Mặt trời tuy đã xuống núi nhưng sắc trời vẫn còn có chút ánh sáng suy yếu kéo dài, trên bầu trời đang mang dấu hiệu mưa gió sắp đến, phảng phất như nước mưa chưa tích tụ đủ mà chỉ ngưng tụ trong những đám mây nhiều hình dạng.
Giọng nói Thái hậu trầm thấp mà thong thả: “Thấy sao? Quỳ nổi không?” Đầu gối Yến Uyển sớm đã mất đi tri giác cho nên chỉ còn có thể cúi đầu: “Thần thiếp không dám” Thái hậu nghiêng mình dựa vào chiếc gối mềm, Phúc Già quỳ ở dưới chân đang dùng cái chùy ngọc gõ cẳng chân cho Thái hậu, Thái hậu nói: “Ngươi nghe đó là khúc gì?” Yến Uyển nơm nớp lo sợ nói: “Là “Kinh mộng” ạ”. Thái hậu mỉm cười nói: “Nghe nói ngươi đang học xướng bài “Mẫu đơn đình” ở Nam phủ, quả nhiên nhĩ lực của ngươi khá lắm” Yến Uyển cúi đầu xuống, bất an nói: “Thần thiếp chỉ là nhàn rỗi, không có gì làm cho nên cũng muốn giết thời gian thôi ạ” Thái hậu hỏi: “Vậy sao? Ngươi không vội vàng khiến cho Hoàng đế yêu sủng mà còn nhàn rỗi quyết tâm đến học thứ này, cái này không phải là tính tình của ngươi” Khuôn mặt Yến Uyển đỏ bừng, chỉ phải nói: “Là thần thiếp vô dụng” “Ngươi vô dụng sao?” Thái hậu cười nhạo một tiếng mà ngồi thẳng dậy, nghiêm nghị nói: “Ngươi có thể lấy đi tính mệnh của Thư phi và Thập a ca, vậy mà ngươi còn vô dụng sao?” Yến Uyển kinh ngạc đến mức thân thể chảy đầy mồ hôi, nàng lập tức ngưỡng mặt lên nói: “Thái hậu thứ tội, thần thiếp không dám!” “Ngươi không dám thì rốt cuộc ngươi cũng đã làm rồi”.
Ngữ khí Thái hậu dịu đi, từ từ nói: “Đột nhiên Thư phi chạy đến gặp Hoàng đế chuyện thuốc mang thai thì ai gia đã cảm thấy kỳ lạ.
Thuốc mang thai kia cổ quái chỉ có Hoàng thượng biết, Thái y biết nhưng bọn họ đều không biết ai gia cũng biết.
Thư phi vẫn chẳng hay biết gì, đột nhiên nàng ta lại biết, tất nhiên sẽ không phải chúng ta nói ra.
Với lại ngươi vụng trộm thuốc mang thai của Thư phi để uống, sau này đột nhiên lại không uống, tất nhiên đã biết trong đó có cổ quái.
Mà Thư phi trước khi đi gặp Hoàng đế thì đã qua ngươi ở tử cung Thập a ca.
Ngoại trừ ngươi ra thì còn ai nói cho nàng ta biết rõ chân tướng chứ?” Yến Uyển nghe thấy Thái hậu nói chi tiết rõ ràng, thoáng như có sấm sét đánh trên đình đầu, nàng chỉ nói lẩm bẩm: “Thái hậu, Thái hậu…” Thái hậu cười lạnh một tiếng rồi chậm rãi nói: “Chỉ là chén thuốc mang thai kia rốt cuộc cũng khiến cho Thư phi sinh được Thập a ca, cho dù Hoàng đế đã làm ra chuyện này nhưng vì thế cũng không tuyệt tình với nàng ta, nàng ta cũng không phải đến mức tâm trí mơ hồ mà vội đi tìm Hoàng đế.
Cho nên ai gia liền nghi ngờ, thuốc mang thai kia nếu thật sự khiến cho thận khí hư tổn thì cũng sẽ không đến mức khiến cho Thư phi bị rụng tóc, đến mức khiến cho Thập a ca bị thương.
Ai gia nghi ngờ như vậy cho nên mới đi tra xét nguồn gốc loại thuốc mà Thư phi đã uống, cuối cùng cũng tìm được một chút manh mối”.
Thái hậu kêu lên: “Phúc Già, cho Lệnh phi nhìn cái đó đi” Phúc Già lập tức đứng dậy, đi đến chiếc hộc bàn lấy ra một cái bao giấy nhỏ mà vứt đến trước mặt Yến Uyển, Thái hậu nói: “Lệnh phi, lúc Thư phi có thai, ngươi đã cho nàng ta ăn những thứ này.
Ai gia cũng biết, ngươi đã cho Thư phi mỗi ngày ăn một bao, bây giờ ngươi đang ở trong cung của ai gia thì hãy ăn cái này đi, nếu ngươi ăn được thì ai gia sẽ bỏ qua tất cả” Yến Uyển nhìn chiếc bao kia, lấy bàn tay định chạm vào nó rồi lại giật lùi cánh tay về như bị điện giật, nàng không thể nhẫn nhịn được mà khóc nức nở, nhẹ nhàng run rẩy nhưng lại không dám nói gì.
Thần sắc Thái hậu âm trầm không thể đoán, liền quát: “Sao vậy? Ngươi dám cho người khác ăn mà ngươi lại không dám ăn sao? Ăn đi!” Yến Uyển cứ như là một con thú nhỏ đang đối mặt với cường địch, nàng sợ tới mức không kiềm chế được mà dập đầu thật mạnh: “Thái hậu thứ tội, Thái hậu thứ tội.
Thần thiếp không bao giờ dám nữa ạ!” “Không dám sao?” Khuôn mặt Thái hậu buông lỏng xuống, cười nói: “Vậy ngươi hãy nói đi, rốt cuộc ngươi đã làm gì với Thư phi và Thập a ca?” Yến Uyển nằm trên mặt đất, nước mắt rơi đầy mặt, run rẩy nói: “Thái hậu minh giám, là thần thiếp nhất thời hồ đồ tâm trí mộng du mà ghen tị với Thư phi có thai cho nên thần thiếp có cho vào món ăn của Thư phi thuốc làm thận khí hư nhược.
Thần thiếp… Thần thiếp… chỉ là muốn cho nàng ta mất đi chút dung mạo, không muốn Hoàng thượng thịnh sủng nàng ta nhưng thần thiếp không có cố ý hãm hại Thập a ca ạ” “Vậy thì lúc Hoàng hậu lệnh cho Giang Dữ Bân phải trở về gấp điều trị cho Thư phi nhưng trên đường trở về thì lại bị bệnh nên phải trì hoãn chậm trễ, việc đó cũng là do ngươi ra tay sao?” Yến Uyển hoảng sợ nói: “Dạ.
Là thần thiếp mua chuộc Dịch Thừa mà cho thuốc đi tả vào món ăn của bọn họ, lại khiến cho đại phu đến chậm trễ cho nên bọn họ mới không thể quay về đúng lúc” “Ngoại trừ Giang Dữ Bân thì Du phi cũng là người thận trọng, nàng ta được Hoàng hậu ủy thác mà quan tâm Thư phi, ngươi cũng khiến cho nàng ta phân tâm mà xuống tay với Ngũ a ca sao?” Yến Uyển chỉ phải thừa nhận: “Thần thiếp cũng thu phục nhũ mẫu Ngũ a ca, lợi dụng lúc Ngũ a ca đang ngủ thì khiến cho hắn bị cảm lạnh, khiến cho Du phi bận rộn chăm sóc con mình mà không rảnh bận tâm cái bệnh trạng của Thư phi” Thái hậu thở dài một hơi: “Phúc Già, ngươi nghe đi, tâm tư mưu tính như vậy, cho dù cái tâm tư Ô Lạt Na Lạp Hoàng hậu năm đó cũng không bằng cái tâm tư này! Ai gia đã ở trong chốn thâm cung cô đơn này mấy chục năm rồi mà cũng chưa từng gặp nhân vật nào lợi hại như vậy” Phúc Già nhẹ giọng nói: “Thái hậu không cô đơn, chỉ là Hoàng tự tần phi Mãn cung đều phải tổn hại”.
Nàng dứt lời, liền lùi đứng sang một bên. Ánh mắt Thái hậu lạnh lẽo như sương tuyết: “Ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà dám mưu hại Hoàng tự, mưu hại sủng phi của Hoàng đế cơ chứ?” Yến Uyển cũng đã trấn tĩnh rất nhiều cho nên liền nói: “Thái hậu để ý Thư phi như vậy cũng chỉ vì Thư phi là người tài mạo song toàn cho nên Thái hậu mới tiến cử.
Nhưng xét đến cùng Hoàng thượng vẫn để ý đến cái xuất thân Diệp Hách Na Lạp thị của nàng ta, chỉ sợ Hoàng thượng cũng biết được nàng ta là người Thái hậu tiến cử cho nên vẫn luôn cảm thấy không an tâm”.
Nàng nói xong, liền ngẩng cái khuôn mặt xinh đẹp và tươi trẻ lên: “Dù sao lúc Thư phi mang thai cũng đã bị thận khí hư nhược, dung mạo cũng bị hủy hoại, cũng không thể quay lại như xưa.
Bây giờ người cũng đã chết, Thái hậu còn để ý đến một người vô dụng như vậy làm gì chứ?” Thái hậu cười lạnh nói: “Thư phi vô dụng, vậy ngươi là cái gì?” Yến Uyển cân nhắc nói: ‘Thần thiếp hại Thư phi là thần thiếp không đúng nhưng Thư phi là người mà Thái hậu tự tay dạy dỗ thế nhưng lại chịu không được mấy lời của thần thiếp thì nàng ta cũng không tránh khỏi việc vô dụng! Mà thần thiếp hãm hại nàng ta nhưng chưa từng bức bách nàng ta tự thiêu, nàng ta không yêu quý tính mạng như vậy, tất nhiên là vì quá mức thật lòng với Hoàng thượng, nếu nàng ta phụng dưỡng Thái hậu thì sao có thể thật lòng với Hoàng thượng cơ chứ?” Thái hậu cười nói: “Tất nhiên ai gia biết Thư phi thật lòng với Hoàng đế cho nên ai gia mới bằng lòng trọng dụng nàng ta.
Bởi vì tâm tư hữu tình thì mới có thể khiến giả thật lẫn lộn, mới có thể khiến cho người khác cảm thấy khó có thể phân biệt rõ ràng, cũng chỉ có Thư phi thay ai gia nói chuyện thật lòng với Hoàng đế, tất nhiên cũng sẽ khiến cho người khác thấy nàng ta là chân tâm thật lòng” Yến Uyển hít sâu một hơi nói: “Thần thiếp cũng thật lòng với Hoàng thượng nhưng thần thiếp dựa vào chi tâm, yêu sủng chi tâm.
Thần thiếp thật lòng với Hoàng thượng, đúng là Hoàng thượng cũng thật lòng với thần thiếp nhưng thần thiếp lại không ngu xuẩn giống như Thư phi mà thật lòng hoàn toàn, không thể thoát ra được”.
Nàng tươi cười sâu xa: “Nếu mình hãm sâu vào trong đó thì sao có thể toàn tâm toàn ý với Thái hậu cơ chứ?” Lặng im lâu dài, ánh nến nhảy dựng không ngừng.
“Ai gia lưu tâm nhiều năm như vậy, Thư phi thật lòng cũng tốt, chỉ là thật lòng quá nhiều mà làm hại cả đời của chính mình”.
Thái hậu bùi ngùi, cử động bàn tay: “Có thể thấy được ở trong chốn hậu cung này, ngươi là người có dã tâm, có thể giả vờ được nhưng lại không có một chút thật lòng, nếu không thì ngươi cũng sẽ hại chính ngươi, mà đi tìm con đường chết mà thôi” Yến Uyển phục bái: “Thái hậu dạy bảo, thần thiếp ghi khắc trong tim”.
Nàng ngẩng mặt đánh bạo nói: “Thần thiếp cả gan, từ nay về sau sẽ thần thiếp cũng sẽ vì Thái hậu mà hiệu khuyển mã chi lao*” (*Hiệu khuyễn mã chi lao 效犬馬之勞: ra sức khó nhọc của loài chó ngựa, ý nói sẽ cố gắng hết sức vì người trên mình) Thái hậu nhắm hai mắt lại rồi để lộ ra một ánh sáng lợi hại: “Tâm tư của ngươi quả là rất tốt, vừa khiến ai gia phải tha thứ cho ngươi, vừa muốn ai gia phải bảo toàn cho ngươi sau này, còn lại dùng mỹ danh vì ai gia mà làm việc.
Ngươi là người có tâm tư lanh lợi như vậy, ai gia sợ còn không theo kịp được ngươi thì sao dám dùng ngươi được chứ?” Yến Uyển cúi người xuống, bộ dáng như một con thú nhỏ, tuy rằng giảo hoạt nhưng lại vô lực: ‘Thái hậu trải qua tam triều, loại người nào cũng đã từng gặp qua, chuyện gì cũng đã từng trải qua, thần thiếp lanh lợi nhưng sao dám so sánh được với Thái hậu, so sánh được cái ý niệm sinh tử vinh nhục của Thái hậu chứ ạ? Nếu được Thái hậu thành toàn thì thần thiếp có dù tan xương nát thịt thì cũng dũng tuyền tướng báo*” (*Câu đầy đủ là Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tướng báo: nghĩa là nhận một giọt ân nghĩa thì sẽ báo đáp cả dòng sông) Yến Uyển thập phần cung kính khiêm tốn, cơ hồ như là cỏ rác hèn mọn ở dưới chân Thái hậu.
Thái hậu đang muốn nói gì thì thấy cung nữ Hỉ Phách bước vào, thỉnh an nói: “Thái hậu, người của Vĩnh Thọ cung Lệnh phi nương nương đến báo, nói có Dung Bội cô cô của Hoàng hậu nương nương đang tìm Lệnh phi nương nương, nghe nói đang rất gấp” Thân thể Yến Uyển run lên, mở to đôi mắt kinh sợ rồi bò tới chân Thái hậu, ôm chặt hai đầu gối của Thái hậu nói: “Thái hậu, Thái hậu, Hoàng hậu sẽ không phát hiện được chuyện gì chứ ạ?” “Với trí tuệ của Hoàng hậu thì cũng khó nói được”.
Thái hậu nhìn xuống nàng, mỉm cười lạnh lùng mà thấu đáo: “Sao vậy? Mình làm ra chuyện mà lại thấy sợ sao?” Yến Uyển quỳ dưới chân Thái hậu, cơ hồ đem cái trán của nàng chạm vào mũi giày Thái hậu: ‘Thái hậu, thần thiếp cầu xin Thái hậu phù hộ, cầu xin Thái hậu phù hộ! Sau này thần thiếp nhất định sẽ vì Thái hậu mà làm việc, cam chịu Thái hậu thúc giục để đền đáp cái chi ân của Thái hậu ngày hôm nay!” Có chút trầm ngâm tĩnh lặng mà có thể nghe được tiếng gió ngoài cửa sổ xa xăm truyền đến.
Thái hậu vỗ về hộ giáp, không chút để ý nói: “Được rồi.
Nếu ai gia nhận tâm ý của ngươi thì tất nhiên sẽ bảo hộ cho ngươi.
Hoàng hậu có thể nghi ngờ, cũng chỉ là giống như ai gia biết Thư phi trước khi chết có gặp ngươi ở tử cung Thập a ca.
Ngươi cứ nói cho Hoàng hậu biết là ai gia biết ngươi xướng Côn Khúc trước tử cung Thập a ca mà phạm vào điều kiêng kị cho nên đã trách phạt ngươi, lệnh cho ngươi đến quỳ trước quan tài Thập a ca cho nên ngươi mới có thể gặp được Thư phi” Đáy mắt Yến Uyển phát ra một tia vui mừng sáng sắc, quỳ gối phục tùng lần nữa: “Thần thiếp tạ ơn Thái hậu” Thái hậu hơi gật đầu: “Vậy ngươi mau chóng đi đi.
Nhớ rõ, Hoàng hậu bây giờ đang thịnh sủng, nàng ta lại người nghiêm khắc vì thế ngươi phải càng khiêm tốn mà tự trách lấy mình thì mới tốt được.
Nàng ta không có chứng cứ rõ ràng thì cũng không làm gì được ngươi” Yến Uyển đáp ứng, vội cung kính sửa lại y phục rồi rời đi. Phúc Già nhìn nàng rời đi, liền cúi xuống nhặt bao giấy dưới đất, cười dài nói: “Thái hậu đã chuẩn bị cái gì mà khiến Lệnh phi sợ hãi, nói ra hết tất cả vậy ạ?” Thái hậu bật cười, lấy hộ giáp chạm vào trong chiếc bao giấy: “Ngươi không tin ai gia đã chuẩn bị độc dược mà Lệnh phi đã hãm hại Thư phi sao?” Phúc Già cúi mặt xuống nói: “Nếu chuyện đó vừa mới xảy ra mà đi thăm dò thì có thể còn chút dấu vết nhưng chuyện đó đã xảy ra lâu như vậy thì sao còn có dấu vết nữa chứ?” Nàng mỉm cười: “Đúng là Thái hậu đã hù dọa được Lệnh phi” Thái hậu cười nói: “Cái này cũng chỉ là thuốc xổ bình thường mà thôi, nếu lúc đó nàng ta thật sự ăn vào thì cũng sẽ thấy đau bụng mà sợ hãi nói ra hết.
Dù sao ai gia cũng muốn thử nàng ta một lần, quả nhiên là vẫn còn trẻ, chịu không được cái hù dọa” “Bây giờ còn trẻ mà đã có tâm cơ sâu xa như vậy, chỉ sợ nếu sống thêm vài năm nữa thì tâm thuật sẽ không biết sâu xa đến cỡ nào”.
Phúc Già vừa có chút xem thường mà cũng vừa có chút lo lắng: “Thật sự Thái hậu muốn dùng một người có tâm kế thủ đoạn cay nghiệt như vậy sao?” Thái hậu trầm ngâm một lát rồi hạ quyết tâm gật đầu nói: “Tất nhiên rồi.
Nếu đã dùng thì phải dùng một người giảo hoạt như vậy, nếu chỉ dùng một con thỏ trắng khả ái đơn thuần thì làm được gì chứ? Ngươi không thấy thú vị sao? Lúc trước ai gia dùng Thư phi, Mai tần và Khánh tần, rốt cuộc Mai tần lại ghen tị, làm loạn cả lên, làm hại Khánh tần không thể sinh con và làm hại chính mình.
Thư phi thì xinh đẹp tuyệt luân, lại thông thạo thi thư nhưng lại không nhìn nhận ra là thân mình đang bị nhốt trong lưới tình, không thể thoát ra được, cuối cùng lại dùng ngọn đuốc thiêu cháy chính mình.
Cho nên Lệnh phi là người có thể dùng được” Phúc Già trầm ngâm nói: “Có thể lúc trước Lệnh phi phụng dưỡng bên cạnh Hoàng thượng, lại nhận được sủng ái nhưng xem ra bây giờ không còn được như trước nữa rồi” Thái hậu hồn nhiên không lưu tâm, chỉ nói: “Lệnh phi ân sủng ít ỏi cho nên mới tới đây cầu xin ai gia giúp đỡ.
Ai gia thấy gia thế nàng ta hàn vi, xuất thân thấp kém nhưng lại có tâm tư hảo cường vạn phần.
Bây giờ nàng ta đang rơi vào tình cảnh xấu hổ như thế, ai gia giúp nàng một lần thì tất nhiên nàng ta biết ai gia là nơi tốt mà rơi vào trong tay ai gia, về sau cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo lời nói của ai gia mà thôi” Phúc Già vui lòng phục tùng: “Trong lòng Thái hậu có nhiều chi sách vạn toàn, nô tỳ không thể theo kịp, chỉ là nô tỳ cũng thấy nếu muốn cho Lệnh phi nương nương được sủng ái thì cũng không khó gì, khuôn mặt nàng ta có vài phần giống với Hoàng hậu nhưng lại trẻ tuổi hơn Hoàng hậu”.
Phúc Già cúi đầu nói: “Vậy chuyện hậu sự của Thư phi nương nương…” Thái hậu quả quyết nói: “Đúng như Lệnh phi đã nói, Thư phi đã sớm trở thành một người vô dụng.
Người đều đã chết, chuyện công đạo đối với nàng ta cũng không còn quan trọng nữa cho nên cũng không cần để ý tới.
Dù sao Hoàng đế cũng muốn có chút thể diện, lúc Hiếu Hiền hoàng hậu và Tuệ Hiền Hoàng quý phi còn tại thế thì vẫn có sai lầm, Thận tần càng không cần nhắc tới nữa nhưng đối với người bên ngoài, Hoàng đế vẫn không chịu lộ ra khinh ghét, vẫn cho các nàng ta giữ lại thể diện” Trên mặt Phúc Già chợt lóe lên một tia thương hại rồi kính cẩn nghe theo: “Dạ” Thái hậu hòa hoãn một hơi, lấy tay nhổ chiếc ngân trâm trên búi tóc xuống rồi thở dài nói: “Phúc Già, ngươi có cảm thấy ai gia nhẫn tâm quá mức không?” Sắc mặt Phúc Già nhu uyển, ôn hòa nói: “Lòng dạ và nhãn giới của Thái hậu, sao nô tỳ dám phỏng đoán chứ ạ” Thái hậu nói: “Ai gia có cái gì là lòng dạ và nhãn giới chứ? Người có được lòng dạ và nhãn giới không phải là Hoàng đế sao? Đoan Thục và Nhu Thục của ai gia…” Thái hậu trầm tĩnh một lát, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Không thể lại có chuyện như vậy được.
Ai gia đã tốn hết bao nhiêu tâm tư, chẳng qua là muốn bảo vệ hai nữ nhi của mình chu toàn nhưng rốt cuộc lại không thể.
Đoan Thục như một quân cờ dường như đã bị bài bố cả đời rồi… Nếu lại phát sinh thêm chuyện gì….
Ai gia thật sự không dám nghĩ tới nữa.
Nếu bên cạnh Hoàng đế không có người của chúng ta, nếu thật sự có động tĩnh gì thì ngay cả chúng ta cũng chẳng hay biết gì, một chút biện pháp, một chút chủ ý đều không có” Giọng nói Phúc Già ấm áp: “Thái hậu đừng lo lắng” Thái hậu nắm chặt tay Phúc Già như là tìm kiếm một cái chống đỡ khí lực: “Ai gia cũng không lo lắng gì chỉ là ai gia muốn bên cạnh Hoàng đế có một đôi tai của mình, biết Hoàng đế nghĩ gì làm gì mà đừng làm liên lụy tới nữ nhi của ai gia là tốt lắm rồi”.
Thái hậu nằm trên cánh tay của Phúc Gìa, lẩm bẩm: “Đừng trách ai gia nhẫn tâm, ai gia cũng không còn cách nào khác” Thái hậu khóc nức nhở, dường như đã mất đi cái kiên cường thường ngày, rốt cuộc nàng cũng chỉ là một người mẹ, một người mẹ bất lực mà thôi.
Phúc Già vỗ về Thái hậu, trong mắt ngấn chút lệ quang, trầm tĩnh nói: ‘Thái hậu, đừng như vậy nữa mà” Chuyện Ý Hoan tự thiêu thảm thiết ở trong mắt người ngoài cũng chỉ biết là do nàng tâm trí bị tổn thương mới vô ý đốt lửa thiêu cháy cung điện rồi bị chết trong đó.
Vì thế a mã của Ý Hoan là Binh bộ Tả Thị lang Vĩnh Thụy chưa kịp khóc lóc thương tâm ái nữ chết sớm thì đã phải nơm nớp lo sợ thỉnh tội với Hoàng đế.
Dung Bội nghe tin, khinh thường không thôi: “Nữ nhi thân sinh bị thiêu cháy trong cung điện Viên Minh Viên là chuyện quan trọng mà không lo, Vĩnh Thụy đúng là không biết nặng nhẹ gì cả” Như Ý nhìn đứa con gái đang nằm ngủ trong nôi, thở dài nói: ‘Vĩnh Thụy là người biết được nặng nhẹ cho nên mới đi thỉnh tội trước với Hoàng thượng.
Hắn làm như vậy cũng là cầu xin Hoàng thượng đừng trách phạt liên lụy người nhà” Dung Bội lắc đầu cảm khái nói: “Đúng là đáng thương!” Như Ý cúi mặt xuống nhìn vào con gái đang mỉm cười ngủ say rồi nàng quay đầu nói: “Đúng là đáng thương! Sinh vào nơi này đúng là đáng thương, một đám người bị đưa vào nơi này lại càng đáng thương hơn nữa.
Hoàng thượng không truy phong Thư phi, chỉ lấy chức phi mà hạ táng, có thể thấy được trong lòng Hoàng thượng kiêng kị chuyện đốt cung điện.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ làm hỏng thanh danh thánh minh, cái mà Hoàng thượng để ý nhất sao?” Dung Bội vội la lên: “Thư phi và Thập a ca cũng đã chết, chẳng lẽ Hoàng thượng còn muốn truy cứu nữa sao?”
Như Ý lạnh nhạt nói: “Truy cứu sẽ làm hỏng thanh danh, nhất định Hoàng sẽ trấn an Vĩnh Thụy vài câu rồi sẽ quên chuyện này mà thôi” Dung Bội thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong tay lay động nhẹ chiếc quạt tròn, thay Như Ý xua đuổi cái khí nóng nực sau giờ ngọ.
Trong đình viện có tiếng khóc con nít mỏng manh truyền đến, khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ, Như Ý đang muốn nhắm mắt lại thì bỗng nhiên nghe Dung Bội nhẹ giọng hỏi: “Nương nương, sắp tới sẽ có người được tuyển vào cung, đó là…” Như Ý mỉm cười, mở mắt ra nói: “Bổn cung mới sinh được một tháng, không thể hầu hạ Hoàng thượng, Thư phi thì đã tạ thế, bây giờ tuy Gia quý phi được sủng ái nhưng rốt cuộc tuổi tác cũng không còn trẻ nữa.
Bây giờ ở trước mặt Hoàng thượng chẳng có ai hầu hạ cho nên nay cũng là lúc thích hợp tuyển người rồi” Dung Bội quạt cái quạt trong tay nói: “Hoàng hậu nương nương có nói đó là một nữ nhi tôn quý” Như Ý nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng một cái: “Đại quan ở biên giới, là con gái của chính nhị phẩm Mân Chiết Tổng đốc Na Tô đồ, Tương Hoàng kỳ.
Có thể thấy được nàng ta có xuất thân tôn quý” Dung Bội xòe ngón tay ra nói: “Trong triều đình chỉ có 8 Tổng đốc*, đó là: Trực Đãi, Lưỡng Giang, Thiểm Cam, Mân Chiết, Hồ Quảng, Lưỡng Quảng, Tứ Xuyên và Vân Qúy”.
Nàng líu lưỡi nói: “Hơn nữa lại có xuất thân Tương Hoàng Kỳ, quả nhiên là tôn quý cực kỳ.
Bây giờ nếu mà tiến cung, chỉ sợ phong thành quý nhân cũng không xứng với cái xuất thân đó” (*Tổng đốc là chức quan đứng đầu một vùng hành chính bao gồm nhiều tỉnh thành.
Tổng đốc trông coi tất cả các mặt từ hành chính, dân sự, quân sự trong địa hạt mình quản lý) Như Ý nói: “Nếu phong quý nhân đúng là sẽ chịu ủy khuất, ít nhất cũng phải được phong tần phong phi, cũng là chi chủ một cung”.
Nàng nghe thấy Cảnh Hủy đang khóc hai tiếng, vội cúi người xuống ôm lấy mà vỗ về rồi mới nói: “Ngươi có biết Na Tô Đồ có lai lịch gì không? Bá phụ của hắn là Bạch Hải Thanh lúc đi sứ sang Chuẩn Cát Nhĩ vẫn giữ được cái kiên trinh bất khuất, cực lực bảo hộ được thể diện Đại Thanh, sau đó Thái tử Thái Bảo đã ban tặng cho chức vị nhất phẩm đại thần, trưởng tử của Bạch Hải Thanh trở thành tướng quân của Trấn Giang, thứ tử là Phật Luân nhận chức thị vệ nội đại thần, đứa con thứ 3 được giữ chức phó đô thống chinh phạt Chuẩn Cát Nhĩ và đã bị tử trận, lúc đó Hoàng thượng đã ban tặng cho hắn chữ “Chiêu Trung”.
Gia thế nhà này đúng là hiển hách” Dung Bội chần chờ nói: “Sự tình liên quan đến Chuẩn Cát Nhĩ sao? Hoàng thượng không phải đã hứa gả Đoan Thục trưởng công chúa để dĩ hòa vi quý sao? Sao lại nhắm vào cái chinh chiến bất khuất của Cát Nhĩ mà ban thưởng chứ?” “Khoan nghiêm cũng tế* là đạo làm vua.
Sao Hoàng thượng lại được người đời ca ngợi chỉ bằng một công chúa mà cầu được an bình chứ? Ban thưởng chiến công cũng là vì dân chúng, đây mới chính là cái quân uy sở tại của Hoàng thượng” (*Khoan nghiêm cũng tế nghĩa là không quá mức nghiêm khắc nhưng cũng không quá dễ dãi) Dung Bội chống cằm ngưng thần nói: “Không biết nữ tử đó trông như thế nào nữa? Không biết có xấu xí hay là nhạt nhẽo hay không đây?” Như Ý nhẹ nhàng đung đưa nữ nhi trong lòng, cười nhạo nói: “Cho dù có nhạt nhẽo thì Hoàng thượng cũng sẽ không lạnh nhạt nàng ta.
Huống chi dựa vào cái nhãn lực của Hoàng thượng thì sao có thể đưa một nữ tử xấu xí, nhạt nhẽo vào cung được chứ? Dù sao thì ngày 20 tháng 7 này, nữ tử đó sẽ vào cung thì ai ai cũng có thể gặp được”. Dung Bội đang muốn nói chuyện thì liền thấy Vân Chi mang chén thuốc bước vào nói: ‘Hoàng hậu nương nương, thuốc của nương nương đã nấu xong rồi” Dung Bội tiếp nhận rồi thử độ ấm nói: “Đang lúc còn nóng, Hoàng hậu nương nương hãy uống đi.
Chén thuốc này là do Giang thái y cố ý nghĩ ra phương thuốc, lấy đương quy, xuyên khung, đào nhân, gừng khô, cảm thảo và hoàng tửu làm thuốc, lại bỏ thêm nhục quế có tác dụng ôn kinh giảm đau.
Nương nương uống đi ạ” WebTru yen Onlinez.
com Như Ý lấy tay nhận chén thuốc rồi ngửa đầu uống vào: “Bổn cung nhớ rõ sau khi sinh 7 ngày thì sẽ uống thuốc này nhưng sao bây giờ lại còn thêm nhục quế nữa vậy?” Dung Bội không cần nghĩ ngợi nói: “Giang thái y nghĩ ra phương thuốc, tất nhiên là tốt rồi.
Vài ngày trước đó, bụng của ma ma bị đau, tưởng bị tụ huyết ở phía dưới, ai ngờ Giang thái y dặn dò dùng loại thuốc này cho nên mới bình phục được”.
Nàng đăm chiêu, không khỏi có chút hâm mộ: “Giang thái y quả nhiên là người có tâm, lại đối đãi tốt với Nhị Tâm cô cô, Nhị Tâm cô cô đúng là có phúc khí” Như Ý quay đầu nhìn Dung Bội rồi thở dài: ‘Nửa đời Nhị Tâm vất vả, nếu không phải vì bổn cung thì sớm đã gả cho Giang Dữ Bân rồi, không cần bị tàn tật cả đời như vậy.
May mà, nàng ta có được một người phu quân tốt”.
Nàng nhìn Dung Bội cười nói: “Bổn cung sẽ tìm cho ngươi một người trong sạch để ban hôn cho ngươi” Dung Bội cuống quít dập đầu, nghiêm mặt nói: “Nô tỳ không gả đi, nô tỳ muốn cả đời hầu hạ Hoàng hậu nương nương.
Ở trong cung này ở đâu cũng bị người khác khi dễ thì xuất cung có gì là tốt chứ? Tất cả mọi nam nhân cũng chỉ nể mặt nô tỳ vì nô tỳ là người hầu hạ Hoàng hậu nương nương mà thôi.
Nếu đã như vậy thì nửa đời sau có gì vui chứ? Nô tỳ sẽ chỉ theo nương nương, sẽ luôn ở bên cạnh nương nương” Như Ý cảm thấy cảm động, kéo tay nàng lại nói: “Được rồi Dung Bội, cũng may tính tình của ngươi có thể ở bên cạnh bổn cung mà phụ trợ bổn cung.
Nếu ngươi có ý trung nhân thì cứ nói với bổn cung, bổn cung sẽ thay ngươi làm chủ” Hai người đang nói chuyện thì Tam Bảo ở bên ngoài hô to: “Hoàng hậu nương nương, Du phi nương nương muốn thỉnh an” Như Ý vội nói: “Mau mời vào” Một cái thân ảnh gầy gò bước vào, hạ thấp thân người nói: “Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương phúc thọ an khang” Vì thời tiết nóng bức cho nên Hải Lan chỉ mặc một y phục màu hồng cánh sen, khuôn mặt trang điểm cũng bình thường, son phấn cũng ít, ngay cả búi tóc cũng chỉ đeo một ít trang sức.
Như Ý đỡ tay Hải Lan lên, thân thiết nói: “Bên ngoài đang nóng, sao muội lại tới đây? Dung Bội, mau đi lấy chén canh mát lạnh đến đây”.
Nàng dứt lời liền đưa cho Hải Lan cái khăn tay trong tay: “Đầu đầy mồ hôi rồi kìa, mau lau mồ hôi đi”
Hải Lan tiếp nhận cái khăn rồi lau mồ hôi, mím môi cười nói: “Ở đâu cũng thấy nóng, chỉ có nơi này của tỷ tỷ mới thật sự im lặng mát mẻ” Như Ý nhìn trang phục của Hải Lan, không khỏi có chút oán trách nói: “Tốt xấu gì cũng là chức phi, lại là mẹ đẻ của một A ca, sao muội lại trang điểm đơn giản như vậy chứ?” Hải Lan tiếp nhận chén canh mà Dung Bội đưa lên, nhẹ nhàng uống một ngụm rồi cười nhợt nhạt mà ấm áp: “Dù sao muội muội cũng không cần hầu hạ ở trước mặt Hoàng thượng, ngẫu nhiên bị Hoàng thượng gọi đến hởi chuyện Vĩnh Kỳ rồi cũng chỉ trò chuyện một chút rồi quay về cho nên cũng không cần trang điểm” Như Ý hơi trầm ngâm, nhớ tới Hải Lan lúc bình sinh, tuy rằng đã có chức phi nhưng ân sủng quân vương đã sớm bị đoạn tuyệt, thật sự cũng là người đáng thương cho nên nàng nói: “Tuy là nói như vậy…” Hải Lan không để ý, chỉ cười nói: ‘Tuy là nói như vậy, chỉ cần trong mắt Hoàng thượng có được Vĩnh Kỳ thì muội muội cũng thấy an lòng” Như Ý nắm chặt tay Hải Lan nói: “Muội yên tâm, cầu gì sẽ được nấy.
Đúng rồi, vào canh giờ này, Vĩnh Kỳ đang ngủ trưa đúng không?” Khuôn mặt trắng nõn của Hải Lan lộ ra một tia vui mừng, lại có chút lo lắng: “Tính tình Vĩnh Kỳ hảo cường, đâu chịu nghỉ ngơi chút nào đâu.
Mấy ngày trước Hoàng thượng có ngẫu nhiên đọc một câu lịch tính thiên văn tinh thông của Thánh tổ Khang Hi gia cho nên nó liền lao vào học hỏi cái đó.
Muội muội sợ nó làm bị thương thân mình, muốn nó nghỉ ngơi một lát nhưng nó lại không chịu, chỉ uống canh đậu xanh bách hợp rồi vội vàng đọc sách” Như Ý gật đầu nói: “Vĩnh Kỳ không chịu thua kém ai đúng là chuyện tốt, cũng khiến cho hai người làm ngạch nương chúng ta vui mừng.
Chỉ là học hỏi cũng tốt nhưng cũng phải để ý đến thân mình một chút” Hải Lan cười sẳng giọng: “Tỷ tỷ nói đúng.
Chỉ là dạo này Hoàng thượng coi trọng Tứ a ca Vĩnh Thành của Gia quý phi, cứ cách 3 ngày là triệu hồi hỏi chuyện công khóa, Vĩnh Kỳ cứ 6 ngày mới bị gọi đến một lần.
Muội muội cũng dặn dò Vĩnh Kỳ, tuy rằng có dụng công nhưng không được để lộ dấu vết, quá mức tài giỏi.
Hoàng hậu nương nương cũng biết tính tình Gia quý phi rồi nó, bây giờ con trai nàng ta đang đắc ý thì sẽ không dung tha cho bất cứ ai khác giỏi hơn con trai mình” Như Ý nghe thấy, cảm thấy an tâm cho nên liền nói: ‘Tâm tư của muội và bổn cung đều giống nhau.
Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian cho nên cũng không cần tranh đấu làm gì, cứ để nàng ta đắc ý đi” Hải Lan vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, có chút do dự: “Mấy ngày qua, có mấy trận gió thổi qua bên tai muội muội, không biết những con gió đó có thổi qua bên tai tỷ tỷ hay không?” Như Ý lấy một quả anh đào bỏ vào trong miệng rồi hơi nhắm hai mắt lại, rồi nói: “Mỗi ngày đều có cơn gió thổi qua, không biết trận gió nào làm cho muội lưu tâm đến vậy?” Hải Lan muốn nói nhưng lại thôi, nhưng mà nàng vẫn không chịu nổi, nhìn tiểu công chúa đang ngủ say trong nôi, nàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt hồng hào của công chúa rồi nói: ‘Hoàng hậu nương nương sinh được một công chúa trắng tuyết khả ái, có trai có gái, đúng là tốt đẹp nhưng ở bên trong mắt người bên ngoài lại không thấy tốt đẹp chút này” Như Ý ngẩn người ra rồi cười nói: “Bổn cung cảm thấy tốt nhưng không hẳn người bên ngoài cảm thấy tốt.
Trong chốn hậu cung này, sinh được công chúa thì chẳng được xem trọng, chỉ có Hoàng tử mới là thứ để dựa vào.
Thuần quý phi sinh được hai vị Hoàng tử thì mới sinh được Tứ công chúa, tuy rằng Hoàng thượng yêu thích nhưng lại không sủng hạnh Thuần quý phi.
Gia quý phi cũng vậy, mỗi khi hứa nguyện thì chỉ cầu sinh được con trai, không được sinh con gái.
Đơn giản bởi vì có được Hoàng tử thì cái vinh sủng địa vị mới dựa vào được, còn công chúa có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Có phải như vậy không?” Hải Lan hơi gật đầu: “Muội muội chỉ có một đứa con trai là Vĩnh Kỳ, tỷ tỷ chỉ có Thập nhị a ca.
Nhớ năm đó Hiếu Hiền hoàng hậu còn tại thế, lại có gia tộc Phú Sát thị thâm hậu chon nên hy vọng sinh được nhiều Hoàng tử.
Có thể thấy được có nhiều Hoàng tử thì địa vị mới an ổn được”.
Nàng mỉm cười, cố gắng nâng cao tinh thần: “May mắn Hoàng hậu nương nương ân quyến chính thịnh, xem ra sẽ có Hoàng tử sớm thôi”. Như Ý che miệng cười nói: “Nếu vậy thì muội hãy tự sinh hạ đi”.
Nàng vỗ về đôi tay Hải Lan: “Nhưng bổn cung biết, trong cung cũng chỉ có muội mới có chân tâm mong ước bổn cung như vậy” Khóe mắt Hải Lan chợt lóe lên một tia thống khổ: “Nếu Thư phi còn tại thế, nhất định cũng sẽ chân tâm chúc phúc cho tỷ tỷ như vậy.
Chỉ tiếc quân tình đạm bạc, đáng tiếc cho tuổi trẻ ngọc mạo của muội ấy”.
Nàng hơi có chút nghẹn ngào: “Cũng là do Thư phi nhìn không thấu, ở trong chốn hậu cung thì sao phu thê có thể chân tâm được cơ chứ? Cũng bởi vì muội ấy xem nặng điều đó cho nên bản thân mới không thoát ra được”.
Nàng dứt lời rồi chỉ lắc đầu thở dài. Thần sắc Như Ý ảm đạm như gió mùa thu, chậm rãi nói: “Cũng may từ trước muội muội cũng đã nhắc nhở bổn cung điều đó cho nên bổn cung mới may mắn, hiểu rõ Thư phi hơn một chút” Hải Lan yên lặng một chút, trong mắt hiểu được: ‘Hoàng hậu nương nương ở lâu trong cung cho nên so với Thư phi, cái bề ngoài che mắt cũng nhìn thông thấu.
Muội muội chỉ cầu…” Như Ý không cho nàng nói xong, nhỏ nhẹ nói: “Muội cầu điều gì, bổn cung đều hiểu rõ.
Nếu lời cầu không thành sự thật thì hãy cầu giữ được tính mệnh, cả đời an ổn là được rồi” Hải Lan mỉm cười hiểu ý, cùng nắm tay Như Ý: “Hoàng hậu nương nương đã có đích tử Thập nhị a ca, sau này nhất định Vĩnh Kỳ sẽ phụ tá cho Thập nhị a ca, cả đời chúng ta đều sẽ an ổn mà thôi”, Nàng nhẹ giọng nói: “Cái tâm nguyện nhỏ nhoi như vậy, mỗi khi thăm viếng lễ Phật, thần thiếp đều cầu xin điều này.
Phật tổ nghe thấy, nhất định cũng sẽ thành toàn” Như Ý cười nói: “Đúng, nhất định sẽ thành toàn”.