Được lợi từ dịch quán, đường quay về Thanh Thành thập phần thông thuận. Âm Cố vẫn luôn mong chờ gã nam tử lộ ra hận ý trong ngôi miếu hoang kia, không ngờ hai ngày sau Tương Kỳ mới nói, người của bọn họ đã giải quyết. Ngoài ra, Tương Kỳ cũng đã truyền thư bằng bồ câu đến Thanh Thành rồi.
Lúc truyền thư là ban đêm, Hỉ Mi đã ngủ. Bởi vì Âm Cố nhắc nhở, nên Hỉ Mi không phát hiện có bồ câu ở trong đoàn. Có một số việc Hỉ Mi không biết, bởi vì nàng chỉ lo lắng đề phòng một chuyện. Qua được vài ngày, Hỉ Mi phát hiện Âm Cố cũng không có ý nhắc lại, mới yên lòng. Âm Cố vẫn ngàn y trăm thuận với Hỉ Mi như cũ, nàng thụ sủng nhược kinh qua đi là yên tâm thoải mái. Từ khi Hỉ Mi quen biết Âm Cố thì hoàn toàn tín nhiệm Âm Cố cơ hồ xuất phát từ nội tâm, hiện tại cũng chỉ cho rằng là mình đối tốt với Âm Cố nên rốt cục Âm Cố cũng đã biết mà thôi. Cứ như vậy, tâm lý không còn gánh nặng nào. Ngược lại khi đến Thanh Thành rồi Hỉ Mi còn nói sao mà nhanh quá. Nghĩ đến sắp được nhìn thấy tỷ tỷ , Hỉ Mi khẩn trương gần chết, thỉnh thoảng vén rèm nhìn. Âm Cố kỵ mã ngay bên cạnh, mỗi lần thấy mặt là Âm Cố báo hành trình một lần, nhưng không ngờ lại khiến Hỉ Mi càng khẩn trương thêm. Âm Cố thấy sắc mặt Hỉ Mi hơi trắng, liền kêu dừng kiệu lại, kéo Hỉ Mi từ trong kiệu ra. "Chuyện gì vậy?" Hỉ Mi kinh ngạc hỏi. Chân nàng ngồi nhiều quá mà bị tê, đành phải xoa đấm nó một chút. Tương Kỳ nghe được động tĩnh cũng hạ kiệu, đến phía trước nhìn xem, hỏi: "Cũng không còn xa đâu, làm sao vậy?" "Nàng ngồi trong kiệu, quá khẩn trương ." Âm Cố giải thích, đẩy Hỉ Mi lên ngựa, "Lên đi." Kỳ thật Hỉ Mi được ra ngoài đã thấy thoải mái hơn, biết Âm Cố nói có lý, cũng không nói gì thêm mà leo lên lưng ngựa. Âm Cố trở mình lên ngựa, vòng tay qua Hỉ Mi, kéo dây cương ruổi ngựa đi trước. Tương Kỳ ở phía sau khẽ cắn răng nheo mắt nhìn, cho đến lúc có một nha hoàn thúc giục nàng nàng mới lại vào kiệu. Âm Cố nói còn mười dặm[5km] nữa là tới Thanh thành, Hỉ Mi ngồi trên lưng ngựa, một làn gió khẽ thổi qua làm tinh thần phấn khởi. Khi còn có ba dặm nữa là tới cổng thành, có một nơi ở trên đường hấp dẫn Hỉ Mi. Một hành lang tinh tế giống như con giao long, thân mình uốn lượn về phương xa. Hành lang này làm bằng gỗ, không có mái che, cũng không có tạo hình gì, có lẽ là nằm ở đó đã nhiều năm nên nhìn có vẻ cổ xưa. Cỏ đã mọc cao, phủ đầy đầu hành lang. Ngay khe hở chen đầy cỏ dại, giống một miếng thảm xanh miết. Vô số dây hoa nhỏ leo lên quấn đầy cây cột, chỗ nào cũng vậy. Âm Cố mang Hỉ Mi cưỡi ngựa vào hành lang, giống như đang đi trên con đường đầy xuân ý không bao giờ kết thúc. Hỉ Mi xoay đầu nhìn cho hết mắt, tay cầm một nhánh dây hoa leo, không khỏi cảm thán nói: "Ai làm vậy? Thật là đẹp!" Âm Cố buông một tay ra giữ đầu Hỉ Mi, miễn cho cây trâm hoa trên đầu nàng rớt xuống: "Nơi đây gọi là Mặc Viễn Lang, những cặp tình nhân sẽ đến đây để tiễn đưa, ân cần khuyên bảo đi nhanh chóng về. Là nơi để tiễn đưa của Thanh Thành." Hỉ Mi si mê nghe, trước mắt như xuất hiện một đôi nam nữ lưu luyến chia tay. Nam tử kia vừa đi từng bước vừa quay đầu lại, nữ tử vừa đi từng bước vừa rớt nước mắt, tiễn tiễn đưa đưa, đoạn đoạn đường đường. Hành lang chỉ có vậy mà trông như rất dài. Hỉ Mi nhìn phía trước mà suy nghĩ, nữ tử trong tưởng tượng lại biến thành Âm Cố, nàng còn chưa thấy Âm Cố thân cận với nam tử nào, điều này khiến nàng nhịn không được cười ra tiếng. Âm Cố ôm hông Hỉ Mi hỏi: "Cười cái gì?" Hỉ Mi nào dám nói, chỉ là lắc đầu. Cẩn thận tưởng tượng hình ảnh vừa rồi trong đầu, khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn, đột nhiên nghĩ thông suốt ra một chuyện. Vì sao ngày ấy Âm Cố lại hôn mình, lại còn cái chuyện trên giường đó, chẳng lẽ... Âm Cố muốn nam nhân? Hỉ Mi thè lưỡi, sau đó bắt đầu âm thầm tự hỏi vấn đề này. Mà Âm Cố nghe tiếng cười của Hỉ Mi xong là đã thả lỏng, không hỏi thêm gì. Ngựa dẫm qua cỏ, hành lang chỉ có hai người nàng. Cứ từ từ mà đi, cũng hết đường. Chỉ là cuối đoạn đường có thêm một cây liễu. Cuối hành lang, ở bên đường có một tấm bia, trên bia là ba chữ Mặc Viễn Lang. Tấm bia nằm bên cạnh gốc liễu, treo đầy cặp phúc kết bằng tơ lụa đủ màu. "Đây là cái gì?" "Là người ta cầu nguyện để xuất môn bình an." Âm Cố nói. Hỉ Mi nghĩ nghĩ: "Khi chúng trở về cũng tới treo lên được không?" Âm Cố nheo mắt lại, tự nhiên ôn nhu đáp: "Theo ý cô." Ra khỏi Mặc Viễn Lang, quẹo vào đường chính, phía trước là cổng Thanh Thành. Hỉ Mi đã có chuẩn bị tâm lý, biết những nơi cách hoành kinh ngày càng gần thì nơi đó ngày càng tốt. Cho nên khi nhìn cổng thành cao lớn cũng rất trấn định, không ngạc nhiên như lúc đến thành Tú Giang. Qua cổng thành cũng không có kiểm tra gì, ngay cả làm cho có lệ cũng không có, Tương Kỳ cũng không ra kiệu, mà chỉ có nha hoàn ra tiền ở cổng. Đi vào cổng thành, Hỉ Mi hít sâu một hơi, con đường này thơm quá. "Thanh Thành nổi danh vì hoa, hiện tại vừa đúng mùa, chúng ta tới đúng lúc." Âm Cố dứt lời, liền đi theo chiếc kiệu đang quẹo ở phía trước. Âm Cố đã đến Thanh Thành, cũng đã hoàn toàn đoán được tỷ tỷ Hỉ Mi làm gì, chỉ là con đường phía trước không phải dẫn đến nơi đó, nàng chỉ phải nhìn trước rồi nói sau. Hỉ Mi ngồi ở trên ngựa, nhìn đến có rất nhiều tiểu hài tử ở bên đường cầm giỏ hoa rao hàng, thấy đội ngũ các nàng lại rao lên. "Mua hoa đi, tiểu thư!" "Mua hoa đi, hoa hồng vừa mới ngắt, rất tươi!" "Hoa của ta nổi danh nhất Thanh Thành này!" Con ngựa bị vây quanh, sợ đạp phải tiểu hài tử bán hoa, Âm Cố đành phải cho ngựa dừng lại. Nàng thấy Hỉ Mi đang nâng hoa lên kiểm tra, liền rút ra một cành trong đó. Hoa hồng vừa nở, không quá mức kiều diễm. Âm Cố bẻ cành hoa, sau đó cắm vào tóc mai Hỉ Mi. Hỉ Mi kinh hỉ, ngón tay khẽ vuốt đóa hoa của Âm Cố ngoái đầu lại cười. Âm Cố đưa tiền đủ để mua cả giỏ cho tiểu hài tử, sau đó phóng ngựa rời đi. Đứa bé kia vui mừng nhảy cẩng lên, mấy đứa khác thấy vậy thì hâm mộ, dần dần tản ra, đi bán cho người khác. Kiệu của Tương Kỳ chờ ở phía trước, thấy các nàng đã tới, Tương Kỳ cười nói: "Về sau trên phố nên cẩn thận, cô nương hào phóng như vậy, biết không chừng sẽ có cả đống người quấn quít lấy cô nương mua hoa." "Hoa ở đây thật đẹp." Hỉ Mi có hơi ngượng ngùng, nhưng lại không dám cúi đầu, "mà để ta mang thì có hơi..." Tương Kỳ lắc đầu. Hỉ Mi ngượng ngùng so với hoa còn tiên diễm hơn, một nữ tử đẹp như vậy mà có người bỏ được? Tương Kỳ thở dài trong lòng. Lại thấy Âm Cố ngồi như ôm Hỉ Mi vào lòng. Âm Cố đối với người ngoài luôn có vài phần lãnh đạm, duy độc gần đây phủng Hỉ Mi ở lòng bàn tay. Đêm đó không biết đã xảy ra chuyện gì đã khiến nàng đột nhiên thay đổi quyết định.Hơn nữa nếu nàng không nói thì không sao, cố tình là không coi ai ra gì đối đãi với Hỉ Mi như vậy, ngay cả khi mình đứng ở trước mặt các nàng, đều giống như mình ngăn cản các nàng vậy. Tương Kỳ cũng không dám nghĩ nhiều, nếu nghĩ thì cũng là chuyện của phu nhân. Nàng lại thượng kiệu, tiếp tục dẫn đường. Không lâu sau đã dẫn người đến trước một tòa nhà. Tòa nhà này rất yên tĩnh, có một đôi sư tử đá ở hai bên, đại môn đóng chặt . Hỉ Mi xuống ngựa, đi đến bên cạnh Tương Kỳ hỏi: "Đây là nhà tỷ tỷ ta sao?" "Thưa, phu nhân có chỗ khác ở, đây tòa nhà dành riêng cho nhị tiểu thư." Tương Kỳ đáp. Có nha hoàn đi lên gõ cửa, rất nhanh cánh cửa được mở ra, một bà tử đầu đầy tóc bạc lộ ra. "Ối, tới rồi!" Bà tử mở cửa rộng ra, cười dài đến một bên khom người nói: "Nhị tiểu thư một đường vất vả . . ." Bà dứt lời mới ngẩng đầu lên nhìn Hỉ Mi và Âm Cố, cũng may Hỉ Mi nhanh tiếp lời, bà mới biết được đúng chủ tử. "Tỷ tỷ của ta có ở đây không?" "Thưa , phu nhân không có ở đây, lão thân họ Từ, là quản gia tạm thời được sai đến để đón người." Từ thị bước xuống vài bước, đỡ Hỉ Mi nói. "Nhị tiểu thư hãy mau vào nghỉ ngơi, ta phải sai người báo cho phu nhân biết trước." Hỉ Mi không ngờ người đầu tiên ở đây nhìn thấy không phải tỷ tỷ, cảm thấy đầy thất vọng và uể oải. Nàng thấy một lão phụ đến đỡ mình, rất là không được tự nhiên, không khỏi rụt tay, còn mình ngược lại tựa vào Âm Cố. Tương Kỳ thấy thế cười nói: "Phu nhân cũng không biết khi nào nhị tiểu thư đến, ta đây đi nói cho phu nhân biết là được." "Đừng gấp." Âm Cố mở miệng , kéo tay Hỉ Mi đi vào, "Vào nghỉ ngơi một chút đi." Từ thị thấy cô nương này có thể nói bảo chủ nhân, liền nhỏ giọng hỏi Tương Kỳ: "Cô nương này là ai?" "Khách quý." Tương Kỳ cười, "Nhanh đi hầu hạ đi." Từ thị vội vàng đi theo vào. Âm Cố đi cũng không nhanh, chờ Từ thị đuổi theo, để cho bà dẫn đường. Nàng thấy Hỉ Mi vẫn rầu rĩ không vui, nhân tiện nói: "Tỷ tỷ cô là người lợi hại, đương nhiên sẽ không phải không biết chúng ta đến." "Vậy vì sao không đến gặp ta?" Hỉ Mi ủ rũ nói. "Có lẽ là đã nhiều năm không gặp, cho nên tạm thời thấy sợ hãi, đây không phải cũng giống như cô hồi trước đó sao?" Âm Cố nhàn nhạt nói. "Thật sao?" Hỉ Mi vẫn còn nghi hoặc, nhưng ngẫm lại lúc trước mình cũng từng rất khẩn trương nên hơi dễ chịu. "Có phải tỷ tỷ muốn phẫn trang gì đó rồi mới đến gặp ta hay không?" "Có lẽ là vậy, " Âm Cố nghiêng đầu nhìn Hỉ Mi, "người cô cũng đầy bụi rồi, tốt nhất là đi tắm trước đi." Hỉ Mi gật đầu ngay: "Đúng đúng, có thể sẽ gặp tỷ phu, không thể thất lễ." Từ thị ở phía trước mà nghe, nhịn không được quay đầu lại nhìn Âm Cố một cái, thầm than cô nương này thật lợi hại, bất động thanh sắc dời đi tâm tư của nhị tiểu thư. Đáng tiếc, xem ra nhị tiểu thư vẫn chưa hề biết gì về phu nhân, thế mới nói ra được hai chữ tỷ phu. Đương nhiên trong nhà này không có khả năng chỉ có một mình Từ thị, trên đường đi đều có người đi ra chào, Từ thị sai người đi chuẩn bị nước nóng, rốt cục trong nhà cũng có nhân khí náo nhiệt lên một hồi. Âm Cố thay Hỉ Mi chọn xiêm y, cái mà được mua ở Tú Giang. Trong tiệm có rất nhiều bộ, cố tình Âm Cố lại nhìn trúng bộ tuyết phưởng này. Tuyết phưởng có tổng cộng đến mấy tầng, mà tuy nhiều tầng nhưng lại mỏng, nên từng cử động sẽ rất phiêu dật. Hỉ Mi cũng rất yêu thích bộ xiêm y này, thấy Âm Cố chọn nó đi vào, cứ cười gật đầu hoài. Nhưng sau đó nàng phát hiện Âm Cố không tính đi ra ngoài. Lúc này Hỉ Mi đã thoát y vào trong nước, nhiệt khí cộng thêm sắc mặt như phải sôi trào, nàng đành phải nói: "Cô cũng muốn tắm luôn hả? Từ từ đi nha." Âm Cố lại đi đến cạnh thùng nước, sau đó ngồi xuống. hỏi: "Tiền Hữu ở Tú Giang, nhớ không?" Hỉ Mi không biết vì sao Âm Cố nhắc tới người này, trong lòng rất quái dị, nhưng thấy Âm Cố cứ nhìn mình chằm chằm, đành phải kiên trì gật đầu. "Hắn nam phẫn nữ trang, có phải rất kỳ quái hay không?" ". . . Có hơi. . ." ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng đã có đáp án, Hỉ Mi nhịn không được mà đáp. Cô hỏi vấn đề này không phải càng kỳ quái hơn sao? "Quá nhiều nữ tử như vậy đều đến đoạt tú cầu của hắn, có phải cũng kỳ quái hay không?" Âm Cố lại hỏi. Hỉ Mi đưa tay sờ trán Âm Cố: "Âm Cố, cô bị sao vậy?" Âm Cố bắt lấy cái tay ướt nhẹp kia: "Nhớ kỹ, trên thế gian này không có chuyện gì là không có khả năng." Hỉ Mi mờ mịt. "Ta đã nhắc nhở cô rồi, " Âm Cố nhẹ giọng nói, "cô luôn phải có sự chuẩn bị." Nói xong, Âm Cố đứng dậy đi khỏi. Hỉ Mi vùi đầu lặn vào trong nước, sau đó lại duỗi thân đi ra. Nàng thở phì phò, nước đầy mặt, tóc cũng che luôn tầm mắt, mà trong lòng càng là mạc minh kỳ diệu thêm, không biết điều mà Âm Cố nói là cái gì. Chỉ là, rất nhanh nàng sẽ biết. Và hiện tại, Thanh Thành, người đã đến, nhà cũng đã vào, tắm rửa thay quần áo cũng xong luôn rồi mà người muốn gặp vẫn chưa xuất hiện. Hỉ Mi không khỏi lại bất an. "Tỷ tỷ có phải cũng không muốn ta tìm đến nàng hay không hả?" Hỉ Mi rốt cục nhịn không được mà nói tiếng lòng. "Không thể nào, không thể nào." Nếp nhăn trên mặt Từ thị cười đến nhăn gấp đôi, mà thật ra trong lòng bà cũng chưa xác định được tâm tư của phu nhân, lại còn chưa hiểu được tính tình nhị tiểu thư. Chỉ là, nàng mặc mỹ phục này đứng đây thì có thể nói là thuần khiết, vạn nhất vào chỗ kia, không biết có bao nhiêu ánh mắt gièm pha nữa. Nói vậy là phu nhân vì bảo hộ nàng mới không cho nàng đi vào trong đó đi. Từ thị vốn cho là mình nghĩ không sai, chỉ là lát sau Tương Kỳ trở về phủ định hoàn toàn suy đoán của bà. "Hỉ Mi, đi thôi." Hỉ Mi nhảy dựng lên: "Đi đâu?" "Đi. . ." Tương Kỳ do dự một lát, vẫn là nói thẳng, "đến Vị Ương Cung." "Vị Ương Cung?" Hỉ Mi ngạc nhiên nói. "Là ở đâu?" Tương Kỳ mỉm cười: "Người cứ đi đi, tự nhiên sẽ biết." Lời này và lời khi nãy của Âm Cố đều quá thần bí. Hỉ Mi bất mãn quay đầu lại nhìn Âm Cố một cái, cảm giác trong hết người ở đây tựa hồ chỉ có mình cái gì cũng không biết. Hỉ Mi hỏi Âm Cố: "Có phải cô cũng biết chúng ta sẽ đi đến đâu hay không?" Âm Cố bình tĩnh, đáp lại: "Đến nơi trong lời đồn."