Âm Cố tỉnh. Phòng ngủ rất lớn, Hỉ Mi từng đi chân không đếm từng bước, thỉnh thoảng chậc lưỡi, cũng không biết nàng đã đếm được bao nhiêu. Âm Cố nhẹ nhàng trở người, sau đó thấy chiếc gối màu trắng trong lòng. Hỉ Mi không dùng gối cứng, cho nên chiếc gối này vô cùng mềm mại. Được thêu bằng chỉ trắng, nhìn sơ qua cũng không thấy có gì đặc biệt, mà phải cẩn thận nhìn mới thấy. Hỉ Mi không có ở trên giường. Âm Cố miễn cưỡng vuốt mặt, kêu to một tiếng: "Hỉ Mi!" Trong phòng thập phần im lặng, không ai trả lời. Âm Cố gác tay lên trán, nhìn trần nhà một hồi lâu, mới chậm rãi ngồi dậy. Tay kia vẫn đang ôm chiếc gối. Trên gối không còn hơi ấm mà lạnh lẽo. Âm Cố ngồi bó gối ở trên giường, cuối cùng nhớ ra đêm qua Hỉ Mi nói. Âm Cố, ngày mai chúng ta chơi trốn tìm đi! Ở đây chán đến mức này sao? Âm Cố mỉm cười, buộc tóc lại. Khi chân nàng vừa chạm đất, ngoài phòng lập tức vang lên tiếng đập cửa. Hai nhanh một chậm là thủ pháp Cố Phi thường dùng. "Vào đi." Âm Cố giương giọng. Cố Phi mở cửa đi vào. "Tiểu thư sớm." Cố Phi khom người hành lễ, sau đó đưa xiêm y đến bên giường, "Hôm nay nhiều gió, hơi lạnh." Mặc Cố Phi thay xiêm y, rửa mặt chải đầu, hai người giống như rất nhiều năm trước đây. Lúc này Âm Cố mới nhớ tới, từ khi mang Hỉ Mi về đây là chưa hề để Hỉ Mi cách xa mình đêm nào. Nhưng mà hôm nay nàng muốn chơi trốn tìm, mình dĩ nhiên phải phối hợp cho tốt. "Điểm tâm đã được chuẩn bị." Cố Phi nói, "Hôm nay tiểu thư có an bài gì không?" Âm Cố lại cười nói: "Hôm nay ta muốn đi bắt một người." Cố Phi khẽ chấn động, nâng mắt nhìn Âm Cố. Có vẻ tiểu thư không có tức giận, ngược lại tràn đầy hưng trí bừng bừng. "Hỉ Mi đã dùng bữa chưa?" Âm Cố quay đầu lại nhìn Cố Phi. "Dạ... rồi." Cố Phi mơ hồ đáp. "Hôm nay mặc kệ là ai tìm ta, ngươi thay ta ngăn đón." Âm Cố dứt lời đứng lên. Cửa mở ra, gió nhẹ thổi lên mái tóc của nàng; tay áo của nàng cũng hơi phồng lên. Hỉ Mi thật là, mới sáng sớm đã trốn đi đâu mất. Không biết có mặc thêm áo hay không, lạnh rồi. Dùng xong điểm tâm, Âm Cố đã định ra nơi nào phải tìm kiếm đầu tiên. Cho dù không phải thì cũng không thể buông tha. Đây là nơi mà đầu tiên các nàng đến. Nếu đi vào mà phát hiện Hỉ Mi xích lõa, ở trong nước cười trộm nàng, vậy nàng thật bội phục. Âm Cố ngưng suy nghĩ, tỉnh lại, không phải vừa mới thân mật Hỉ Mi sao, sao lại nhớ tới mấy cái này. Kết quả đương nhiên là Âm Cố thất vọng. Thanh trì đó vẫn như cũ, bốn viên trân châu vẫn tỏa ánh sáng mờ nhạt như thường. Vài nha hoàn phục dịch ở đó thấy Âm Cố đều kỳ quái, tiến lên hỏi nàng có muốn tắm hay không. Âm Cố lại chỉ xoay người đi ra trước thanh trì. Đây là nơi Hỉ Mi thích nhất. Bởi vì sàn được làm bằng gỗ, không phải đá cẩm thạch lạnh lẽo đến tận xương. Vả lại vân gỗ tự nhiên, đối với Hỉ Mi mà nói, tựa như đã về tới gia hương. Hơn nữa gió lùa thổi bay tầng tầng sa man, lúc đó Hỉ Mi luôn si ngốc mà nhìn. Có đôi khi Hỉ Mi thích cãi nhau với nàng, tuy chỉ có hai người nhưng cũng vẫn cảm nhận được nhân khí. Đáng tiếc, dường như Hỉ Mi quyết tâm chơi trò này, chí ít thì Âm Cố đều đã tìm hết từng phòng, từng sân mà không phát hiện được tung tích của nàng. Hoàn toàn không để lộ thứ gì kỳ thật không có tình thú gì hết. Nếu Hỉ Mi cố ý để lại chút manh mối, khiến nàng cầu mà không được; tìm được mà không phải; lại phải tiếp tọc vắt hết óc cắn răng tìm kiếm tiếp; sau đó Hỉ Mi thích chí hiện thân, rồi hai người trở về phòng nghỉ ngơi với nhau, đó mới là lạc thú của trò chơi. Nhưng không có. Không có chỗ nào để lại vết tích, như Hỉ Mi chưa từng đến qua vậy. Không phải như thế! Đây chỉ là trò chơi mà thôi. Cuối cùng Âm Cố về lại phòng ngủ. Hành lý vẫn còn ở đầu giường. Ngày ấy Hỉ Mi nghĩ Âm Cố phải đi, vội vã thu dọn hành lý. Phóng mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy Hỉ Mi đã từng ở đây. Giày của nàng vẫn còn ở dưới giường; xiêm y cũng còn treo ở đó; trên đài trang điểm cũng có chiếc trâm nhỏ của nàng, giống như tạm thời không thích nên không đeo. Gần hết ngày, Âm Cố vẫn không tìm được Hỉ Mi. Bên tai không còn tiếng huyên náo quen thuộc như mọi ngày, lòng Âm Cố bình tâm trở lại. Ngẫm nghĩ một lát, Âm Cố gọi Cố Phi, bình tĩnh hỏi: "Hỉ Mi đâu?" Cố Phi mắt nhìn mũi mũi tâm mà đứng. Hôm nay hắn không có đi theo Âm Cố nhưng nàng làm gì, hắn đều nhất thanh nhị sở. Ở thanh trì không có, các phòng khác lại càng không có. Thoạt nhìn như là đang tìm tìm gì đó, nhưng toàn trang viên hậu viện núi giả nàng đều chui vào. Nhìn nàng bừng bừng hưng trí tới, rồi trơ mắt biến thành bình tĩnh, trong lòng Cố Phi không khỏi co rút. Chỉ có thể kéo dài được một ngày, có tác dụng gì đâu. Âm Cố thấy Cố Phi không nói lời nào, lại hỏi: "Thật sự nàng đã dùng qua bữa sáng?" "Vâng." Cố Phi cúi đầu đáp. Chẳng qua bữa sáng này là dùng ở trên thuyền, và cùng đi chính là La Tú. "Nàng và ta chơi trốn tìm," Âm Cố nhẹ giọng nói, "ngươi có nghe nàng nói qua không?" "Dạ không." Cố Phi thận trọng nói. Âm Cố gật đầu, phất tay, "Ngày mai ta sẽ tiếp tục tìm nàng, ngươi thông tri mọi người một tiếng." Cố Phi không nói gì. Nhìn tiểu thư như đã đoán được gì đó, nhưng đã sai phương hướng. "Mời đi làm khách thì không sao, nếu bị thương nàng... " Âm Cố thoải mái nhìn Cố Phi, "Đi, mang bội kiếm của ta đến đây." Tim Cố Phi run lên. Điều đó đối với hắn mà nói, sứ mạng của hắn đã hoàn thành. Tiểu thư vì Việt Hỉ Mi mà làm ra tình trạng gì, hắn luôn luôn mong chờ. Nhưng khi nghe đến Âm Cố muốn bội kiếm, hắn không nhịn được mà kinh hãi. Bội kiếm của Âm Cố vẫn luôn treo ở bên trong. Lúc trước Hỉ Mi nhìn thấy cũng từng yêu cầu muốn cầm xuống xem. Chỉ là cây kiếm đó rất nặng, nàng không rút ra được. Cố Phi đi lấy kiếm xuống. Kiếm nặng trong tay, trong lòng cũng nặng. Âm Cố không thường dùng kiếm này, không phải bởi vì nó được khảm đầy bảo thạch quý giá, mà là bởi vì nó rất sắc nhọn. Sát khí không thể đỡ. Vừa xinh đẹp vừa lạnh lẽo Âm Cố cũng không thích. Chẳng qua mẫu thân nàng thích đưa trang bị vừa tốt vừa hợp với con cái, cho nên nàng mới miễn cưỡng nhận lấy, rồi treo trên tường. Kiếm đến trong tay Âm Cố, Âm Cố chậm rãi rút ra, lộ ra mấy tấc hàn quang trong trẻo. Hàn quang chợt lóe vào mắt Cố Phi. Cố Phi nhắm mắt một lát, mới dám mở ra, sau đó nhìn thấy Âm Cố cười lạnh nhìn hắn. "Tiểu thư, sớm nghỉ ngơi đi." Cố Phi cúi đầu nói, sau đó từng bước một lui ra ngoài. Âm Cố mặt không chút thay đổi thu kiếm, đặt ở đầu giường, sau đó nằm xuống ngủ. Ngày hôm sau, người đầu tiên nàng đi tìm chính là đệ đệ Cố Tứ. Cố gia chỉ có vài người, mà người coi như bình thường một chút chính là nàng và đệ đệ này. Bất quá xem ra bọn họ muốn bức điên mình, như vậy chỉ còn lại một mình Cố Tứ. Hy vọng Cố Tứ bình thường một chút. Khi Âm Cố tìm được Cố Tứ, hắn đang cùng cận thân Cố Y ở hậu viện chăm sóc hoa cỏ. Nếu người ta biết hán tử Cố Tứ lưng hùm vai gấu vậy mà có ngón tay linh hoạt cầm kéo tỉa cành, chỉ sợ tròng mắt đều phải rớt xuống. Mà Âm Cố đã quen rồi, cho nên đẩy cửa hậu viện ra là đi thẳng đến đó. Cố Tứ là người thẳng thắn, một chút cũng không có kế tục tâm địa gian giảo của Cố gia. Cho nên khi hắn nhìn thấy Tam tỷ hung thần ác sát cầm bội kiếm nàng luôn treo trên tường, tim hắn run lên, cây kéo trên tay không kiểm soát được cắt luôn nhánh hoa mới vừa nở ra. Cố Y ở một bên chưa có phát hiện, còn đang thập phần đáng tiếc nói: "Ài, thiếu gia, ngài lỡ tay quá rồi." Cố Tứ vội vàng cúi đầu. Nhánh hoa rớt thẳng xuống đất, hẳn là rất mềm mại nên có vài cánh hoa rụng ra, trông có vẻ thê thảm. Còn không chờ Âm Cố nói chuyện, Cố Tứ đã giơ cây kéo trong tay hét lớn: "Tỷ đừng hỏi đệ, cái gì đệ cũng không biết!" Dứt lời liền đóng chặt miệng, bày ra tư thái mặc người xâu xé. Cố Y bị dọa, lúc này mới quay đầu lại nhìn, thấy Tam tiểu thư nhíu mi đứng ở đằng kia. Mí mắt nàng nhảy lên, Cố Y cúi đầu bước qua người Âm Cố, còn không quên thi lễ. "Y Y..." Cố Tứ kêu thảm một tiếng, nhìn cận thân bỏ chạy mà trào nước mắt. "Ta không muốn hỏi đệ cái gì, " Âm Cố kéo kéo khóe môi, "ta chỉ là tới tìm người." Cố Tứ dè dặt buông cây kéo, lại thật cẩn thận vòng qua bảo bối mình gieo trồng, sau đó nhích nhích từng bước đến trước mặt Âm Cố: "Người tỷ tìm. . . Chỗ của đệ. . . Không có." "Thật sao?" Âm Cố cười, một nụ cười rất nhạt, nhưng lại khiến Cố Tứ căng thẳng. Âm Cố nhìn quanh bốn phía, tựa hồ nơi đây không có nơi nào để người ta trốn thật. Nàng gật đầu, "Vậy, đệ không được phép nói cho ta cái gì sao?" Cố Tứ nhanh chóng không chút khách khí bán đứng người khác: "Đệ không biết nói cái gì, nhưng mà. . . có lẽ là Đại tỷ các nàng có gì đó để nói." Hắn chỉ cầu Tam tỷ nhanh rời khỏi nơi này đi thôi, các bảo bối của hắn đều bị hàn khí của nàng tỏa ra làm đông chết hết rồi. Âm Cố vừa cười, "Chắc đệ cũng biết một ít nhỉ?" Cố Tứ nháy mắt mấy cái, ngồi xuống luôn: "Hỏi các nàng là được rồi." Tay cầm kiếm Âm Cố giật giật, mắt Cố Tứ cũng giật giật theo. Mà cuối cùng làm hắn vui mừng chính là Tam tỷ tuy lạnh lẽo, nhưng cũng đã xoay người đi ra khỏi chỗ này. Có điều, chỉ trong chốc lát, toàn bộ Cố trang đều có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của Cố Tứ, dọa muông chim bay thẳng về trời xanh. Âm Cố vòng quanh lều gỗ Cố Tứ chăm sóc hoa cỏ, tùy tùy ý ý rút kiếm xoẹt qua cây cột dựng lều. Sau đó, lều sụp. Liếc mắt nhìn lại, chỉ còn chính giữa nhô cao lên – là nơi Cố Tứ đứng. Âm Cố chậm rãi tra kiếm vào vỏ, hơi nhướng mày: "Hầy, quả nhiên không ở chỗ này." Cố Tứ nhìn Tam tỷ phiêu nhiên đi xa, sau đó đau lòng cúi đầu nhìn đống hoa cả bảo bối bị đè dưới đất. Một lát sau, hắn khẽ cười rộ lên. Nghe được động tĩnh, Cố Y chạy tới an ủi sợ tới mức không nhẹ: "Thiếu gia, ngài không bị dọa đến ngốc chứ?" Cố Tứ vuốt cằm tiếp tục cười: "Không có việc gì, ta chỉ là đột nhiên nhớ đến Cố gia chúng ta, có ai mà không có một vài sở thích chứ!?" Khi Cố Tứ không có nhiệm vụ hay không luyện công thì thích chăm sóc hoa cỏ. Còn Cố Tịch Tịch thì là thích làm độc dược. Và nàng cũng hay thường xuyên học hỏi Tang Tử, hai người thường dùng bồ câu đưa tin nhiệt liệt thảo luận. Khi Âm Cố đi tìm Cố Tịch Tịch, Cố Tịch Tịch không có ở trong phòng độc. Ở Cố gia, không phận sự thì không được xông vào 'căn phòng nhỏ' này của Cố Tịch Tịch. Ai biết nàng bôi độc ở cửa hay bất cứ đâu, muốn lấy được giải dược luôn bị nàng đùa giỡn gần chết, cho nên, hiện tại phòng này cũng là thập phần nguy hiểm. Chỉ là đối với Âm Cố mà nói, đó không phải là nan đề. Nàng dùng kiếm dễ dàng mở khóa, sau đó dùng mũi kiếm để đẩy cửa ra. Trong phòng đầy mùi khiến người ta hít thở không thông, ngoại trừ Cố Tịch Tịch ai cũng không thể nói rõ được đống mùi lẫn lộn này là thứ gì. Bất quá lấy bất biến ứng vạn biến luôn luôn đúng. Âm Cố nuốt một viên giải độc của Tang Tử cho nàng trước kia. Tang Tử nghĩ nàng rời đi Cố trang, rời đi Ly Thương là bước chân vào giang hồ, sống một cuộc sống đầy rẫy nguy hiểm. Lúc đó khó tránh khỏi bị thương hay hội ngộ cao thủ, cho nên đã cho Âm Cố rất nhiều thuốc. Thuốc độc, thuốc giải, thuốc cứu mạng, thuốc giết người, vân vân. Ngay cả xuân dược cũng không quên cho mấy chục viên, để cổ vũ nàng khi gặp được lang quân tốt thì phải chủ động ra tay. . . Nhưng mà tiếc cho khổ tâm của Tang Tử rồi, Âm Cố không có đi con đường đao kiếm đó cho nên đống thuốc đó vẫn còn giữ lại cho đến nay. Bên trong, chai lọ đầy trên giá, ở giữa có cái bếp lò, trên đó có cái vạc đang bốc hơi. Nhìn qua không hề thấy giống nơi nghiên cứu chế tạo độc, mà giống chỗ luyện tiên đan hơn. Chỉ là chỗ này cũng tương tự như chỗ của Tang Tử. Chủ nhân của những nơi như thế này phần lớn đều tự tin đến cực điểm, hoàn toàn khinh thường mấy chuyện mật đạo tủ ngầm vân vân, cho nên chỉ cần quét mắt là nhìn thấy hết. Nếu đến hỏi Cố Tịch Tịch, nhất định nàng cũng sẽ không nói, ngược lại sẽ dẫn ngươi đi lạc sang hướng khác. Đến lúc đó chân chân giả giả, sẽ khó nhận ra. Cho nên Âm Cố đến đây cũng không phải tới tìm Nhị tỷ hỏi tung tích Hỉ Mi. Nàng đến chính là để phá. Âm Cố nhìn kỹ mấy thứ trên giá, sau đó tìm được thứ mình cần. Không ít diêm tiêu và lưu huỳnh. Cái này lại càng giống nơi luyện đan hơn. Âm Cố lại lấy ra một viên thuốc Tang Tử cho nàng. Nghe nói viên thuốc này tên là "Dao sắc ", là Tang Tử chuẩn bị cho nàng khi chạy trốn. Chỉ cần ném thứ này xuống đất, nó sẽ tuôn ra khói, che mắt người nhìn để chạy trối chết. Khi Tang Tử đưa cho nàng còn nói thêm. Thứ này nếu lẫn trong diêm tiêu và lưu huỳnh, thì đó là vật nổ đầy uy lực. Mà thần kỳ nhất chính là ngoại trừ gây ra chấn động nhỏ ra, căn bản cũng không có tiếng vang gì lớn. Thật đúng là bảo bối cực hạn để nửa đêm canh ba giết người trong vô hình. Về phần những thứ khác trong phòng này có phản ứng gì khác hay không, Âm Cố mặc kệ. Chỉ cần tìm được Hỉ Mi, nàng sẽ lập tức dẫn người xa chạy cao bay. Còn Cố trang, mặc họ. Chỉ tiếc lại không có manh mối gì. Mà theo Cố Tứ nói, bất quá có thể đoán trước được chuyện này, tuyệt đối có liên quan đến song sinh tỷ tỷ của nàng. Chẳng qua theo Cố Tứ chứng thực, không tìm thấy Hỉ Mi quả thật có liên quan đến người nhà. Đây coi như là một manh mối, nàng có thể có chút yên lòng. Nhưng đoạt được Hỉ Mi trong tay bọn họ quả thật là chuyện khó khăn, vì đây là bọn họ đã âm mưu sẵn. Giờ khắc này Âm Cố thật ão não, nghĩ đến Hỉ Mi đêm đó nói cười vui vẻ, không giống như bị ủy khuất gì. Không phải đến mức Hỉ Mi phối hợp... với bọn họ chờ nàng tìm ra đi? Trong lòng Âm Cố nhất thời không có kế hoạch gì, nhưng cũng có phương thức của chính mình. Đập phá từng cái, hay đập phá hết, sẽ đem bọn họ tập trung lại, miễn cho nàng mất công hỏi từng người. Trộn diêm tiêu và lưu huỳnh, Âm Cố lấy kiếm phá nóc nhà, sau đó vứt viên "Dao sắc" xuống. Khi Âm Cố vừa phi thân né đi, một luồng sáng chiếu chói loa khắp Cố trang, tiếp sau đó là chấn động nhỏ vang lên cỡ mười người chạy bộ một lát, hết thảy đều im lặng. Xa xa ở nơi khác của Cố trang, đang dạy tiểu bối Cố gia tập võ - Cố Tịch Tịch ngẩng đầu nhìn: "Chuyện gì vậy?" Cố gia lập tức khẩn trương lên, nhưng chỉ một lát, có người xông vào võ trường, thất thanh hô Cố Tịch Tịch: "Nhị tiểu thư, 'căn phòng nhỏ' của ngài. . . không xong rồi. . .!!"