trầm mặc phảng phất như ngọn núi lớn ép sát vào người Hoàng đế.
Như Ý nghe được tin tức, liền thay đổi y phục màu trắng trong thuần khiết, chỉ lấy một ít trang sức màu trắng đeo trên đầu chạy đến gặp Hoàng đế.
Ánh nến mờ nhạt chiếu rọi xuống khuôn mặt tuấn tú đang tái nhợt của Hoàng đế.
Hắn vẫn chưa ngủ, đôi mắt hắn hơi thũng xuống, đáy mắt chứa đầy tơ máu đỏ sậm như đang giăng tơ. Như Ý lại gần bên cạnh Hoàng đế, hai bóng người hợp lại thành một, gió đêm nhè nhẹ thổi qua, khiến cho gợn sóng sôi trào, Hoàng đế yên lặng nhìn Như Ý, một lát sâu mới than nhẹ một hơi: “Hoàng hậu đã chết nhưng dù đến chết nàng ta vẫn không nhận tội” Như Ý nắm chặt tay hắn, từng ngón tay hắn lạnh lẽo cũng như ngón tay của nàng, vẻ mặt nàng bình tĩnh đến cực điểm, từ từ nói: “Đến chết vẫn không nhận tội nhưng dù sao việc cũng đã làm xong rồi” Hoàng đế nghiêng mình, dựa vào chiếc ghế, hắn thở dài, sắc mặt lạnh lẽo: “Hoàng hậu đã lấy vinh diệu và phúc lợi trăm năm của Phú Sát thị ra thề, nàng ta không nhận việc cháy ở lãnh cung, không phải hãm hại hài tử của Mai tần và Di tần, nàng ta đến chết vẫn không nhận tội” Thân thể Như Ý khẽ run lên, nàng cắn chặt hàm răng đến mức có tiếng động phát ra, nàng ngẩng mặt hỏi: “Vinh diệu và phúc lợi trăm năm của Phú Sát thị sao? Nàng ta thật sự đã lấy cái đó ra thề sao?” Thần sắc nàng chợt lạnh lẽo: “Cũng chỉ là lời thề mà thôi, thần thiếp không tin lời thế”.
Nàng trầm ngâm một lát: “Hoàng thượng, Tố Tâm và Liên Tâm là thị tỳ tâm phúc của Hoàng hậu, chúng ta có nhiều chuyện nghi vấn, nay Hoàng hậu đã tạ thế, có lẽ chúng ta nên tra hỏi bọn họ một chút” Hoàng đế trầm tĩnh một lát rồi trầm giọng gọi Lý Ngọc, nhưng người đi vào lại là Tiến Trung, hắn dập đầu nói: “Lý công công mới vừa đi ra ngoài, nô tài thay Lý công công hầu hạ” Hoàng đế cũng không để ý, chỉ nói: “Ngươi cũng được, đi truyền Tố Tâm và Liên Tâm đến đây” Tiến Trung đáp ứng, đang muốn xoay người ra ngoài thì liền thấy một bóng người tiến vào, kính cẩn cúi đầu đứng sang một bên nói: “Nô tài Lý Ngọc thỉnh an Hoàng thượng”.
Hắn quỳ rạp trên mặt đất, liếc mắt nhìn Tiến Trung, trầm giọng nói: “Hoàng thượng không cần phải gọi Tố Tâm nữa ạ, nô tài vừa mới đi ngoài thì liền nghe có người đến báo Tố Tâm đã tự sát theo Hoàng hậu nương nương rồi ạ” Hoàng đế và Như Ý liếc mắt nhìn nhau, cùng đọc được vẻ khiếp sợ trong mắt, hai người không khỏi kêu lên: “Tố Tâm tuẫn chủ sao?” Lý Ngọc cúi đầu nói: “Dạ.
Hoàng hậu nương nương tạ thế, trên thuyền Thanh Tước vốn có rất nhiều cần xử lý, trong lúc bận rộn, Liên Tâm không tìm thấy Tố Tâm cho nên đành phải thông báo cho nô tài để cùng nhau đi tìm Tố Tâm.
Ai ngờ ở trên bờ có một đền thờ, nô tài chạy tới đó thì đã thấy Tố Tâm đã đụng đầu vào cột đá đền thờ mà chết rồi ạ” Như Ý nhìn Hoàng đế , trên thần sắc của hắn lộ ra một tia hồ nghi, cái hồ nghi kia cũng giống đang nằm ở trong đáy lòng của nàng: “Hoàng thượng, tuẫn chủ là việc quang minh chính đại thì sao Tố Tâm lại lặng lẽ làm sau lưng người khác như vậy chứ?” Hoàng đế ngưng thần một lát rồi hỏi: “Lý Ngọc, ngươi đi nói với Dục Hô rằng Dục Hô là người lớn tuổi ổn trọng, kêu nàng ta đi nhìn xác chết Tố Tâm một cái rồi kêu người đi xử trí đi.
Còn nữa, Liên Tâm đang ở đâu?” Lý Ngọc vội hồi bẩm: “Liên Tâm đang bất an cho nên đã cùng nô tài đến đây, nàng ta đang đứng chờ bên ngoài ạ” Hoàng đế không cần nghĩ ngợi, lập tức nói: “Cho nàng ta bước vào đi” Vì là cung nữ yêu thích của Hoàng hậu cho nên Liên Tâm đã sớm thay y phục màu tuyết trắng, tuy rằng trong mắt nàng rưng rưng nhưng thần sắc cũng không quá bi thương.
Nàng bước vào hành lễ, theo quy củ quỳ trên mặt đất, nàng cũng không ngẩng đầu, dường như là biết có chuyện muốn trả lời.
Như Ý thấy Liên Tâm như vậy cho nên cũng lười phí miệng lưỡi mà nói nhiều, chỉ nói: “Hoàng hậu nương nương bị bệnh không phải một, hai ngày, ngươi và Tố Tâm cùng đều ở bên cạnh nhau, có phải Tố Tâm đã sớm có chủ ý tuẫn chủ không?” Liên Tâm cúi đầu quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói: “Sau khi nô tỳ thoát khỏi Vương Khâm và trở về hầu hạ cho Hoàng hậu nương nương thì tuy rằng nô tỳ vẫn là thị tỳ bên cạnh Hoàng hậu nương nương nhưng rốt cuộc vẫn không bằng như xưa.
Có chuyện gì Hoàng hậu nương nương cũng nói với Tố Tâm, còn nô tỳ chỉ được đứng ngoài điện chờ hầu hạ.
Lúc Hoàng hậu nương nương bị bệnh, Tố Tâm có nói với nô tỳ chút chuyện”. Liên Tâm ngẩng mặt lên, nói rõ ràng từng chữ: “Tố Tâm có nói nàng ta cực kỳ lo lắng với bệnh tình của Hoàng hậu nương nương, nàng ta cũng từng nhắc tới trong nhà có mẹ già đang bệnh, hy vọng ngày sau có thể xuất cung phụng dưỡng mẹ già”.
Liên Tâm than nhẹ một tiếng: “Tố Tâm đúng là một người hiếu thuận, không như nô tỳ không có nơi dựa dẫm, không có nhà để về” Hoàng đế và Như Ý làm sao không hiểu được chứ, Lý Ngọc liền kinh hô: “Tố Tâm còn đang vướng bận người nhà thì sao đột nhiên tuẫn chủ? Hay là nàng ta biết sợ vạch tội những chuyện quá khứ cho nên mới tự sát sao?” Liên Tâm quỳ trên mặt đấy, lời nói của nàng mang ngữ khí tràn ngập khí phách, leng keng lọt vào tai: “Lời này của Lý công công thật hồ đồ.
Tố Tâm là nô tỳ của Hoàng hậu nương nương, nếu nàng ta có tội thì Hoàng hậu nương nương là người thế nào chứ? Nàng ta muốn tự sát cũng chỉ vì không muốn nhớ thương người nhà mà thôi” Lý Ngọc luôn được Hoàng để sủng ái, quen cái khéo léo đưa đẩy, giờ đây hắn nghe thấy lời của Liên Tâm thì cũng có chút ngượng ngùng. Như Ý thấy Hoàng đế không lên tiếng, chỉ chống chiếc trán, phảng phất vừa nghe vừa cảm thấy mệt mỏi.
Nàng sao không biết trong đó có lợi hại cho nên lập tức ý bảo Lý Ngọc ra ngoài, sau đó mới lên tiếng: “Tố Tâm có tội hay không, Hoàng hậu nương nương là người thế nào, bổn cung và Hoàng thượng đều hiểu rõ, chỉ là ngươi là người ở bên cạnh Hoàng hậu nhiều năm, chắc chắn có rất nhiều chuyện, ngươi cũng biết một ít” Liên Tâm cúi người dập đầu, trịnh trọng nói: “Nhàn quý phi nương nương, nô tỳ cũng đã vừa nói, nô tỳ vừa mới trở về hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu nương nương cách đây không lâu cho nên có rất nhiều chuyện nô tỳ vẫn không biết nhưng nô tỳ cũng đã phụng dưỡng Hoàng hậu nương nương nhiều năm, cũng coi như biết được tâm tính Hoàng hậu nương nương.
Tuy rằng Hoàng hậu nương nương cũng có tư tâm nhưng mà có rất nhiều chuyện, nô tỳ cảm thấy Hoàng hậu nương nương không phải là người chủ mưu” Ánh mắt Như Ý chấn động, chỉ thấy trong ngực có ngũ vị hỗn tạp, chua xót và đau khổ đồng loạt trào lên, cổ họng chật chội sôi trào.
Nàng chậm rãi lắc đầu, thật lâu sau, nàng chỉ than nhẹ: “Làm khó ngươi đã nói những câu như vậy” Liên Tâm mỉm cười: “Nô tỳ biết Nhàn quý phi nương nương không tin hoàn toàn, ngay cả chính nô tỳ cũng đều không tin.
Nô tỳ sống được vài năm, chỉ cần có người nhắc tới Vương Khâm thì trong lòng nô tỳ liền sôi máu.
Ngay cả ở trong mộng, nô tỳ cũng đều mơ thấy những ngày không chịu nổi kia, lúc nào nửa đêm cũng tỉnh giấc nhưng nô tỳ cũng đã nói, Hoàng hậu nương nương tuy có tư tâm nhưng không phải làm chuyện giết người phóng hỏa, vì Hoàng hậu nương nương sợ làm liên lụy đến cái vinh diệu Phú Sát thị, điều mà nương nương coi trọng nhất, với lại ngày đêm nương nương cũng chờ đợi ngôi vị Thái tử nữa” Những lời này giống như lăn qua trong lòng Như Ý, khỏa tâm cả kinh cơ hồ muồn cuồn cuộn trỗi dậy, nàng nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, oán hận nhiều năm như vậy, kết cục nếu không phải người kia thì đó là ai? Tình ý hận ý luân chuyển trăm chuyến nhưng mà lại không thể nói hết nên lời.
Sắc mặt Như Ý tái nhợt trắng bạch như tuyết đầu mùa, tin hay không tin, nàng đã từng chịu bao khổ sở, những suy nghĩ trong lòng rốt cuộc đến hôm nay, nó lại khiến nàng hồ đồ đến cực xử. Hoàng đế thấy thần sắc Như Ý hoảng hốt, hắn cũng không đành lòng, vội đỡ lấy tay nàng nói: “Đêm đã khuya, nàng mau quay về nghỉ ngơi đi”.
Dứt lời liền phân phó Lý Ngọc, tống đưa Như Ý ra ngoài. Như Ý vừa mới bước ra khỏi thuyền rồng thì đã thấy một nữ tử mang chiếc áo choàng màu xanh phấp phới bay ở trong gió, trên khuôn mặt nữ tử kia có một nụ cười ấm áp.
Như Ý vốn đang mệt mỏi đến cùng cực, vừa thấy nụ cười tủm tỉm của nàng kia, liền thấy trong lòng ấm áp, nàng bước nhanh về phía trước mà nắm tay nữ tử kia nói: “Hải Lan, hôm qua muội bị phong hàn, sao bây giờ lại đứng đây?” Hải Lan cúi đầu nói: “Sau giờ ngọ thiện hôm nay, muội muội chưa có nói chuyện với tỷ tỷ, trong lòng muội có rất nhiều chuyện cần phải nói mà ngủ không được cho nên mới đến nơi này chở tỷ tỷ” Như Ý thay Hải Lan buộc chặt chiếc áo choàng lại, sẳng giọng nói: “Sau khi muội sinh Vĩnh Kỳ thì luôn sợ gió lạnh, muội không cẩn thận gì cả”.
Như Ý nói xong, liền liếc mắt nhìn xung quanh bốn phía: “Nếu muội không thấy phiền thì tối nay hãy ngủ lại chỗ của ta đi, rồi chúng ta cùng nhau trò chuyện” Đôi mắt Hải Lan chuyển động, ôn nhu nói: “Vậy là tốt rồi.
Hoàng hậu nương nương tạ thế, tỷ tỷ có rất nhiều chuyện phải lo lắng, muội chỉ có mình tỷ tỷ cho nên muội muốn giúp tỷ tỷ một ít việc vặt.
Thuần quý phi đã sớm đến canh giữ quan tài Hoàng hậu ở thuyền Thanh Tước rồi”.
Nàng bỗng nhiên ngưng mắt, lấy chiếc khăn tay lau mồ hôi trong suốt đang ở trên trán Như Ý, trên đùa nói: “Tỷ tỷ làm sao vậy? Nửa đêm lạnh như vậy mà lại đổ mồ hôi là sao?” Như Ý thấy Hải Lan lau xong mồ hôi, chỉ cảm thấy giọng nói khàn khàn: “Nàng ta đến chết vẫn không nhận việc đã hãm hại chúng ta, nàng ta nói không phải do nàng ta làm…” Hải Lan chợt dừng tay, ngưng mắt nhìn Như Ý.
Một lát sau, cái đôi môi anh đào của nàng khẽ nhếch lên, cười lạnh nói: “Cho dù nàng ta không làm những việc đó nhưng mấy năm nay chúng ta đều chịu nhiều khổ sở thì nàng ta cũng không thoát được liên quan! Cho nên, cho dù nàng ta không làm, nàng ta cũng đã chết, chẳng lẽ nàng ta trở thành quỷ hồn để tìm chúng ta biện bạch sao? Muội luôn ngóng trông hồn phách của nàng ta quay về đây, để nói rõ cho ta hiểu mọi chuyện!” Như Ý lẩm bẩm nói: “Hải Lan, ta không biết ta có nên tin hay không đây.
Nhưng nếu những việc hãm hại chúng ta đều không phải do nàng ta làm thì người đó là ai? Nàng ta đã chết, Cao Hi Nguyệt cũng đã chết, ta lại không biết sẽ tranh đấu cùng với ai nữa, người đó đang trốn ở nơi nào chứ? Chúng ta sống ở nơi này thì có gì khác với mãng xà dã thú đâu chứ, ngày đêm tranh đấu, sinh tử lởn vởn, lại không biết đối thủ kế tiếp khi nào sẽ xuất hiện, khi nào sẽ cắn vào cổ họng chúng ta”
Hải Lan tiến lên một bước, nắm chặt tay Như Ý mà cười lạnh: “Tỷ tỷ, chắc tỷ tỷ đang vui mừng lắm” Một lát sau, Như Ý cũng cố gắng mỉm cười được một cái, cái nụ cười kia thanh lãnh đến mức khiến người khác cảm thấy thê lương: “Hải Lan… Ta hận nàng ta lâu như vậy, bây giờ nàng ta cũng đã chết nhưng ta lại không thấy vui vẻ chút nào.
A Nhược đã chết, Cao Hi Nguyệt đã chết, Phú Sát thị cũng đã chết, ta luôn hận các nàng, tính kế với các nàng, chúng ta tranh đấu nhiều năm như vậy nhưng kế tiếp sẽ là ai đây? Vì sao ta phải vui mừng chứ? Tranh tranh đấu đấu vô cùng vô tận thì biết khi nào mới xong đây?” Ánh mắt Hải Lan ôn hòa nhưng giọng nói lại lạnh như hàn băng vạn trượng: “Người ngoài cung luôn có cuộc sống an bình cả đời nhưng chúng ta một khi đã bước vào Tử Cấm thành, cả đời này chính là ngày hôm nay lặp lại ngày hôm qua, vĩnh vô tận đầu.
Tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể không hận, có thể không vui nhưng tỷ tỷ phải hiểu rõ, nếu chúng ta không cố gắng mà sống thì ngày hôm nay người khác sẽ khóc chúng ta mà thôi” Gió thổi vào mặt Như Ý, nàng ngẩng mặt nhìn ánh trăng, không phải vui sướng cũng chẳng bi thương, nàng chỉ là thản nhiên mà cũng có chút hàn ý. Trong điện của thuyền rồng yên tĩnh đến cực điểm, Liên Tâm vẫn quỳ ở bên trong, không dám bước ra ngoài.
Một mình Hoàng đế ngồi đó, ngưng thần nhìn xuống mà không nói gì.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Hoàng đế mới thản nhiên nói: “Ngươi là người thông minh, có rất nhiều chuyện chắc hẳn ngươi hiểu rõ” Liên Tâm kính cẩn nói: “Nô tỳ tất nhiên hiểu rõ, vì ai mà nô tỳ thoát khỏi ma chưởng Vương Khâm, là ai có thể cho phép nô tỳ trốn thoát, có thể cho nô tỳ một con đường sống, thế gian này chỉ có một mình Hoàng thượng mà thôi.
Nếu không được Hoàng thượng cho phép thì cái gì cũng đều là hư không” Hoàng đế gật đầu: “Liên Tâm, so với người bên ngoài, ngươi là người thông minh hơn hẳn nhưng đối với Hoàng hậu, ngươi cũng được coi là trung tâm, luôn là người bên cạnh nàng ta.
Nếu có điều gì khiến cho nàng ta bất lợi, ngươi không nói một câu và cũng không làm một việc gì cả” Gương mặt Liên Tâm trầm tĩnh như nước: “Nô tỳ chung quy vẫn là nô tỳ của Hoàng hậu nương nương, tuy rằng nương nương từng làm hại nô tỳ chung thân chịu khổ nhưng phản bội chủ tử nô tỳ làm không được.
Lúc Hoàng hậu nương nương còn sống, nô tỳ không thể nói ra một từ ác độc, bây giờ Hoàng thượng có hỏi thì nô tỳ cũng đành phải tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn* mà thôi” (*Tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn nghĩa là không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ) Hoàng đế hơi trầm ngâm: “Như vậy thì trẫm sẽ hỏi, A Nhược đã từng nói cho trẫm người đã sai nàng ta hãm hại Nhàn quý phi, hại hài tử của trẫm chính là Hoàng hậu và Tuệ Hiền Hoàng quý phi”.
Hắn chậm rãi nói ra những lời mà lúc trước A Nhược đã nói cho Liên Tâm nghe. Liên Tâm nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi lại nhướn mày nói: “Hoàng thượng không cảm thấy A Nhược nói những lời này đều nhiều lần nhắc đến Tố Tâm nhưng chưa từng nhắc tới Hoàng hậu nương nương sao?” Hoàng đế giật mình, ngửa đầu nhìn chiếc lồng đèn trên đầu, hắn suy nghĩ rồi nói: “So với ngươi, Tố Tâm cũng là tâm phúc của Hoàng hậu, chẳng lẽ những gì nàng ta làm đều không phải do Hoàng hậu sai bảo sao?” Liên Tâm nhất thời nghẹn lời, một lúc lâu sau, nàng lắc đầu, cắn môi nói: “Nô tỳ không biết và cũng không thể trả lời được.
Hoàng thượng vừa mới nhắc tới việc Hoàng hậu nương nương dùng ẩm thực lạnh lẽo để hãm hại Nhàn quý phi lúc còn ở lãnh cung, việc đó nô tỳ cũng từng nghe qua một hai lần, nhưng nô tỳ cũng đã tra hỏi qua, thường ngày Hoàng hậu nương nương không lưu tâm lắm đến chuyện ẩm thực, trước mấy ngày mà nương nương tạ thế, Thái y còn từng thấy Tố Tâm bỏ hạt ý dĩ vào canh cho nương nương uống.
Nương nương uống được mấy ngày thì Thái y có nói hạt ý dĩ lợi thủy thanh nhiệt nhưng lại mang chút hàn cho nên không thích hợp cho nương nương uống cho nên lúc thấy nương nương hay gặp ác mộng nhưng lại vô tri, nô tỳ cũng thấy kinh ngạc, còn chuyện vì sao nương nương đối với Nhàn quý phi lại như vậy thì nô tỳ vẫn không biết được” Hoàng đế nói: “Ý ngươi nói là ngoại trừ Tố Tâm và Hoàng hậu thì chỉ sợ còn có người có liên lụy trong chuyện đó đúng không? Ngày thường hay lui tới với Hoàng hậu, ngoại trừ Tuệ Hiền Hoàng quý phi thì còn có ai nữa?” Liên Tâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Thuần quý phi, Gia phi và Uyển thường tại thường hay lui tới.
Hoàng hậu lại thích Tứ a ca cho nên cũng hơi thân cận với Gia phi một chút, chỉ là tuy Gia phi và Tuệ Hiền Hoàng quý phi bên ngoài luôn tỏ ra hòa thuận nhưng trong lòng lại không thích nhau.
Hoàng hậu nương nương luôn luôn cố giữ thể diện cho hai người cho nên nếu đã gọi Tuệ Hiền Hoàng quý phi tới Trường Xuân cung thì sẽ không gọi Gia phi và ngược lại” Đáy mắt Hoàng đế chợt lóe lên một tia u ám, hắn lắc đầu, thoải mái nói: “Gia phi luôn là người nói thẳng cho nên đắc tội với không ít người, đối với trẫm thì có gì nói đó.
Nàng ta là người thẳng tính như vậy, chắc chắn không phải nàng ta” Liên Tâm im lặng một lát, tựa hồ như muốn nói cái gì nhưng ngẫm nghĩ lại thấy không cần cho nên cũng không nói gì.
Thần sắc Hoàng đế ảm đạm, xua tay nói: “Được rồi.
Liên Tâm, nhiệm vụ của ngươi ở trong cung cũng đã kết thúc, trẫm sẽ cho người an trí một chỗ ngoài cung dành cho ngươi, ngươi cứ đến nơi đó mà ở đi” Liên Tâm ngẩn người ra, nước mắt chợt rơi xuống, trịnh trọng lạy ba cái rồi tạ ơn rời đi.
Dục Hô lập tức bước vào, bưng chén trà xanh, lặng yên không chút tiếng động mà đi đến bên cạnh Hoàng đế, nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hoàng thượng” Hoàng đế si ngốc đứng nhìn, thản nhiên nói: “Trẫm không cần người hầu hạ, lui xuống đi” Dục Hô khom người đáp ứng một câu nhưng lại không lui ra.
Nàng suy nghĩ một lát rồi lấy từ trong tay áo ra một cái đồ đồng tráng men có hình châu hoa tú cầu rồi dâng tới trước mặt Hoàng đế. Cái đồ kia rõ ràng dính một vết máu! Thân thể Hoàng đế hơi chấn động, ánh mắt của hắn chợt biến thành một cái ngân châm lợi hại, cơ hồ có thể chọc được cái thân thể đang còng lưng của Dục Hô, giọng nói hắn thê lãnh: “Đây là thứ trẫm đã ban thưởng cho Thuần quỳ phi! Ngươi lấy thứ này ở đâu?” Dục Hô là người lớn tuổi, nhìn quen cái thần sắc của Hoàng đế cho nên liền nói: “Nô tỳ vừa mới đi xem xác chết Tố Tâm, đang muốn cho người xử trí thì thấy trong bàn tay Tố Tâm đang nắm vật này”.
Nàng nhìn thần sắc Hoàng đế một chút rồi lại nói tiếp: ” Tố Tâm luôn nắm chặt vật này trong tay, nô tỳ nghĩ cái này là thứ quan trọng cho nên cũng không dám sai lầm, không dám kinh động người bên ngoài mà lặng lẽ lấy cái này ra” Thần sắc Hoàng đế như là sương lạnh ngưng tụ: “Ngươi làm vô cùng tốt”.
Hắn ngẩng mặt, Dục Hô hiểu được, liền đem cái châu hoa kia đặt ở trên bàn phía sau Hoàng đế.
Nàng đang muốn rời đi thì Hoàng đế lạnh lùng nói: ‘Ngươi cũng nghĩ là Thuần quý phi có liên can đúng không?” Dục Hô nói: “Ngày thất tịch năm ngoài, Hoàng thượng có lệnh cho Nội vụ phủ chế tác vài bông hoa bằng đồng tráng men và có nói rằng các chủ vị thường ngày yêu nhất là hoa cảnh cho nên mới ban tặng các nàng.
Hoàng hậu nương nương nhận hoa Phật thủ, Nhàn quý phi là hoa hồng, Thuần quý phi là tú cầu, Gia phi là sơn chi, Du phi là sắc vi, Thư tần là châu lan, mỗi người đều dùng để làm cây trâm trên đầu.
Nô tỳ trước khi đến gặp Hoàng thượng thì cũng đã hỏi qua người Nội vụ phủ, đúng là không sai ạ”. Giọng nói Hoàng đế cực nhẹ: “Bây giờ Thuần quý phi đang ở đâu?” Dục Hô trả lời: “Nô tỳ có ghé qua Thanh Tước của Hoàng hậu nương nương rồi mới đến đây thì thấy Thuần quý phi và Gia phi đang vội vàng chuẩn bị việc tang nghi” Hoàng đế chớp mắt một cái: “Gia phi cũng ở đó sao?” Dục Hô nói: “Dạ.
Gia phi cũng không biết làm cái gì, tất cả mọi chuyện đều nghe theo an bài xử trí của Thuần quý phi” Hoàng đế nói: “Gia phi nghe theo an bài xử trí của Thuần quý phi ư? Thuần quý phi cũng thật lợi hại, trẫm còn chưa phân phó thì nàng ta đã vội vàng an trí tang nghi của Hoàng hậu! Ngay cả Gia phi cũng phải nghe theo nàng ta, đúng là không đơn giản!” Dục Hô đáp lời, mỉm cười nói: “Thuần quý phi lớn tuổi, lại có ba vị A ca, Gia phi cũng có địa vị một chút cho nên cũng chia được những việc nặng nhẹ” Đột nhiên Hoàng đế mím chặt môi, cứ như là đang cố gắng nhẫn nhin cảm xúc sôi trào, lạnh lùng nói: “Thuần quý phi là người dưỡng dục Đại a ca, Tam a ca và Lục a ca của trẫm!” Dục Hô nào dám nói tiếp, chỉ phải quỳ gối nói: “Nô tỳ nói lỡ, nô tỳ không phải có ý chửi bới Thuần quý phi” Hoàng đế xua tay, nói: “Dục Hô, ngươi là người lúc trước cùng với trẫm…” Tựa hồ hắn ý thức được điều gì không đúng, lập tức sửa lời nói: ‘Người là người hầu hạ Lý Thái tần, lâu năm ổn trọng, sao bây giờ lại có thể nói lỡ chứ?” Dục Hô đáp ứng, thấy Hoàng đế dứt lời rồi chỉ trầm tư thật lâu mà không nói gì cho nên nàng cũng thỉnh lễ lui ra.
Hoàng đế chỉ nhìn chằm chằm vào cái châu hoa mang vết máu kia, đáy mắt dấy lên một đám lửa, dần dần bùng phát như muốn đốt cháy cái châu hoa kia. Cũng không biết trải qua bao lâu, ánh trăng cũng dần chậm rãi chiếu xuống khuôn mặt đau thương mà ủ rũ nặng nề của Hoàng đế.
Hắn chậm rãi đứng dậy, bước tới chiếc giường mà suy sụp ngã xuống: “Hoàng hậu, nếu trẫm nghi ngờ nàng thì…” Hắn lầm bẩm, lời nói càng tối nghĩa: “Nàng đừng giận trẫm, nàng đừng oán trẫm…” Hoàng đế niệm tình Hoàng hậu đã làm bạn nhiều năm cho nên bi ai rất lâu, Trang thân vương Doãn Lộc, Hòa thân vương Hoằng Trú cung phụng đứng chờ Hoàng Thái hậu bước xuống ngự thuyền để hồi kinh, đích thân Thái hậu dặn dò Như Ý và Lục Quân ở lại Đức Châu lo liệu chủ trì tang sự của Hoàng hậu. Ngày mười bốn tháng ba, đích thân Hoàng đế hộ tống quan tài Hoàng hậu đến Thiên Tân, trong cung trưởng Hoàng tử Vĩnh Hoàng suốt đêm giục ngựa đuổi theo nghênh giá.
Ngày mười sáu tháng 3, quan tài Hoàng hậu được về cung, an phụng ở Trường Xuân cung, văn võ bá quan và các mệnh phụ trong ngoài quỳ phục nghênh đón.
Các Hoàng tử, công chúa đều mặc y phục tang màu trắng, Hoàng tử cắt bím tóc, phúc tấn Hoàng tử cũng được cắt tóc ngắn, ngay cả cái đại thần văn võ triều thần cũng làm như vậy, không được gả cưới mua vui trong 27 ngày, quốc mẫu tạ thế cho nên tất cả các thiên hạ thần dân đều mạng tang phục giống nhau. Từ xưa tới nay, Đại Thanh chưa từng có một cái tang nghi nào long trọng như vây.
Chính tay Hoàng đế ban thụy hào cho Phú Sát Hoàng hậu là “Hiếu Hiền Hoàng hậu”, Như Ý và Lục Quân ở trong hậu cung càng không dám chút thả lỏng, dẫn dắt các tần phi cung nhân thực hiện nghi lễ tang nghi bài bản.
Đợi đến khi có chút rãnh rỗi, Hải Lan bước vào Dực Khôn cung vấn an Như Ý, Vĩnh Kỳ nay cũng đã lớn, ra vẻ thông minh tuấn tú. Hải Lan ôm Vĩnh Kỳ trong một chút rồi cẩn thận chăm chú nhìn son phấn trên khuôn mặt tái nhợt của Như Ý, Hải Lan thân thiết nói: “Không ngờ Hoàng thượng đối với tang nghi của Hiếu Hiền Hoàng hậu lại chú ý đến như vậy, thật là hiếm thấy.
Tỷ tỷ lại càng vất vả” Như Ý dựa thân mình vào chiếc gối mềm, lật sổ ghi chép chi phí tang nghi của Nội Vụ phủ đưa tới, thần sắc mệt mỏi: “Hoàng thượng chú ý như vậy, cũng bởi vì thật tâm hối hận với Hiếu Hiền Hoàng hậu mà thôi” Hải Lan ôm Vĩnh Kỳ trong tay, cười nói: “Người đi, trà cũng lạnh, bây giờ hối hận thì có ích gì chứ?” Như Ý lắc đầu nói: “Hoàng thượng và Hiếu Hiền Hoàng hậu đã từng có hai đích tử, tuy rằng thường ngày có chút lạnh nhạt nhưng rốt cuộc vẫn còn có tình cảm.
Bây giờ người không còn nữa cho nên tất nhiên phải đến chỗ ở của nàng ta tưởng niệm rồi” “Những chuyện đó không liên quan đến chúng ta.
Hoàng thượng đối với tỷ tỷ đúng là có chút phá lệ, đem việc tang nghi giao cho tỷ tỷ và Thuần quý phi xử trí.
Muội cứ nghĩ Thuần quý phi có được ba Hoàng tử, chuyện tang nghi của Hiếu Hiền Hoàng hậu lần này nhất định Thuần quý phi nắm hết quyền hành cơ chứ”.
Hải Lan thấy Nhị Tâm đang đấm vai cho Như Ý, trên bàn có một chén canh Phục Linh cho nên có chút thở dài: “Tỷ tỷ đã lao lực nhiều ngày, tỷ tỷ cũng nên bảo trọng thân thể một chút” Như Ý nhẹ nhàng xoa trán, nhìn chiếc miệng cười vô ưu vô lo của Vĩnh Kỳ, liền nhẹ nhàng thở ra nói: “Ta biết muội nói đến chuyện gì rồi.
Nhưng Hoàng hậu tạ thế, Hoàng thượng thương tâm không thôi, chuyện đó không thể trù tính vào lúc này được” Hải Lan nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ không trù tính thì người khác đã động đến cái tâm tư này rồi” “Cái tâm tư này, từ khi Hiếu Hiền Hoàng hậu tạ thế cho nên nay, trong cung không ai bất động cả, chỉ có lúc này, nhất định phải tĩnh, không được động” Như Ý nói xong, liền bưng chén canh Phục Linh ở trước mặt lên mà uống, Hải Lan vội dùng tay ngăn lại, sẳng giọng nói: “Canh đã lạnh rồi, cẩn thận uống vào khiến đau dạ dày”. Nàng nói xong liền đứng dậy, lấy ra một chén canh mang đến nói: “Muội biết tỷ tỷ mệt cho nên sáng sớm nay đã nấu canh Hoàng Kì, lấy mật nhũ điều, ích khí bổ thân, có tác dụng khai vị”. Như Ý nghe vậy, liền nhẹ tay tiếp nhận, thở dài nói: “Làm khó muội có tâm tư như vậy, mấy thứ này dễ dàng có được nhưng khi nấu lại tốn rất nhiều thời gian, trước tiên dùng Hoàng Kì, hạnh nhân, cam thảo, hồi hương mài nhỏ ra.
Tất nhiên vì muội không yên lòng khi để người bên ngoài làm cho nên tự tay nấu món này cho ta”.
Như Ý nhìn chăm chú vào tơ máu ở trong đôi mắt của Hải Lan, đau lòng nói: “Lúc muội mới bước vào, ta nói mắt muội có ánh đỏ hồng mà muội cứ chối” Hải Lan cụp đôi mắt xuống, có chút ngượng ngùng: “Muội sao so được tài cán của tỷ tỷ, chỉ là làm một chút việc nhỏ nhoi dành cho tỷ tỷ mà thôi.
Bây giờ tỷ tỷ đang đứng ở đầu ngọn gió cho nên tỷ tỷ nhất định phải cẩn thận thân mình”.
Nàng nói xong, liền suy nghĩ rồi bảo Nhị Tâm ôm Vĩnh Kỳ lui xuống: “Nghe nói trước khi Hiếu Hiền Hoàng hậu chết thì đã tiến cử Thuần quý phi lên ngôi Hoàng hậu.
Bây giờ Thuần quý phi thừa dịp, liền dẫn đầu các tần phi đến tế bái, ngay cả Gia phi cũng nóng lòng đi theo nàng ta” Như Ý cười nhẹ, nàng lấy tay chạm nhẹ vào đôi khuyên tai trân châu Lưu Tô nói: “Chắc chắn là vậy rồi.
Bây giờ ở trong cung chỉ có ta và nàng ta có chức quý phi, vị phân nàng ta tôn vinh, con cái cũng nhiều, lại là tiến cử của Hiếu Hiền Hoàng hậu trước khi tạ thế cho nên cũng khó tránh khỏi việc động tâm” Hải Lan nói: “Nàng ta rốt cuộc cũng chỉ là người thân sinh được hai Hoàng tử và dưỡng nuôi một Hoàng tử mà thôi” Như Ý hơi có chút ảm đạm: “Dù sao cũng là người có con” Hải Lan khinh xuy, không chút để bụng: “Tỷ tỷ cũng có Vĩnh Kỳ chúng ta” Như Ý liếc mắt nhìn Hải Lan một cái rồi nói: “Tất nhiên Vĩnh Kỳ rất tốt nhưng ở trong mắt người ngoài, rốt cuộc ta là một nữ nhân không thể sinh dưỡng.
Ở trong cái hậu cung này, có được hài tử chính là ân sủng, là cái có thể dựa vào nhưng ta lại không có” Hải Lan vội vàng nói: “Chẳng lẽ tỷ tỷ không nghĩ đến việc ngoại trừ Hiếu Hiền Hoàng hậu và Tuệ Hiền Hoàng quý phi thì tỷ tỷ chính là người có vị phân cao nhất từ khi còn ở Vương phủ đến nay sao? Lúc còn ở Vương phủ, tỷ tỷ đã là trắc phúc tấn, Tô Lục Quân chỉ là cách cách, tỷ tỷ có xuất thân Mãn quân kỳ, Tô Lục Quân là Hán quân kỳ, rốt cuộc vẫn không bằng được tỷ tỷ.
Hơn nữa, hai vị cô mẫu của tỷ tỷ đều là Hoàng hậu của tiên đế cơ mà” Khuôn mắt bình tĩnh của Như Ý mang theo một chút ưu sắc: “Cũng bởi vì như thế cho nên ta mới không thể đảm đương được ngôi vị đế hậu.
Ta không con, không có gia thế, chỉ có cái xuất thân Mãn quân kỳ thì có thể làm gì được chứ?” Hải Lan trầm mặc một lát rồi nói: “Nhưng mà tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ tỷ không nghĩ lại sao? Không nghĩ đến hạ nhân, không nghĩ đến ánh mắt của người bên ngoài sao? Tỷ tỷ chính là chi chủ lục cung, người bên ngoài xem tỷ là quốc mẫu, ai ai cũng đều kiêng nể tỷ tỷ” Như Ý ngưng thần một chút, rồi chợt lóe ra một tia sắc bén: “Nhưng chỉ dựa vào cái suy nghĩ, tưởng tượng thì có ích gì chứ?” Hải Lan lộ ra vài phần vui mừng: “Vậy là tốt rồi.
Chỉ cần tỷ tỷ đã nghĩ đến thì chúng ta chắc chắn sẽ làm được” Như Ý nhẹ nhàng lắc đầu: “Nghĩ thì nghĩ nhưng rốt cuộc vẫn không thích hợp.
Muội không phải không biết, Hiếu Hiền Hoàng hậu chết đi, Hoàng thượng bi thương cực kỳ.
Lúc Hiếu Hiền Hoàng hậu còn sống, Hoàng thượng chưa từng đối đãi với nàng ta như vậy nhưng khi nàng ta chết đi, Hoàng thượng lại thể hiện tình thâm nghĩa trọng như vậy.
Hoàng thượng tạm thời vẫn chưa có ý nghĩa lập kế hậu, chúng ta vẫn nên im lặng là hơn” Hải Lan cầm chiếc khăn tay, che miệng mà cười: “Chúng ta im lặng nhưng cái nơi của Thuần quý phi và Gia phi thì không như vậy, cũng khó trách Gia phi, tuy nàng ta có được sủng ái, lại có nhi tử nhưng rốt cuộc cũng vì đến từ Triều Tiên cho nên vẫn không thể có được hậu vị, khó trách nàng ta luôn trông cậy vào Thuần quý phi” Như Ý lạnh nhạt nói: “Gia phi luôn không coi ai ra gì, lúc trước nàng ta luôn thân cận với Hoàng hậu thì nay tất nhiên phải trông cậy vào Hoàng hậu tương lai thôi” Hai người đang nói chuyện thì Tam Bảo đã bước vào bẩm báo: “Nương nương, Đại a ca đến, nói là muốn thỉnh an nương nương” Như Ý vui mừng, liền nói: “Còn không mau mời vào, còn nữa, đi làm chút điểm tâm mà Đại a ca thích nhất mà đưa đến đây ngay.
Nhanh lên!” Hải Lan che miệng cười nói: “Tỷ tỷ cũng chỉ nuôi nấng Đại a ca một thời gian ngắn thôi mà bây giờ vẫn còn yêu thương như vậy” Hải Lan đang nói thì đã thấy Vĩnh Hoàng bước vào, thỉnh an nói: “Ngạch nương vạn phúc, Du nương nương vạn phúc” Hải Lan cười nói: “Mỗi khi Đại a ca đến Dực Khôn cung, vẫn không quên được cái xưng hô ngày trước của Nhàn quý phi, vẫn luôn miệng gọi ngạch nương” Vĩnh Hoàng có chút ngượng ngùng: “Vì nhi thần đang được Thuần nương nương nuôi dưỡng cho nên bên ngoài chỉ có thể gọi một câu “Nhàn nương nương” nhưng tâm ý trong lòng của nhi thần vẫn giống như xưa” Như Ý vội đỡ hắn đứng lên rồi phân phó ngồi xuống: “Đứa nhỏ này, vẫn không học được chút ngoan ngoãn, trong ngoài đều gọi Thuần quý phi là Thuần nương nương, một tiếng ngạch nương cũng không gọi, con không sợ nàng ta ngờ vực sao?” Vĩnh Hoàng ngại ngùng mỉm cười, nhìn ánh mắt Như Ý nói: “Nhi thần đã có ngạch nương, Thuần nương nương cũng đã nhi tử của riêng mình cho nên ắt sẽ không trách tội nhi thần” Như Ý nghe vậy, cảm thấy mềm lòng, yêu thương nói: “Mấy ngày nay, con dẫn đầu các chư vị đệ đệ đi bái tế tang nghi, chắc cũng mệt rồi.
Năm ngoái phúc tấn Y Lạp Lý thị của con đã vì con mà sinh hạ Miên Đức thì con cũng nên ở trong phủ nhiều một chút, đừng quá chú ý đến tang sự của mẹ cả quá” Vĩnh Hoàng nói: “Nhi thần là đại Hoàng tử của Hoàng a mã cho nên nhi thần phải thể hiện hiếu đạo, an ủi Hoàng a mã, lúc nào cũng phải ở bên cạnh Hoàng a mã mới đúng đạo” Như Ý gật đầu nói: “Con thật có tâm.
Đúng rồi, ta nhớ hôm nay là sinh thần của ngạch nương Triết Mẫn Hoàng quý phi của con, tuy rằng bây giờ đang là đại tang của Hoàng hậu cho nên ta không thể hành lễ mẫu thân của con.
Ta cũng chỉ có thể cho người đến Bảo Hoa điện dâng ít tế phẩm cho ngạch nương của con mà thôi” Vĩnh Hoàng nghe được chuyện của mẹ đẻ, bất giác trong đôi mắt rưng rưng: “Ngạch nượng nhớ mong chi tâm, nhi thần tạ ơn ngạch nương, chỉ tiếc ngạch nương đi sớm, lại đi không minh bạch như vậy…” Như Ý nghe lời nói của hắn mang chút bất mãn, liền ngăn lại nói: “Lúc con vào cung, con có đi thăm Thuần quý phi trước không? Nếu lễ nghi có sơ sót thì chỉ sợ nàng ta không vui mà thôi” Vĩnh Hoàng vội tỉnh thần nói: “Nhi thần cũng muốn đi qua Chung Túy cung trước nhưng nghe đám cung nhân nói, Thuần nương nương đã đến Từ Ninh cung của Thái hậu cho nên vẫn chưa quay về” Hải Lan hơi nghi hoặc: “Mấy ngày nay Thuần quý phi luôn đến thỉnh an Thái hậu sao?” Vĩnh Hoàng nói: “Đúng vậy ạ.
Dưới gối Hoàng a mã chỉ có nhi thần và Tam đệ Vĩnh Chương là hai Hoàng tử có tuổi tác lớn nhất để lo lắng chuyện tang nghi cho nên Thuần nương nương luôn mang Lục đệ đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu, Thái hậu ngày càng yêu thích Thuần nương nương và Lục đệ” Sắc mặt Hải Lan hơi trầm xuống rồi chợt cười nói: “Trong cung có đại tang, Thái hậu khó tránh khỏi u buồn, bây giờ có hiếu tâm của Thuần quý phi thì đúng là rất rốt, chỉ là chúng ta vẫn chưa nghĩ đến việc này” Vĩnh Hoàng liền đứng dậy cáo từ, Như Ý biết hắn là trưởng tử cho nên có rất chuyện tang nghi đều phải có mặt của hắn, bởi vậy mới được Hoàng đế trọng dụng cho nên nàng cũng không giữ hắn lại, chỉ dặn dò: “Con là trưởng tử của Hoàng a mã, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào con cho nên nhớ cẩn thận một chút” Vĩnh Hoàng mang vài phần kiêu ngạo: “Nhi thần biết.
Giờ phút này, nhi thần phải dùng thân phận trưởng tử này để lo liệu mọi chuyện, nhi thần phải tận tâm thập phần” Như Ý thấy lời nói của hắn như vậy, vốn định dặn dò thêm vài câu nhưng lại không nói ra được.
Hắn rời đi một chút thì Hải Lan mới nói: “Xem ra Vĩnh Hoàng không còn giống như trước nữa, lúc nào cũng nhắc đến hai chữ “trưởng tử” Như Ý khẽ thở dài: “Cũng khó trách nó.
Nó cẩn thận nhiều năm như vậy, Hoàng thượng luôn nghĩ đến việc lập đích tử làm Thái tử cho nên cái trưởng tử này của nó chưa bao giờ được coi trọng.
Bây giờ nó được Hoàng thượng nể trọng như vậy, tất nhiên là vui mừng rồi” Hải Lan tươi cười, nói: “Bây giờ trong các Hoàng tử của Hoàng thượng chỉ có Vĩnh Hoàng là trưởng thành, lại có thể vì Hoàng thượng sinh được hài tử, khiến cho Hoàng thượng trở thành mã phụ, đúng là chiếm hết thiên thời địa lợi”.
Nàng dứt lời thì liền cùng Như Ý nhìn canh giờ, chuẩn bị thay y phục đến Trường Xuân cung túc trực bênh linh cữu Hiếu Hiền Hoàng hậu. Trong điện Từ Ninh cung im lặng như nước, Phúc Già lặng yên khom người đi đến bên cạnh Thái hậu, Thái hậu nhắm mắt tĩnh tọa: “Tiễn bước chưa?” Phúc Già nói: “Dạ rồi” Thái hậu nhẹ nhàng cười than một tiếng: “Lúc trước gặp Thuần quý phi, ai gia thấy nàng ta im lặng, không nói nhiều, cứ nghĩ là người hiền lành.
Bây giờ nàng ta thường đến Từ Ninh cung, nàng ta là người không thông minh cho nên ai gia nói chuyện với nàng ta cũng thấy có chút mệt mỏi” Phúc Già cười nói: “Trong cung ai ai cũng thông minh, hiếm khi có ai không thông minh.
Xung quanh mình toàn người thông minh nói chuyện, nô tỳ cứ như là kẻ ngu dốt vậy” Thái hậu xuy cười nói: “Ngươi cũng hiểu loại người này sao?” Phúc Già nói: “Thái hậu thánh minh, chuyện gì Thái hậu cũng đoán được nội tình, Nhàn quý phi đúng là có hiếu tâm, mấy ngày nay không quấy rầy Thái hậu” Thái hậu yên lặng một chút rồi nói: “Tính tình Nhàn quý phi quá cương liệt, lại tỏ ra trí tuệ hơn người.
Nàng ta lại có xuất thân Ô Lạp Na Lạp thị, cho dù nàng ta có hiếu tâm thế nào nhưng mỗi lần ai gia nghĩ đến chuyện của Cảnh Nhân cung Hoàng hậu trước đây, thật sự ai gia không muốn nàng ta trở thành kế hậu”.
Nàng im lặng rồi cười khổ: “Phúc Gìa, có phải ai gia cũng là người ích kỷ nhỏ nhoi hay không?” Phúc Già cười nói: “Trong lòng ai cũng có ích kỷ nhỏ nhoi cả.
Xuất thân Thuần quý phi tuy thấp một chút nhưng tính tình lại tốt.
Quan trọng nhất là Thuần quý phi sinh được nhiều con.
Với lại, trước khi Hiếu Hiền Hoàng hậu tạ thế thì cũng đã cầu xin Hoàng thượng mà tiến cử Thuần quý phi trở thành kế hậu” Thái hậu thở dài: “Cũng không trách ai gia bất công một chút được.
Rốt cuộc, Nhàn quý phi vẫn là người chưa có con, lúc Vĩnh Liễn và Vĩnh Tông chết yểu, Hiếu Hiền Hoàng hậu lại trở nên như vậy, ngươi cũng biết người có con sống ở trong cung lại quan trọng đến cỡ nào” Phục Già vội hỏi: “Hiếu Hiền Hoàng hậu đã mất, Hoàng thượng chỉ lo thương tâm.
Việc định đoạt ngôi vị đế hậu, Thái hậu cũng nên dụng tâm một chút” Thái hậu gật đầu nói: “Chỉ hy vọng là vậy.
Hoàng đế là người thông minh tháo vát, nếu như Hoàng hậu là người lanh lợi, thấu hiểu người khác thì ngày sau ai gia sẽ rất vất vả, nếu đã như vậy thì phải đưa một người có tính ngoan ngoãn mới tốt, Hiếu Hiền Hoàng hậu tốn hết tâm tư để tiến cử Thuần quý phi, rốt cuộc cũng là như vậy mà thôi” Lúc Như Ý đến Trường Xuân cung thì Lục Quân đã lĩnh mệnh sắp xếp mọi thứ, hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp.
Đám tần phi vây quanh Lục Quân như những ngôi sao đứng bên cạnh mặt trăng, Lục Quân cũng tỏ ra dáng vạn phượng, như là kế hậu.
Lúc đó Ngọc Nghiên đang mang thai đứa thứ ba, từ sau tháng 7 năm Càn Long thứ 11, nàng ta sinh hạ Vĩnh Tuyền thì cũng hơn một năm, nàng ta lại lần nữa mang được long thai, long thai cũng đã được năm tháng, có thể thấy được thánh quyến chính long.
Nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn luôn ở bên cạnh Lục Quân, trên mặt vẫn mỉm cười nịnh hót không thôi: “May mắn mọi chuyện đều có Thuần quý phi chuẩn bị cho mới mới thỏa đáng, không có chút sai lầm nào.
Nếu người bên ngoài làm thì chỉ sợ không được như vậy thôi” Có một tần phi lên tiếng: “Gia phi nương nương nói đúng lắm.
Thái hậu vẫn không dứt lời khen ngợi Thuần quý phi nương nương đó sao? Hãy nhìn Tam a ca ổn trọng mà hành lễ kìa, cũng đủ thấy được Thuần quý phi nương nương đã dạy dỗ chu đáo” Ngọc Nghiên vốn đang mang thai, thân thể nặng nhọc cho nên nghe vậy, liền chống eo cười nói: “Không phải nữa sao? Tam a ca là do quý phi tỷ tỷ thân sinh ra, tất nhiên không cần nhắc đến, ngay cả Đại a ca chỉ được quý phi tỷ tỷ nuôi nấng mà cũng được giáo dưỡng chu đáo như vậy, thật đúng là hiếm thấy” Một thường tại khác lên tiếng: “Đại a ca là trưởng tử của Hoàng thượng, tất nhiên là phải gách vác nặng nhọc một chút, cũng may nhờ có Thuần quý phi nương nương dốc lòng chiếu cố nhiều năm cho nên mới được như vậy” Hải Lan và Như Ý nghe thấy các nàng ta oanh oanh nói chuyện như vậy, bất quá chỉ là nhìn nhau mỉm cười, liền đứng ở vị trí trên đầu, hướng về linh vị của Hiếu Hiền Hoàng hậu mà kính rượu lễ.
Như Ý và Lục Quân quỳ song song với nhau, Lục Quân kính rượu xong, nhìn Như Ý nói: “Nghe nói Vĩnh Hoàng mới đi thăm muội muội?” “Mới ngồi một chút thì đã đi, cũng không thăm hỏi nhiều” Lục Quân cười như không cười: “Rốt cuộc cũng là vì muội muội đã từng nuôi nấng Vĩnh Hoàng, khó trách Vĩnh Hoàng đã lớn như vậy mà vẫn còn nhớ thương.
Ta lại không được như vậy, dốc hết tâm huyết nuôi nấng nhiều năm như vậy, lại sợ người ngoài nói ta không yêu thương Vĩnh Hoàng cho nên vẫn dạy dỗ Vĩnh Hoàng còn hơn con đẻ của mình nhưng vẫn không bằng được muội muội” Khẩu khí Như Ý cực dịu dịu dàng, lại mang một chút khiêm tốn nói: “Vì ta nuôi nấng Vĩnh Hoàng lúc nó còn nhỏ cho nên nó mới nhớ thương như vậy, tỷ tỷ đối với Vĩnh Hoàng có dụng tâm như vậy, Vĩnh Hoàng là người hiếu thảo chắc chắn nó sẽ không quên, tỷ tỷ cứ yên tâm đi” Lục Quân lạnh lùng nói: “Vĩnh Hoàng có hiếu tâm hay không, quả nhiên Nhàn quý phi cũng hiểu được.
Người làm dưỡng mẫu như ta, đến cùng cũng chẳng hiểu gì” Như Ý quay đầu nhìn lại, thấy Vĩnh Hoàng và Vĩnh Chương sóng vai đứng bên cạnh nhau, lại đứng đầu các vị A ca mà thể hiện tẫn hiếu, hắn là huynh trưởng cho nên mọi người luôn hướng nhìn về hắn.
Ngay cả phúc tấn của Vĩnh Hoàng là Y Lạp Lý thị cũng thập phần khéo kéo, lại đứng đầu thống lĩnh các phúc tấn tiến lui thỏa đáng.
Ngọc Nghiên quỳ phía sau Lục Quân, nghe thấy lời nói của hai người như vậy, lại nhìn thấy đám tần phi quỳ phía sau có chút xa xôi cho nên bất giác vỗ về cái bụng cười nói: “Không phải Nhàn quý phi tốt xấu gì cũng còn nuôi nấng Vĩnh Kỳ sao? Sao lại thèm hài tử của người khác như vậy chứ, ngay cả con nuôi của Thuần quý phi mà cũng không tha? Bây giờ Nhàn quý phi cũng đã 31 tuổi, nếu cố gắng liều mạng khí lực mà sinh dưỡng một đứa thì cũng không khó, nói gì thì nói, con mình sinh ra mới là đáng quý” Như Ý nghe thấy Ngọc Nghiên chanh chua như vậy, liền thản nhiên nói: “Đúng vậy.
Nếu không có Gia phi nhắc nhở thì ta cũng đã quên ta đã bước qua tuổi 30.
Nói đến tuổi tác, Gia phi cũng không phải đã 36 tuổi rồi sao, bây giờ mang thai như vậy, lại thực hiện nghi thức lễ tế, đúng là vất vả” Ngọc Nghiên và Lục Quân đều sinh vào năm Khang Hi thứ 52, lại lớn hơn Như Ý năm tuổi cho nên nếu luận về tuổi tác, đúng là hai nàng ta lớn hơn Như Ý, Hải Lan quỳ phía sau Như Ý, cười dịu dàng: “Kỳ thật nếu luận về tuổi tác thì chúng ta đều lớn hơn Nhàn tỷ tỷ nhưng do vị phân của tỷ tỷ cao hơn vị phân của Gia phi và ta cho nên chúng ta đều phải gọi Nhàn quý phi bằng một tiếng tỷ tỷ.
Ở trong hậu cung đều phải xét đến vị phân trước thì sau đó mới xét đến tuổi tác” Hải Lan vốn là người ôn tồn nhỏ nhẹ, lời nói lại có tình lý bên trong, Ngọc Nghiên tuy rằng khó chịu nhưng lại không thể phản bác được.
Vừa vặn, Ý Hoan đang tiến lên dâng hương, lại nghe những lời nói đó, liền nói: “Kỳ thật đúng là Nhàn quý phi đã khách khí quá rồi.
Nếu nói đến vị phân lúc còn ở Vương phủ, Thuần quý phi cũng chỉ là cách cách, Nhàn quý phi lại là trắc phúc tần, bây giờ tuy rằng hai vị tỷ tỷ đều là quý phi nhưng rốt cuộc căn cơ vẫn luôn khác biệt.
Nhàn quý phi luôn gọi “muội muội” với Thuần quý phi, tất nhiên là vì trẻ tuổi hơn nhưng đến cùng vị phân lại hơn hẳn” Lục Quân biết Ý Hoan lanh lợi, nay nghe nàng ta nhắc đến chuyện xưa cho nên chỉ phải ngượng ngùng mà không nói gì.
Vẫn là có Uyển Nhân có xuất thân từ Vương phủ lên tiếng hòa giải: “Thuần quý phi và Nhàn quý phi làm sao có thể để ý đến chuyện này chứ? Tần thiếp còn nhỡ rõ, lúc chúng ta mới bước vào Tử Cấm thành, Tam a ca của Thuần quý phi đột nhiên bị đưa đến A ca sở dưỡng dục, Thuần quý phi lên thương tâm cho nên suốt ngày suốt đêm đều đến bên cạnh Nhàn quý phi tâm sự.
Hai vị quý phi thân cận như vậy thì việc gọi nhau bằng câu tỷ muội thì có xá gì đâu cơ chứ?” Trong nháy mắt Như Ý có chút hoảng hốt, thân cận như vậy rốt cuộc là chuyện nhiều năm về trước rồi sao? Nàng và Lục Quân đều là bạn thân chí giao, nếu xét về những người còn ở Vương phủ cho đến nay, ngoại trừ Hải Lan thì nàng luôn thân cận với Lục Quân.
Năm đó đều gắn gó giúp đỡ lẫn nhau, bây giờ cả hai đều là quý phi thì lại mẫu thuẫn với nhau sao? Nàng nhìn quan tài làm bằng gỗ đên của Hiếu Hiền Hoàng hậu, nhiều năm như vậy, Hiếu Hiền Hoàng hậu đã hãm hại nàng không có con nối dỗi, trong máu nàng vẫn còn mang khí tức Linh Lăng hương, lại làm hại nàng không thể trở thành một người mẹ, không thể trở thành một nữ nhân hoàn chỉnh.
Lang Hoa lần lượt đưa nàng vào chỗ chết, oán hận nhiều năm như vậy, ngay cả Như Ý cũng đều thấy được, rốt cuộc cái oán hận đó đã trở thành thói quen sâu nặng, xâm nhập vào xương cốt. Nhưng giờ phút này, Lang Hoa đã lẳng lặng nằm bên trong quan tài, nhận lấy khóc lóc và hồi ức của thiên hạ thần dân.
Đúng, Cao Hi Nguyệt đã chết, Lang Hoa đã chết, những nữ nhân mà nàng luôn cảnh giác cuối cùng đều đã thành một nắm đất vàng, xương khô hồng nhan nhưng nàng lại không thể không thư giản một chút nào cả, người mới luôn không ngừng xuất hiện thì người cũ lại không thể thả lỏng.
Trước khi chết, Hiếu Hiền Hoàng hậu đã sóng ngầm mãnh liệt tác động lên một người nhát gan như Tô Lục Quân mà khiêu khích châm chọc Như Ý, bây giờ ngôi vị Hoàng hậu đã trống, Lục Quân lại có tư tâm sao? Còn Ô Lạp Na Lạp Như Ý nàng thì thế nào? Nàng không có con, lại không có gia thể, chỉ có thể dựa vào chút sủng ái mỏng manh để sinh tồn nhưng cái sủng ái này cũng như ánh nến trước mắt, một trận gió nhẹ nhàng thổi đến đều có thể dập tắt. Nàng cũng biết “ân sủng” là thế nào.
A Nhược đã chết, Hi Nguyệt đã chết, đến bây giờ Lang Hoa cũng đã chết, ai ai cũng đã từng có được ân sủng của Hoàng đế, hơn nữa sau khi mất đi, lại phảng phất nhận được hưởng thụ sủng ái như vậy.
Nàng thật sự hiểu quá rõ, bởi vì hiểu rõ cho nên mới cảm thấy lạnh thấu xương. Thừa dịp lúc nghỉ ngơi sau khi tế rượu, Lục Quân và Như Ý đều đi đến các cung nhân thái giám dặn dò vài việc, Hải Lan quỳ lâu như vậy, cảm thấy đầu gối tê mỏi không thôi, lại thấy các tần phi khác đều đã đi nghỉ cho nên nàng liền vẫy tay ý bảo Diệp Tâm mang rượu thuốc đến rồi lại đi về thiền điện nghỉ ngơi.
Diệp Tâm đỡ nàng ra ngoài, nói nhỏ: “Đầu gối nương nương nương không tốt, không được quỳ thẳng như vậy ạ” Hai người đang nói chuyện thì thấy Nhị Tâm đưa Như Ý ra ngoài, nàng thấy Hải Lan liền nói: “Có phải đầu gối bị đau không? Muội đi đến thiền điện trước đi, ta sẽ cho người mang đến cho muội một chén canh Bát Bảo, lại thêm chút rượu thuốc nữa” Hải Lan xua tay nói: “Sau khi sinh được hài tử thì thân thể không còn như xưa.
Tỷ tỷ nhỏ giọng chút, đừng đế người khác nghe được mà nói muội muội bất kính với Hiếu Hiền Hoàng hậu” Hải Lan nói như vậy, không phải không có đạo lý, từ khi Hiếu Hiền Hoàng hậu chết đi, Hoàng đế cực kỳ bi thương, tính tình cũng hỉ nộ vô thường, hai ngày trước đã chỉ trích vài vị đại thần ở tiền triều vì bi thống tang lễ không đủ, lại liền lập tức dùng trước đánh chết cung nhân hầu hạ bên cạnh.
Nếu người ngoài biết Hải Lan than thở việc đầu gối đau nhức khi quỳ trước linh tiền Hiếu Hiền Hoàng hậu thì sẽ không biết sinh ra bao thị phi” Như Ý biết ngụ ý của nàng, liền thở dài nói: “Bây giờ tính tình Hoàng thương… mà thôi, Hiếu Hiền Hoàng hậu mất đi là Hoàng thượng mất đi thê tử kết tóc, đến cùng cũng là thương tâm” Hải Lan cười lạnh một tiếng: “Khi còn sống thì không ân ái phu thê, bây giờ Hiếu Hiền Hoàng hậu ở dưới đất có biết được, có phải đang trách cứ chính mình tạ thế quá muộn mà để nhận được cái tôn trọng ân tình sớm hơn chút không?” Như Ý nhìn xung quanh bốn phía rồi hừ nhẹ một tiếng: “Càng ngày càng nói chuyện không biết chú ý” Hải Lan thông thấu: “Muội thì sợ gì chứ? Chỉ là tỷ tỷ không nhìn thấu cái sủng ái mà thôi” Như Ý kéo tay Hải Lan bước vào thiền điện thì bỗng nhiên nghe được bên trong có tiếng nói chuyện nho nhỏ.
Hai người biết có người ở bên trong cho nên nhất thời cũng không tiện đi vào, đang muốn xoay người rời đi thì lại nghe tiếng nói chuyện của Vĩnh Hoàng và phúc tấn Y Lạp Lý thị. Y Lạp Lý thị ôn thanh mềm giọng khuyên nhủ: “Chàng đã mệt mỏi mấy ngày rồi, uống ít miếng súp để cho tỉnh tinh thần đi, thiếp đã chuẩn bị nước ấm để cho chàng rửa mặt rồi” Vĩnh Hoàng tựa hồ không kiên nhẫn: “Chú ý đến những việc này làm gì? Ta phải đi quỳ trước linh cữu của Hoàng ngạch nương.
Hoàng ngạch nương tạ thế, huynh đệ bên trong chỉ có một mình ra là trưởng tử, bây giờ đang thiếu người mà ta lo lắng chuyện rửa mặt thì còn ra bộ dáng trưởng tử gì nữa chứ?” Y Lạp Lý thị đau lòng nói: “Cả đời của chàng luôn bị hai chữ “trưởng tử” vây khốn.
Nhiều ngày qua chàng đã mệt mỏi, bây giờ nghỉ ngơi một chút thì có làm sao chứ? Vừa rồi không phải chàng đã đến thăm Nhàn nương nương sao? Nhàn nương nương cũng chỉ là người đã từng dưỡng mẫu chàng, dù sao chàng cũng nên nghỉ đến thể diện của Thuần quý phi một chút” Vĩnh Hoàng cười lạnh nói: “Thuần nương nương có con của riêng mình, cho dù đã nuôi nấng ta vài năm nhưng ta lại không thể so sánh được.
Lúc trước Hoàng tử lập chính thất phúc tấn đều là người có xuất thân Mãn châu Bát đại thế tộc còn cô chỉ có xuất thân tiểu tộc Y Lạp Lý thị, nếu Thuần nương nương thật lòng yêu thương ta thì sao lại để mặc Hoàng a mã ban một phúc tấn có gia tộc nhỏ nhoi như cô dành cho ta chứ? Việc kết hôn của Hoàng tử quan trọng nhất là phải có người có dòng dõi dòng họ tối cao thì mới là quan trọng nhất” Y Lạp Lý thị thẹn thùng nói: “Đều là do thiếp không phải cho nên không thể giúp gì được cho chàng” Vĩnh Hoàng nói: “Nếu cô không giúp được gì cho ta thì ta đành phải dựa vào chính mình mà thôi.
Hoàng ngạch nương đã chết, ta biết lúc trước Hoàng ngạch nương không yêu thương gì ta, lại còn muốn hại chết ở A ca sở, bây giờ Hoàng ngạch nương cũng đã chết thì thật là may mắn, nếu còn sống thì e rằng ta không có ngày nào được trèo lên” Y Lạp Lý thị suy nghĩ cẩn thận nói: “Chỉ là Hoàng ngạch nương đã chết, ngôi vị Hoàng hậu sẽ được dành cho Thuần quý phi, Nhàn quý phi hoặc là Gia phi, chàng phải cân nhắc cẩn thận xem là ai” Vĩnh Hoàng nói: “Nếu Thuần nương nương có được ngôi vị Hoàng hậu thì ta còn có thể trông cậy vào nữa sao? Con trai của Thuần nương nương là Vĩnh Chương và Vĩnh Dung sẽ trở thành đích tử.
Lai lịch Gia phi quá thấp cho nên cũng không thể trông cây vào.
Nhàn nương nương… Ngạch nương không có gia thế, lại không có con nhưng ta thấy vì ngạch nương không có con cho nên phải thương người con nuôi này là ta.
Ta không tin, ta được ngạch nương nuôi nấng nhiều năm như vậy lại không thể bằng được Vĩnh Kỳ tiểu tử chưa dứt sữa kia.
Dù cho Nhàn quý phi không trở thành Hoàng hậu được, chỉ cần ngạch nương nhắc đến việc làm trưởng tử của ta cho Hoàng a mã nghe thì chắc chắn ta sẽ nắm được phần thắng” Y Lạp Lý thị nói: “Dù sao thì Nhàn quý phi cũng yêu thương chàng” Có một chút tĩnh lặng, phảng phất mang theo cái ôn nhu ngày xưa nhưng rồi lại chợt biến mất trong giây lát.
Vĩnh Hoàng cười lạnh nói: “Yêu thương hay không thì ai biết được chứ? Bất quá chỉ là còn dùng nhau được, còn lợi dụng được mà thôi.
Ta đã sống trong cung đến ngần này tuổi rồi, chẳng lẽ còn không hiểu được những chuyện này sao? Cái gọi là thân tình hiểu nghĩa, đều là giả dối! Chỉ có lên nắm quyền, lên làm Thái tử thì mới là chuyện quan trọng nhất” Vĩnh Hoàng thở dài một hơi: “Bây giờ đang bận rộn, lúc chạng vạng rảnh rỗi, ta sẽ đi Bảo Hoa điện dâng hương cầu khẩn một chút, hôm nay là sinh thần của ngạch nương”.
Dường như hắn có chút nghẹn ngào: “Ngạch nương ta chết thật oan khuất!” Y Lạp Lý thị nói: “Chàng cũng nên nhẫn nại một chút, đừng nói đến việc đó nữa.
Tuy ngạch nương không còn nhưng vào ngày giỗ sinh thần, thiếp cũng đều tẫn hiếu.
Nghe nói sớm nay Nhàn nương nương và Gia nương nương đều đã cho người đến Bảo Hoa điện tế phẩm rồi” Vĩnh Hoàng nói: “Cô cũng nên đi đi, đừng để người khác thấy được rồi nói chúng ta bất kính với mẹ cả” Hắn nói xong, bên trong lại im lặng.
Mốt lát sau có tiếng bước chân vang đến, lại có tiếng mở cửa vang lên.
Như Ý và Hải Lan đứng ở dưới bậc, tựa hồ chỉ vào cái cung điện xa xa kia mà nói cái gì.
Vĩnh Hoàng tháy các nàng, liền chuyển sang bộ dáng hiếu thảo, chắp tay nói: “Ngạch nương, Du nương nương”.
Hắn tựa hồ có chút khẩn trương: “Sao hai vị nương nương lại đến đây?” Như Ý thong dong cười nói: “Bổn cung và Du phi đang bàn bạc nói mái ngói ở ngoài điện đối diện với Trường Xuân cung có màu đặc biệt, lại không hợp màu với tang nghi trong cung cho nên chỗ đó nên dùng vài trắng bịt lại mới tốt” Vĩnh Hoàng nhẹ nhàng thở ra: “Nhi thần lập tức đi làm” Hắt dứt lời rồi vội vàng rời đi. Bên ngoài có mưa phùn mênh mông, Như Ý nhẹ giọng nỉ non, dường như đang hỏi Hải Lan và cũng tự hỏi chính mình: “Hải Lan, hài tử mà ta đã chân tâm yêu thương sao lại biến thành như vậy chứ?” Hải Lan nhìn Như Ý thương tâm nhưng Hải Lan lại không hoàn toàn để ý: “Hài tử Hoàng gia lớn lên cuối cùng cũng đều trở thành như vậy.
Muội thấy Vĩnh Hoàng như vậy thì mới ra dáng một Hoàng tử”.
Nàng nhìn Như Ý, lấy tay đỡ gió trước ngực Như Ý rồi nói: “Tỷ tỷ thương tâm thật sao?” Như Ý vươn tay, lau chút nước mắt trên khuôn mặt: “Dù sao Vĩnh Hoàng vẫn là đứa con mà ta thật tâm yêu thương, ta vẫn luôn muốn đem nó quay về, trở lại làm hài tử của chính ta” Hải Lan nói: “Tỷ tỷ có yêu thương Vĩnh Kỳ không? Có lẽ sẽ có một ngày nào đó, Vĩnh Kỳ cũng sẽ trở thành bộ dáng của Vĩnh Hoàng như vậy.
Huynh hữu đệ cung, phụ từ tử hiếu* ở trong cung này cũng chỉ là thứ để chê cười, bất quá chỉ là khi chết đi mà được vào sách vở để mà khen ngợi thôi.
Nếu ngày sau Vĩnh Kỳ có tâm tư ý nghĩ như vậy thì cũng chẳng có gì lạ.
Thế gian này có rất nhiều mẫu tử bất hòa với nhau, phu thê ly tâm cho nên mẫu tử tốt cũng được, phu thê cũng vậy, cái tình cảm đó vẫn thua kém cái tình cảm tỷ muội nhiều năm mưa gió làm bạn với nhau.
Tỷ tỷ, nếu có ngày nào đó Vĩnh Kỳ không được Hoàng thượng sủng ái thì như vậy chỉ còn có tỷ tỷ và muội thì vẫn có thể tiếp tục làm bạn ở chốn thâm cung này theo năm tháng như trước”.