Hoa Hồng Đỏ Và Súng

26: Theo đuổi (phần 2)


trước sau

Editor + Beta: LinhNhi

“Cút xuống cho anh!”

Kỷ Y Bắc nghiêng người để mở cửa ghế lái phụ ra, kéo một cái, khi anh vừa định quay về chỗ cổ đột nhiên bị Hạ Nam Chi ôm lấy.

Hay tay Hạ Nam Chi ôm lấy cổ anh, nhanh chóng hôn lên khóe miệng anh một cái.

Kỷ Y Bắc sửng sốt.

Hạ Nam Chi tự xuống xe, đóng sầm cửa vào, cúi người chống hai tay lên mép cửa sổ, chống cằm lên mu bàn tay, khóe mắt cong lên: “Lúc nãy nghe nói Chung Kỳ đã hôn anh rồi cơ đấy.”

“Là giả đấy.”

“…”

“Nếu cô ta đã hôn anh rồi thì chắc chắn sẽ không đợi nhiều năm như vậy mới ra tay.”

“…”

“Bây giờ em hôn anh rồi”. Hạ Nam Chi liếm môi, trông giống như hồ ly, không nói hết nửa câu sau.”

Bây giờ em hôn anh rồi, đến lúc em ra tay rồi.

Ấn đường Kỷ Y Bắc thình thịch nhảy lên, nghiêng đầu nhìn người con gái đang dựa vào xe cười ranh mãnh, trong lòng nảy lên một cảm giác khác thường, không thể nói rõ cũng không thể giải thích được.

Khó chịu.

“Đến cùng em muốn như thế nào?” Kỷ Y Bắc cố nén giọng nói của mình, nhàn nhạt liếc nhìn cô, trong mắt nhìn không ra một chút cảm xúc nào.

Hạ Nam Chi vẫn cười, nói: “Theo đuổi anh.”

Kỷ Y Bắc cười một tiếng, nheo mắt lại, giống như đang nhìn một đứa nhóc cố tình chọc giận người khác: “Hôm qua em còn gọi anh là anh trai đấy.”

Hạ Nam Chi nhún vai, lãnh đạm nói: “Đây là tính thú.”

“…”

Gió lay động vạt váy của cô, giống như sương mù nhẹ nhàng chuyển động, qua một lúc lại bám vào bên chân cô.

Kỷ Y Bắc thở ra một hơi, xoa xoa ngón tay trên vô lăng, trầm lặng một lúc. Hạ Nam Chi đứng bên cạnh xe không nói gì, cũng không đi, mắt rũ xuống.

“Hạ Nam Chi, chuyện gì cũng phải có chừng mực, hiểu không?” Kỷ Y Bắc rút ra một điếu thuốc: “Hai chúng ta không hợp, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ đến sẽ có một mối quan hệ vượt quá đối với em.”

Hạ Nam Chi cười nhạt: “Anh cũng đã nói chúng ta không hợp rồi, còn nói chưa từng nghĩ qua về loại quan hệ đó?”

Kỷ Y Bắc không nhìn cô: “Đừng có phát điên.”

Dứt lời, anh kéo cửa sổ bên ghế lái phụ lên.

Hạ Nam Chi đành rút tay về, lùi ra sau một bước.

Khi cửa sổ chuẩn bị đóng lại, một lời nói kèm theo tiếng cười lọt qua khe hở truyền đến tai Kỷ Y Bắc.

“Khóe miệng anh dính son môi của em, đừng quên lau đi.”

Kỷ Y Bắc đạp chân ga phóng xe ra ngoài, liếc nhìn kính chiếu hậu, thực sự có một vệt đỏ ở trên khóe miệng của anh.

Đồ khốn nạn!

Anh đưa tay lên tùy tiện lau lau vài cái, dư quang liếc nhìn gương xe thấy Hạ Nam Chi đã quay người bước vào nhà rồi.

Làn gió mát rượi luồn vào tay áo cô, trong thời tiết này cô vẫn chỉ mặc một chiếc áo len, bên dưới mặc một chiếc váy lưới, mắt các chân trơn bóng trắng nõn, bên ngoài dễ dàng thấy được, thân hình còn được phác thảo bởi gió.

Thật gầy.

Hoàn toàn không hợp nhau.

Kỷ Y Bắc không khỏi nhíu mày, kinh nghiệm phá án bao năm qua đã giúp anh có sự quan sát tỉ mỉ, rất rõ ràng Hạ Nam Chi như thế này không phải là bản thân cô ấy.

Ánh mắt như thế thật câu người, khóe miệng cong lên, lời nói vô lại trêu tức, đây không phải là Hạ Nam Chi thật.

Kỷ Y Bắc lại liếc nhìn kính chiếu hậu, Hạ Nam Chi đã mở cửa rồi, chỉ còn lại bóng lưng của cô, nháy mắt cũng biến mất sau cánh cửa.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

—–

Ngày hôm sau, Kỷ Y Bắc vội vã đến văn phòng vào phút cuối, phát hiện ra trên bàn lại đặt một chiếc túi da như hôm qua, bên trong vẫn là bữa sáng ở trường học gần đây.

“Hạ Nam Chi lại đến đây rồi?” Anh nhíu mày hỏi Dư Hiểu Dao.

Dư Hiểu Dao đang nhìn chằm chằm vào máy tính kiểm tra cái gì đó: “Vâng… Kỷ đội, có vụ án mới.”

Kỷ Y Bắc sửng sốt, bước nhanh đến bên cô ấy.

Trên máy tính, cô đang tìm kiếm vụ án chưa được giải quyết chấn động mười mấy năm trước về một cậu bé bị mất tích, cho đến nay vẫn chưa ai phá giải được, thời điểm đó các loại kỹ thuật vẫn chưa được hoàn thiện, rất nhiều thông tin tham khảo đều không có giá trị lớn, bây giờ đều bị cô ấy xếp sang một bên.

Một cậu bé tên là Lý Duy, lúc đó mới 12 tuổi, theo màn hình giám sát, trong kỳ nghỉ hè, sau khi tan học từ lớp học thêm, vì muốn trốn tránh cha mẹ nên cậu đã đi ra từ cửa sau, mà điểm đáng ngờ nhất chính là sau khi cậu vào nhà vệ sinh đã thay một chiếc váy màu đỏ, một cậu bé, thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Cuối cùng cảnh sát lần theo manh mối thì chỉ tìm thấy chiếc cặp sách của Lý Duy rơi ở bên đường, mặt trên dính đầy bùn đất, mà cậu bé từ đó cũng không còn tung tích nữa.

Khi vụ án này xảy ra, nhưng người hình cảnh trẻ tuổi bọn họ còn chưa vào làm việc, Kỷ Y Bắc biết đến khi nghe giáo viên ở trường phân tích vụ án kinh điển này.

“Sao vậy? Có liên quan đến vụ án mất tích của Lý Duy sao?” Kỷ Y Bắc hỏi.

Dư Hiểu Dao do dự một lúc, mấp máy môi nói: “Sáng sớm hôm nay tôi nhận được báo án, gần hồ chứa ngoại ô phía Đông phát hiện ra một bộ xương trắng, đội pháp y đã qua đấy rồi.”

“Số liệu kiểm tra của bộ xương đã có chưa?”

“Chưa có, sơ bộ có thể kết luận rằng đã chết được chục năm rồi, nhưng quy trình xét nghiệm ADN của xương phức tạp hơn và cũng lâu hơn bình thường.”

“Cô suy đoán là Lý Duy?”

Dư Hiểu Dao lấy tay che miệng, mắt dán chặt vào màn hình, thời điểm đó tình hình của vụ án ở trên mạng chỉ được ghi lại một cách sơ sài, một số khác là suy đoán do người dân đăng tải lên.

Bức ảnh duy nhất được đăng trên mạng là ảnh chụp của Lý Duy ở trường, là bức ảnh mẹ cậu bé tình cờ chụp được, nhìn không ra biểu cảm, bình tĩnh đứng nhìn các bạn trong lớp đang chơi đùa đằng trước, trên tay cầm một quyển sách toán học.

“Giáo viên tâm lý tội phạm cũng đã đề cập đến vụ án này với chúng tôi, điều rùng rợn nhất trong vụ án này chính là việc sau khi Lý Duy rời khỏi chỗ học thêm, cậu ấy đã đi vào nhà vệ sinh công cộng và thay một chiếc váy đỏ rồi mới lén lút rời đi. Cậu ấy không bị bắt cóc, cũng không bị dụ dỗ mang đi, thay vào đó tự nguyện bị một bàn tay vô hình điều khuyển, mặc vào một chiếc váy của con gái, tránh khỏi tầm mắt của cha mẹ và rời khỏi lớp học thêm. Thậm chí cậu ấy còn có chuẩn bị trước để tránh một vài máy giám sát nằm rải rác trên các con phố, là cậu ấy chủ động đi đến một nơi nào đó.”

Kỷ Y Bắc suy nghĩ một lúc: “Còn gì nữa?”

“Lúc đó giáo viên của chúng tôi đã tham gia vào vụ án này, người ta suy đoán rằng kẻ sát nhân và Lý Duy có mối liên hệ tâm linh nào đó, hai người không thể không quen biết, cũng không thể chỉ là người thân bạn bè bình thường, nhưng theo cha mẹ cậu bé nói, Lý Duy rất nhút nhát và nhát gan, ở trường cũng không có bạn bè, bình thường họ hàng cùng cậu ấy nói chuyện thì cậu ấy cũng không dám trả lời.”

Dừng một lúc, Dư Hiểu Dao nói tiếp: “Tôi đang xem những bức ảnh ở hiện trường, một chiếc cặp học sinh màu xanh nước biển được lấy ra từ khe nứt giữa những tảng đá ở khu đất cao cạnh hồ chứa, chính là chiếc cặp mà năm đó Lý Duy đã đeo.”

Kỷ Y Bắc nhanh chóng gọi điện đến phòng lưu trữ hồ sơ để lấy hồ sơ về vụ án mất tích của Lý Duy, đột nhiên anh nhớ ra gì đó: “Chờ một chút, tôi nhớ là tôi đã tìm thấy chiếc cặp của Lý Duy ở ngọn núi nằm ở vùng ngoại ô phía Tây, còn vì điều này mà đã tìm kiếm khắp ngọn núi đó, nhưng không tìm được manh mối nào.”

Dư Hiểu Dao sửng sốt: “… Đúng vậy, tôi nhớ rồi, trong cặp của Lý Duy được nhặt trên ngọn núi hoang ấy còn có quyển sách bài tập, nét chữ đã được giám định, là nét chữ của cậu ấy.”

Xe cảnh sát đỗ ở xung quanh hồ chứa nước, Kỷ Y Bắc bước nhanh qua dải phân cách, đi dọc theo đám cỏ dại mọc um tùm, tay vịn vào một hòn đá, nhảy lên phía trước.

Kỷ Y Bắc từ xa liếc nhìn bộ xương người, xung quanh là hai pháp y, anh đi qua, kéo lấy một người hỏi: “Kết quả kiểm tra mới nhất như thế nào rồi?”

Người kia gọi một tiếng ‘Kỷ đội’, mở tập tài liệu trong tay ra.

“Nhận định sơ bộ, nạn nhân cao khoảng 128cm, dựa vào hàm răng đoán rằng người chết khoảng 10 tuổi, rất có thể là Lý Duy đã mất tích mười năm trước.”

Kỷ Y Bắc vừa đi vừa hỏi, chỉ vào một chiếc hộp gỗ trên mặt nước: “Đây là cái gì?”

“Lúc được phát hiện ra… Lý Duy được đựng ở trong đấy.”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Kỷ Y Bắc sửng sốt, bước nhanh đến bên cạnh chiếc hộp gỗ, ngồi xổm xuống quan sát kỹ càng. Trên hộp gỗ dày đặc những lỗ đinh, sớm đã bị mục nát đến độ không chịu được rồi, được cố định trên vách ngăn.

“Bên trong có vết máu sót lại không?” Những ngón tay của Kỷ Y Bắc ở bên trong hộp gỗ xoay một vòng.

“Không có, chiếc hộp gỗ này được người dân địa phương phát hiện ra, vị trí này vào mùa xuân và mùa hè sẽ bị ngập nước, chỉ có mùa thu và mùa đông mới có thể nhìn thấy, hơn nữa vị trí này còn khuất tầm nhìn, lần này là do một gia đình đánh rơi đồ xuống nên mới được tìm ra và nhặt lên, họ còn tưởng rằng là kho báu đấy.”

“Đã nhiều năm như vậy rồi mà chiếc hộp này vẫn được bảo trì tốt thế à?”

“Đây là một loại gỗ đặc biệt, không phải là loại gỗ mà bình thường anh mua được đâu, mặt trên còn được bôi một lớp bảo quản, các chi tiết cụ thể vẫn đang được khám nghiệm.”

Kỷ Y Bắc đứng dậy, tháo găng tay ném sang một bên: “Trong cặp của Lý Duy có cái gì?”

“Hộp đựng bút, sách Olympic toán học và một quyển nháp, cặp sách không bị nước ăn mòn, ngoại trừ nét chữ bị mờ đi thì về cơ bản mọi thứ vẫn nguyên vẹn, trên đó còn có dấu vân tay của Lý Duy.”

Hộp bút chì, sách Olympic toán, vở nháp.

Kỷ Y Bắc nhìn thấy quyển sách Olympic liền nhớ đến Lý Duy biến mất sau khi học thêm ôn thi Olympic.

Đột nhiên, tay Kỷ Y Bắc run lên, nắm chặt tài liệu trong tay, sau khi lật nhanh một vài trang, dừng lại ở hình ảnh chiếc cặp được tìm thấy trên ngọn núi hoang mười năm trước.

Bên trong chiếc cặp đó cũng là hộp bút chì, sách Olympic toán và vở nháp.

Giống y hệt nhau.

“Kỷ đội, cái này…” Hình cảnh đứng cạnh trợn mắt nhìn bức ảnh trên tay anh.

“Một cái được phát hiện ở ngọn núi hoang ở ngoại ô phía Tây, một cái được phát hiện ở hồ chứa nước ngoại ô phía Đông, chiếc cặp giống hệt nhau.” Kỷ Y Bắc tạm dừng: “Cứ cho là đánh lừa cảnh sát, cũng chỉ cần ném chiếc cặp lên ngọn núi hoang kia, không cần phải chuẩn bị hai cái, ngỗ nhỡ cái ở hồ chứa nước được tìm thấy thì sao?”

“Nhưng tại sao tội phạm lại có tận hai cái cặp sách? Hơn nữa chữ viết kia là của Lý Duy, không thể sai được.”

Kỷ Y Bắc nhớ đến lời của Dư Hiểu Dao.

Lý Duy thực sự có mối liên hệ nào đó với hung thủ.

Kỷ Y Bắc thì thào: “Hai chiếc cặp này đều do Lý Duy chuẩn bị, hoặc là nói, Lý Duy đã chuẩn bị sau khi nghe hung thủ bảo.”

“Cái gì!?”

Người con trai mất tích mười năm cuối cùng cũng có manh mối, những cung bậc cảm xúc mãnh liệt năm nào cuối cùng cũng tan biến vào bình yên, bây giờ lại nghe thấy tin dữ này cũng sẽ rất khó khăn để duy trì tôn nghiêm cơ bản nhất của con người.

Cha mẹ của Lý Duy đã sinh một cậu con trai khác, chín tuổi, được sinh ra bốn năm sau khi Lý Duy mất tích.

Dư Hiểu Dao và Thư Khắc ngồi đối diện với cha mẹ của Lý Duy, vừa mới nói với hai người họ rằng rất có thể đã tìm thấy được thi thể của Lý Duy, thực ra định nói là bộ xương, nhưng Dư Hiểu Dao nghĩ rằng nói như thế này sẽ bớt khó chịu hơn.

Mẹ của Lý Duy cầm hộp dụng cụ được lấy ở hiện trường mà Dư Hiểu Dao đưa cho, khóc không ra tiếng, cha Lý Duy lưng cứng đờ, hai mắt đã đỏ hoe.

Dư Hiểu Dao gãi trán, ho nhẹ: “Vụ án mười năm trước đã được mở lại để điều tra, có rất nhiều chi tiết năm đó không được ghi lại hết, cho nên tôi muốn hỏi hai người năm đó Lý Duy có hành vi kỳ lạ nào không?”

Thư Khắc đi qua nghe thấy hai tiền bối trong sở nhắc tới, năm đó các chi tiết không phải là không được ghi lại toàn bộ, mà là năm đó cha mẹ Lý Duy thương tâm quá độ, không muốn phối hợp điều tra nữa.

Điều này cũng không biết nói ra như thế nào, cha mẹ càng thương tâm, sau khi thương tâm xong thì càng nên hợp tác với cảnh sát để tìm ra kẻ sát nhân.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

—–

Một căn phòng nằm ở chỗ rẽ của phòng khách, đột nhiên thò ra một cái đầu đầy lông tơ, một đôi mắt tò mò nhìn hai người xa lạ đột nhiên ghé thăm.

“Thằng nhóc hôi hám! Cút vào trong!” Cha của Lý Duy đột nhiên hét lên.

Cái đầu kia liền rụt lại, sau đó có tiếng khóa cửa nhẹ vang lên.

Mẹ Lý Duy chạm nhẹ vào tay người đàn ông bên cạnh, lau nước mắt trên khuôn mặt nói: “Là con trai nhỏ của chúng tôi, đừng để nó biết chuyện này.”

Dư Hiểu Dao gật đầu bày tỏ vẻ đã hiểu.

Mẹ Lý Duy liếc mắt nhìn cha Lý Duy, nhìn thấy người đàn ông cau mày gật đầu, rồi mới run rẩy đứng dậy, vừa nãy vì khóc quá nhiều nên lúc đứng dậy bà có chút đứng không vững.

Dư Hiểu Dao nhanh chóng đỡ lấy bà, mẹ Lý Duy xua xua tay, mỉm cười một cách cay đắng rồi nói với cô: “Tôi đi lấy những món đồ của Tiểu Duy cho hai người xem.”

Vài phút sau, mẹ Lý Duy cầm một hộp các tông bước xuống từ cầu thang, sau đó đi đến phòng của cậu con trai nhỏ hét lên: “Làm bài tập về nhà của con đi”. Sau đó khóa cửa lại.”

“Đây là những đồ vật lúc đó tôi đã sắp xếp lại.”

Dư Hiểu Dao và Thư Khắc đứng lên, nhìn qua thì trong hộp không có gì kỳ lạ, nhưng nghĩ lại thì không đúng lắm, Lý Duy là một cậu bé, nhưng trong họp lại có rất nhiều búp bê và những bộ quần áo sang trọng để thay mà con gái thích.

“Những đồ chơi bình thường Lý Duy chơi đều ở chỗ này sao?” Dư Hiểu Dao đặt món đồ chơi lên trên bàn, Thư Khắc lập tức chụp ảnh lại.

“Đúng vậy.”

Dư Hiểu Dao khẽ cau mày: “Không có đồ chơi khác sao?”

“Có… Cha nó có mua vài cây đao, ô tô và rô bốt được gọi là ‘người máy biến hình’, em trai nó thích chơi mấy thứ đó, nên tôi không cất đi.”

“Thế Lý Duy có thích không?”

“Hả?” Mẹ Lý Duy sửng sốt, nhanh chóng lắc đầu: “Chắc là không thích,cũng không chơi nhiều.”

Dư Hiểu Dao đột nhiên nheo mắt, lấy một quả cầu pha lê từ trong góc hộp ra, bên trong là một thế giới thu nhỏ ở dưới nước, cô thử bật công tắc lên thì phát hiện nó đã hết pin rồi.

“Cậu bé rất thích biển ạ?”

“À, đúng vậy… Trước khi mất tích nó còn, còn đòi đi thủy cung chơi, sớm biết thế…”

Một tia sáng yếu ớt lóe lên trong mắt Dư Hiểu Dao.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây