Bên trong mắt Dung Bội thấm ra nước mắt: “Nương nương, lần đầu tiên nô tỳ thấy được nương nương, nô tỳ liền thấy khâm phục nương nương.
Trong cung có nhiều nương nương tiểu chủ như vậy, nhưng ánh mắt của nương nương không giống với bọn họ, đối với người khác, trong mắt họ đều chảy ra nước mắt châu tử nhưng ánh mắt của nương nương lại luôn sầu khổ mà nhẫn nhịn nước mắt, không để rơi ra ngoài.
Nô tỳ bội phục nương nương kiên cường như vậy, cũng lo lắng nương nương kiên cường như vậy, không bao giờ khóc nhưng trong lòng lại cảm thấy thương tâm.
Ngạch nương của nô tỳ cũng vậy, ngạch nương sinh nhiều con cái như vậy mà vẫn bị a mã đánh đập.
A ma nô tỳ đánh ngạch nương giống như đánh một bao cát nhưng ngạch nương đều không khóc, đều không hiểu cái đau lòng.
Cuối cùng sau khi ngạch nương sinh được một đứa con thì lại a mã trong cơn say rượu mà đánh chết đi.
Khi đó nô tỳ liền nghĩ, làm người đúng là nên kiên cường một chút nhưng rốt cuộc cần gì phải chịu đựng như vậy chứ? Nương nương, bây giờ nô tỳ thấy nương nương khóc như vậy, nô tỳ cảm thấy rất đau lòng, nô tỳ sẽ cầu xin ông trời hãy cho nương nương một đứa con!” Như Ý nằm ở trên bàn, nàng thò tay vuốt ve nhẹ nhàng chiếc khăn trải bàn: “Còn có Thuần quý phi, đời này nàng ta luôn nhận ân sủng lạnh nhạt, vậy mà rốt cuộc cũng đều hơn ta, lại có trai gái đầy đủ, ngày sau có thể ngậm kẹo mà đùa với con cháu.
Người đáng sống an ổn nhất chính là nàng ta” Dung Bội chưa bao giờ thấy Như Ý thương tâm như vậy, chỉ đành phải lấy một chiếc áo choàng phủ lên người nàng: “Nương nương, nương nương là Hoàng hậu, mặc kệ hài tử là của ai, nương nương đều là mẹ cả, con cháu của các nàng ta cũng chính là con cháu của nương nương” Như Ý buồn bã, cố gắng xua tay nói: “Dung Bội, nhưng mà nó không giống nhau, là người nhà với nhau thì phải có cốt nhục khí huyết liên quan với nhau.
Còn bổn cung thì sao? Bổn cung bất quá cũng chỉ là một bức tượng trong thần miếu mà nhận hương khói kính bái có lệ mà thôi” Thật sự Dung Bội cũng không biết phải làm sao, chỉ đành phải nói: “Nương nương, dù sao nương nương vẫn còn Ngũ a ca, Ngũ a ca cũng không chịu thua kém ai, lại được nương nương dạy dỗ văn võ song toàn, còn nhỏ mà đã học xong tam ngữ Mãn Mông Hán, Hoàng thượng rất thương yêu Ngũ a ca! Nếu ngày sau Ngũ a ca được Hoàng thượng coi trọng thì nương nương sẽ là Mẫu hậu Hoàng Thái hậu, Du phi nương nương là Thánh mẫu Hoàng thái hậu, mọi người đều chung một nhà, quả nhiên tốt đẹp vô cùng” Nước mắt Như Ý được ánh nến chiếu ra sáng quắc: “Tất nhiên Vĩnh Kỳ là một đứa con ngoan, lại có hiếu thuận nhưng mà Dung Bội, mỗi một lần hy vong, bổn cung đều cảm thấy oán hận vô cùng.
Oán hận chính mình năm đó thật là ngu xuẩn, bị người khác tính kế nhiều năm như vậy mà không biết, oán hận Hiếu Hiền hoàng hậu có tâm tư ác độc cho nên bổn cung không chút hối hận khi người bên ngoài hãm hại bổn cung khiến bổn cung tuyệt hi vọng có con thì bổn cung cũng sẽ làm cho nàng tuyệt đoạn cái hy vọng đang có.
Nhưng mà Dung Bội à, dù thế nào đi chăng nữa, hài tử của bổn cung không thể đến với bổn cung được” Khuôn mặt nàng đẫm ướt nước mắt, Dực Khôn cung náo nhiệt như vậy, vì mới được phong Hoàng hậu cho nên cả cung đều là muôn hồng nghìa tía, một đường thiều hoa phồn thịnh trải xuống, nhưng chỉ có Như Ý biết được, những ân ái vinh hoa về sau cho dù có thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng là người cô độc.
Đêm khuya thanh vắng, mọi người cũng lui về hết, trong cung chỉ còn lại mình nàng.
Chiếc bàn rộng lớn được khắc hoa sen, trên giường có một đôi gối mềm uyên ương, trên mặt gối lại được thêu hoa hợp hơn hân ý nhưng nàng cũng hiểu được, nàng sẽ già, cũng sẽ thất sủng, sẽ có một ngày: “Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn.
Tà ỷ huân lung đọa đáo minh*”.
Ngày tịch mịch đó, nàng chẳng có cốt nhục để ký thác dựa vào, chỉ có thể ngửi những vậy dụng quý giá khi xưa để đắm chìm trong hồi ức cũ, cố gắng lấy một tia ấm áp để bao phủ lấy mình cho đến lúc già, cho đến lúc chết. Đó chính là tương lai của nàng, là một Hoàng hậu tương lai mà chẳng khác gì một đáp ứng, một thường tại. (*Đây là câu thơ trong bài Hậu cung từ của Bạch Cư Dị, đầy đủ bài thơ như sau: Lệ tận la cân mộng bất thành, Dạ thâm tiền điện án ca thanh. Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn, Tà ỷ huân lung toạ đáo minh. Lược nghĩa: Lệ thấm khăn là ,giấc ngủ không Đêm đêm tiếng hát rộn sân rồng Má hồng chưa nhạt ân tình dứt Nghiêng tựa lò hương đến rạng đông) Dung Bội tự biết là không thể khuyên nhủ được cho nên nàng chỉ để cho Như Ý tùy ý mà nói ra những lời đau đớn mà nàng chưa bao giờ muốn nói ra, tùy ý dùng rượu để che lấp hết khổ tâm mà an ủi nàng.
Một lúc lâu sau, Vân Chi tiến vào thấp giọng nói: “Dung tỷ tỷ, Lệnh tần nương nương đến, nói muốn cầu kiến Hoàng hậu nương nương” Dung Bội có chút khó xử, nhìn Như Ý đã say mèm đến mức bất tỉnh nhân sự cho nên nhẹ giọng nói: “Nương nương say rượu, chỉ sợ không thể gặp người ngoài.
Như vậy đi, ngươi đi ra nói với Lệnh tần nương nương quay về đi” Vân Chi đáp ứng ra bên ngoài, thấy Yến Uyển nói: “Lệnh tần nương nương, Hoàng hậu nương nương mới vừa trở về từ Trữ Tú cung, giờ phút này đã say rượu, sợ là không thể gặp được nương nương” Yến Uyển nhìn trong Noãn các rồi nói: ‘Bổn cung thấy Hoàng hậu nương nương chỉ uống chút rượu ở Trữ Tú cung cho nên cố ý mang ít canh tỉnh rượu đến, sao bây giờ lại say rượu rồi?” Vân Chi cười nói: ‘Nương nương trở về còn uống thêm chút rượu nữa.
Hôm nay thật sự rất vui vẻ” Trong lòng Yến Uyển liền động, rồi cũng cười nói rất nhánh: “Đúng vậy.
Thư phi có hỉ, nương nương và Thư phi có giao hảo với nhau, tất nhiên là cao hứng cho nên mới uống nhiều rượu như vậy!” Đang nói thì đã thấy Lăng Chi đưa một chén canh tỉnh rượu đi vào trong điện, Dung Bội mở cửa nói: “Nương nương say đến mức nôn mửa ra ngoài, mau đi nấu nước ấm đi, còn canh tỉnh rượu để cho đút cho nương nương uống” Lăng Chi vội vàng đáp ứng.
Yến Uyển nhất thời nhìn thấy, bất giác nói: “Hoàng hậu nương nương say đến mức như vậy sao? Bổn cung sẽ không gây trở ngại cho các ngươi hầu hạ, các ngươi cố gắng chăm sóc tốt cho Hoàng hậu nương nương đi” Vân Chi cung kính tiễn đưa Yến Uyển ra ngoài.
Xuân Thiền đứng hầu ở ngoài cửa, thấy Yến Uyển đi ra nhanh như vậy, bất giác kinh ngạc nói: “Sao nương nương lại đi ra sớm như vậy, Hoàng hậu nương nương đã ngủ rồi sao?” Lan Thúy đi theo Yến Uyển ra ngoài, lanh mồm lanh miệng nói: “Ngủ gì chứ, chỉ là uống say mà thôi” Xuân Thiền trêu ghẹo nói: “Ai gia! Mới chỉ nghe quý phi say rượu*, ai ngờ giờ cũng có Hoàng hậu say rượu” (*Quý phi say rượu được lấy từ điển tích: một hôm Đường Huyền Tông hẹn hò với Dương quý phi Dương Ngọc Hoàn mở tiệc cùng uống rượu ngắm hoa.
Tuy nhiên, Dương quý phi đợi mãi đợi mãi mà vẫn không thấy Đường Huyền Tông đâu, Dương quý phi cho người đi tra hỏi thì mới biết Đường Huyền Tông đang cùng với Mai phi vui vẻ cho nên Dương quý phi rất đau buồn mà không muốn sống nữa.
Quý phi vốn có tính hay ghen, trong lòng tình ý đang dồi dào mà không có chỗ nào khuây khỏa cho nên liền uống rượu giải sầu, mới uống được 3 ly thì đã say, tình tứ tràn trề mà không kiềm chế được mình.
Thế là nàng lờ đi tất cả, ưỡn ẹo khiêu dâm, làm những động tác say rượu trước mặt hai thái giám là Cao Lực Sĩ và Bùi Lực Sĩ để thỏa mãn dục vọng trong người, sau đó mới cảm thấy mệt mỏi thì mới quay về cung nghỉ ngơi. Từ đó có điển tích Quý phi túy tửu hay còn gọi là quý phi say rượu, đây là điển tích được dùng rất nhiều trong Kinh kịch và được xem là 1 trong những vở diễn kinh điển nhất) Yến Uyển cười lạnh nói: “Quý phi say rượu cũng tốt, Hoàng hậu say rượu cũng được, bất quá chỉ là thương tâm mà thôi.
Bổn cung còn nghĩ rằng Hoàng hậu ung dung rộng lượng nhiều như vậy, lại luôn nóng lòng nhắc nhở chuyện thuốc mang thai của Thư phi, hóa ra vẫn không thoát được một nữ nhân tầm thường, trong lòng cũng hẹp hòi đố kỵ mà thôi” Xuân Thiền cười nói: “Nương nương nói đúng, nữ nhân chính là nữ nhân, cho dù là Hoàng hậu thì cũng không có ngoại lệ” Lông mi Yến Uyển dựng đứng lên, hai tròng mắt chuyển động một cái: ‘Cho nên ngày sau cái thai của Thư phi có xảy ra chuyện gì thì cũng là lỗi của người có lòng dạ hẹp hòi, chúng ta không có liên quan gì cả” Xuân Thiền hiểu ý mà mỉm cười, thản nhiên đỡ tay Yến Uyển hồi cung. Năm Càn Long thứ 16, tiền triều im lặng, chuyện Tây Tạng rối loạn cũng đã được bình định từ lâu, Hoàng đế thấy Tây Bắc không có chuyện gì cho nên liền cũng coi trọng vùng Giang Nam.
Tháng giêng, Hoàng đế lấy lý do dân gian khó khăn cho nên muốn đưa Thái hậu du lãm, lần đầu niên Nam tuần Giang Nam. Lúc đầu, có vài vị quan viên trong triều yết kiến cho rằng Nam tuần Giang Nam, hành trình ngàn dặm, lại kinh động quan viên dân chúng ven đường, xu nịnh nghênh đón, không khỏi lãng phí, Hoàng đế nghe được liền có chút không vui: “Bây giờ các khanh đều nói thiên hạ yên ổn giàu có sung túc nhưng cái yên ổn giàu có sung túc đó trẫm chỉ mới nhìn thấy qua tấu chương mà chưa tận mắt chứng kiến.
Thánh tổ Khang Hi gia cũng từng đi Nam tuần, lại cùng với quan dân Giang Nam dùng nhạc để giải bày dân sinh khó khăn.
Trẫm là con cháu của Thánh tổ cho nên cũng phải noi theo” Như thế, không có ai dám can gián.
Lúc Hoàng đế quay về Dưỡng Tâm điện thì đã thấy Như Ý ngồi đợi, hắn liền mỉm cười, chiếu sáng cả khuôn mặt rạng rỡ.
Như Ý nhịn không được cười nói: “Tuy rằng Hoàng thượng yêu thích phong cảnh Giang Nam nhưng cũng không cần vui mừng mà lộ rõ trên khuôn mặt như vậy đâu ạ” Hoàng đế cầm tay nàng, mà nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng: “Trẫm nhớ rõ lúc trước nàng có kể với trẫm lúc nàng còn bé, từng đi qua Tô Châu cho nên nàng rất muốn đi lại nơi đó lần nữa.
Ngày đó trẫm vì chuyện tiền triều và hậu cung mới mẻ cho nên vẫn không tiện đưa nàng đi theo, bây giờ trẫm và nàng cùng nhau thực hiện tâm nguyện, đi đến nơi mà chúng ta muốn đi nhất một lần xem sao”.
Trong mắt hắn có ánh sáng rực rỡ, như trên bầu trời ban đêm có ánh sáng của kim cương: “Không chỉ có lần này mà sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, trẫm sẽ cùng nàng đi khắp núi non bờ cõi” Nàng nằm trước ngực Hoàng đế, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần Hoàng thượng muốn đi đến nơi nào thì thần thiếp nhất định sẽ luôn ở bên cạnh Hoàng thượng, tuyệt không xa rời” Ngoài cửa sổ có tuyết bay mỏng manh nhẹ nhàng bay bổng mà hắn với nàng đều dựa vào nhau, chỉ có hoan hỉ và an bình vô hạn. Theo lệnh của Hoàng Thái hậu, lần du tuần Giang Nam lần này, ngoại trừ Hoàng hậu thì còn có các tần phi xuất thân Hán quân kỳ như Thuần quý phi, Mai tần, Lệnh tần, Uyển tần, Khánh quý nhân và Gia quý phi có xuất thân Lý triều đi theo làm bạn. Hoàng đế thấy Thái hậu an bài như vậy mà cũng thấy vừa lòng, liền đem hết mọi chuyện trong cung giao cho Du phi Hải Lan chiếu ứng.
Trước khi đi, Như Ý lại đi thăm Ý Hoan, lúc đó Ý Hoan cũng đã mang thai được 5 tháng, cái bụng cũng dần dần nhô lên mà khiến nàng dần trở nên thành một người mẹ mượt mà mỹ mãn.
Như Ý mỉm cười vỗ về chiếc bụng của nàng nói: “Mọi chuyện đều tốt cả chứ?” Ý Hoan yêu quý đưa tay đặt lên bụng nói: “Mọi chuyện đều rất tốt, chỉ là vẫn thấy giống như đang nằm mơ” Như Ý nhịn không được mà giễu cợt cười nói: ‘Bụng đã lớn như vậy rồi, đứa con cũng đang đá muội vậy mà muội vẫn còn cảm thấy đang mơ sao?” Khuôn mặt Ý Hoan đỏ ứng, khó tả được cái ôn nhu, hình như có vô hạn tình thâm: “Nương nương biết không? Lần đầu tiên thần thiếp gặp được Hoàng thượng là cái ngày trước khi vào cung một năm, lúc đó Hoàng thượng từ Tế Lăng trở về, trên đường có dân chung vây quanh chật nít mà ngắm nhìn Hoàng thượng, thần thiếp đi theo a mã ngồi trên lầu cao mà uống trà và nhìn cái náo nhiệt đó, cho dù có cách xa như vậy nhưng thần thiếp vẫn còn thấy rõ được khuôn mặt Hoàng thượng.
Trước đó thần thiếp đã được tuyển chọn tú nữ cho Hoàng thượng, cũng đã từng đọc qua những bài thơ của Hoàng thượng nhưng thần thiếp chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ bị Thái hậu lựa chọn đưa vào cung phụng dưỡng.
Những ngày theo bên cạnh Thái hậu, Thái hậu đã đối đãi với thần thiếp rất tốt, còn nói cho thần thiếp biết Hoàng thượng rất thích Hàn Mặc, thích thơ từ, thích hội họa.
Người Mãn chúng ta luôn ở trên lưng ngựa mà chiếm được thiên hạ nhưng Hoàng đế lại tinh thông cầm kỳ thi hoa, điển thú phong nhã, cơ hồ cái gì Hoàng thượng cũng biết.
Có đôi lần Hoàng thượng đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu, thần thiếp liền trốn ở đằng sau lưng tấm màn che mà nhìn trộm Hoàng thượng, lúc đó thần thiếp vui lắm, nguyên lai cả đời này làm người của thần thiếp, lúc nào cũng luôn đọc thơ là đều vì muốn gặp cái người này” Như Ý thấy nàng hoan hỉ si ngốc như vậy, bất giác trong lòng có chút ưu sầu xoay quanh, nàng chỉ phải cười nói: “Bây giờ muội muội đã có con rồi, cũng nên vui vẻ như vậy mới được” Đôi mắt Ý Hoan sáng sửa sáng rọi, phảng phất như trong lòng nàng chứa đầy ngân hà, nàng vui sướng hạnh phúc: “Thần thiếp vẫn còn cám thấy, có thể ở bên cạnh Hoàng thượng chính là phúc khí lớn nhất của thần thiếp rồi.
Bởi vì phúc khí này quá lớn cho nên lại lo sợ con của thần thiếp sẽ bị làm hại.
Hoàng hậu nương nương, lời này của thần thiếp nếu nói cho người khác thì bọn họ sẽ không hiểu được, thế nhưng nương nương nhất định sẽ hiểu được.
Người Mãn trong chốn hậu cung này nhiều vô số nhưng các nàng ta đều nhìn Hoàng thượng bằng ánh mắt dục vọng trắng trợn, chỉ có Hoàng hậu nương nương và thần thiếp giống nhau, đều nhìn ánh mắt Hoàng thượng giống như ánh mắt của thần thiếp” Quả thật giống nhau sao? Đáy lòng nàng có vô số phiền muộn, kỳ thật ngay cả chính nàng cũng cảm thấy hoài nghi, trải qua những năm tháng thô ráp tỏa ma thì cái gọi là chân tâm lúc trước, bây giờ còn dư lại mấy phần? Nhìn thấy đúng là càng ngày càng nhiều, nghe thấy đùng là càng ngày càng nhiều nhưng nghi ngờ, không chút tin tưởng của nàng cũng càng ngày càng nhiều.
Cái mà nàng quý trọng nhất ở Ý Hoan chính là cái ái mộ thuần túy của nàng, nàng nhìn thấy Ý Hoan mà giật mình nghĩ đến chính mình ngày trước nhưng giờ đây cũng đã mất đi rồi.
Ý niệm như vậy của nàng trong đầu tùy ý đi ra, Hà Tích lo lắng tiến lên khuyên nhủ: “Nương nương vẫn còn nôn ọe rất nhiều, bây giờ ngửi thấy mùi gì không tốt là đều nôn” Như Ý cố gắng nhẫn nhịn cái suy nghĩ khó phân của chính mình đi xuống, thân thiết nói: ‘Muội lần đầu có thai, khó tránh khỏi việc mang thai cũng nên cố gắng một chút, chỉ là bổn cung cũng nghe người ta nói, khi mang thai, càng nôn ọe thì hài tử trong bụng sau này càng thông minh.
Muội hãy an tâm đi”.
Dứt lời liền dặn dò Hà Tích vài câu, dặn không được dùng cái này cái kia, ngay cả nước trà cũng nên coi chừng cẩn thận chút. Hà Tích cười nói: “Hoàng hậu nương nương dặn dò nhiều lần, nhất định nô tỳ sẽ cẩn thận” Như Ý thở dài nói: “Không phải bổn cung không yên lòng, vốn nên giữ Giang Dữ Bân lại hầu hạ cho muội nhưng mà giờ đây hắn rất có danh tiếng ở Thái Y viện, lại được Hoàng thượng tin tưởng cho nên Hoàng thượng muốn hắn cùng đi Nam tuần hầu hạ, muội ở nơi này cũng nên cần thận lưu ý một chút” Ý Hoan gật đầu nói: “Hoàng hậu nương nương đối với cái thai của thần thiếp thân thiết như vậy, thần thiếp khắc sâu trong lòng, may mà có Du phi tỷ tỷ cẩn thận, có tỷ ấy ở đây, Hoàng hậu nương nương cũng có thể yên tâm” Như Ý lại cười nói: “Cũng không phải sao? Bổn cung nhìn thấy muội có thai, liền thấy hoan hỉ cho nên muốn bỏ xuống lo lắng mà lại không bỏ xuống được.
Chỉ là lần này bổn cung đi Nam tuần cùng với Hoàng thượng, Vĩnh Kỳ vẫn còn nhỏ cho nên không thể mang theo bên cạnh, Hải Lan lại chăm sóc Vĩnh Kỳ, lại lo liệu chuyện hậu cung, chỉ sợ không thể quản lý hết, dù sao muội cũng nên cẩn thận chút” Ý Hoan mỉm cười, rồi cẩn thận che chở cái bụng lại nói: “Chưa nói đến tiền triều hung ác thế nào, ngay cả trong hậu cung, từ chuyện con của Di tần, Mai tần bị hại chết, Du phi tỷ tỷ sinh sản gặp hiểm trở, sao thần thiếp còn không biết cảnh giác chứ? Cái hài tử này là cái chứng kiến chứng minh tình ý nhiều năm của thần thiếp và Hoàng thượng, thần thiếp nhất định sẽ trân trọng, bất luận kẻ nào cũng sẽ không có cơ hội làm bị thương nó!” Vào ngày 13 tháng Giêng, Hoàng đế phụng dưỡng Hoàng Thái hậu xuất cung đến Sơn Đông và Giang Tô.
Mùng 8 tháng Hai, lại đến Hoàng Hà, Hoàng đế hạ chiếu chấp thuận khởi công xây dựng Cao gia yến để lập nên kênh đào đi thuyền xuống phía nam, đi qua Dương Châu, Trấn Giang, Đan Dương, Thường Châu rồi đến Tô Châu.
Tháng Ba, ngự giá tới Hàng Châu, rồi đi khắp Tây Hồ. Chung quy Tây Hồ trong 6 tháng đầu năm, phong cảnh lúc nào cũng xinh đẹp.
Huống chi tháng Ba Giang Nam, liễu lục yên lam, mỗi lần chuyển động thì như bước chân nhẹ nhàng, thướt tha kiều diễm, yên tĩnh như một thiếu nữ ngồi một chỗ nhưng lại thướt tha trong gió.
Đã từ rất lâu Hoàng đế luôn muốn đến Giang Nam, rốt cuộc bây giờ cũng đã đạt được tâm nguyện, ngoại trừ cùng quan văn uống rượu đọc thơ thì Như Ý luôn ở bên cạnh Hoàng đế uống trà Long Tĩnh, lại ăn món ngon Tây Hồ, còn có canh bột củ sen ngon ngọt, có mật cao quế hoa.
Tuy rằng hằng năm đều có tiến cống vào kinh thành nhưng ở đây lại tươi tốt hơn trong cung, tất nhiên là càng ngon hơn hắn. Vào một đêm dạ yến trong cung, Hoàng đế cùng Thái hậu và các chư vị cương công, tần phi uống rượu trên Tây Hồ.
Các hoàng thân quốc thích tất nhiên là mang theo các phúc tấn đi cùng bên cạnh, các hậu phi đều mặc y phục hoa sam, lại mềm giọng nũng nịu truyền ra.
Mọi người lần lượt ra vào,các quan viên lại đem nữ tử phụng dưỡng, nhảy múa mua vui.
Tuy rằng các tần phi đều có xuất thân Hán quân kỳ nhưng lại không thể mềm mại đáng yêu như nữ tử Giang Nam. Hoàng đế thở dài: “Hoàng ngạch nương yêu thích cảnh đẹp, chỉ là mùa này cảnh đẹp vẫn chưa đạt đến cực điểm, chỉ có chút lá xanh mà thôi, thật là đáng tiếc” Thái hậu cười dài nói: “Ai gia hiểu cái hiếu tâm của Hoàng đế.
Ai gia biết Hoàng đế yêu nhất tô đê Xuân Hiểu, đáng tiếc là chúng ta không thể ở Hàng Châu cho đến mùa hè cho nên cũng khó gặp được cảnh đẹp, chỉ là ai gia suy nghĩ, nếu đã lấy lá sen rồi thì sao không xem chút hoa sen đi” Dứt lời, Thái hậu nhẹ nhàng vỗ tay một tiếng thì đã thấy trên mặt hồ yên tĩnh xuất hiện một đóa hoa sen nổi từ dưới nước lên.
Đóa hoa sen rất lớn rồi từ từ từng cánh mở ra đến khi chỉ còn nhụy hoa bên trong, bên trong có hai nữ tữ mặc y phục màu vàng ngồi ngay ngắn trong đó, một người đàn tỳ bà mà một người hãy côn khúc. Trên mặt hồ đèn đuốc dần sáng trưng lên, yên tĩnh trở lại, lại có làn gió nhỏ thổi qua, tiếng tỳ bà róc rách mà hòa với tiếng ca nữ tử truyền đến, làm cho người ta say mê âm luật: Đèn đuốc sáng trưng mặt hồ dần dần an tĩnh lại, tại cực khinh rất nhỏ làn gió thơm trung, tiếng tỳ bà róc rách, có tiếng ca nữ tử mềm nhẹ truyền đến, xướng ra làm người ta say mê âm luật.
Tiếng ca của nàng kia tuy không hay vượt bậc nhưng cách xuân gợn sóng thanh vận lại dễ dàng lọt vào tai, lại kiêm thêm tiếng tỳ bà u u đến tận xương, triền miên vô cùng.
Hoàng đế cũng không thấy tán thưởng, nghiêng người sang phía Như Ý nói: “Bây giờ nếu hát bài từ thì cực kỳ thích hợp, nếu lại được tỳ bà tôn lên nữa thì đúng là thú vui, chỉ là khúc ca này phá lệ có tâm” Như Ý cúi đầu cười nói: ‘Xưa nay ở Tây Hồ, có nhiều người Hán làm thơ, trong đó có bài Thái Thường dẫn do chính người Nữ Chân viết, tình tứ độc đáo, lại không chút nào thua kém” Hoàng đế bất giác mỉm cười: “Hoàng hậu luôn là người hiểu biết từ khúc người Hán, vậy nàng có từng đọc qua thơ Đôn Chu Khanh chưa?” Như Ý nhẹ nhàng lắc đầu, đôi khuyên tai linh lung cũng chuyển động theo: “Thần thiếp chỉ biết câu: “Tường đầu mã thượng dao tương cố, Nhất kiến tri quân tức đoạn trường”* mà thôi, còn cả bài thơ thì không thuộc hết” (*Đây là 2 câu thơ trong bài Tỉnh để dẫn ngân bình của Bạch Cư Di.
Bài thơ nói về nỗi niềm của một cô gái ngây thơ, xinh đẹp đoan trang, vào một ngày đang hái dâu thì bỗng nhiên gặp được một chàng trai, lòng chàng trai thổn thức yêu mến cô gái đó rồi hẹn cô gái đến nhà chàng trai.
Khi cô gái đến nhà chàng trai, hai người yêu nhau say mê mà không cần cưới hỏi, ở được 5, 6 năm thì mẹ chàng trai nói: “Cưới hỏi mới là vợ cả, theo không là vợ lẽ.
Vợ lẽ không được làm cỗ cúng tổ tiên”, lúc đó cô gái mới hiểu là không thể ở lại nhà chàng trai kia cho nên muốn ra đi nhưng cha mẹ đã chết rồi mà cô gái lại xấu hổ không dám về quê và cũng chẳng không biết đi đâu.
Câu thơ cuối của bài nói về ý nghĩa cả bài thơ là “Cẩn thận đừng trao thân cho những người vừa mới hứa hẹn vu vơ.
“ Hai câu thơ trên nghĩa là: Chàng cưỡi ngựa trắng dừng bên cành liễu rủ.
Người sau tường, kẻ trên ngựa nhìn nhau từ khoảng xa) Hoàng đế vươn tay, nắm chặt đôi tay nàng bị gió đêm thổi lạnh: “Lúc trẫm và nàng mới gặp nhau, cũng đã từng xem gánh diễn đệ nhất diễn bài “Tỉnh để dẫn ngân bình” này”.
Cái mỉm cười của hắn chứa đầy ôn nhu mà thâm thúy: “Trẫm chưa bao giờ quên ngày đó”. Như Ý xấu hổ mỉm cười mà nắm chặt người ngón tay của hắn.
So với đám tần phi trẻ tuổi thì nàng là một chi mẫu đất nước, không thể ca hát, cũng không thể nhảy múa mà chỉ có thể bất động ngắm nhìn.
Thái hậu quay đầu cười nói: “Hoàng đế và Hoàng hậu đang cùng bình luận sao? Có chuyện gì vậy?” Hoàng đế cười nâng chén tương kính nói: “Hoàng ngạch nương lại vì nhi thần chuẩn bị người mới sao?” Thái hậu cười đến mức lay động bàn tay, lại ngoắc tay ý bảo hai nữ tử kia đến gần: “Hoàng đế nhìn xem, đây là người mới sao?” Ánh mắt của Thái hậu đảo lên người Như Ý, phảng phất như lơ đãng: “Trong cung người mới quá nhiều, chỉ sợ Hoàng hậu oán hận mà muốn chôn sống ai gia vì ai gia không để ý đến cái vất vả của Hoàng hậu mà thôi” Trong lòng Như Ý liền động, cười khéo léo nói: “Có Hoàng ngạch nương bên cạnh thì sao nhi thần cảm thấy vất vả chứ ạ?” Thái hậu từ chối trả lời mà chỉ nhìn hai nữ tử kia, nữ tử đánh đàn tỳ bà là Mai tần, còn nữ tử ca hát chính là người đã cung nhiều năm nhưng không được sủng ái Khánh quý nhân. Ngọc Nghiên giơ chén rượu trong tay lên, mím môi cười nói: “Bình cũ rượu mới, hóa ra ý nghĩa này là vậy” Hoàng đế có vài phần vui mừng: “Anh Lạc, sao lại là nàng?” Lục Quân cười nói: “Chúng ta đều biết tài đánh đàn tỳ bà của Mai tần, ngoại trừ Tuệ Hiền Hoàng quý phi thì Mai tần đúng là danh thủ số một, thế nhưng Khánh quý nhân có tiếng hát hay như vậy, tỷ muội chúng ta đúng là lần đầu mới nghe thấy” Ánh mắt mọi người chỉ đều nhìn vào Khánh quý nhân, duy chỉ có Mai tần đứng bên cạnh Như Ý là lơ đãng.
Trong lúc vô ý, Như Ý liếc mắt nhìn Mai tần thì thấy sắc mặt nàng ta không được tốt, cho dù trên khuôn mặt đầy đủ phấn son kiều diễm nhưng lại không che được cái tức giận.
Nàng đang âm thầm kinh ngạc thì lại nghe Thái hậu hòa hoãn hỏi: ‘Khánh quý nhân, ngươi vào hầu hạ Hoàng đế là vào năm bao nhiêu?” Khánh quý nhân nhìn Hoàng đế, trong mắt mơ hồ có chút u oán, nói: “Dạ, năm Càn Long thứ 4 ạ” Thái hậu thở dài một tiếng: “Đúng vậy, cũng đã 12 năm rồi, ai gia nhớ rõ, lúc ngươi đến bên cạnh phụng dưỡng Hoàng đế là ngươi vừa tròn 15 tuổi” Khánh quý nhân buông khuôn mặt khiếp sợ xuống nói: “Dạ.
Thái hậu nhớ tốt” “Ai gia nhớ rõ, lúc ngươi đến hầu hạ Hoàng đế thì không có ca hát như vậy” Khánh quý nhân thẹn thùng, khiếp sợ mà liếc mắt nhìn Hoàng đế: “Tần thiếp tự biết bất tài, chỉ có chút tài nghệ nhỏ bé này cho nên trong 12 năm này đều cố gắng chậm rãi học dần dần cho khỏi phí thời gian.
Thỉnh Hoàng thượng và Thái hậu đừng chê cười tần thiếp” Mấy câu nói đó của Khánh quý nhân nghe thật điềm đạm đáng yêu, Hoàng đế nghe thấy, bất giác sinh vài phần thương tiếc: “Mấy năm nay là do trẫm lạnh nhạt với nàng, đến nỗi nàng phải chịu tịch mịch đơn côi, lại chỉ có thể tự ngâm tự xướng để cho khỏi phí thời gian, sau này nàng không cần phải như vậy nữa” Ngọc Nghiên cười dài nói: “Hoàng thượng đối đãi với tỷ muội chúng ta, đúng là vui với người mới, yêu với người cũ, ai ai cũng đều không cô phụ” Nhàn thoại như thế đến một lúc sau, Thái hậu cảm thấy gió hồ bắt đầu mạnh lên cho nên liền đi về trước, chỉ chừa lại đám tần phi làm bạn bên cạnh Hoàng đế.
Bỗng dưng trên mặt hồ gợn sóng lấp lánh, lại có ba năm cung thường nhạc kỹ trồi trên chiếc thuyền trên mặt hồ, bàn tay trắng nõn đánh đàn.
Tiếng đàn theo cơn gió ấm áp bay tới, Hoàng đế cùng Khánh quý nhân ngồi bên cạnh liên miên nói nhỏ, cũng không biết là ai kêu lên một tiếng: “Tuyết rơi sao?” Lúc này đang là tháng Ba, thời tiết ấm áp, chưa từng gặp chuyện tuyết rơi tháng 3 nhưng mà mọi người ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy có điểm trắng nhỏ vụn chậm rãi rơi xuống mà bay lên mặt hồ, hoảng hốt không rõ đó là thứ gì.
Có một nữ tử đi đến gần, nói: “Không phải tuyết mà là hoa mai màu trắng” Như Ý kinh hỉ: “Bây giờ mới là tháng Ba thì sao lại có hoa mai lúc này?” Hòa thân vương Hoằng Trú xưa nay là người phong nhã, liền nói: “Hoàng tẩu có điều không biết, cô sơn cùng linh phong ở vùng này vào lúc này đều có hoa mai.
Nếu không nữa thì đi sâu vào vùng núi thì cũng có thể tìm được”.
Hắn quay đầu nói: “Hàn Mai như tuyết, người này đúng là có tâm tư” Như Ý hơi có chút không vui: “Hoa mai thanh nhã, lại là vật cao thượng, sao lại có thể dễ dàng phao tát như vậy, lại vì khiến vui sướng nhất thời mà thôi, thật sự đáng tiếc” Uyển tần thấp giọng cả kinh nói: “Đó không phải là Lệnh tần sao?” Ngọc Nghiên nhìn một lát, bĩu môi cười lạnh nói: “Buổi tối hôm nay đúng là chán nản vô vị, ngoại trừ ca hát thì còn có nhảy múa, nữ nhân trong chúng ta lại dùng cơ hội tranh thủ tình cảm.
Nếu muốn tranh giành thì cũng nên dùng cách khác đi, chỉ dùng ba cái nhảy múa ca hát nhạc kỹ tầm thường mà tự hạ thân mình xuống thì còn gì là thú vị nữa chứ” Lục Quân liếc mắt nhìn Ngọc Nghiên, cười nói: “Gia quý phi đừng chỉ nói đến người khác mà không nghĩ đến mình.
Cô đã quên lúc cô mới bước vào Vương phủ, cái gì nhảy múa trống cơm rồi múa kiếm gì đó sao? Còn lại đánh đàn Triều Tiên, mỗi ngày là một thứ khác nhau, Hoàng thượng sủng ái cô ghê gớm, bây giờ cô không cho người khác học chút bản lĩnh của cô sao?” Ngọc Nghiên cười nhạo nói: “Nếu ca múa được thì mới đáng xem.
Ta xuất thân Lý triều, cũng học được ca múa Lý triều, rốt cuộc cũng có thể khiến Hoàng thượng thích thú được cái mới mẻ.
Nhưng hôm nay Lệnh tần và Khánh quý nhân cũng chỉ là bắt chước bừa mà thôi, có gì đáng xem đâu chứ” Lục Quân thở dài, có chút hối hận: “Bắt chước bừa nhưng cũng phải xem là ai đang xem chứ, ta và Gia quý phi đều là người đẹp hết thời thì sao có thể so được với bọn muội muội trẻ tuổi hai mươi tuổi chứ” Ngọc Nghiên cười nói: “Cũng khó nói, có đôi khi nữ nhân ý nhị thì càng lớn tuổi thì càng có nét quyến rũ khác sao? Cô quên, ta sinh Tứ a ca lúc 26 tuổi, Du phi sinh Ngũ a ca cũng là 26, Thư phi bây giờ mang thai cũng là 26.
Cô sinh Tam a ca vào lúc 23 tuổi, như vậy cũng như là sớm.
Hoàng thượng chúng ta có lẽ chính là cảm thấy bọn nha đầu đôi mươi còn quá non nớt mà không thể hầu hạ chu toàn.
Cô xem Khánh quý nhân cũng biết, lúc trước vào tuổi đôi mươi nhưng lại không được Hoàng thượng sủng ái cho nên tỷ tỷ à, đừng có cả ngày lải nhải hoa tàn ít bướm, lải nhải nhiều như vậy cũng nhàm chán mà cũng chẳng có hay ho gì đâu” Như Ý cười nói: “Có những lời này của Gia quý phi, bổn cung cũng thấy giải sầu hơn, nguyên lai người già vẫn còn ưu việc ở phía sau” Trên đài cao tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, không ngừng vang lên bên tai, ngay cả đội ca múa cũng được mọi người tán thưởng.
Hoàng đế vỗ tay thở dài: “Ca múa cũng được, khó nhất là bạch y hồng mai, nhẹ nhàng bay bổng”.
Hắn liền cười nhạt: ‘Bây giờ Lệnh tần cũng có chút bổ ích, không còn là nữ tử chỉ biết phấn tổ yến của ngày đó nữa rồi” Như Ý nghe vậy mà hiểu rõ ý tứ, lập tức gật đầu: “Ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm thì cũng mưa dầm thấm đất, tất nhiên giờ cũng tiến bộ, giờ phút này Lệnh tần mặc y phục trắng tuyết, trong tay lại cầm hồng mai, quả nhiên là dùng hết tâm tư” Ngọc Nghiên hừ nhẹ một tiếng: “Tâm tư hay như vậy, chỉ sợ là do Hoàng hậu nương nương an bài thôi” Như Ý cũng lười để ý, chỉ đạm mạc nói: “Tâm tư nếu khiến Hoàng thượng thì rất tốt nhưng nếu không thích thì cũng là bàng môn tà đạo, uổng phí một phen tâm tư” Ngọc Nghiên thấy Hoàng đế mỉm cười trầm ngâm, ánh mắt chỉ nhìn vào thân ảnh đang uốn lượn kia, trong lòng cũng có chút ngượng ngùng.
Trong mắt Hoàng đế có vô hạn ý tứ tán thưởng mà giương giọng nói: “Lệnh tần, nàng không ra ngoài ư? Nàng muốn trở thành hồng mai trong tuyết sao?” Giây lát sau, Yến Uyển bước ra, trong tay cầm nhánh hồng mai, lại đứng trước mặt Như Ý mà mỉm cười: “Thần thiếp biết Hoàng hậu nương nương yêu thích nhất lục mai, nguyên là thần thiếp muốn đi tìm chút lục mai đến tặng cho Hoàng hậu nương nương nhưng mà lục mai khó kiếm được.
Tuy đây chỉ là hồng mai nhưng thần thiếp cũng thỉnh Hoàng hậu nương nương vui lòng nhận cho” Như Ý ngưng mắt nhìn hồng mai trong tay Yến Uyển đưa đến, đúng là hạnh mai Giang Nam, nàng nhất thời chưa vươn tay ra đón nhận mà chỉ mỉm cười: ‘Mấy ngày nay không thấy muội muội, hóa ra là đang bận vào chuyện này” Yến Uyển nói: “Thần thiếp thì biết cái gì chứ, chỉ là tốn chút tâm tư để khiến Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương mỉm cười mà thôi” Như Ý thấy nàng cầm hồng mai trong tay, tiến lui có chút xấu hổ, cũng không muốn đem những tâm tư này lộ ra trước mặt người khác, liền gật đầu ý bảo Dung Bội tiếng nhận.
Hoàng đế mỉm cười, ý bảo nàng ngồi xuống bên cạnh hắn: “Mai tần và Khánh quý nhân đánh đàn xướng khúc, quả thật có tâm, nàng lại có thể dung tình vu cảnh, đi tìm hoa mai trong tháng 3 này, quả thật hiếm có” Yến Uyển phục tùng cười nhẹ: “Thần thiếp từng nghe Hoàng hậu nương nương đọc sách, có nhắc tới tuyết hồ mỹ, tuy không thể chân thật nhưng cũng chứa được một phần ý cảnh” Hoàng đế cười, chạm vào chóp mũi của nàng: “Hai chữ “ý cảnh” này, trẫm rất thích” Hoàng đế còn chưa nói xong thì Từ An, tổng thái giám của Kính sự phòng tiến lên nói: “Hoàng thượng, đã đến lúc lật bài tử rồi ạ” Hoàng đế nắm tay Yến Uyển mà thân mật nói: “Không cần lật nữa, hãy chọn Lệnh phi đi” Lời nói này khiến cho mọi người bất ngờ, vẫn là Từ An nhanh nhạy, vội khom người nói: “Dạ.
Chúc mừng Lệnh phi nương nương” Hoàng đế cùng cười duyên với Yến Uyển, mi nhãn sinh xuân.
Như Ý sao lại không biết ý tứ chứ cho nên nàng liền đưa các tần phi cáo lui trước.
Ngọc Nghiên thập phần bất mãn, nghĩ đến Lục Quân rồi hừ nhẹ nói: “Lời này đúng là không dễ nghe, năm đó chúng ta sinh được Hoàng tử thì mới được phong phi, nàng ta dựa vào cái gì mà được phong phi chứ?” Lục Quân giơ chiếc khăn tay lên nói: “Thì sao chứ? Năm đó không phải Thư phi cũng không sinh được hài tử mà cũng được phong phi đó sao?” Ngọc Nghiên khinh xuy một tiếng nói: “Không giống nhau! Thư phi có xuất thân quý tộc Mãn quân kỳ, lại được tự tay Thái hậu tiến cử, được Hoàng thượng nhiều năm sủng ái.
Lệnh phi có xuất thân Hán quân kỳ Hạ ngũ kỳ thì sao có thể so được với Thư phi chứ?” Lục Quân nói: “So hay không so, rốt cuộc cũng là người nhận được ân sủng Hoàng thượng.
Đêm nay Thái hậu thay Mai tần và Khánh quý nhân mà tốn một phen tâm ý, cuối cùng lại là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau*, tạo cơ hội cho Lệnh phi” [Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: được lấy từ điển tích thời Xuân Thu có vị vua là Ngô Vương cực kỳ ngang ngược, không có đại thần nào dám khuyên can vì mỗi lần khuyên can sẽ bị chém đầu.
Một lần, Ngô Vương muốn tấn công nước Sở, các đại thần thì rất lo lắng vì sợ khi nước Ngô tấn công nước Sở thì sẽ có nước khác lớn hơn tấn công nước Ngô và nước Ngô sẽ bị mất nước, ai ai cũng sợ nhưng không dám khuyên can. Trong các đại thần có một người tính tình cương trực, nhìn thấy chuyện đó thì không phải phiền lòng.
Có một lần ông nhìn thấy con bọ ngựa đang rình bắt một con ve, nhưng ở đằng sau con bọ ngựa lại có một con chim sẻ đang rình nó.
Vị đại thần đó liền nghĩ ngay một kế.
Ngày hôm sau, Ngô Vương đi dạo ở Ngự Hoa viên và thấy vị đại thần nọ không quỳ xuống thỉnh an cho nên rất tức giận.
Vị đại thần đó bẩm báo nói với Ngô Vương rằng: “Thần nhìn thấy một con ve sầu đang uống sương, không đề phòng một con bọ ngựa đang cong mình chuẩn bị tấn công nó.
Nhưng con bọ ngựa không ngờ rằng có một chú chim sẻ cũng đang rình bắt mình, còn con chim sẻ lại không biết rằng trong tay thần đang cầm súng bắn chim định bắn nó.” Lúc này Ngô Vương hiểu ý và quyết định không tấn công nước Sở nữa.
Ý nghĩa của câu nói bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau là: Nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái hoạ ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế hiểm nguy] Lời này rơi vào trong tai Như Ý, quả nhiên không chút dễ nghe.
Nàng quay sang, trầm giọng phân phó nói: “Gia quý phi, quý phi là người có vị phân có tư lịch lâu dài trong cung, nếu những lời quý phi nói ra mà không tôn trọng, nếu lọt vào trong tai các nô tài, các chủ tử nghe được cũng nghị luận sau lưng thì càng không ra thể thống gì nữa” Lục Quân nghe được lời này là biết không hay, vội cười nói: “Hoàng hậu nương nương, lần tuần du này Tứ công chúa có đi theo thần thiếp, sợ là bây giờ đang nhớ mong thần thiếp, thần thiếp xin cáo lui về trước” Như Ý hòa nhã nói: “Được rồi, Tam công chúa đã xuất gia, Tứ công chúa giờ đây chính là nữ nhi duy nhất của Hoàng thượng, tỷ tỷ hãy cố gắng chăm sóc đi” Ngọc Nghiên lại chịu một đêm mệt mỏi, lại có chút phẫn nộ chuyện Yến Uyển cho nên sau khi Lục Quân rời đi mà vẫn nhịn không được mà nói: “Hoàng hậu nương nương, tối nay Lệnh phi phấn khích như vậy, nếu là do nương nương an bài thì thần thiếp không còn lời nào để nói; nếu không phải do nương nương an bài thì quả nhiên nàng ta là người lanh lợi như vậy nhưng lại lanh lợi quá mức.
Cho dù nương nương có được Ngũ Hành Sơn thì cũng không giữ được Tôn hầu tử* như vậy được!” (Lấy tích Phật Tổ dùng 5 ngón tay mà giam giữ Tôn Ngộ Không dưới Ngũ Hành Sơn) Lời nói của Ngọc Nghiên giống như mũi nhọn, Như Ý quay đầu thấy Hoàng đế và Yến Uyển có cử chỉ thân mật, giống như một đôi tình nhân thân thiết với nhau, nỉ non nhỏ nhẹ.
Nàng có chút đau buồn cười khẽ, Hoàng đế bây giờ đang vào tuổi thịnh thế cho nên nếu hắn yêu thích, nếu người khác lọt vào mắt hắn thì có cái gì không được chứ? Điều duy nhất mà nàng có thể làm chính là đứng nhìn hắn mà thôi..