Hòa Thân Tân Truyện

72: Gắp lửa bỏ tay người (1)


trước sau

Giang Ninh Tích Tạo phủ ở Nam Kinh được lập vào năm thứ 2 Thuận Trị hoàng đế, chuyên giám sát tơ lụa tiến cống vào cung, chức Giang Ninh Tích Tạo cũng do đại thần nội vụ phủ được hoàng thượng tin cậy đảm trách, lại có tên gọi “Giang Ninh Tích Tạo Bộ Viên”, địa vị chỉ dưới Lưỡng Giang tổng đốc, rất được Đại Thanh hoàng đế tín nhiệm, vì chức vụ này thực chất có thể thu thập tình báo ở vùng Giang Nam báo về triều đình nên quyền thế không thể xem thường.

Giang Ninh Tích Tạo hiện tại nhiệm là Lạc Bảo, gã chính là em trai của vương quý phi Nã La thị, muốn lật đổ tên này không phải chuyện dễ, nhưng Hòa Thân cực giỏi thủ đoạn, Càn Long chẳng phải để ta làm tổng quản tiền lương trong thiên hạ sao? Chỉ cần liên quan đến ngân lượng và lương thực thì Hòa Thân có quyền can thiệp, có câu “giết giặc giết kẻ cầm đầu trước”, giờ ta sẽ trảm một tên quốc cửu để người trong thiên hạ nhìn vào, xem sau này còn ai dám chống đối tài chính đại thần Hòa Thân ta nữa không?

Hòa Thân đột nhiên nhớ đến Tào Tuyết Cần, Tào gia cũng là cận thần của hoàng đế, khi xưa quyền cao chức trọng, nhưng chỉ vì thời đó Ung Chính thiếu tiền tiêu, mấy trăm vạn lượng bạc thâm hụt đã đủ khiến một danh gia vọng tộc tan thành tro bụi, nếu đã thế ta sẽ điều tra thử việc thâm hụt ngân sách của Lạc Bảo ngươi lúc tại nhiệm trước.

Nghĩ đến đây, Hòa Thân lập tức gọi chủ nhiệm văn phòng trực thuộc vào phòng làm việc, bảo ông ta dẫn thuộc hạ kiểm tra tất cả sổ sách do Giang Ninh Tích Tạo phủ dâng lên, sau đó báo cáo chi tiết lại với hắn.

Tên chủ nhiệm văn phòng này tên Lâm Chi Vạn, vốn là một cao thủ kiểm tra sổ sách ở Lại bộ, lúc này đã sớm bị Hòa Thân sai Lưu Toàn mua chuộc, vừa nghe Hòa đại nhân hạ lệnh, ông lập tức triệu tập thuộc hạ bắt đầu lao vào kiểm kê tính toán, chỉ một lúc sau đã cầm sổ sách vào gặp Hòa Thân báo cáo: “Bẩm Hòa đại nhân, sổ sách qua lại giữa Giang Ninh Tích Tạo phủ và nội vụ phủ Bắc Kinh trong thời gian một năm sáu tháng đều được kiểm tra rõ ràng, trong phiên khố Lưỡng Giang, Lạc Bảo đại nhân vẫn còn thâm hụt 50 vạn lượng bạc.”

Hòa Thân vừa nghe báo có thâm hụt liền phấn chấn tinh thần, nhủ thầm: “Lạc Bảo ơi! Cả nhà Tào Tuyết Cần chỉ vì tiếp đón Khang Hy 4 lần nam tuần mà thiếu tiền quốc khố còn được xem có lý do chính đáng, nhưng tiểu tử ngươi mới đến Nam Kinh nhậm chức chưa được 2 năm, vừa không cần nghênh tiếp thánh giá lại không quyên góp cứu tế, thế mà dám lấy của phiên khố 50 vạn lượng bạc, ta không đem ngươi ra xử thì còn biết tìm ai xử đây! Gốc gác ngươi có cứng cũng không thể so với Tào Tuyết Cần chứ? Nên nhớ gia gia Khang Hy hoàng đế của Càn Long uống sữa tăng tổ mẫu của Tào Tuyết Cần lớn khôn, gia gia của Tào Tuyết Cần khi xưa còn là bạn học và ngự tiền thị vệ hầu hạ bên cạnh Khang Hy đấy.”

Hòa Thân vừa định sai người đi truyền Lạc Bảo về hỏi chuyện, chợt thấy binh sĩ gác cổng chạy vào dâng lên một tấm danh thiếp, Hòa Thân liếc mắt xem qua, thấy trên danh thiếp ghi “Phúc Khang An”, vội hỏi: “Phúc đại soái hiện đang ở đâu?”

“Phúc đại soái dẫn theo mười mấy thân binh đang đợi ngay ngoài cổng!” Tên binh sĩ khúm núm đáp lời.

“Mau mời!” Hòa Thân vội dẫn Lưu Toàn ra ngoài nghênh đón.

Lúc này Phúc Khang An nên thao luyện binh mã ở Vu Hồ, chuẩn bị xuất binh nam hạ bình loạn mới phải, tại sao vô duyên vô cớ chạy đến đây tìm Hòa Thân ta nhỉ? Hòa Thân vừa đi vừa suy ngẫm, chỉ thoáng chốc đã hiểu ra: Phúc Khang An đến tìm ta lấy bạc đây mà. Hòa Thân nghĩ thầm: “Càn Long ơi Càn Long, mi thật là xảo trá, chức tài chính đại thần của ta còn chưa ngồi nóng ghế thế mà đã có người đến đòi tiền rồi.”

Hòa Thân thấy Phúc Khang An chỉ ngoài hai mươi tuổi, nước da trắng trẻo hệt như một tên công tử ăn không ngồi rồi, đâu giống đại nguyên soái dẫn binh xông pha trận mạc chứ, nhưng hắn cũng nghe qua uy danh của Phúc Khang An, từng tiêu diệt gọn 3 vạn phản tặc ở Sơn Đông, dẹp yên Thiên Địa hội ở Dương Châu, tiếp đến tại Tứ Xuyên chỉ với 3000 binh mã ít ỏi đại bại 7 vạn đại quân của Bạch Liên giáo, những chiến công đó đủ chứng minh Phúc Khang An là một đại soái tài năng.

Với chút kiến thức lịch sử, Hòa Thân còn biết Phúc Khang An chính là con riêng của Càn Long với phu nhân Đường Nhi của Phó Hoàn, nay được Càn Long vô cùng tin cậy, Phó Hoàn vừa mất đã giao chức “Thiên hạ binh mã đại nguyên soái” cho Phúc Khang An, có thể nói hiện nay Đại Thanh triều ngoài Thập Ngũ a ca Ngung Diễm được Càn Long sủng ái nhất ra thì tên Phúc Khang An này được nhận ơn thánh thượng nhiều nhất rồi.

Hòa Thân tuy ấm ức trong lòng, nhưng hắn hiểu rõ lúc này tuyệt đối không thể đắc tội với tiểu bá vương Phúc An Khang, thế là vừa đặt chân ra khỏi cổng Chiêm Viên đã tươi cười hớn hở nói: “Phúc đại soái đích thân đến đây, thứ cho Hòa mỗ chậm trễ đón tiếp!”

Phúc Khang An nổi tiếng nóng nảy, khắp triều Đại Thanh đều biết, vốn dĩ hắn tưởng Hòa Thân chỉ là một tên quan nịnh bợ, chẳng qua Càn Long nhất thời cao hứng nên mới ban cho một chức quan hư danh. Hôm qua Càn Long hạ chỉ bảo Phúc Khang An đến Nam Kinh tìm Hòa Thân lấy bạc, hắn vốn chả ôm nhiều hy vọng, lần này đến đây chẳng qua chỉ muốn tìm người trút cơn bực tức, không ngờ khi gặp Hòa Thân lại không hề có cảm giác chán ghét. Phúc Khang An thấy Hòa Thân khách sáo như thế, ý định kiếm chuyện đã được gạt sang một bên.

Hai người đi vào phòng khách, Phúc Khang An ngồi xuống chưa kịp uống trà đã hỏi ngay: “Hòa đại nhân, lần này bổn soái vì quân hưởng nên đến đây. Chắc Hòa đại nhân cũng biết gần đây người Miến Điện rất ngông cuồng ở vùng Vân Nam, bá tánh sinh linh đồ thán, biên cương Đại Thanh nguy ngập, quân hưởng một ngày không đến thì đại quân không thể ra tiền tuyến được.”

Hòa Thân thấy quả nhiên Phúc Khang An đến đòi tiền, lại phát hiện tính khí nóng nảy của hắn, thế là một diệu kế mượn đao giết người nảy ra trong đầu.

“Phúc đại soái, đó là chuyện vô cùng cấp bách, đừng nói hạ quan hiện đang quản lý tiền lương, dù chỉ là một lê dân bá tánh bình thường, chỉ cần triều đình có nạn, vậy đương nhiên phải dốc hết túi ra tương trợ rồi.” Hòa Thân nghiêm túc bày tỏ.

“Ồ!” Phúc Khang An ngạc nhiên thốt lên, không ngờ Hòa Thân lại hào sảng như thế, uống một ngụm trà xong nói: “Hòa đại nhân tuy trẻ tuổi mà rất biết phân nặng nhẹ, theo ta thấy còn hiểu đại nghĩa hơn cả đám vương tôn đại thần trong triều kìa. Nhắc đến bọn người ấy là ta muốn nổi điên, ta đến Lại bộ đòi tiền, 2 tên thượng thư, 4 tên thị lang, 5 tên lang trung, bảy tám tên đường quan của Lại bộ cùng lắc đầu như sóng vỗ, nay biên cương nguy cấp, quốc gia cần điều động binh mã bình định bờ cõi, thế mà đám đại thần này không xem quốc gia đại sự ra cái đinh gì cả.”

“Phúc đại soái quá khen rồi, Hòa mỗ thật cảm thấy hổ thẹn!” Hòa Thân cười tủm tỉm khiêm tốn vài câu.

Lúc này Hòa Thân đã toan tính xong kế hoạch, bèn gọi Lưu Toàn đến gần hạ lệnh: “Phúc đại soái và các thuộc hạ thân tín chắc đi đường vất vả rồi, ngươi hãy thu xếp để Phúc đại soái và các huynh đệ tắm rửa trước, lấy y phục mới cho các huynh đệ thay, sau đó mời đến ‘Vy Đình’ phía sau hầu hạ trà nước, ta phải chuẩn bị ngân lượng cho Phúc đại soái làm quân hưởng, khi nào xong sẽ bày tiệc thết đãi khách quý.”

“Tuân lệnh!” Lưu Toàn nhanh nhảu chạy đi, chỉ chốc lát đã quay về mời Phúc Khang An: “Phúc đại soái, tiểu nhân đã chuẩn bị đâu vào đấy ở sau vườn rồi ạ, mời đại soái và các vị huynh đệ qua đó nghỉ ngơi.”

Phúc Khang An không ngờ chuyến đi Nam Kinh lần này lại diễn ra thuận lợi đến thế, thấy Hòa Thân đã gọi thuộc hạ đến, xem bộ cần lập tức đối chiếu sổ sách cấp ngân lượng ngay, thế là đứng dậy chắp tay nói: “Làm phiền Hòa đại nhân rồi, ta sẽ đi uống tách trà nghỉ ngơi trước, chuyện quân hưởng xin làm phiền Hòa đại nhân vậy!” Dứt lời, đi theo Lưu Toàn rời khỏi đại sảnh.

Hòa Thân chỉ làm vài thao tác đơn giản rồi căn dặn hai tên thuộc hạ: “Cầm lệnh bài của ta đến phiên khố Giang Nam lấy bạc cho Phúc đại soái!” Xong việc, Hòa Thân cố tình ngồi chơi một lúc mới đến Vy Đình phía sau gặp Phúc Khang An.

“Mọi việc ổn thỏa chứ Hòa đại nhân?” Phúc Khang An vừa thấy Hòa Thân xuất hiện đã nôn nóng đứng dậy dò hỏi.

“Xong hết cả rồi! Phúc đại soái, vừa rồi hạ quan vẫn chưa kịp hỏi lần này đại soái xuất binh cần dùng bao nhiêu ngân lượng vậy?” Hòa Thân làm bộ sốt sắng tìm hiểu.

Phúc Khang An thấy Hòa Thân hỏi con số cụ thể, biết việc quân hưởng chắc không thành vấn đề rồi, liền thẳng thắn nói: “30 vạn đại quân của ta mỗi ngày cần tiêu hao 8 vạn lượng bạc, ta chuẩn bị dẫn 15 vạn quân đến Vân Nam trước, chiến sự ban đầu chủ yếu là đuổi hết quân Miến Điện xâm phạm lãnh thổ Đại Thanh ta ra khỏi bờ cõi, chắc chỉ cần dùng khoảng 100 vạn lượng là đủ. Đợi giết sạch quân Miến Điện xâm chiếm xong, bước tiếp theo sẽ tiến sâu vào lãnh thổ Miến Điện giao chiến, đến lúc đó quân phí chắc sẽ nhiều hơn, ta nghĩ đại khái cần 600 vạn lượng bạc.”

Thật ra Phúc Khang An không hề hy vọng Hòa Thân đưa đủ toàn bộ số ngân lượng cần dùng, chỉ là mong Hòa Thân ít nhiều cấp cho chút đỉnh, xem như không uổng chuyến đi này, trước mặt ba quân tướng sĩ cũng tỏ ra có sĩ diện.

Hòa Thân quan sát sắc mặt đủ đoán ra ý đồ của Phúc Khang An rồi, bèn mỉm cười nói: “Số ngân lượng cần dùng ban đầu hạ quan đã chuẩn bị xong cho Phúc đại soái rồi, tháng trước có kiểm kê phiên khố các tỉnh, hai tỉnh Tứ Xuyên, Hồ Bắc còn dư ít ngân lượng, hạ quan đã chuyển toàn bộ số bạc về Nam Kinh, hiện có sẵn 50 vạn lượng cất tạm trong kho, vừa rồi hạ quan đã sai người đi lãnh bạc, đợi họ đổi thành ngân phiếu rồi sẽ mang về; 50 vạn lượng còn lại chắc cũng không thành vấn đề, Lạc Bảo đại nhân của Giang Ninh Tích Tạo phủ gần đây có mượn tạm 50 vạn lượng bạc, hạ quan vừa kiểm tra sổ sách, chứng thực số tiền trên hiện đang nằm trong tay Lạc Bảo đại nhân, lát nữa chúng ta gọi Lạc Bảo đại nhân đến, tin chắc ông ấy sẽ hoàn trả số bạc ngay thôi. Còn 600 vạn lượng quân hưởng mà Phúc đại soái cần dùng trong chiến sự về sau, Hòa mỗ cần thêm thời gian điều động từ các nơi, đến lúc đó tất nhiên không làm hỏng đại sự của Phúc đại soái!”

Phúc Khang An nghe nói có thể nhận ngay 100 vạn lượng, vui mừng quá đỗi, vội nói: “Vậy bây giờ chúng ta truyền gọi Lạc Bảo ngay đi, đòi hắn trả 50 vạn lượng bạc đã mượn.”

“Phúc đại soái không cần nôn nóng, chúng ta dùng cơm trước đã! Hạ quan đã truyền lệnh xuống dưới bày tiệc chiêu đãi đại soái. Phúc đại soái hãy yên tâm! Nghe nói Lạc Bảo đại nhân rất hiểu lý lẽ, tuyệt đối không vì mấy mươi vạn lượng mà ảnh hưởng việc quân của Phúc đại soái đâu!” Hòa Thân hí hửng gọi to: “Lưu Toàn đâu, mau bày tiệc lên nào!”

Ăn no uống kỹ, Phúc Khang An gật gù hài lòng, lại lên tiếng nhắc: “Hòa đại nhân, bây giờ có phải chúng ta gọi tên Lạc Bảo gì đó đến được rồi chứ?”

“Đại soái nói đúng lắm! Không nên trễ nải việc quân. Lưu Toàn, mau phái người đến Giang Ninh Tích Tạo phủ truyền gọi Lạc Bảo đại nhân đến đây mau, ta và Phúc đại soái sẽ đợi ở chánh đường!”

Huyết Tu La

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây