Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly

2: Có người muốn


trước sau

Tiểu hồng hồ bị nhốt trong lồng sắt treo ở lan can tiệm bán chó để triển lãm đến gần trưa mà dĩ nhiên ngay cả một người đến xem trò vui cũng không có.

Ông chú bắt nó nhìn đồng bạn cũng đồng dạng im lặng không nói gì, thở dài: “Thôi, nấu ăn đi, đám chó hôm nay cũng bán được mười con, vậy mà mày nhìn nó xem! Cũng sắp tới trưa rồi mà ngay cả một người tới xem cũng không có, tao đói rồi. Khỏi bán, tao cũng không thiếu tiền.”

Tiểu hồng hồ trong lồng sắt nghe xong, hai mắt như sắp rớt ra.

“Làm sạch hay đem thui?”

“Thui đi, cho xứng với màu lông của nó.”

Đừng mà, đừng mà, tiểu hồng hồ liều mạng rung cái lồng, dùng tiếng hồ ly kêu loạn, thả ta! Chỉ cần các ngươi thả ta, ta sẽ lập tức trở về động nhờ tỷ tỷ và mỗ mỗ biến ra kim nguyên bảo cho các ngươi, muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.

“Con hồ ly nào làm sao vậy? Tự nhiên run bần bật thế?”

“Chắc là nhịn tiểu quá đấy mà.”

“Ồ, thế à. Nếu không thì nấu đi, có được một con hồ ly luộc, lại còn có canh để ăn, khẳng định là cực bổ.” Ông chú kia hưng phấn đề nghị.

Hai người bàn bạc với nhau, hoàn toàn không nhìn con tiểu hồng hồ giận tới mức xù lông ở bên cạnh. Thương lượng hơn mười cách, cuối cùng liền vỗ tay quyết định cắt nhỏ tiểu hồng hồ ra, mỗi phần đem ra chế biến thử một món, để thỏa mãn cơn nghiền!

Ngay lúc tiểu hồng hồ sắp bị dọa vỡ mật thì kỳ tích xảy ra.

“Ông chủ, giá bao nhiêu vậy?” Một chàng trai mặc áo trắng coi như có chút đẹp trai chỉ vào Hồng nhi trong lồng sắt hỏi.

Ông chú kia thấy có khách, liền vội vàng khom lưng cúi đầu đón tiếp: “Không đắt, không đắt lắm, một trăm đồng thôi.”

“Một trăm còn kêu không đắt? Cũng không nhìn đây là mặt hàng gì sao?” Chàng trai kia vẻ mặt đầy khinh bỉ.

“Đây là hỏa hồ chính tông mà.” Ông chú nhìn mặt ướm lời, tiếp tục chào hàng.

“Còn nói hỏa hồ nữa, chú nhìn bộ lông bẩn thỉu của nó mà xem, lại nhìn con mắt đen xì như sắp chết đến nơi của nó nữa, còn dám nói là hỏa hồ? Có tin tôi đến Hiệp Hội Người Tiêu Dùng tố cáo ông buôn chó mà lại bán hồ ly không?”

“Đừng mà, anh zai à, có chuyện gì cứ từ từ nói……”

“Một giá thôi, ba mươi đồng!”

“Thêm chút nữa đi, nói thế nào thì cũng là một mạng mà phải không?”

Tiểu hồng hồ nắm lấy song sắt, bi ai nghe cuộc đối thoại giữa hai người, ngửa đầu nhìn trời, tuyệt vọng, khổ sở, khóc lóc, hai mắt nhắm nghiền, răng nanh cắn chặt đầu lưỡi, vĩnh biệt mỗ mỗ, vĩnh biệt đại tỷ, nhị tỷ! Để cho Hồng nhi giữ lại chút tôn nghiêm đi xuống Hoàng tuyền đi. Ai ngờ tiểu hồng hồ vừa cắn đầu lưỡi được một chút, vụt cái lại mở mắt, đau đến nước mắt dạt dào, mấp máy môi, khụ khụ, hay là thôi đi, vì tương lai gia tộc hồ ly, nhẫn nhịn sống tạm bợ mới là vương đạo.

Sau một trận cò kè mặc cả, tiểu hồng hồ trông mong nhìn chàng trai đưa năm mươi đồng cho ông chú kia, là mua mình chỉ với nửa giá tiền! Sau đó mình bị nhốt vào một cái lồng sắt hèn mọn bẩn thỉu, tiếp theo được tống vào một chiếc xe thoạt nhìn không tệ lắm, rồi sau hơn một giờ xóc nảy, khiến tiểu hồng hồ say xe choáng váng đến thiếu chút nữa là nhổ luôn con thỏ mới ăn cuối tuần trước ra. Đúng lúc cả người đang lâng lâng bay bổng, mắt chỉ thấy một mảnh mờ mịt, rốt cục lồng sắt cũng được đặt xuống đất.

Còn chưa để tiểu hồng hổ kịp thở lấy hơi, nó đã lập tức bị nhét vào một cái bồn lớn đầy bọt, bị xoay vòng vòng như thể giẻ lau nhà, cho dù có chân khí hộ thể, tiểu hồng hồ cũng sắp bị hành hạ đến không chống đỡ nổi nữa, ngồi giữa đám bọt, rớt nước mắt nhìn tên con trai đang bặm môi cắn răng dùng sức chà sát bộ lông của mình, lặng lẽ dựng ngón giữa, ngươi đại lão gia, giỏi lắm, chờ đấy cho ta! Không báo thù này, ta không phải tiểu Hồng!

Rốt cục bị chà đạp xong rồi, tiểu hồng hồ thở dài thật sâu, vừa định thi pháp để hong khô thân thể ướt sũng của mình, liền thấy một cái ống hình tròn cực lớn chĩa về phía mình, tiểu hồng hồ liền tò mò đặt tiểu móng vuốt lên trên cẩn thận tìm tòi.

“Oa fuck!”

Một trận lốc xoáy thổi cho tiểu hồng hồ ngã lảo đảo, biến thành một quả cầu tròn phủ lông như phi hành gia lăn lăn, lại còn từng đợt sóng nhiệt và thanh âm ong ong như thể sóng thần không ngớt vang lên. Tiểu hồng hồ rốt cục không chịu nổi tra tấn, nước mắt liệt nữ chảy ròng ròng, mỗ mỗ oa, đại tỷ oa, nhị tỷ oa, mọi người mau tới cứu cứu Hồng nhi đi, cứ một chốc thì mưa to, một lát lại lốc xoáy thế này, Hồng nhi chịu không nổi, Hồng nhi thực nhớ động hồ ly oa, mỗ mỗ oa –

Chàng trai chăm chú nhìn nhìn bộ lông được tẩy cẩn thận đến hơi sáng bóng của tiểu hồng hồ, đôi mắt sáng lên, vừa lòng huýt sáo, thật đúng là nhặt được món hời mà, quả nhiên là giống hồng hồ quý hiếm! Hắn dùng để hối lộ Y Y thì tuyệt đối không thành vấn đề, không nói tới việc cô sẽ cảm động, mà có khi có thể ôm được mỹ nhân về cũng không chừng! Hồ ly đổi nữ nhân, đáng giá! Hắn cười đến mắt híp lại thành cái khe, một tay nắm đuôi tiểu hồng hồ lắc lắc, cầm lấy lọ nước hoa bên cạnh lên phun, chuẩn rồi!

“Tiểu hồng hồ, hạnh phúc nửa đời sau của anh đây hoàn toàn dựa vào ngươi đó!”

Chàng trai đầy tình cảm nói xong, lập tức chu đôi môi đỏ mọng “chụt” một phát lên cái trán lông xù của tiểu hồng hồ.

Tiểu hồng hồ vốn bị mùi nước hoa kích thích đến đầu óc choáng váng, giờ lại trơ mắt nhìn nụ hôn đầu tiên của mình bị tên con trai đáng khinh này cướp đi, hơn nữa cả ngày bị chà đạp như thể không được coi là “hồ”, hồng hồ “trong trắng” rốt cuộc nhịn không được, một cỗ tanh ngọt trào lên cổ, trước mắt tối sầm, mềm nhũn ngã gục xuống.

Trong mộng nó như nhìn thấy đại tỷ cùng nhị tỷ, hai người đều thực đau lòng nó, nhưng bởi vì chuyện nó không nói một lời đã trốn đi khiến lửa giận trong lòng mỗ mỗ bốc cao, hạ lệnh hai hồ không được xuống núi cứu nó, để hồng hồ ăn chút đau khổ, nhận được bài học rồi lại dạy dỗ sau, ai cãi lệnh, giết không tha!

Lúc tỉnh lại, tên con trai kia không thấy đâu cả, thay vào đó là một cô gái tóc dài ngồi bên cạnh.

Đôi mắt đẹp dài lạnh lùng đánh giá mình, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc đen buông xõa trên đầu vai, làn da trong suốt trắng trẻo còn hơn da thỏ, sống mũi thẳng, đôi môi căng tròn đỏ mọng, váy liền thanh nhã, dáng người tinh tế cao gầy, kích thích tiểu hồng hồ lại một trận ngất ngây, dĩ nhiên – dĩ nhiên còn có con người xinh đẹp hơn cả đại tỷ và nhị tỷ?

Y Lãnh Y nhìn chằm chằm tiểu hồng hồ trong chốc lát, khinh bỉ nhíu mày nhăn mặt, vươn ngón tay túm lấy đuôi nó nhấc lên, đi vào căn phòng bên cạnh.

Tuy đầu bị chổng ngược xuống, tiểu hồng hồ vẫn vui vẻ, ít nhất không phải tên con trai thô lỗ nào, mà là mỹ nữ oa! Là mỹ nữ oa, rốt cục cũng có thể hưởng thụ diễm ngộ cấp quốc bảo rồi.

Chỉ là tiểu hồng hồ không nghĩ tới chính mình lại bị ném vào một cái bồn thực lớn lần nữa, mà càng đáng sợ hơn là, nhiệt độ nước lần này thiếu chút nữa thật sự làm rụng hết lông nó, suýt biến thành hỏa hồ luộc luôn, dùng hết sức chín trâu hai hổ, cơ hồ mệt đến mức ruột gan cũng sắp nhổ ra mới có thể bơi tới bờ, lại bị một bàn tay mảnh khảnh hung hăng đè xuống.

“Đừng nhúc nhích, người đầy mùi nước hoa rẻ tiền khó ngửi.”

Nhận mệnh ngồi trong nước sôi, tiểu hồng hồ run rẩy nhìn băng sơn mỹ nhân trước mắt, không rõ làm cách nào mà mình lại rơi vào tay nàng, thấp thỏm nhìn chằm chằm mỹ nữ, đột nhiên, một đạo ánh mắt khiếp người đảo qua! Tiểu hồng hồ lập tức sợ hãi cúi đầu.

Y Lãnh Y ngẩn ra, nàng không nhìn lầm đấy chứ, chẳng lẽ con hồng hồ này hiểu tính người? Dĩ nhiên có thể cúi xuống vùi đầu vào bụng, giả bộ thẹn thùng! Thử vươn ngón trỏ chọc chọc mông tiểu hồng hồ, quả nhiên nó liền nhe răng nhếch miệng thị uy.

“Phì –” Y Lãnh Y bị biểu tình của tiểu hồng hồ chọc cười, lấy nó ra khỏi bồn tắm, dịu dàng dùng khăn lau khô, vuốt ve cái bụng nhỏ xù lông của nó, khóe miệng hơi cong lên, Trình Ninh [tên con trai đó] quả thực không chỉ biết gây cho mình thêm phiền phức, cũng không tệ lắm, đưa đến cho mình một món bảo bối.

“Ục.”

Không biết từ đâu phát ra âm thanh cắt đứt chuỗi suy nghĩ mơ màng trong đầu Y Lãnh Y, nàng kinh ngạc cúi đầu nhìn, lại cười tươi như hoa. Tiểu hồng hồ ngượng ngùng xoa xoa cái bụng mình, xấu hổ lại không quên liếc Y Lãnh Y một cái, vội vàng chép chép cái miệng nhỏ nhắn, tội nghiệp dùng tiểu móng buốt chỉ chỉ cái bụng xẹp lép của mình.

“Đói bụng?” Y Lãnh Y theo bản năng hỏi.

Tiểu hồng hồ vội vàng gật gật cái đầu nho nhỏ, oa, nữ nhân vừa đẹp lại thực thông minh nha.

“Ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói?” Y Lãnh Y kinh ngạc mở to hai mắt.

Tiểu hồng hồ thập phần khinh thường thổi phù phù mấy sợi râu lưa thưa chỉ đếm được trên đầu ngón tay trên mép mình, ta đường đường là hồ yêu, sao có thể không nghe hiểu tiếng người được? Nếu không phải ta tuổi còn nhỏ, công lực không đủ thì còn đến lượt ngươi cầm vòi phun ở trên đầu ta làm mưa chắc?

Y Lãnh Y trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu hồng hồ, một mạt sợ hãi dâng lên trong lòng.

Tiểu hồng hồ biết thuật đọc tâm, đương nhiên biết Y Lãnh Y nghĩ thế nào, liền vội vàng vò đầu bứt tai giả bộ đáng yêu. Y Lãnh Y bất động thanh sắc nhìn tiểu hồng hồ tự biên tự diễn, dần dần, nỗi khủng hoảng ban đầu cũng lắng xuống. Thế này thì có là gì chứ? Không phải hồ ly vốn có thể nghe hiểu tiếng người sao? Thời nay ngay cả chó cũng như thành tinh có thể khiêu vũ với người, huống chi hồ ly vốn là linh vật? Mà cho dù nó là hồ ly tinh thì ta cũng không sợ! [tác giả: nhớ kỹ lời cô nói nhé.]

Từ lúc biết Hồng nhi thông hiểu nhân tính sau, thái độ của Y Lãnh Y đối với nó đã thay đổi một trăm tám mươi độ.

“Hồng nhi –”

“Hức!” Tiểu hồng hồ cả kinh, lông mao toàn thân dựng lên, đại tỷ, ngươi có cần yêu mĩ như vậy không, trái tim nhỏ bé của ta a.

“Chúng ta cùng nhau nấu cơm được không?” Hương khí như lan phả vào mặt tiểu hồng hồ, nhìn đôi mày hơi nhíu lại của Y Lãnh Y, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng lại tràn đầy tình yêu, thanh âm nũng nịu nửa như oán nửa như khẩn cầu kia, tiểu hồ ly ôm ngực, dùng sức gật gật đầu, đừng nói nấu cơm! Giờ ngươi có bảo ta đi trộm dưa chuột đắp trên mặt mỗ mỗ tới đây ta cũng nguyện ý!

***

Trong phòng bếp, một người, một hồ ly.

“Hồng nhi, đi lấy cái xẻng xúc thức ăn trên bàn đến đây –”

“Hồng nhi, đi lấy cái khăn tay ở kia tới đây –”

“Hồng nhi, đi dọn dẹp bàn ăn một chút –”

“Hồng nhi, ngậm lọ muối trên bàn tha tới đây –”

Sai tiểu hồng hồ đi lấy lọ muối, Y Lãnh Y giơ tay ra đợi mãi cũng không thấy, cau mày không kiên nhẫn quay lại nhìn, cười đến gập cả người.

Tiểu hồng hồ đang túm cổ không ngừng ho khan, nó – nó dĩ nhiên thật sự nghe lời dùng miệng ngậm lọ muối kia.

Khổ sở nửa ngày, tiểu hồng hồ mới bình ổn trở lại, biết Lãnh Y đùa giỡn nó, tiểu móng vuốt liền hung hăng vung một trảo, hung dữ nhìn nàng chằm chằm.

Lãnh Y lơ đãng cười, nhẹ nhàng ôm tiểu hồng hồ, một nụ hôn rơi lên mặt nó.

“Còn đau không?” Thanh âm ôn nhu thấm nhập tận đáy lòng tiểu hồng hồ.

———————————-

Đọc chap này xong, tự dưng muốn nuôi chó ghê ~

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây