Hòa Thân Tân Truyện

4: Quyết theo đến cùng


trước sau

Đang lúc Hòa Thân khoái chí vì ý tưởng vĩ đại của mình, Lưu Toàn mồ hôi nhễ nhại chạy về, chưa kịp dừng lại thở dốc đã vội báo cáo tình hình thám thính được: “Thiếu gia, hai cô nương sau khi ra khỏi con hẻm đã đi về hướng Chánh Dương môn, sau đó vào một tiệm may…”

“Lưu Toàn, ai bảo ngươi nói những thứ vô bổ kia đâu, ngươi cho ta biết nhà nàng ở đâu là được rồi!” Hòa Thân nôn nóng ngắt lời.

“Ở phía đông miếu Quan Phu Tử.” Lưu Toàn hí hửng trả lời: “Tiểu nhân còn dò la được phụ thân của cô nương kia hiện giữ chức chủ sự hộ bộ, tên là Vương Thủ Thành, năm nay sáu mươi tuổi, trong nhà chỉ có một cô con gái, phu nhân nhà ấy năm ngoái mắc bệnh nặng, đầu xuân năm nay vừa mất…”

Hòa Thân mừng rỡ khi nắm được nhiều thông tin quý báu, trong lòng khen thầm khả năng điều tra của Lưu Toàn, nhưng cũng hơi đau buồn thay cho mẫu thân của Vũ Châu vừa mất, cười gượng gạo nói: “Lưu Toàn, ngươi không trách ta vừa rồi to tiếng với ngươi chứ? Ta cũng vì nôn nóng nên mới thế, ngươi đừng để bụng, lát nữa ta sẽ mời ngươi một bữa thịnh soạn…”

Lưu Toàn từ khi hiểu chuyện đến nay chỉ biết mình là nô tài của Hòa phủ, thề chết trung thành với chủ nhân, dù bị đánh mắng cũng là thân phận của kẻ làm nô tài, giờ đây nghe những lời cảm động thốt ra từ miệng Hòa Thân, chưa đợi chủ nhân nói hết câu đã quỳ ngay xuống đất dập đầu lia lịa, xúc động nói lớn: “Thiếu gia, cậu tuyệt đối đừng nói thế, được thiếu gia sai bảo là vinh hạnh cho nô tài đấy ạ.”

“Được rồi, được rồi, mau đứng dậy đi!” Hòa Thân lắc đầu ngao ngán, hắn biết trong đầu Lưu Toàn chỉ chứa đầy tư tưởng làm sao để hoàn thành tốt nhất trách nhiệm của một tên nô tài, muốn thay đổi suy nghĩ ấy âu cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Lúc này đã vào giữa trưa, bụng Hòa Thân đói cồn cào, hắn phát hiện phía trước không xa có một quán ăn nhỏ, bèn quyết định kiếm chút gì lót dạ trước rồi mới đến nhà Vương Thủ Thành, vừa không làm phiền gia đình người ta nghỉ trưa, mình lại có thể nghỉ chân một lát.

Lưu Toàn nghe Hòa Thân bảo muốn ăn cơm ở ngoài, tất nhiên lại lôi phu nhân ra khuyên hắn về nhà trước, buổi chiều mới thực hiện tiếp kế hoạch dở dang, nhưng Hòa Thân đâu đoái hoài đến lời khuyên chán phèo của tên nô tài, sải bước đi nhanh vào quán ăn, Lưu Toàn hết cách đành lật đật chạy theo.

Hai chủ tớ mỗi người ăn một tô mì hoành thánh, húp cạn nước mì thơm ngon, đứng dậy khởi hành đến nhà Vương Thủ Thành. Hòa Thân một phần muốn ban thưởng công lao dò la tin tức của Lưu Toàn, phần khác muốn dần dần thay đổi lối tư tưởng làm nô tài của hắn nên đã thuê luôn hai chiếc kiệu, từ quán mì đến nhà Vương Thủ Thành tương đối xa, đi bộ đến đấy cũng không sao nhưng hôm nay phải làm việc lớn, đi bộ sẽ lấm lem mồ hôi thành ra thất lễ, do đó đành phí chút ngân lượng ngồi kiệu vậy.

Lưu Toàn bị thiếu gia bắt ngồi kiệu, hốt hoảng van xin đủ lời, bảo mình không dám ngang hàng với thiếu gia, sau cùng Hòa Thân bực bội trừng mắt giận dữ, tên nô tài Lưu Toàn mới miễn cưỡng ngồi lên kiệu, phu khiêng kiệu đưa mắt nhìn nhau, ai cũng cảm thấy ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có một chủ nhân tốt với nô tài của mình như thế, nhưng họ không dám hỏi nhiều, nhanh chóng khiêng kiệu đến tận cửa nhà Vương Thủ Thành.

Hòa Thân và Lưu Toàn bước xuống, ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng gỗ treo trên cao, trên đó viết “Hộ bộ tiền lương ti chủ sự chính tọa Vương Vi Thủ Thành”. Hòa Thân biết chức quan chủ sự hộ bộ tiền lương ti thuộc hàng lục phẩm, nghĩa là lớn hơn huyện lệnh một cấp, nhưng ở kinh thành chỉ là chức quan nhỏ như hạt đậu nên cửa nhà cũng dễ vào.

Vương Thủ Thành được gia nhân thông báo, bước ra thấy ngay một công tử khôi ngô tuấn tú, hỏi thăm vài lời biết tên của thân phụ Hòa Thân mới rõ hắn có gia thế hiển hách, chính là hậu duệ của Cát Ha Sát Loan, khai quốc công thần đại Thanh, Hòa Thân tuy còn trẻ nhưng đã giữ chức Tam đẳng khinh xa đô úy tương đương quan tam phẩm, so ra cấp bậc còn cao hơn cả Vương Thủ Thành khiến ông không hiểu chàng thanh niên quý tộc này tại sao lại đến thăm nhà mình.

Vương Thủ Thành nhanh chóng lục lại kí ức mấy mươi năm qua, kính cẩn mời Hòa Thân vào phòng khách ngồi xuống, thân thiết nói: “Lệnh tôn Thường Bảo và lão phu có chút giao tình, ta còn nhớ vào năm 21 Càn Long, lệnh tôn dẫn quân tiêu diệt dư đảng Thiên Địa hội ở tỉnh Phúc Kiến, Sát đại nhân của hộ bộ giao cho ta nhiệm vụ ban phát quân hưởng, nhưng lúc ấy quốc khố trống rỗng làm gì còn ngân lượng, việc quân lại không thể chậm trễ, ta nghĩ hoài không ra cách, cuối cùng đành đến sở quân cơ cầu xin Ngạc Nhĩ Thái đại nhân, khó khăn lắm mới mượn được 30 vạn lượng bạc. Ta nghĩ dù thế nào chắc cũng trễ nải mất đại sự của lệnh tôn, nào ngờ lệnh tôn đại nhân rộng lượng không trách tội, còn nói tốt trước mặt hoàng thượng giúp ta. Ài! Nghĩ lại mà hổ thẹn…”

Hòa Thân mừng thầm: Hay quá! Không ngờ phụ thân của mình lại từng có chút ân huệ với Vương Thủ Thành, nếu đổi lại có xích mích thì hôm nay dù ta có tài năng xuất chúng đến đâu e cũng hỏng chuyện mất thôi.

Gia nhân trong phủ dâng trà lên xong, Hòa Thân mỉm cười nói: “Vương đại nhân, ông và phụ thân ta là đồng liêu trong triều, tính ra ta còn là vãn bối của ông, nên gọi ông là Vương thúc mới phải đạo.”

Vương Thủ Thành vội hốt hoảng chối từ: “Ấy… Không… Ta chỉ là một viên quan nhỏ, lệnh tôn đại nhân địa vị hiển hách, ta nào dám tự nhận là đồng liêu của lệnh tôn chứ?”

Hòa Thân nghĩ nếu mình gọi Vương Thủ Thành một tiếng “Vương thúc” tất nhiên đôi bên càng thêm thân thiết, nhưng xem ra ông ta không dám trèo cao rồi, đành thực hiện kế hoạch trước vậy, liền giả đò hỏi: “Vương đại nhân có mấy vị công tử? Có phải đều đang giữ chức quan trong triều đình không?”

Vương Thủ Thành thành thật đáp lời: “Không giấu gì Hòa công tử, lão phu chỉ có một cô con gái.”

“Ơ!” Hòa Thân tỏ vẻ ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Không phải chứ! Chẳng lẽ mình đã nhìn lầm, không thể nào!”

Vương Thủ Thành không biết Hòa Thân có ý gì, thấy hắn lẩm bẩm một mình lại không tiện hỏi dồn, đành kiên nhẫn ngồi uống trà chờ đợi.

“Lưu Toàn!” Hòa Thân hướng ra ngoài cửa gọi lớn, Lưu Toàn lập tức chạy nhanh vào khom lưng hành lễ.

“Lưu Toàn, vừa rồi chúng ta không nhìn lầm chứ hả? Tại sao Vương đại nhân bảo chỉ có một cô con gái chứ không có công tử trong nhà?” Hòa Thân bắt đầu phối hợp với Lưu Toàn diễn kịch.

“Thiếu gia, tuyệt đối không nhìn lầm đâu ạ! Hai vị công tử đó rõ ràng đã bước vào nhà Vương đại nhân mà, lúc ở miếu Thành Hoàng tiểu nhân cũng nghe hai kẻ xấu kia nói là Vương đại nhân, Vương chủ sự của hộ bộ…” Lưu Toàn nhập vai một cách hoàn hảo.

“Ngươi đừng mạnh miệng khẳng định như thế! Cũng có khả năng chúng ta đã nhìn lầm, vậy thì không nên làm phiền Vương đại nhân nữa, đi nơi khác dò hỏi xem sao. Vương đại nhân, xin phép cáo từ tại đây, đã làm phiền rồi…” Hòa Thân nhanh nhảu đứng dậy nói.

Vương Thủ Thành đột nhiên nhớ ra sáng nay con gái mình và a hoàn Tiểu Viên có đến miếu Thành Hoàng, bây giờ nghe Hòa Thân bảo “miếu Thành Hoàng, kẻ xấu” gì đó liền thót tim một cái, vội kéo lấy Hòa Thân, thật thà nói: “Nghe Hòa công tử nói thế, ta bỗng nhớ ra hôm nay tiểu nữ và a hoàn cận thân Tiểu Viên có đến miếu Thành Hoàng, hay là công tử đã gặp tiểu nữ?”

“Không phải, đó là hai vị công tử, không phải tiểu thư đâu!” Lưu Toàn khẳng định chắc như đinh đóng cột.

“Không dám giấu Hòa công tử, tiểu nữ từ nhỏ đã được ta cưng chiều nên không biết giữ phép tắc, thích cải nam trang đi lung tung bên ngoài, có lẽ công tử đã tưởng lầm nó là nam nhi chăng? Hòa công tử xin hãy nán lại đôi chút, ta vào hỏi tiểu nữ sẽ quay lại ngay!” Dứt lời, Vương Thủ Thành nhanh chân bước vào trong.

Một lúc sau, Vương Thủ Thành buồn bã quay về, chưa kịp ngồi xuống đã lo lắng hỏi: “Hòa công tử, đúng là tiểu nữ và a hoàn Tiểu Viên đã cải nam trang đến miếu Thành Hoàng thắp nhang lễ phật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi ta nghe công tử nhắc đến kẻ xấu, trong lòng vô cùng bất an.”

Hòa Thân biết Vương Thủ Thành đã tin tưởng mình, vui mừng khôn xiết, cười ha hả nói: “Thật ra cũng không có gì to tát, hôm nay ta cũng đến miếu Thành Hoàng, tên nô tài của ta tình cờ phát hiện phía trước có hai người hình như đang theo dõi ai đó nên tò mò đi theo xem thử, sau đó nghe chúng nhắc đến Vương chủ sự hộ bộ.”

“Vậy hai người đó định làm gì?” Vương Thủ Thành thấp thỏm không yên, nôn nóng hỏi dồn.

Hòa Thân uống một ngụm trà, bắt đầu bịa chuyện: “Lưu Toàn cũng không nghe rõ, chỉ nghe liếng thoáng chúng nói rằng ‘Hôm nay đông người, để hôm khác hẵng ra tay!’ Ta nghĩ Vương chủ sự hộ bộ là một vị quan thanh liêm, thế mà có kẻ xấu định làm bừa nên mới theo dõi chúng đề phòng chúng nửa đường ra tay với lệnh công tử, cứ thế đi theo đến phủ Vương đại nhân, vừa rồi ta xem xét kỹ xung quanh, không thấy hai tên đó xuất hiện nữa nên mới vào hỏi rõ ngọn ngành, tiện thể nhắc nhở Vương đại nhân, sau này Vương công tử… à không, Vương tiểu thư ra ngoài nên cẩn thận hơn.”

“Trong hai tên đó có phải có một tên dáng người cao, da mặt trắng trẻo?” Vương Thủ Thành hốt hoảng hỏi thêm.

Hòa Thân thót tim một cái, mình bịa chuyện lung tung mà gặp phải Vương Thủ Thành có kẻ thù thật sao? Nhưng việc này không bịa quá lố được, liền từ tốn nói: “Ta thấy hai tên đó lấp la lấm lét không phải người tốt, nếu dáng người cao thì đúng đấy, còn da mặt có trắng không thì ta nhìn không rõ. Lưu Toàn, ngươi có thấy một tên có da mặt trắng không hả?”

Lưu Toàn sẵn tính khôn ranh, nghe Hòa Thân hỏi thế liền hiểu ý, thành khẩn trả lời ngay: “Hồi bẩm thiếu gia, tiểu nhân có thấy một tên da mặt trắng trẻo, dáng người của tên này cũng không phải thấp…”

Vương Thủ Thành nghe đến đây đột nhiên khóc òa lên một cách thảm thiết.

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây