Hai người đi trên đường lại mang tâm sự riêng, phong cảnh xung quanh cũng mất đi màu sắc.
Hạ Duẫn mất một lúc lâu mới bình phục tâm tình, tuy rằng vẫn chưa biết nên làm gì, nhưng cậu cũng không muốn làm hỏng quan hệ với Giang Chấp, dù sao cũng phải giữ vững quan hệ này mới được.
Vì thế cậu nỗ lực làm như tâm tình không tệ, giống như lúc sáng sờ đông sờ tây, Giang Chấp không biết có nhìn ra gì không nhưng vẫn phối hợp với cậu, ngoải vẻ hai người đều trông như bình thường.
Kỳ thực Hạ Duẫn cảm thấy cho dù Giang Chấp nhìn ra được tâm trạng của cậu không tốt, cũng khẳng định sẽ không nghĩ tới việc có liên quan đến Hạ Đường, cùng lắm chắc chỉ cho rằng nhà cậu xảy ra chuyện gì thôi, cậu không cần phải cẩn thận như thế, nhưng cậu vẫn theo bản năng mang lên một lớp mặt nạ, giả bộ suốt buổi chiều.
Không biết có phải do ảo giác của cậu hay không, cậu cứ cảm thấy ánh mắt Giang Chấp nhìn cậu cũng nhạt đi nhiều, không nhu hòa như buổi sáng nữa.
Hai người đơn độc đi cùng nhau lại trở nên rất gian nan, mãi đến lúc quay lại nhà nghỉ cậu mới thở phào một hơi.
Trong sảnh rất nào nhiệt, một đám người rất khí thế ngồi trên ghế salon tám chuyện, đi dạo cổ thành cả ngày khiến mọi người rất thích thú, gặp nhau nói mình đã gặp cái gì hay, lạ.
Giang Chấp ngồi cạnh tại Hạ Duẫn, mặc dù Hạ Duẫn đang trò chuyện cùng người khác nhưng vẫn đặt lực chú ý trên người Giang Chấp.
Giang Chấp cứ luôn cúi đầu nhìn điện thoại, không hề liếc mắt nhìn cậu lấy một cái, hình như là đang giận thật.
Cũng đúng, Giang Chấp chắc cũng coi cậu là bạn tốt,cậu buồn phiền cả buổi mà lại không nói cho hắn xảy ra chuyện gì, đổi thành ai cũng không vui nổi.
Có điều cậu cũng hết cách rồi, chỉ có thể yên lặng nghĩ lý do trong lòng, chờ đến tối lừa hắn.
Vương Chiêu Tuyết lo lắng nhìn Hạ Duẫn, vốn dĩ hai nhỏ gần như đã chắc rằng hai người họ đang quen nhau, nhưng bây giờ lại không xác định được.
Vừa nãy Hạ Duẫn ra ngoài nhận điện thoại thì tâm trạng vẫn luôn không tốt, xem khẩu hình thì hình như Giang Chấp hỏi cậu ấy cũng không nói, sắc mặt Giang Chấp cũng không tốt, này không giống phẩn ứng của người đang quen nhau.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? nhỏ cực kỳ tò mò,thấy Chu Tán và Liễu Siêu Nguyên đang bước vào, liền vội vã kéo Chu Tán kéo sang một góc.
"Chiêu Tuyết, em sao thế? Đi chơi không vui hả?" Đầu khỉ ngơ ngác hỏi.
Vương Chiêu Tuyết nhỏ giọng hỏi gã, "Anh có biết Hạ Duẫn đã xảy ra chuyện gì hay không? Buổi chiều sau khi cậu ấy nhận điện thoại tâm tình liền không tốt, anh thân với cậu ấy mà, giúp em hỏi thăm chút đi!" Vừa nghe em ấy nói đến Hạ Duẫn, ban đầu Đầu khỉ không vui lắm, kết quả nghe đến khúc sau gã lại phấn chấn lên.
"Tâm trạng Hạ Duẫn không tốt!"
"Đúng, sắc mặt cậu ấy rất tệ, cả buổi chiều đi dạo cũng không vui lắm." Lần này đầu khỉ cảm thấy được đã xảy ra chuyện gì rồi, Hạ Duẫn bình thường đều vô tư không tim không phổi, cứ cho rằng thật sự là đang tức giận đi chăng nữa cũng chỉ được một lúc mà thôi, chuyện gì mà có thể khiến cậu ta giận cả buổi chiều? Nghĩ tới đây gã liền đồng ý, "Tới tối anh đi hỏi cậu ấy chút." Vương Chiêu Tuyết gật đầu, lại nghĩ đến chuyện lúc sáng sớm, "Đúng rồi, tiện anh quan sát quan hệ của Hạ Duẫn cùng Giang Chấp luôn nhá." Thấy ánh mắt đầu khỉ ngờ vực, Vương Chiêu Tuyết giải thích, "Do em có một nhỏ bạn cứ sống chết cho rằng bọn họ là một đôi, còn nói khí trằng bọn họ rất hợp nữa." Đầu khỉ nhíu mày, "Kỳ thực người bạn kia chính là em đi, không phải là em vẫn luôn ghép hai người bọn họ thành một cặp sao?" Vương Chiêu Tuyết ho khan một tiếng, "Không phải em, là Lý Sướng." Nhỏ tùy tiện bịa cái tên.
Đầu khỉ gật đầu, cũng không để ở trong lòng.
Vì vậy lúc vào trong sảnh, đầu khỉ cọ lại gần Hạ Duẫn, nhỏ giọng hỏi, "Cậu không sao chứ, sắc mặt nhìn kém lắm!" Hạ Duẫn kinh ngạc nhìn đầu khỉ, cậu cứ nghĩ rằng biểu cảm của mình đã bình thường rồi, thế mà đầu khỉ vẫn nhìn ra được.
Bị vướng bởi Giang Chấp ở bên cạnh, cậu sờ mũi một cái, "Tôi không sao, sao cậu lại cảm thấy tâm trạng tôi không tốt chứ?" Đầu khỉ biết rõ Hạ Duẫn, thấy động tác sờ mũi của cậu liền biết cậu đang nói dối, vì thế gã ngoài mặt không nói gì, nhưng lại âm thầm nhắn tin hỏi cậu, "Trong nhà cậu lại xảy ra chuyện gì rồi hả? Chẳng lẽ lại cãi nhau với Giang Chấp?" Hạ Duẫn nhất thời trợn mắt lên, cậu hoàn toàn có thể nói chuyện này với đầu khỉ, đầu khỉ là người thông minh, để gã nghĩ cách giúp còn hơn cứ giấu ở trong bụng mình.
Cả buổi phiền muốn cuối cùng cũng có chỗ phát ra, cậu nhanh chóng đánh chứ trên điện thoại, kể đại khái mọi chuyện cho đầu khỉ.
Đầu khỉ biết sơ sơ tình huống trong nhà của cậu, vốn cứ nghĩ chỉ là cho cái tên em trai của cậu lại đây học thôi, không nghĩ tới lại là như vậy! Gã khiếp sợ nhìn qua Giang Chấp, khó trách gã luôn cảm thấy khó hiểu khi trên người Giang Chấp lại có khí thế của người bề trên, vốn nghĩ Hạ gia đã là quái vật khổng lồ rồi, không ngờ bối cảnh của Giang Chấp lại còn dạo người hơn! Thế mà sao gã lại học cùng trường với hai kẻ như thế chứ? Sau khi khiếp sợ gã nghĩ tới Hạ Đường, chuyện này thật sự rất khó xử ký, cho dù Hạ Duẫn có đồng ý đi chăng nữa, Giang Chấp cũng chưa chắc thích Hạ Đường, nhưng nếu để Hạ Duẫn từ bỏ nguyện vọng của mẹ cậu ấy cũng không ổn lắm.
Nghĩ tới chuyện Chiêu Tuyết giao phó, đầu khỏ bĩu môi, Chiêu Tuyết còn cho rằng hai người bọn họ là một đôi, kỳ thực Hạ Duẫn sắp thành anh vợ Giang Chấp rồi.
Hạ Duẫn gửi hết đống tin nhắn cho đầu khỉ liền quay sang ngó gã, liền thấy gã cũng phát sầu theo, xem ra cũng không nghĩ ra được kế nào hay cả.
Cậu mím mím môi, dùng khóe mắt nhìn trộm Giang Chấp, Liễu Tông Nguyên đang nói chuyện với Giang Chấp, Giang Chấp lạnh nhạt gật đâug, thần sắc như thường, cũng không nhìn về phái bên này.
Không hiểu sao với chuyện này, cậu cứ luôn cảm thấy áy náy, hơn nữa lại thấy rất sợ, nếu mà Giang Chấp biết được những chuyện này, phỏng chừng ánh mắt của hắn sẽ sắc như dao.
Cậu và Giang Chấp đang chung phòng vui vẻ, không muốn bởi vì chuyện này mà trở thành người xa lạ với hắn.
Lúc này đầu khỉ đột nhiên hỏi hắn, "Cậu và ba cậu cò kè mặc cả thử coi, chỉ cần cậu có giúp đỡ là ông ấy phải chuyển bài vị thì thế nào? Bằng không thì thực sự rất khó, Giang Chấp đâu phải là người có thế khống chế được." Hạ Duẫn lắc đầu, "Không được, trừ phi tôi thực sự có thể giúp Hạ Đường gả vào Giang gia, bằng không chi dù Hạ Bằng đồng ý chuyển vì bà vợ của ông ta cũng không đồng ý."
Cái vấn đề này đối Hạ Duẫn mà nói quả thực quá khó rồi.
Hiện tại là bảy giờ tối rồi, mọi người nhanh chóng có mặt đông đủ, mọi người thấy vẫn còn sớm chán, vẫn chưa chơi đủ, Vương Chiêu Tuyết nghĩ một lúc liền đề nghị mọi người chơi trò chơi, ai thua liền phạt rượu.
Mấy nữ sinh không muốn uống rượu, liền quay lại phòng sớm, mọi người cũng không muốn ép mấy nhỏ, trong sảnh liền nhanh chóng chỉ còn lại tám người là đám nam sinh và Thượng Vũ Tình, Vương Chiêu Tuyết.
Có người đề nghị: "Nếu không như vậy đi, chúng ta chơi trò bịt mắt bắt dê, người che mắt phải đoán được người bị bắt là ai, đoán sai liền phạt rượu, đoán đúng thì người bị bắt phải uống rượi, được không?" Ý này vừa đưa ra mọi người liền nhất trí tán thành, vừa hay trong sảnh trống trải lại rộng, rất hợp với trò chơi.
ở đây ngoại trừ Vương Chiêu Tuyết và Thượng Vũ Tình thì đều là nam cả, vì vậy hai nhỏ rất tự giác thành trọng tài, sáu nam sinh liền chơi với nhau.
Thượng Vũ Tình cùng Vương Chiêu Tuyết sở dĩ không chơi, là do muốn nhân dịp này quan sát Giang Chấp cùng Hạ Duẫn, biết đâu lỡ hai người chơi trò chơi bắt được nhau thì sao! Mọi người đã rất lâu không chơi cái trò chơi từ hồi trẻ con này rồi, hơn nữa từng chai từng chai rượu đã nhanh chóng được đưa tới, đám con trai liền có chút kích động, cười lớn vui vẻ nói chuyện, bầu không khí liền tăng cao.
Hạ Duẫn quay đầu lại liếc nhìn Giang Chấp, lại trùng hợp đối mắt với Giang Chấp.
Mắt Giang Chấp rất đen, không thấy rõ tâm tình, mà Hạ Duẫn khó giải thích được có cảm giác đang bị giám thị.
Cậu biết Giang Chấp không thích tiếp xúc gần với người khác lắm, đoán chừng trong lòng hắn đang muốn nhanh chóng quay lại phòng rồi, mà không hiểu sao lại lựa chọn ở lại..