Hệ Liệt: Bốn Mùa Cuồng Tưởng Khúc

35: Chương 3 - Phần 4


trước sau

Ở trong xe khí lạnh an tường xuy phất, trong không khí tràn ngập mùi mới mẻ cùng mùi thuộc da, giống như mùi thường nghe thấy trong xe mới, Đồ Hạ Mĩ không tự chủ được vì hương vị quen thuộc trong không khí mà hít sâu một chút.
"Tỉnh?"
Thình lình phát ra thanh âm dọa cô nhảy dựng, ngay lập tức mở mắt, cũng từ ghế phó điều khiển bị thả ngang ngồi thẳng lên.
Sau khi mở mắt, cô phát hiện mình đang ngồi trong một chiếc xe Benz , lấy ánh mắt chuyên nghiệp của cô mà xem liền biết đây là một chiếc Benz e500. Tiếp sau đó cô liền thấy anh, nam nhân cô nghĩ đến sẽ không gặp lại, không biết tên họ, thậm chí còn từng nghĩ anh là do cô ảo tưởng ra, cha của con trai cô.
"Anh –" Cô không tự chủ được buột miệng nói, lại ở phát ra một chữ anh sau, lại không biết kế tiếp mình nên nói cái gì.
Anh làm sao lại ở chỗ này?
Anh tên là gì?
Anh đã kết hôn chưa?
Mấy năm nay anh đi nơi nào, có phải không ở Đài Loan không?
Anh có biết em đã sinh cho anh hai đứa sinh đôi hay không?
Mấy vấn đề này tựa hồ cũng không thích hợp lắm, bởi vì quan hệ của cô và anh so với người xa lạ cũng chẳng có chỗ nào hơn, hỏi anh như vậy quả thật quá đột ngột, cũng quá dọa người rồi.
"Em muốn nói gì?" Cô muốn nói lại thôi, bộ dáng trong mắt chứa đầy một trăm câu hỏi, làm Cô Thần Phong nhịn không được nhướng mày nghi hoặc hỏi cô.
Đồ Hạ Mĩ đầu tiên là lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe,"Tôi sao lại ở chỗ này?"
"Em bị ngất."
"Hả?" Cô nháy mắt quay đầu lại nhìn anh, cằm rớt xuống dưới. Cô ngất xỉu? Điều này sao có thể!
"Em không nhớ rõ sao?" Anh ôn nhu đưa tay đẩy cằm cô về vị trí cũ.
Động tác đụng chạm của anh làm cô nháy mắt đỏ mặt, cả người đột nhiên có điểm xấu hổ, không biết phải làm gì. Cô kinh ngạc nhìn anh, tâm tình cực kỳ hỗn loạn.
"Làm chi nhìn anh như vậy?" Anh nhíu mày hỏi.
"Anh –" Cô mở miệng lại ngậm miệng, sau đó quyết định buông tha cho,"Không có gì."
Cô Thần Phong như có chút đăm chiêu nhìn cô, nhịn không được phỏng đoán, cô vài lần muốn nói lại thôi rốt cuộc là muốn nói với anh cái gì, vì sao lại đột nhiên quyết định trầm mặc?"Em kết hôn rồi sao?" Anh đột nhiên mở miệng hỏi.
Đồ Hạ Mĩ cả người chấn động một chút, còn tưởng rằng mình rốt cục nhịn không được đem vấn đề trong lòng nói ra, kết quả mới phát hiện những lời này là anh ta nói. Cô lắc lắc đầu với anh, nghi hoặc anh tại sao lại hỏi cô như vậy.
"Vì sao?" Anh lại hỏi.
Cô nhìn anh, vẻ mặt không khỏi trở nên có chút phức tạp."Loại chuyện này nên nói như thế nào chứ......" Cô cúi đầu xuống.
"Bạn trai của em chưa mở lời cầu hôn với em sao?"
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó lắc đầu giải thích tình huống của mình,"Thực sự là, tôi không có bạn trai."
Cô Thần Phong kinh ngạc nhìn cô, trên mặt nhanh chóng hiện ra biểu tình khó hiểu cùng hoài nghi.
"Là anh hiểu lầm những lời em nói trong nhà hàng sao? Em nói bộ dạng xinh đẹp được hoan nghênh không phải lỗi của em, nam nhân thích em cũng không phải lỗi của em, những lời này không phải đại biểu em rất được nam nhân hoan nghênh sao? Nếu rất được hoan nghênh, sao có thể lại không có bạn trai chứ?" Anh không chuyển mắt nhìn chằm chằm cô truy vấn.
"Lúc đó anh cũng ở trong nhà hàng ấy à?" Đồ Hạ Mĩ có chút ngượng ngùng.
Anh gật gật đầu: "Em thật sự không có bạn trai?" Anh vẫn cảm thấy không chắc.
"Đúng."
"Vì sao?" Trừ bỏ cảm thấy không thể tin nổi, một cái ý niệm trong đầu bỗng hiện lên trong đầu anh, "Chẳng lẽ nói, việc này cùng năm đó lần đầu tiên của em bị anh chiếm đi có liên quan?" Cô Thần Phong thốt lên.
Mặt cô đỏ lên, nhanh chóng phủ nhận,"Không phải, anh đừng đoán bừa."
"Vậy thì vì sao?"
Cái vẻ nhất định truy hỏi đến cùng của anh khiến tâm tình của cô trở nên thực phức tạp. Cô nên nói sự thật cho anh sao?
"Anh vì sao không thể không biết đáp án này?" Đáy lòng có một chút chờ mong anh sở dĩ đối vấn đề này tò mò cùng chấp nhất như thế, là vì anh khả năng có hảo cảm với cô.
"Bởi vì anh cảm thấy rất khó tin."
Cô nhìn anh, chờ anh nói tiếp, nhưng anh lại ngậm miệng lại luôn, cho thấy đã trả lời xong câu hỏi của cô rồi.
Bởi vì cảm thấy rất khó tin, thấy tò mò, chỉ vậy thôi?
Đồ Hạ Mĩ, mày rốt cuộc đang chờ mong cái gì chứ?
Nếu anh ta thật sự có hảo cảm với mày, thì sẽ không đợi đến tám năm sau mới đột nhiên có hảo cảm.
Nếu anh ta thật sự có ý tứ với mày, thì sẽ không như đàm hoa nhất hiện* sau, liền mai danh ẩn tích suốt tám năm.
*chắc là chỉ 1 đêm tình
Nếu anh ta thật sự có gì gì đó với mày,thì thái độ của anh ta lại càng không tự nhiên tự tại như vậy, cứ giống như là đối mặt một trong vô số khách qua đường chỉ gặp mặt một lần trong nhân sinh của anh ta mà thôi. Đối với anh mà nói, cô chính là người qua đường giáp mà thôi, chỉ vậy thôi.
Cô cười lắc đầu, giễu mình thật khờ, thế nhưng lại nghĩ hạnh phúc, may mắn xảy ra với các chị em cũng sẽ đến với mình, rõ là ngớ ngẩn nực cười.
"Em đang cười cái gì, sao lại lắc đầu?" Cô Thần Phong không chuyển mắt nhìn chằm chằm cô hỏi, tổng cảm thấy cô dường như có rất nhiều bí mật.
"Không có gì." Đồ Hạ Mĩ lắc đầu với anh, sau đó làm bộ nhìn thời gian trên đồng hồ một chút, "Rất vui được gặp lại anh, tôi nên trở về công ty đi làm, tạm biệt." Nói xong, cô bắt tay đẩy cửa xe chuẩn bị xuống xe, anh lại bắt lấy tay cô, ngăn cô đi xuống.
Cô ngoảnh lại nhìn anh.
"Cho anh số điện thoại của em," Anh nói với cô.
"Anh muốn làm gì?" Cô không thể ngăn bản thân hỏi như vậy.
"Bạn bè với nhau trao đổi số điện thoại di động còn cần lý do sao?" Anh hỏi lại.
Vấn đề là, bọn họ là bạn bè sao?
Tính được là bạn bè sao?
Cô nghĩ thầm trong lòng, lại không tự chủ được duỗi tay về phía anh.
"Đưa đây." Cô nói.
"Cái gì cơ?" Anh ngạc nhiên khó hiểu.
"Điện thoại của anh. Không phải anh muốn số di động của tôi sao?" Cô Thần Phong gật đầu, lập tức lấy di động từ túi áo treo trên lưng ghế đặt vào tay cô.
Đồ Hạ Mĩ đem số điện thoại di động của mình chuyển vào trong di động của anh, sau đó đưa điện thoại trả lại cho anh." Bây giờ tôi có thể đi chưa?"
"Em không cần số điện thoại của anh?"
"Chờ anh gọi điện cho tôi, tôi tự nhiên sẽ có thôi." Tuy rằng cô thực hoài nghi anh sẽ gọi điện cho cô, "Tôi đi nha, tạm biệt."
Cô đeo bao da lên, xuống xe, vẫy vẫy tay với anh sau đó tiêu sái rời đi.
Sau hôm nay từ biệt, e rằng lại sẽ là tám năm, hoặc là càng lâu hơn nữa! Cô nghĩ thầm.
"Đạo diễn, đây là ảnh chụp mấy đứa trẻ phù hợp với diễn viên mv lần này yêu cầu, anh muốn xem một chút không?"
"Vai phụ từ cậu đi tuyển là có thể, không cần hỏi tôi."
"Tôi biết, bất quá nơi này có mấy bức ảnh rất thú vị, anh muốn xem một chút hay không?"
Phó đạo diễn thần bí hề hề ngữ khí rốt cục khiến tầm mắt của Cô Thần Phong chuyển từ màn hình máy tính sang anh ta.
"Thú vị?" Anh nhíu mày nói.
Phó đạo diễn dùng sức gật đầu, trên mặt đeo một bộ cam đoan. Anh ta khẩn cấp theo chồng ảnh chụp trong tay kia tìm ra vài tấm, sau đó tự tay đưa cho anh, miệng thì không ngừng nói chuyện.
"Lúc mọi người nhìn đến mấy bức ảnh này, đều bị dọa đến, con mắt trừng lớn đến nỗi tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống. Anh xem đôi song sinh xinh đẹp trong ảnh này cùng anh lớn lên có giống không? Rất giống đúng không? Lúc nhìn đến tôi cũng bị dọa nhảy dựng, nếu không phải mọi người đều biết anh chưa từng kết hôn, mấy năm nay lại vẫn định cư ở Hongkong công tác, thì nhất định sẽ không nghi ngờ cặp sinh đôi này là con anh. Rất thú vị đúng không?"
Không. Cô Thần Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn trừng trừng ba bức ảnh trên tay, tuyệt không cảm thấy thú vị, anh chỉ thấy ngạc nhiên, khiếp sợ, cùng với tràn ngập khó tin và hoài nghi.
Không ai biết anh kỳ thật cũng là sinh đôi, có một anh trai lớn lên cùng anh giống nhau như đúc. Không ai biết ở bên hông anh, cũng có một cái bớt hình dạng giống hệt như cái bớt trên lưng đứa bé trai trong hình. Càng không ai biết, nam nhân nhà bọn họ đều có một cái bớt hình dạng giống nhau, chẳng qua sinh trưởng ở chỗ khác nhau mà thôi.
Cặp song sinh này tuyệt đối là đứa nhỏ của Cô gia, anh dám chắc 99%, nhưng bọn họ là con của anh trai sao? Hay là......
"Bọn họ bây giờ mấy tuổi?" Vỗ về khuôn mặt của cặp sinh đôi trên ảnh chụp, hắn khàn khàn lên tiếng hỏi.
"Đại khái bảy, tám, chín tuổi đi!" Phó đạo diễn hơi sửng sốt một chút, lấy ngữ khí không chắc chắn lắm trả lời.
"Tôi muốn biết chính xác tuổi của bọn họ."
Ngữ khí nghiêm khắc của anh làm phó đạo diễn sửng sốt một chút, vội vàng cúi đầu lục lọi túi giấy trong tay.
"Anh chờ một chút, tôi nơi này hẳn là có tư liệu cơ bản của bọn họ mới đúng." Anh nhanh chóng nói, tiếp theo từ túi giấy rút ra vài trang giấy, mở ra xem, "Có rồi, trong này, Đồ Hạo Anh, Đồ Hạo Tế, tám tuổi."
Cô Thần Phong đột nhiên chấn động."Cậu nói tên bọn họ là gì?"
"Đồ Hạo Anh, Đồ Hạo Tế."
"Chữ Đồ kia có phải ba điểm thủy, thêm một chữ thiên thành Đồ hay không?"*
*câu này chém x.x
"Đúng, không sai."
Anh đột nhiên nhắm mắt lại. Con của anh, bọn họ là con của anh!
Té ra đây là nguyên nhân làm Đồ Hạ Mĩ đối với anh muốn nói lại thôi, té ra đây là bí mật cô giấu sau biểu tình phức tạp ấy, té ra đây là nguyên nhân vì sao cô không thiếu khuyết người theo đuổi, lại không kết hôn cũng không có bạn trai.
Cô thay anh sinh ra một cặp song sinh, nhưng tại sao cô một chữ cũng không đề cập tới, vì sao không nói cho anh chứ?
"Đạo diễn, anh làm sao vậy? Có gì không đúng sao?" Bộ dáng nhắm mắt trầm mặc của anh khiến phó đạo diễn nhịn không được cẩn thận mở miệng hỏi.
Cô Thần Phong là một đạo diễn thiên tài trăm năm khó gặp, phàm là điện ảnh từ anh đạo diễn, hí kịch, quảng cáo,mv, vĩnh viễn đều cầm không hết giải thưởng, cũng được hết thảy người cùng ngành trong ngoài nước kính nể, hâm mộ cùng noi theo.
Anh thật sự rất có tài, tràn ngập đủ loại sáng ý mà người khác vĩnh viễn cũng nghĩ không đến, hơn nữa linh cảm cuồn cuộn không dứt, tựa như vĩnh viễn không bao giờ khô cạn. Anh mặc dù còn trẻ, tư lịch cũng không đợi ở hàng thứ hai, ba mươi năm so với các tiền bối, nhưng không một bậc đàn anh hay trưởng giả nào dám cậy già lên mặt với anh.
Tài hoa của anh khiến anh được trọng đãi, cũng khiến người ta hoàn toàn không dám sơ suất, mọi người luôn cẩn thận từng li từng tí, hoàn toàn không dám khiến nghệ thuật gia anh nổi nóng.
"Tôi phải đi ra ngoài một chút." Cô Thần Phong đột ngột mở mắt ra, ánh mắt kiên định từ chỗ ngồi đứng lên, thẳng tắp đi ra cửa.
"Hả? Nhưng năm phút đồng hồ sau sẽ khởi động máy mà." Phó đạo diễn ngạc nhiên nhắc nhở, nhưng anh lại nhắm mắt làm ngơ, một chút dấu hiệu ngừng bước cũng không có, nháy mắt liền biến mất ở ngoài cửa.
"Em hiện tại ở nơi nào?"
Vừa tiếp điện thoại liền nghe thấy một câu không đầu không đuôi như vậy,lời nói còn tràn ngập như là muốn tìm cô tính sổ, Đồ Hạ Mĩ đưa điện thoại di động từ bên tai ra trước mắt trừng nó một cái, mới đặt nó lại bên tai.
"Xin hỏi vị tiên sinh này, ngài tìm ai?" Số điện thoại chưa thấy qua làm cô lấy giọng điệu phục vụ khách ngọt ngào hỏi.
"Anh tìm em!"
"Vâng, xin hỏi tiên sinh họ gì, có gì cần tôi vì ngài phục vụ sao?" Khách hàng là thượng đế, khách hàng là thượng đế.
"Em ở đâu?"
"Tôi ở công ty. Xin hỏi tiên sinh có chuyện gì cần tôi phục vụ, có phải xe của ngài xảy ra vấn đề gì –"
"Công ty của em ở đâu?"
"Tiên sinh –"
"Cho anh địa chỉ."
Hay chưa, cái tên không hiểu lễ phép, vênh mặt hất hàm sai khiến này rốt cuộc là nhảy từ đâu ra, nếu không biết địa chỉ, cho nên nói cách khác, hắn hẳn không phải là khách hàng của công ty rồi? Vậy cô có thể trực tiếp kêu hắn đi chết đi đúng không?
"Vị tiên sinh này, có phải anh đánh sai điện thoại rồi không? Phiền anh lần sau gọi điện thoại, mời nhìn cho rõ số hãy gọi được không?" Cô lạnh lùng nói xong sau, trực tiếp cắt điện thoại.
Thế nhưng di động trong tay cô cơ hồ lại lập tức vang lên.
"Alô?"
"Đồ Hạ Mĩ, em còn dám ngắt điện thoại của anh thử xem xem!" Đầu kia điện thoại đột nhiên vang lên thanh âm giận không thể át cộng thêm nghiến răng nghiến lợi.
Là cái tên không hiểu lễ phép vừa nãy, nhưng mà sao hắn kêu ra tên của cô?
Chẳng lẽ hắn thật là một trong số khách hàng của cô? Thảm!
"Thực xin lỗi, tôi di động vừa mới hết điện, thật sự xin lỗi." Tóm lại nhận lỗi trước nói sau.
"Em nghĩ rằng anh sẽ tin sao?"
Thật là, người này là cố ý bắt lỗi nha?
Muốn sửa xe, muốn hẹn trước, hay là muốn tìm người đi nhà hắn kéo xe, sao không có chuyện mau nói, có rắm mau phóng đi?
Cứ chiếm hố xí không thải ra rốt cuộc là muốn như thế nào?
"Xin nhận lời xin lỗi lần nữa của tôi." Cô nhịn nổi nóng lấy ngữ khí nhún nhường nhất tạ lỗi,"Ngài vừa mới muốn hỏi địa chỉ công ty phải không? Không biết trong tay ngài có giấy bút hay không, bây giờ tôi liền đọc địa chỉ cho ngài." Nói xong cô đem địa chỉ công ty đọc cho hắn,"Xin hỏi còn có gì cần tôi vì ngài phục vụ sao?"
"Em tốt nhất ở nguyên tại chỗ đừng chạy, nếu không thì......" Ba! Hắn nói còn chưa dứt liền đột ngột cắt điện thoại
Đồ Hạ Mĩ ngây người một chút, trừng mắt nhìn di động đã ngắt tín hiệu lớn tiếng mắng:"Không thể hiểu nồi!"
"Làm sao vậy?" Đồng nghiệp bên cạnh quan tâm ngoảnh lại hỏi.
"Gặp phải một tên bệnh thần kinh." Cô khó nén tức giận,"Không biết tớ có chỗ nào đắc tội hắn, lại còn hỏi tớ ở đâu, còn kêu tớ tốt nhất đừng chạy,kiểu như nếu không sẽ đánh tớ bẹp dí, quả thực là không thể hiểu nổi!"
"Vậy cậu còn đọc địa chỉ công ty cho hắn ta?"
"Người biết số điện thoại của tớ lại gọi được tên tớ nhất định là khách của công ty, có thể không để ý đến hắn sao?"
"Vậy chút nữa hắn thật sự chạy tới gây sự thì làm sao bây giờ? Cậu muốn trước tránh đi một chút không?"
"Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, tớ không tin ở trước mắt bao người, tên bệnh thần kinh kia dám làm gì tớ!" Cô tự tin nghếch cằm, một bộ muốn cứ tới , ai sợ ai.
"Cá tính của cậu nồng như vậy, không uyển chuyển một tí nào, thật không biết thành tích của cậu làm sao có thể vĩnh viễn nằm ở ba hạng đầu." Đồng nghiệp bất đắc dĩ lắc đầu.
"Chuyện này cùng cá tính không quan hệ, chỉ cần chịu dành thời gian nỗ lực, xuất ra nhiệt tình, kiên trì, thật tâm cùng tư tưởng đánh không chết, mỗi người đều có thể đạt được."
Đồng nghiệp cười lắc lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng nói, điện thoại của cô lại vang lên.
"Sẽ không lại là cái tên bệnh thần kinh kia chứ?" Đồng nghiệp tò mò hỏi cô.
"Không phải, là con tớ." Đồ Hạ Mĩ nhìn thoáng qua điện báo hiện thị nói, sau đó tiếp điện thoại, "Nhóc là đứa nào?"
Nghe thấy lời mở đầu của cô, đồng nghiệp nhịn không được cười lên.
Mọi người đều biết cô có hai đứa con sinh đôi xinh xắn, không chỉ có bộ dạng giống nhau như đúc, ngay cả thanh âm cũng giống nhau như đúc, muốn từ điện thoại nhận ra ai là ai căn bản là chuyện không thể, bất quá thân là mẹ của hai đứa, cái kiểu hỏi gọn gàng dứt khoát của cô đúng là làm cho người ta có phần tưởng cười phun cơm.
"Hạo Tế." Con trả lời.
"Nha, làm gì gọi điện thoại cho lão mẹ nhóc? Tan học rồi sao?" Cô liếc nhìn thời gian trên đồng hồ một cái.
"Mẹ."
"Làm sao?"
"Mẹ......"
"Làm gì mà ấp a ấp úng, có chuyện thì mau nói, có rắm thì mau phóng nha!"
"Hạ Mĩ." Đồng nghiệp một bên nhịn không được đối cô lắc đầu. Nào có mẹ nào nói chuyện với con như vậy?
"Mẹ, con có thể hỏi mẹ một vấn đề không?" Đồ Hạo Tế do dự hỏi.
"Hỏi nha!"
"Mẹ, nếu ba ba xuất hiện, mẹ sẽ cùng ba kết hôn sao?" Đầu kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát mới thật cẩn thận hỏi.
Đồ Hạ Mĩ ngẩn ngơ, trong đầu đột nhiên trở nên trống rỗng.
"Mẹ? Mẹ đang nghe chứ?"
"Mẹ đang nghe." Thanh âm của cô hình như trở nên có chút xa xôi.
"Mẹ giận rồi sao?" Đồ Hạo Tế bất an truy vấn.
Ngực cô thắt lại, cả người sầu não thiếu chút nữa rơi nước mắt, trong lòng lại tràn ngập áy náy cùng có lỗi với con. Cô rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể kiêm cả bố và mẹ, để các con không chờ đợi khả năng có một người cha đây?
"Không có, mẹ không giận, mẹ chỉ là đang nghĩ, nhóc sao lại đột nhiên hỏi mẹ vấn đề này?" Cô bắt buộc mình dùng giọng điệu bình thường mở miệng, ngừng một chút, cô cố ý hừ hừ,"Nhóc nên sẽ không lại cùng mấy đứa Hạo Anh hoặc Hạo Lôi, Hạo Đình làm nhàm chán đánh cược đi?"
Đầu kia điện thoại đột nhiên lâm vào một mảnh tĩnh mịch, giống như làm chuyện xấu bị người ta bắt ngay tại trận.
Đồ Hạ Mĩ bỗng trợn to hai mắt, bừng tỉnh đại ngộ chớp mắt rống giận ra tiếng,"Nhóc thối, con dám bắt lão mẹ ra đánh cược, con chết chắc rồi, con xong đời rồi, da con tốt nhất dầy một chút cho mẹ, buổi tối chờ ăn măng xào thịt băm, mẹ con –"
Một người đột nhiên đi vào cửa lớn của công ty làm tiếng mắng của cô nháy mắt im bặt, cô khiếp sợ trợn mắt, lập tức đóng nắp điện thoại cầm trong tay lại, nhanh chóng giấu ra sau người.
"Hạ Mĩ?"
Hành động quái dị của cô làm đồng nghiệp lo lắng nhìn, nhưng cô lại không dư thừa tâm lực đi quản đồng nghiệp, bởi vì nam nhân cô nghĩ sẽ không gặp lại kia, người cha mà các con cô một lòng mong đợi kia, lúc này đang lấy vẻ mặt nguy hiểm nhanh chóng tiếp cận cô.
Anh ta làm sao có thể chạy đến chỗ này?
Anh ta làm sao lại biết cô ở chỗ này? Anh ta –
Nha, trời ơi! Cái tên kỳ quái bệnh thần kinh kia sẽ không phải là anh ta chứ?
"Tốt lắm, em không có sợ tội bỏ trốn."
Ông trời, thật sự là anh ta.
"Sợ tội gì? Tôi đã phạm vào tội gì mà phải bỏ trốn?" Cô cố duy trì trấn định lấy vẻ mặt ù ù cạc cạc đối với anh nhíu mày nói." Anh là đặc biệt tới tìm tôi?
Có chuyện gì sao?"
"Chúng ta đổi chỗ khác nói."
"Tôi hiện tại đang đi làm, không thể chờ tôi tan ca rồi nói sau sao?" Cô càng cau mày chặt hơn.
Cô Thần Phong không chớp mắt nhìn cô, ánh mắt theo lời nói của cô mà bắt đầu nguy hiểm lên. Anh đưa tay đến túi áo trước ngực lấy ra ảnh chụp đưa tới trước mặt cô.
Liếc thấy ảnh chụp của con xuất hiện trên tay anh, Đồ Hạ Mĩ khiếp sợ mở to mắt, huyết sắc trong nháy mắt rút khỏi mặt cô.
"Nói ở đây, hay là muốn đổi nơi khác nói?" Anh nhìn chằm chằm biến hóa trên mặt cô.
Cô cúi đầu, dùng giọng vô lực nói:"Đổi nơi khác nói." Sau đó tự mình hướng cửa lớn đi đến.
Anh đi nhanh đuổi theo đồng thời vượt qua cô, sau đó dẫn đầu đi đến nơi mình dừng xe, mở cửa xe chờ cô chủ động ngồi lên xong, lại chuyển qua ghế điều khiển bên kia xe.
Bầu không khí trong xe trầm tĩnh quỷ quái, anh không mở miệng, cô cũng không dám nói chuyện.
"Tại sao không nói cho anh?" Tình hình giằng co được nửa ngày, anh mới trầm giọng hỏi cô.
"Tôi không biết phải nói như thế nào, cũng không muốn tăng thêm phức tạp hoặc phiền toái cho anh."
"Cái gì kêu phức tạp phiền toái?" Cô Thần Phong nghiến răng nói,"Bọn chúng là con anh, không phải sao? Anh có quyền biết sự tồn tại của chúng, có quyền biết chúng thân thể có khỏe mạnh hay không, ở trường học tập có tốt hay không, thích cái gì, chán ghét cái gì, đối với người cha chưa bao giờ biết chúng tồn tại — anh, lại có suy nghĩ gì? Em –"
Anh đột nhiên dùng sức thở mạnh một hơi, trừng mắt nhìn cô liều mạng làm tâm tình kích động hạ nhiệt bình tĩnh một chút, nhưng quả là khó.
"Quỷ tha ma bắt em sao có thể giấu diếm anh chuyện này, không nói cho anh biết?" Anh trừng cô, cắn răng gằn tiếng hỏi,
"Ngày đó tôi không phải không nghĩ tới nói cho anh, nhưng anh muốn tôi nói như thế nào?" Đồ Hạ Mĩ nhìn anh thong thả mở miệng,"Tôi không biết anh đã kết hôn chưa, có gia đình hay không? Không biết tên của anh, không biết anh ở nơi nào, không biết anh có phải lại sẽ giống tám năm trước sau khi đàm hoa nhất hiện liền biến mất không thấy tăm hơi? Tôi đã quen nhân sinh vô thường, nhưng các con không giống với tôi, chúng còn nhỏ, tôi phải bảo hộ chúng không bị tổn thương."
"Em nghĩ rằng anh sẽ làm tổn thương chúng sao?"
Cô lắc đầu: "Ước vọng tan vỡ cũng là một loại thương tổn. Nếu anh đã kết hôn, có gia đình của mình, anh muốn chúng làm thế nào bình thản tiếp nhận, chuyện cha mẹ sinh ra chúng không thể sống cùng nhau? Bọn chúng có thành thục hiểu chuyện hơn nữa, cũng sẽ có cảm giác thất vọng mất mát."
"Anh chưa kết hôn."
Đồ Hạ Mĩ kinh ngạc nhìn anh, cảm thấy khó tin.
"Anh — chưa kết hôn?"
Cô Thần Phong gật đầu.
"Dù cho giờ này khắc này anh còn là người chưa lập gia đình, nhưng tôi nghĩ quá không bao lâu, anh cũng sẽ kết hôn chứ?" Cô trầm mặc trong một chốc,rồi chăm chú nhìn anh nói. Lấy điều kiện của anh không thể nào không có bạn gái, mà anh cũng đến tuổi kết hôn rồi.
"Em nói không sai, không lâu nữa anh sẽ kết hôn."
Lời anh nói làm đồ hạ mĩ cảm thấy giống như bị người ta đá một cước. Anh quả nhiên đã có bạn gái có thể nói chuyện cưới xin rồi, đây không phải chuyện đương nhiên sao?
Tại sao cô thấy...... thấy bị đả kích nặng nề vậy?
"Vậy chúc mừng anh trước." Cô miễn

1 2 »

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây