Hòa Thân Tân Truyện

102: Chừa con đường lùi


trước sau

Trước khi cuộc chiến đấu này nổ ra, Hòa Thân đã hạ lệnh cho thuộc hạ mệnh lệnh chết “ Một tên cũng không chừa, tiêu diệt gọn toàn bộ” cho nên khi sau khi kết thúc, lúc Lưu Toàn đi thu dọn chiến trường, thu được toàn là xác chết quân Anh. Kì thực cũng không bớt được không ít chuyện, quan trọng nhất là không cần phải nghĩ nên đối đãi với bọn tù binh như thế nào.

  

Sau khi chôn xác chết xong, Lưu Toàn còn lo lắng sẽ có cá lọt lưới, cho nên cử Đỗ Tử Kiệt và Tạ Phi Kiếm dẫn theo người đi mọi ngóc ngách trên đào dò tìm cẩn thận, bốn xung quan rừng rậm nguyên thủy cũng bị bọn họ lục soát, cứ thế đúng là kết quả phát hiện được mấy con cá lọt lưới. Bọn giặc Anh còn chưa đợi hạ vũ khí đầu hàng thì bị Tạ Phi Kiếm và Đỗ Tử Kiệt bắn chết. Sau khi lục soát kĩ, không tìm được bóng người nào nữa, Lưu Toàn mới bước đầu khẳng định giặc Anh trên đảo đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

  

Cho nên trong cuộc họp ngắn do Hòa Thân mở ra, Lưu Toàn thay mặt mấy tướng lĩnh báo cáo với Hòa Thân chiến tích trên đảo: “ 103 tên binh lính Anh trên đảo đã bị tiêu diệt gọn, thu được 212 khẩu súng kíp kiểu mới, 2 vạn 4 nghìn viên đạn, hỏa pháo 35 khẩu, ngoài ra còn thu được ở kho quân dưới đất 5 vạn lạng bạc và 1 nghìn lạng vàng do quân Anh chôn giấu”

Có thể nói trận đánh này vô cùng đẹp chiến tích lừng lẫy không nói, phe mình ngoài hai tên lính bị thương còn lại đều an toàn trở về. 

Hòa Thân nghe Lưu Toàn báo cáo xong, cười hài lòng chắp tay nói: “ Trận này may nhờ có tinh thần chiến đấu dũng cảm giết địch không ngại hiểm nguy của các chiến sĩ, mọi người phối hợp mật thiết, đều có công lao”

Bọn người kia sáo dám quy công về cho mình nên nghe Hòa Thân nói thế đều đồng thanh đáp: “ Đây đều là nhờ sự trù tính của Hòa đại nhân, chỉ huy điều độ như thần, chúng tôi chỉ là theo lệnh mà làm”

 

Hòa Thân cười, sau đó trịnh trọng nói: “ Ban đầu khi đội quân chúng ta mới thành lập, ta từng nói, sau này nếu mọi người có lòng với Hòa Thân thì ta tuyệt không phụ thành tâm của mọi người. Nay ta tuyên bố: “ Số đạn pháo và sung kíp thu được, sua khi nghiệm thu sửa chữa, để lại trên đảo để dùng cho sau này, còn số vàng bạc thu được đều phân phát cho an hem chiến sĩ tham gia tác chiến. Còn hai binh bĩ bị thương ngoài thưởng bạc để trị thương, sau khi đến Nam Kinh sẽ được nghỉ phép nửa tháng, đợi sức khỏe hồi phực hãy quay lại”

  

Mệnh lệnh này vừa truyền ra ngoài, binh sĩ tham gia trận chiến đều vui mừng như điên bọn họ mặc dù biết Hòa Thân coi khinh tiền bạc, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ xong đều có thưởng lớn, nhưng không ai ngờ Hòa đại nhân của họ lại coi tiền bạc nhẹ như thế.

Kì thực tiền nong là chuyện nhỏ, mấu chốt Hòa Thân tinh thần có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu đã khiến họ cảm động, bọn này từ nhỏ đến lớn đều từng nhận ân huệ của Hòa Thân và Lưu Toàn, nay lại được hậu đãi như thế, cho nên lòng trung thành với Hòa Thân càng thêm bền bỉ.

  

Sau khi hội nghị kết thúc, Hòa Thân không lập tức hạ lệnh quay về mà dẫn theo Lưu Toàn và những người khác, men theo ngọn núi nhỏ xung quanh đảo kiểm tra một vòng, Hòa Thân đã hạ quyết tâm biến nơi đầy thành Vương quốc thuộc về mình. Vì cảnh lần trước A Quế đến Nam Kinh vẫn ám ảnh trong đầu Hòa Thân, mặc dù chuyến đi của A Quế đến Nam Kinh căn bản không động đến một sợi lông của hắn nhưng chuyện sau này ai mà dám nói trước? Đương nhiên hắn không muốn xưng vương xưng bá ở đây, như thế cũng tương đương phân cương liệt thổ, đó là chuyện mà bọn cam nguyện làm thiên cổ tội nhân làm, còn Hòa Thân hắn tuyệt đối không thể. Hắn chỉ muốn chừa cho mình con đường lùi, sau này nếu trở mặt với Càn Long Nam Kinh không thể ở được thì nơi đây chính là chốn an thân, đợi thời cơ chín muồi sẽ vùng lên.

  

Thế nhưng để ai lại đây xây dựng doanh trại theo ý định của mình đây, Hòa Thân thật không quyết định được. lúc này đối diện với biển lớn bao la, đón gió biển thổi đến, hắn đi đi lại lại trên ngọn đồi nhỏ suy nghĩ cẩn thận đánh giá mấy tên thuộc hạ của mình:

Đỗ Tử Kiệt trước đây từng là cường đạo đánh nhà cướp bóc, hai năm này mặc dù đã nương nhờ dưới tay mình, làm việc cũng coi như là trung thành thế nhưng nếu để hắn dẫn binh ở lại trên tiểu đảo, ngày tháng dài ra, khi đã ổn định được chân ở chỗ này, thì dã tâm chiếm sơn lập vương trong lòng hắn khó mà đảm bảo sẽ không trỗi dậy, nếu thế, núi cao hoàng đế xa, e rằng sau này mình cũng không thể điều khiển hắn được nữa. Nhiễm Kiện thông minh nhanh nhẹn, là thị vệ bên cạnh của hắn, hai năm nay được huấn luyện đã không phân biệt cao thấp với Lưu Toàn, phải giữ lại bên mình còn chuyện lớn cần làm, Đối với kì tài Tạ Phi Kiếm, mặc dù xuất thân lều cỏ, nhưng tiểu tử này dường như sinh ra là để dẫn binh, để lại đây để thực hiện việc xay dựng quả thật có chút uổng phí.

Nghĩ đi nghĩ lại Hòa Thân đột nhiên nghĩ đến Thôi Minh đang đứng sau lưng mình.

Tiểu tử này xuất thân từ gia đình kiến trúc, phụ thân hắn ta và hai ca ca hắn vốn dĩ đều là thợ giỏi ở Nam Kinh, mấy công trình lớn ở Nam Kinh bọn họ đều từng tham gia xây dựng. Từ sau khi Thôi Minh theo Hòa Thân, ca ca và phụ thân hắn cũng đổi ngành, đều làm sai sự trong nha môn tài chính của Hòa Thân. Nếu có thể đưa họ đến đây cho họ thể hiện tài năng thì đúng là quá tuyệt rồi. Thôi Minh biết đánh biết giết, tính tình mặc dù hơi bạo lực chút, nhưng thuộc dạng tầm nhìn hẹp, không có chí lớn, để cho ba cho con bọn họ ở đây an gia lạc hộ, thì không lo bọn họ sẽ có hai lòng.

  

Nghĩ thế, Hòa Thân bèn ra quyết định, dặn dò Lưu Toàn chuẩn bị hồi Nam Kinh, một mặt gọi riêng Thôi Minh lên thuyền “Nhật Viễn Hiệu” nói chuyện

  

Thôi Minh khi nghe Hòa Thân nói muốn lưu hắn ta lãnh đạo bọn khổ sai kia ở lại vùng đảo khỉ ho cò gáy này xây dựng, mặc dù ít nhiều không bằng lòng, nhưng hắn vốn quen tuân lệnh Hòa Thân, hơn nữa lại nghĩ đến những ân huệ sâu nặng của Hòa Thân với hắn nên sau chút do dự bèn đồng ý.

Hòa Thân cũng sớm đoán được Thôi Minh có chút không bằng lòng, nhưng hắn cũng hiểu, trên tiểu đảo hoang vu này làm sao có thể bì được với Nam Kinh “ lục triều kim phấn chi địa. ở lại đây chịu khổ chịu tội đã đành, lúc nào cũng phải đề phòng bọn kia kiếm cơ chạy trốn, nói không chừng vài ngày lại có bọn cướp biển đến, đánh một trận không khéo lại bị tiêu diệt hết, nên cười nói với Thôi Minh: “ Kì thực để ngươi ở lại ta cũng không đành, trước đây chúng ta như hình với bóng, không phải huynh đệ nhưng còn hơn huynh đệ. Nay mặc dù tạm thời phân ly một thời gian, nhưng bên cạnh ta không có ngươi, cũng thật buồn”

Hòa Thân vừa nói đến đây, Thôi Minh … liền cảm động mà quỳ một chân xuống khóc không thành tiếng, nức nở nói: “ Hòa đại nhân, ngài yên tâm. Thôi Minh nhất định sẽ làm tốt, đợi lần sau ngài lên đảo, Thôi Minh nhất định sẽ làm cho nơi này thay đổi”

Hòa Thân bước lên đỡ Thôi Minh dậy, nói: “ Mặc dù ta không nỡ để ngươi lại, nhưng nhiệm vụ vinh quang và gian khó này chỉ có thể giao cho ngươi ta mới yên tâm, đợi nơi đây xây dựng sửa sang xong, nhất định sẽ là nơi dụng võ của huynh đệ ta, tương lai ngươi sẽ là người có công đầu ở đây”

“Đa tạ Hòa đại nhân, tiểu nhân nhất định không phụ sự phó thác của đại nhân” Thôi Minh vị mấy câu này của Hòa Thân làm cho nóng máu, lại quỳ một chân xuống bẩm “ Gia đình tiểu nhân nhiều lần nhận đại ân đại đức của đại nhân, phụ thân và ca ca tiểu nhân mỗi lần đều nói không biết lấy gì báo ân đại nhân, lần này coi như cả gia đình tiểu nhân được báo đáp đại nhân rồi”

Thôi Minh đồng ý ở lại, những chuyện tiếp theo trở nên dễ dàng nhiều rồi, nên Hòa Thân kéo Thôi Minh, hai người như huynh đệ đi lên dốc núi bên cạnh tiểu đảo, bắt đầu theo ý đồ của hắn phân công nhiệm vụ cho Thôi Minh: Ở chỗ nào kiến tạo pháo đài, chỗ nào đào chiến hào, doanh phòng của bọn binh lính Anh phải sửa sang như thế nào, chỗ nào phải xây mấy doanh phòng

“Thôi Minh, ngày ma khi ta trở về Nam Kinh sẽ để lại 100 binh lính cho ngươi chỉ huy, số súng đạn thu được, để lại cho ngươi dùng, nay ngươi không cần làm việc gì mà hãy nghĩ cách khuất phục bọn công nhân kia, sau đó cứ từ từ tìm hiểu tính cách bọn chúng, hỏi xem bọn chúng có sở trường gì, hãy thử giao lưu với chúng. Tuy nhiên khi bắt đầu, ngươi tuyệt đối không được mềm tay với chúng, vọn chúng ở đây mặc dù là nô dịch chịu đói khổ, nhưng trong bọn chúng cũng khó tránh có bọn phản bội quên mạng, một khi chúng nắm được ngươi, sau này khó tránh sẽ sinh sự” Hòa Thân nói.

“Chuyện này đại nhân xin yên tâm, tiểu nhân sẽ có thủ đoạn đối phó với chúng…” Thôi Minh tràn đầy lòng tin nói.

Hòa Thân cười: “ Về thời gian khởi công, sau khi ta về sẽ thương lượng với phụ thân ngươi, bản vẽ công trình ta cũng sẽ giao sớm cho họ, đợi phụ thân và hai ca ca ngươi đến rồi, các ngươi hãy quyết định thời gian. Vật liệu mà công trình cần ta sẽ sớm sai người chở đến đây”

  

Mọi việc được quyết định như thế, tối đó trên tiểu đảo tổ chức một tiệc mừng công hoành tráng.

Sáng hôm sau Hòa Thân lên thuyền “Nhật Viễn Hiệu” quay về Nam Kinh

Tiếp theo, hắn nghĩ cách để xử lý tên Henry.

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây