Hòa Thân Tân Truyện

135: Thiên tử giá lâm


trước sau

Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây thật dày, cắt qua không trung ẩm ướt, mang đến cho thành Nam Kinh hổ chầu rồng cuộn một chút không khí vui mừng. Trên đường cái người đi đường đông như hội, một số tửu lâu khách điếm trang hoàng hoa mỹ sớm gần xa đã chật ních đủ loại người, các nha môn ở Nam Kinh cũng đều phái ra chuyên gia ở trước phủ của mình duy trì trật tự, quét tước đường xá.

“Nha môn tài chính ngự trước hoàng đế Đại Thanh “ của Hòa Thân cũng phái người ở mọi nơi trên đường dán băng zôn màu đỏ, làm chuyện loại này còn vừa có trợ cấp lại có tiền phụ cấp, cho nên ai cũng bận rộn khí thế ngất trời, làm rất cao hứng phấn chấn! Lưỡng Giang Tổng đốc phủ lần này là đơn vị tham gia lớn nhất của “ đại hội đốc phủ thiên hạ “, Doãn Kế Thiện cũng dựa theo yêu cầu của Hòa Thân, treo một băng zôn rất lớn màu đỏ ở trên đường lớn trước phủ chỗ náo nhiệt nhất của Nam Kinh: Chúc đại hội đốc phủ thiên hạ thành công viên mãn!

Ai cũng không chú ý, ngay ở giữa đường cái, đối diện Lưỡng Giang Tổng đốc phủ, bên dưới băng zôn lớn kia, có một người đang yên lặng ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào tất cả trước mắt. Người này dáng người cao gầy, bên ngoài mặc một bộ phong hiệp thêu hoa, choàng một cái áo choàng màu xám, thắt đai lưng giáng hồng, dưới đôi mày hình trăng lưỡi liềm là đôi mắt đen sì hầu như không nhìn thấy tròng trắng mắt, bộ râu hình chữ bát hơi thưa thớt một chút, rất chỉnh tề địa nằm ở hai bên, nhìn thoáng qua thấy nét mặt toả sáng; nếu không phải những nếp nhăn rất nhỏ hằn nơi khóe mắt quả là không nhận ra hắn đã lớn tuổi, nhìn từ bề ngoài người như thế này cũng chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi.

Ở phía sau hắn đi theo hai người trẻ tuổi xinh đẹp dáng người yểu điệu lại thanh tú, vừa thấy liền biết đây là tư thế của chủ tớ ba người. Ba người bọn họ từ buổi sáng đã bắt đầu đi lòng vòng trong thành Nam Kinh, cho đến bây giờ vẫn còn chưa nghĩ đến nghỉ ngơi một chút.

“ "Chúc đại hội đốc phủ thiên hạ thành công viên mãn "! -- Tên Hòa Thân này làm thật là náo nhiệt!” Tên cao gầy đi ở phía trước nhìn băng zôn phía trên tự nhủ nói.

Tên thanh niên mặt trái xoan ở phía sau tiến lên nhỏ giọng nói: “Chủ tử, người đến bây giờ còn chưa ăn chút gì, hay là chúng ta đến nha môn Tổng đốc đi tìm Doãn Kế Thiện ăn một chút gì đi!”

“ Đi tìm Doãn Kế Thiện xin cơm ăn? Hừ... Hừ... Hừ!” Người nọ cười lạnh nói, “Ta xem chúng ta nên tìm một tiệm cơm ăn một chút gì đó cũng được!”

Tên thanh niên mặt tròn còn lại cũng tiến lên nói: “Nô tài xem này trên đường cái chỗ nào cũng đều có người khả nghi, vẫn là an toàn của chủ tử quan trọng hơn!”

Người nọ quay đầu lại cười nói với hai người hầu của hắn: “Các ngươi yên tâm đi, chỉ sợ chúng ta vừa đến Nam Kinh, Doãn Kế Thiện đã phái người đuổi theo chúng ta! -- Đi. Tìm một chỗ ăn cơm đi!”

“Hoàng...” Hai tên người hầu từ bên bờ sông liền phát hiện chủ nhân của bọn họ có chút dị thường. Bây giờ vừa thấy chủ nhân tùy hứng như thế, hơn nữa đang nói chuyện cũng đã đi xa một trượng rồi, vì thế hai người đều không hẹn mà cùng hô một tiếng “Hoàng”, liền từ phía sau bước nhanh theo sát đi lên.

Kỳ thật người nhìn qua chỉ có hơn ba mươi tuổi kia chính là đương kim thiên tử Càn Long hoàng đế, phía sau hai người hầu mi thanh mục tú kia một người tên là Anh Anh, một người tên là Yên Hồng, đều là hiệp nữ khi Càn Long năm đó vẫn còn là Bảo thân vương trong dân gian thu nạp được, lần này cải trang đi Nam Kinh, liền đem theo hai nàng đi theo bên người. Hai người bây giờ đều là cải trang thành nam nhân; người tùy giá còn lại vừa đến bến tàu đã bị Càn Long phái đến nha môn Lưỡng Giang Tổng đốc đi tìm Doãn Kế Thiện báo tin, bây giờ Càn Long dẫn theo hai ái phi lại là tiểu mỹ nữ thị vệ hộ giá bên người.

Càn Long lần này vừa đến Nam Kinh cảm giác đầu tiên chính là Nam Kinh này cơ hồ đã thành thiên hạ của Hòa Thân. Lần trước nam tuần cái bến tàu Yến tử ki chỉ là một địa phương lớn, nhưng hiện giờ mới không đến ba năm, Càn Long dường như đã không nhận ra! Những con thuyền to nhỏ lui tới, hàng hóa ra vào nhiều vô số, Càn Long đã gặp qua biết bao nhiêu phồn hoa cũng bị nhìn hoa cả mắt, giống như đặt mình vào trong một thế giới khác.

Vào trong thành. Cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa lại làm cho hắn không chớp mắt. Nói Bắc Kinh phồn hoa, nhưng nếu bây giờ lấy Bắc Kinh so sánh với Nam Kinh, chỉ sợ cũng không thể so bì kịp! Trên đường đi tới, Càn Long nghe được mọi người bàn tán sôi nổi nhất chính là cái đại hội đốc phủ thiên hạ sắp mở kia. Càn Long từ khi bắt đầu làm A ca liền mấy lần cải trang đi ra ngoài. Coi trọng nhất chính là dư luận của dân gian, lời kêu goị của dân chúng. Bây giờ vô luận là trong đám người nhốn nháo trên đường cái, hay là trong quán trà, tửu lâu, hiệu buôn và tạp hoá, mọi người khi nói đến Hòa Thân, trong lời nói cử chỉ đều toát lên sự ủng hộ và kính yêu không biết còn hơn Đại Thanh hoàng đế bao nhiêu lần! Mọi người đều hi vọng đại hội mà Hòa Thân mời dự họp này có thể truyền ra một chút tin tức tốt, khi Càn Long ở trong một tiệm tranh chữ nói một câu Hòa Thân ngộ quốc. Không riêng gì ông chủ tiệm gian trá vô cùng trợn mắt nhìn hắn, mà vài tên tiểu nhị chung quanh cũng bắt đầu liếc xéo hắn, nếu không có Yên Hồng và Anh Anh đúng lúc kéo hắn ra, thật là nguy hiểm vạn người thóa mạ!

Trong năm Ung Chính, triều đình còn có nghiêm chỉ, bất cứ quan viên triều đình đều không được trong nha môn của mình bàn bạc quốc sự, trao đổi việc quân cơ, càng đừng nói một quan viên Nam Kinh mở đại hội như vậy; mặt khác mệnh lệnh của triều đình rõ ràng cấm ngoại thương, bây giờ có thể ở đây đầu đường Nam Kinh với bất cứ một thành phố thông thương với nước ngoài làm ăn, mọi nơi đều là đủ các loại cơ cấu đại biểu ngoại thương. Có một số là tổ chức của nhân dân, nhưng đại bộ phận đều có quan phủ ở phía sau làm chỗ dựa. Thậm chí giữa ban ngày, có một số quan viên của quan phủ lại công khai ra ra vào vào thành phố thông thương của người nước ngoài.

Càn Long càng nhìn càng tức, càng xem trong lòng càng thiếu kiên nhẫn, khi hắn đi qua cầu đỏ lớn, đi đến tiểu lôi tháp là nơi phồn hoa nhất của Nam Kinh lúc này, mới thấy đây quả thực chính là vương quốc của Hòa Thân.

“Ba vị lão gia, mời ngồi bên trong! -- chúng tôi ở đây cái gì ngon đều có!” Một tên tiểu nhị đứng ở cửa tửu lâu thấy ba người bọn họ nhin đi nhìn lại trước cửa, liền cười hì hì đi lên mời khách.

Càn Long đi đến đây thật sự là đã đói khát, hơn nữa đang tức đầy một bụng, cho nên muốn tìm một chỗ ăn chút cơm uống mấy ngụm trà, vừa thấy tiểu nhị này nói chuyện khách khí, nét mặt hiền lành, ngẩng đầu vừa thấy tửu lâu này cũng là khí phái phi phàm, cho nên dẫn Anh Anh và Yên Hồng hai người liền đi vào.

Đến bên trong chọn một chỗ ngồi thật tốt gần cửa sổ, Càn Long vừa ăn vừa nghĩ, nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên từ ngoài cửa bước vào ba tên sai dịch quan phủ, bọn họ đi vào bên quầy của tửu lâu, lớn tiếng nói với chưởng quầy: “Hòa đại nhân có lệnh!”

Chưởng quầy mang kính viễn thị đang cúi đầu gảy bàn tính ở bên trong quầy vừa nghe năm chữ “Hòa đại nhân có lệnh” này vội vàng từ bên trong quầy chạy ra, vẻ mặt tươi cười hướng về ba tên sai dịch nói: “Ba vị quan gia mời ngồi... Mời ngồi! -- Tiểu lục, mau mang trà hầu hạ!”

“Chưởng quầy, không phiền hà! Hôm nay chúng tôi đến không phải vì uống rượu uống trà, là tới truyền đạt mệnh lệnh của Hòa đại nhân! Ngươi nghe cho rõ!” Một tên quan sai cầm đầu tiến lên nói.

“Tiểu nhân nghe rõ! Mời quan gia phân phó!” Tên chưởng quầy kia quy củ đứng ở một bên, bắt đầu chăm chú lắng nghe.

Chỉ nghe tên quan sai kia nói: “Ngày mai chính là ngày " đại hội đốc phủ thiên hạ " bắt đầu mở, Hòa đại nhân có lệnh: trong ngoài thành Nam Kinh, tất cả cửa hàng, thương gia đều phải cam đoan không được lừa gạt khách hàng, mượn cơ hội lên giá, nhất định phải mua bán công bằng; Hòa đại nhân đang ở trong tri phủ nha môn Nam Kinh thành lập "Văn phòng giám sát thụ lí khiếu nại của quần chúng", chuyên môn thụ lí khiếu nại và tố giác của mọi người, mọi người chỉ cần nhìn thấy, nghe thấy tất cả những việc bất lợi cho đại hội đều có thể tới đó phản ánh! Đương nhiên, ai có ý kiến và đề nghị gì tốt còn có thể trực tiếp tới đó nói ra, nếu mọi người ai có thể đưa ra mấy ý kiến có tính kiến thiết, nói không chừng Hòa đại nhân còn có thể tự mình tiếp kiến! --Mọi người nghe rõ chưa?”

“Chúng tôi nghe rõ rồi -- Chúng tôi nghe rõ rồi!” Bao gồm tửu lâu chưởng quầy, tiểu nhị và một số người ăn cơm uống rượu đều trăm miệng một lời cao giọng hô, như vậy quả thực so với nghe được thánh chỉ của Hoàng Thượng còn thành kính hơn.

Ba tên sai dịch kia vừa đi, trong tửu lâu lại là một trận ồn ào, mọi người nói gì đều có, Càn Long cẩn thận nghe, vẫn là giống với những lời cách điệu hắn nghe được trên đường, tuy rằng lời nói của mọi người không giống nhau, nhưng tất cả đều khen ngợi Hòa Thân một lòng vì dân chúng, lúc nào cũng nghĩ đến khó khăn của nhân dân vân vân.

Càn Long càng nghe càng không lọt tai, cố nuốt mấy miếngcơm rồi tính tiền, nhìn thấy tên tiểu nhị đi lên thu tiền vẻ mặt hưng phấn, liền đến gần nói: “Tiểu nhị, Hòa đại nhân của các ngươi này sao lại cái gì cũng quản, một số việc nhỏ lông gà vỏ tỏi còn phải cần đến Hòa đại nhân quan tâm?”

Không ngờ tên tiểu tiểu nhị vừa nghe lời này của Càn Long liền nhất thời phát hỏa, bát đĩa trên bàn cũng không thèm thu dọn, trừng mắt về phía Càn Long cả giận nói: “Ngươi nói gì vậy?”

Càn Long sửng sốt: “Sao vậy?”

Tên tiểu nhị kia cầm chiếc đũa trong tay gõ trên mặt bàn, từ trên xuống dưới đánh giá Càn Long vài lần, nghĩ Càn Long là khách thương đến Nam Kinh buôn bán, vì thế thần sắc ngạo nghễ nói: “Hòa đại nhân gọi là quan tâm khó khăn của dân chúng, toàn tâm toàn ý phục vụ người dân! -- Ngươi là một gian thương thì biết cái gì?”

“Ngươi... Ngươi...” Càn Long đứng lên, vài lần nói “Ngươi” nhưng không nói được ra.

“Ngươi cái gì... Ngươi cái gì? Ta xem ngươi đi mang bô cho Hòa đại nhân, Hòa đại nhân còn chê ngươi không dùng được!” Tên tiểu nhị nói xong liền bưng chén đĩa trên bàn bước đi.

Càn Long vừa nghe câu này trong lòng không can tâm, suy nghĩ rằng: “Trẫm lần này đến Nam Kinh chính là không động được đến Hòa Thân cũng phải xử lý ngươi!” Nghĩ đến đây giơ tay nắm lấy kiếm ở thắt lưng.

Anh Anh và Yên Hồng muốn qua ngăn Càn Long lại, nhưng lúc này ở phía sau Càn Long xuất hiện ba người, tiến đến trước mặt Càn Long nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, Doãn đại nhân cho nô tài đến thỉnh Hoàng Thượng! -- Nam Kinh xảy ra đại sự!”

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây