Hòa Thân Tân Truyện

53: Thiếp thân bảo tiêu


trước sau

Đả tự: Đau Đầu - Thủy Hỏa Thần - Kiếm Giới

Hòa Thân và Lưu Toàn ở trong phủ bàn bạc hơn nửa ngày, sau cùng bọn họ quyết định đích thân tới chiếc giếng cạn ở ngoại thành, theo địa đạo quay về chỗ cây hòe lớn sau nha môn tổng đốc, sau đó sẽ bí mật đón bọn Nhất Thanh ra, vì chuyện này vô cùng quan trọng, nên không thể để lộ chút sơ hở, nếu không ngay lập tức họa đổ xuống đầu.

Sau phủ tổng đốc mặc dù không có trọng binh canh giữ, nhưng nếu muốn từ đó men ra ngoài để cứu người là vô cùng nguy hiểm, không xảy ra chuyện thì thôi, nếu xảy ra là sẽ thành chuyện lớn, với nguyên tắc an toàn số một, Hòa Thân vẫn quyết định buổi tối sẽ lại đến giếng cạn ngoại thành, mặc dù có vất vả chút, nhưng còn an toàn hơn nhiều so với nơi miệng cọp chỗ này.

Đúng lúc Hòa Thân và Lưu Toàn định ra ngoài, thì đột nhiên vệ binh canh cửa đến bẩm báo: “Hòa đại nhân, Tuần phủ Giang Tô Diêm đại nhân đến bái kiến, hiện đang chờ ở phòng khách”

Hòa Thân đột nhiên sững người, hôm hắn dự tiệc ở “Vọng Giang Lầu” đã gặp qua vị Diêm Kinh Minh này, đôi mắt như hai quả hạnh nhân, lông mày cong cong màu đen, cả người toát lên vẻ thông minh tinh anh, vừa nhìn đã biết là một chủ nhi vô cùng khó đấu, hắn thầm nghĩ: “Ta chỉ là một tri phủ nhỏ bé vừa nhậm chức chưa được nửa ngày, tuần phủ Giang Tô còn cao hơn ta hai bậc rưỡi, sao lại có thể đến bái kiến ta chứ?”

Mặc dù Hòa Thân lúc này đang có việc định ra ngoài, nhưng trên đỉnh đầu đã có chức rồi, nói thế nào cũng không thể không gặp được, thế nên đành phải để Lưu Toàn ra ngoài trước chờ, một mình hắn đến phòng khách nha môn tri phủ gặp tuần phủ Giang Tô Diêm Kinh Minh.

“Diêm đại nhân có chuyện gì cứ cho gọi, Hòa Thân sẽ ngay lập tức đến, sao phải đích thân đến đây” Hòa Thân vừa bước vào cửa phòng khách bèn cười nói đầy khách khí với Diêm Kinh Minh.

“Hòa đại nhân khách khí rồi, chúng ta sau này đều làm việc dưới trướng Doãn đại nhân, còn phân biệt làm gì, nào đến đâỵ, Hòa đại nhân mau ngồi xuống” Diêm Kinh Minh vội đứng dậy ấn Hòa Thân ngồi xuống.

Hòa Thân nhìn mắt Diêm Kinh Minh là biết hôm nay ông ta đến nhất định là có chuyện, quả nhiên Diêm Kinh Minh nói mấy câu khách khí với hắn rồi ngay lập tức đi vào chuyện chính.

“Hòa đại nhân, chuyến này đến là có chuyện đại sự cần nghe ý kiến của đại nhân” Diêm Kinh Minh nói.

“Diêm đại nhân có chuyện gì xin cứ nói”

“Nói đến chuyện này vẫn là liên quan đến người Tây. Mấy hôm trước, nước Anh có một con thuyền buôn tên là “ Nhật Viễn Hiệu” bọn họ bắt đầu tiến hành thu mua một số lượng hàng hóa lớn ở Quảng Châu, nhưng lúc đó Quách Thế Huân đương là tổng đốc Lưỡng Quảng lại tra xét ngoại thương rất chặt, những người Tây này đã chuyển đến Nam Kinh, muốn tìm cơ hội ở Nam Kinh chúng ta, nhưng trước đây chúng ta còn quản lý việc này còn nghiêm hơn Quảng Châu, bọn người tây nay lại nghe nói Lý Thị Nghiêu nay là tổng đốc Lưỡng Quảng đã có chút nới tay với ngoại thương, nên bọn người tây lại muốn quay lại Quảng Châu, đại Thanh ta có thể khiến cho bọn Tây đến tự do, ta nghe nói bọn họ tối nay sẽ nhổ neo đến Quảng Châu, cho nên đã bắt hết chúng ở cầu tàu rồi, chuyện này vốn dĩ có thể trực tiếp xua đuổi bọn chúng xuất cảnh là xong việc, nhưng hiện nay Hòa đại nhân đã là tri phủ Nam Kinh, cho nên ta đến nói với Hòa đại nhân một tiếng, tránh sau này lại có người nói ta lạm quyền hành sự’ Diêm Kinh Minh nói thong thả.

Hòa Thân nghe thì ra là chuyện này, trong lòng thầm nghĩ: Lần này ta đến đây là vì vụ làm ăn này, nếu ngươi lại xua đuổi bọn họ xuất cảnh, thì ta làm ăn với ai được chứ? Trước đây là trước đây, nhưng hiện nay ta đã có sự ủng hộ của Doãn Kế Thiện, dứt khoát phải dùng thủ đoạn với bọn người Tây này.

Nghĩ đến đây Hòa Thân mỉm cười nói Diêm đại nhân đúng là đánh giá cao chức tri phủ Nam Kinh nhỏ bé của tôi quá, chuyện nhỏ như thế cũng đích thân đến, tuy nhiên liên quan đến chuyện người Tây tôi có một số kế hoạch, kì thực hoàn toàn không cần thiết phải đuổi họ xuất cảnh”

Diêm Kinh Minh nghe thấy Hòa Thân nói thế, đã biết là đằng sau nhất định có sự ủng hộ của Doãn Kế Thiện, nếu không thì căn cứ vào đâu mà lại cho tên tiểu tử mới 20 tuổi này làm tri phủ Nam Kinh, trong chuyện này còn chuyện gì chưa sáng tỏ, thì Diêm Kinh Minh nhất thời nói không được, tuy nhiên hắn nên chúc mừng bản thân đã đến nói với Hòa Thân chuyện này, nên cười ha ha nói: “Chuyện đó giao cho Hòa đại nhân xử lý vậy”

“Sao tôi dám can thiệp vào chính vụ của Diêm đại nhân chứ, tôi nghĩ chuyện này chúng ta cứ nên đích thân đến nha môn tổng đốc, xin ý kiến Doãn đại nhân” Hòa Thân đáp. Trong lòng hắn nghĩ: “Dựa vào mấy lời lẽ của tiểu tử ta thì vô dụng, hãy để Doãn Kế Thiện ra mặt, thì sau này ta dễ dàng triển khai công việc”

“Được, được” Diêm Kinh Minh nhìn thấy Hòa Thân đang muốn đẩy chuyện này sang cho Doãn Kế Thiện, thì càng khẳng định chủ trương hiện nay của Hòa Thân chính là ý của Doãn Kế Thiện nên cùng Hòa Thân đến nha môn tổng đốc gặp Doãn Kế Thiện.

Lúc này Doãn Kế Thiện vừa xử lý xong mấy chuyện đại sự, trở về thư phòng xem được hai trang sách thì nhận được bầm báo, nói Hòa Thân và Diêm Kinh Minh đến nên vội đứng dậy triệu kiến.

Doãn Kế Thiện sau khi nghe ý của bọn họ, suy nghĩ một lát mới cười: “Ta thấy chuyện này hãy do Hòa đại nhân ra mặt giải quyết, Diêm đại nhân chuyện này ngươi hãy làm trợ thủ cho Hòa đại nhân, hai ngươi cùng xử lý đi”

Ở Giang Nam, đây coi như là thánh chỉ. Diêm Kinh Minh và Hòa Thân không dám làm phiền lâu, vội đứng dậy cáo từ. Vừa ra khỏi cửa lớn phủ tổng đốc, Diêm Kinh Minh đã hiểu, sau này Hòa Thân chính là người phát ngôn của Doãn Kế Thiện, ai đắc tội với Hòa Thân chính là đắc tội tổng đốc Lưỡng Giang Doãn Kế Thiện, sau lưng Doãn Kế Thiện chính là đương kim hoàng thượng rồi, xem ra sau này làm gì với Hòa Thân này Diêm Kinh Minh ta cũng chỉ có 12 chữ: giơ cao hai tay tán thành, nhất định bôn tẩu hiệu lao, nếu không sau này cái chức Tuần phủ của ta e khó mà giữ.

“Hòa đại nhân, ngài xem chúng ta có cần phải đi bến tàu gặp mấy người tây kia không?” Diêm Kinh Minh hỏi.

‘Tôi thấy hãy cứ để cho bọn họ nhận chút tội, ngày mai một mình tôi sẽ đi gặp là được rồi, nếu đến lúc đó có chuyện gì cần Diêm đại nhân giúp, tôi sẽ đến phủ xin làm phiền ngài, Diêm đại nhân, ngài thấy thế nào?” Hòa Thân cười hỏi.

“Được được vậy tôi đi dặn dò người của tôi một tiếng, chuyện này ngày mai sẽ do Hòa đại nhân toàn quyền giải quyết, Hòa đại nhân vậy tôi xin cáo từ” Nói xong Diêm Kinh Minh chắp tay đi luôn.

Hòa Thân một minh đứng trên đường phố Nam Kinh, trong lòng vô cùng cảm khái, kinh nghiệm hai kiếp làm người nói cho hắn biết, nhất định phải làm gì đó với cái tên Long bán hổ cứ” phồn hoa này ra mới không uổng, xa xa, bên bến sông, đâu đâu cũng là ánh đèn nhập nháy, nếu từ bây giờ bắt đầu phát triển, thì sau mấy trăm năm nữa, ở đây sẽ biến thành thế giới như thế nào?

“Hòa công tử, ngươi chỉ nghĩ đến tiêu dao tự tại, không lẽ đã quên mấy người chúng tôi rồi sao” Một tiếng nói đột nhiên vang lên từ đằng sau.

“A” Hòa Thân bất ngờ, quay lưng lại nhìn thì thấy Nhất Thanh “Sao, các nàng ra được rồi sao?”

“Nếu chúng tôi ngồi chờ ngài đến cứu, thì đã chết trong đó rồi” Nhất Thanh lạnh lùng nói.

Hoà Thân vừa định nói thì đột nhiên nhìn thấy Lưu Toàn từ trong bóng tối bên cạnh chui ra, nói với Nhất Thanh: “Tôi đã nói với cô đừng đùa với lão gia nhà tôi, ngài ấy vì cứu các cô, mà suýt nữa mất mạng”

Hòa Thân đột nhiên bừng tỉnh thì ra là một mình Lưu Toàn đi cứu bọn họ ra, đột nhiên thấy vô cùng vui mừng, vỗ vai Lưu Toàn cười: “Tiểu tử khá lắm, không ngờ ngươi có bản lĩnh này”

Lưa Toàn khiến cho Hòa Thân nở mặt nở mày, cười nói: “Lão gia, ngài vừa đi tiểu nhân bèn đi đến sau nha môn tổng đốc, không có bóng dáng một ai, chỉ thấy trong cửa phủ có mấy hộ vệ đang ngủ gật bèn quyết tâm nhất nộ chi hạ cứu người”

“Tiểu tử ngươi nhất nộ chi hạ” Hòa Thân cười “quay về ta sẽ biết cách cảm ơn ngươi”

“Lão gia, tiểu nhân đã nói với Nhất Thanh cô nương tin ngài nhậm chức tri phủ Nam Kinh, mấy sư muội của cô ấy đã được tiểu nhân sắp xếp ở trong mấy căn phòng nhỏ trong tiểu hoa viên, Nhất Thanh cô nương sợ ngài một mình đi lại nguy hiểm, nên yêu cầu tiểu nhân cùng cô ấy lặng lẽ đi theo bảo vệ ngài” Lưu Toàn nói.

“Lặng lẽ bảo vệ ta?” Hòa Thân mở to mắt nhìn Nhất Thanh mặt lạnh như băng.

“Sao? Không chịu nhận thiếp thân bảo tiêu là ta sao?” vẻ mặt Nhất Thanh nũng nịu.

Hòa Thân thầm nghĩ: “Nếu thật sự có một mĩ nhân lạnh lùng thế này đi theo trong đêm, thì đúng là phúc phận to lớn của ta rồi. Tuy nhiên Nhất Thanh chưa từng có thiện cảm với mình, hôm qua chẳng qua chỉ vì tình thế cấp bách vì muốn cứu mấy sư muội của cô ta mới cúi đầu cao quý mà cầu cứu mình.

“Cô ấy thật sự tình nguyện làm bảo tiêu của ta hay sao?” Hòa Thân lại thêm lần nữa tự hỏi mình.

Huyết Tu La

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây