Mỗi người mẹ nào đều muốn con mình được sống hạnh phúc, nhưng nhiều lúc như vậy cũng chẳng tốt gì cả. Trạch Hiên vì không chịu nổi được bất ngờ mà ông đã dành cho hắn liền chạy lên trên phòng.
Nhiên Ly thấy hắn chạy trên phòng, liền vội vã đi theo sau mà nói: -"Trạch Hiên." Bà ta vừa đi mà vừa cầm váy lên để đuổi theo hắn ta.
Còn hắn chẳng quan tâm mà đóng cửa /Rầm/ vào.
Bà ta lên đến nơi thì thấy hắn đã đóng cửa, vừa đập mạnh một cái vừa nói: -"Trạch Hiên, con mau mở cửa cho mẹ!" Trạch Hiên chẳng quan tâm, hắn khoanh tay lái mà cúi xuống khóc cùng với hai chân chụm lại vào.
Dường như sợ thật đó làm cho hắn không thể tin đó là sự thật nên hắn đã tự nhốt mình vào trong phòng như trấn an bản thân mình -Tất cả chuyện này không phải là sự thật! Nhưng dù hắn có trấn tĩnh tới đâu thì đó cũng là sự thật không thể thay đổi được, Nhiên Ly nghe thấy tiếng khóc của hắn ở trong phòng.
Bất giác cũng lo lắng mà liền nói: -"Trạch Hiên, con đừng khóc..." Nhưng hắn ta không quan tâm lời nó của bà ta mà cứ khóc.
Hắn cứ tự nhốt mình trong phòng mặc cho bà có gọi hắn đi chăng nữa. Hai người ở dưới nhà nghe thấy tiếng của Nhiên Ly và Trạch Hiên.
Tiếng /Rầm/ cửa mạnh khiến cho người ở dưới nghe thấy hết tất cả.
Long Vũ nghe hết tất cả ở trên đó mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra -Haizz...chưa gì mà đã vậy rồi? Đúng là làm con của giới tài phiệt cũng khổ thật!" Long Vũ cũng chỉ khẽ thở dài, ngày đầu anh về ở giới tài phiệt đã vậy rồi.
Anh còn đang nghĩ lần sau mình ở lâu có như vậy không? Chắc cũng có bởi anh đã nhìn thấy chuyện đó nên cũng nghĩ chắc chắn mình cũng sẽ vậy mà thôi! Sở Hạo quay đầu ra nhìn anh, thấy anh dường như mới thở dài.
Sắc mặt ông hơi nhăn lại nhưng cũng biết anh thở dài ra cũng là một phần do chuyện vừa nãy nên ông cũng chẳng nói gì mà đành nói: -"Con không phải để tâm tới chuyện đó đâu, Long Vũ?" Long Vũ thấy ông nói vậy, anh biết là ông vẫn quan tâm và nghĩ ông nghĩ rằng chắc anh đang để tâm tới chuyện đó nên mới nói vậy. -"À...con không để tâm tới chuyện đó đâu cha!" Sở Hạo nghe anh nói vậy, biết anh chỉ nói vậy để mình không phải quan tâm mà thôi.
Chứ thật chất là ông biết anh vẫn đang để ý tới chuyện đó nên không nói gì chỉ đành quay lại mà thấy Quản gia.
Sở Hạo đưa tay ra sau, quản gia nhìn thấy liền hiểu ý của ông là đưa Long Vũ lên trên phòng ngủ mới. Quản gia hiểu ý liền đi ra chỗ của anh, tiếng bước chân lẳng lặng cùng với dáng vẻ nghiêm túc mà nói: -"Thưa thiếu gia, giờ tôi sẽ dẫn thiếu gia lên trên phòng ngủ mới!" Long Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng anh biết một phần do ông làm vậy nên chỉ đành đáp hai câu "À, ừm..." đành đó theo sau quản gia.
Quản gia đi trước còn anh đi đằng sau, hai người cứ lên trên cầu thang một lúc để lại ông ở đó nhìn theo bóng dáng của hai người. Sở Hạo vẫn nhìn cái bóng dáng đó một lúc...rồi cũng đã đi, ông cúi đầu xuống mà thở dài ra một hơi.
Cùng với sắc mặt mệt mỏi, chắc có lẽ ông cũng đã chuẩn bị tinh thần nên mới có thể làm vậy.
Nhưng dù sao, ông cũng đành phải chấp nhận chuyện đó. -Cũng may là thằng bé chấp nhận rời Nhã Hằng...nhưng còn chuyện đó...liệu thằng bé có chap nhận không? Đó vẫn là câu hỏi ở trong lòng ông, liệu rằng...Long Vũ có chấp nhận sự thật là bao nhiêu lâu nay ông luôn vẫn giấu hay không? Trong suy nghĩ của ông nhất định anh sẽ không chấp nhận cái chuyện đó bởi chỉ vì Nhã Hằng mà dám bỏ rơi anh.
Trong lòng ông cũng suy nghĩ rất lâu nên mới có thể quyết định ra được. Bởi lòng người nhiều lúc cũng phải cố gắng lắm mới có thể nói những cái suy nghĩ ở trong chính tâm tư của mình, Sở Hạo cũng không ngoại lệ ông cũng nghĩ kỹ những chuyện đó nên mới quyết định được. Sở Hạo đứng dậy ở ghế sofa mà lặng lẽ rời đi ra khỏi biết thự.
Ông đi ra vườn hoa mà ngồi ngắm nhìn những bông hoa ở trong vườn những kí ức lại bắt đầu làm ông nhớ lại.
Có lẽ ông luôn cất giữ trong lòng cho đến bây giờ vẫn nhớ lại.
Dù vậy, ông cũng đành phải chấp nhận chuyện đó. -"Thật là mệt mỏi mà.
Không ngờ cũng đến ngày làm cho mình phải đối mặt nhưng chuyện đó!"
Có lẽ ông chưa từng nghĩ mình sẽ phải đối mặt với chuyện đó, nhưng giờ lại phải đối mặt nên ông đành chấp nhận dù sao nếu ông không muốn thử sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy ra. Còn ở chỗ Long Vũ được một lúc quản gia đưa anh đến một căn phòng.
Quản gia quay người lại, anh vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng hỏi: -"Đến rồi sao?" Quản gia nhìn thấy anh hỏi vậy, nhưng cũng không dám nói lớn bởi vì giờ anh là đại thiếu gia của gia tộc Hạ.
Nếu mà dám nói lớn thì có lẽ quản gia phải đối mặt với cái chết.
Cũng đành vậy nên quản gia cũng chỉ đành nói: -"Đây là phòng ngủ của thiếu gia Long Vũ!" Long Vũ biết chuyện đó, nhưng anh chỉ hồi mà thôi chứ không có ý gì.
Nhìn người quản gia nghiêm túc cùng với mái tóc đã bạc đi nhưng cũng xen lẫn với màu đen nhẹ.
Cặp kính lão đeo trên mắt của quản gia với cả bộ vest ăn mặc lịch sự nữa.
Đều đã toát lên chính vẻ đẹp của quản gia. Long Vũ nhìn vậy cũng có chút ngạc nhiên.
Anh không nghĩ là quản lý phải ăn mặc như vậy. -Vậy mà quản gia cũng nghiêm túc hơn mình nghĩ.
Vậy mà mình còn tưởng phải không cần nghiêm túc ấy. Anh nghĩ vậy, đôi môi cũng khẽ nở nụ cười.
Quản gia nhìn thấy vẫn chưa hiểu chuyện gì mà anh lại cười.
Nhưng nhìn anh như vậy, quản gia cảm thấy anh rất khác với thiếu gia Trạch Hiên bởi luôn nghiêm túc và hơn nữa lại còn luôn làm việc vì chính mình.
Đó là những suy nghĩ mà quản gia nghĩ vậy, nhưng dường như quản gia đã nghĩ đúng.
Chắc có lẽ là vậy, quản cảm thấy anh rất đặc biệt hơn cả Trạch Hiên. Quản gia thấy Long Vũ lặng lẽ rời đi nên cũng đành quay lại đi xuống cầu thang cũng với tiếng bước chân từ từ, ông đi xuống dưới làm việc của mình. Long Vũ đi vào trong trước mặt là một căn phòng được trang trí rất đặc biệt.
Sơn tường được sơn màu đen cùng với đó trang trí thêm những bức tranh để lên đẹp hơn.
Ngoài ra ở bên cạnh cửa mở bên trái có làm thêm chậu cây cảnh nhưng bé vừa tầm. Anh nhìn vậy cảm thấy căn phòng này rất hợp ý anh.
Đi vào trong đều được làm bằng những thứ quý hiếm.
Ti vi được treo ở trên tường, anh nhìn vậy cũng hơi ngạc nhiên liền đi ra chỗ đó mà sờ vào quả nhiên được lắp ở trên tường nhưng dường như cũng phải có cái gì đó đỡ nên mới vậy. -"Căn phòng này...!quả nhiên là đẹp hơn sức tưởng tượng của mình mà." Rèm cửa cũng được treo trên tường mà không cần kéo ra kéo vào, bên trong căn phòng đều có những thứ làm cho anh ngạc nhiên nhưng cũng có phần bất ngờ. -"Đúng là căn phòng của đại thiếu gia có khác!" Nói xong, anh đi ra ghế sofa mà nằm xuống suy nghĩ lại một chút.
Lúc sau anh cũng cảm thấy cái đệm ở ghế sofa cũng làm cho anh thấy một cảm giác hơi quen thuộc. -"Cái đệm này...tại sao mình lại cảm thấy giống ghế sofa của Băng Khiết vậy chứ?" Long Vũ vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng ý nghĩ của anh đã nghĩ lại.