Hòa Thân Tân Truyện

97: Chuẩn bị rời bến


trước sau

Thuyền trưởng “Nhật viễn hào “, người Ireland Đặc Lưu Tư và phó thuyền trưởng Bổn Trát Nhĩ qua thời gian một bữa cơm đã bị cái miệng ngon ngọt của Nhất Thanh làm cho dễ bảo. Theo bọn họ thấy, Henry Patel bây giờ đã hoàn toàn xong rồi, giờ phút này nắm giữ vận mệnh sinh tử của bọn họ chính là tên quan viên trẻ tuổi người Trung Quốc ngồi ở cái bàn bên cạnh kia. Người Ireland là quần thể trên thế giới có tiếng chú trọng đến ích lợi thực tế, cho nên sau khi Nhất Thanh đồng ý đủ loại ưu đãi với bọn họ, hai người liền trịnh trọng ưng thuận sau này nhất định sẽ dưới sự chỉ huy của Hòa đại nhân, hứa hẹn lái chiếc thuyền “Nhật viễn hào “ thật tốt; ba thuyền viên kia vừa thấy người cầm đầu của bọn họ đều phục tùng Hòa Thân, vì thế cũng vui vẻ đồng ý sau này nhất định sẽ hết mình vì Hòa đại nhân.

-- Có mấy người thủy thủ Ireland trợ giúp, Hòa Thân cảm thấy được hành động lần này cũng đã thành công một nửa.

Mấy ngày tiếp theo, Nhất Thanh và Lưu Toàn bắt đầu toàn lực chuẩn bị các loại vật tư cần thiết cho lần này rời bến, ăn uống đồ dùng, đều phải chuẩn bị đầy đủ; Những thứ trên “Nhật viễn hào “ có, đều phải kiểm tra lại một lần, xem xét có bị hỏng hóc, đăng ký số lượng, sau đó tiến hành bổ sung; không có, phải lập tức nghĩ cách, hoặc là đi mua hoặc là tự mình làm. Hai người kia vốn đã quen, bây giờ lại làm chuyện kích động như vậy, hơn nữa Lưu Toàn sát ngôn quan sắc, hai ngày sau liền cùng với Nhất Thanh thành một đôi hợp tác tuyệt hảo.

Đỗ Tử Kiệt và Tạ Phi Kiếm cũng đã theo Hòa Thân phân phó, từ trong mấy trăm thành viên của đội bảo vệ Nam Kinh tỉ mỉ chọn lựa ra hai trăm người xây dựng thành “Hải quân đoàn” chấp hành hành động đặc biệt lần này. -- hai trăm người này ngoài quyền cước giỏi và súng kíp dùng thuần thục ra, đều là người tinh thông kỹ năng bơi, trong đó có một số người đã từng ra biển đánh cá, cũng không xa lạ gì với biển rộng, cho nên hải quân đoàn này cũng có thể xưng được gọi là “Hải quân”, bởi vì Đỗ Tử Kiệt kinh nghiệm phong phú, cho nên do hắn làm đội trưởng.

Cảnh vệ đoàn của Lương Kiện và Thôi Minh bởi vì phụ trách an toàn của Hòa Thân, nên lần này cũng phải đi toàn bộ, cho nên những người này đã phải trải qua một số huấn luyện trước khi rời bến.

Sau khi tất cả các vật dụng đã chuẩn bị đầy đủ, còn có một việc làm cho Hòa Thân phát sầu, đó chính là đại pháo. Đây cũng là một đại sự, Nhất Thanh đã nói, ở phía sau đảo nhỏ kia có đại pháo. Hòa Thân phỏng chừng khẳng định cũng là trò mới của người nước ngoài, lực đả kích tầm xa khẳng định cũng là rất mạnh, nếu thật sự đánh nhau, lại là cự ly xa tác chiến, không có pháo thì tuyệt đối không được. Thật ra chiếc thuyền “Nhật viễn hào “ này của Henry Patel có trang bị pháo, vốn là vì đối phó hải tặc, nhưng không có pháo thủ, pháo này cũng chỉ là cái bài trí, đội ngũ thủ hạ của hắn tuy rằng quyền cước giỏi công phu tốt, súng kíp cũng chơi rất thuần thục, nhưng mồi lửa pháo thì thật là chẳng biết tí gì!

Đến buổi tối, khi mọi người phân công nhau đến hội báo tình hình tiến triển công việc cho hắn, Hòa Thân lưu mọi người lại, sau đó trước mặt mọi người nói ra chuyện cần một đội pháo thủ.

Nghe xong lời của Hòa Thân, vừa mới bắt đầu mọi người bàn bạc một hồi, đều cảm thấy được vấn đề Hòa Thân đưa ra này căn bản là không thể giải quyết. Bởi vì ai cũng chưa từng làm qua trò đó, hơn nữa pháo cũng không phải là dạng đao thương côn bổng, vừa thấy thì biết là tám chín phần mười, nhưng làm không tốt sẽ dẫn đến tai nạn chết người. Mọi người bàn bạc một hồi, sau khi trấn tĩnh lại bắt đầu hai mặt nhìn nhau.

Lúc này Lương Kiện đứng lên nói với Hòa Thân: “Hòa đại nhân, mấy người Ireland kia cả ngày đi theo người nước ngoài, bọn họ có thể sử dụng đại pháo của người nước ngoài hay không?”

Thật sự là một lời bừng tỉnh người trong mộng! Hòa Thân nghĩ: mấy người thủy thủ Ireland, ngoài lái thuyền”Nhật viễn hào “ ra, còn ở đội tàu công ty Đông Ấn Độ lái thuyền, kia đều đã có kinh nghiệm, mấy trò này của người nước ngoài này phỏng chừng bọn họ không biết dùng, nếu mấy người Ireland kia biết sử dụng pháo, thật chính là trời cũng giúp ta! Lần này không những được lợi dụng bọn họ dạy sĩ binh bắn pháo, ngày sau còn có thể lợi dụng bọn họ bồi dưỡng một đội pháo thủ cho mình!

Không đợi Hòa Thân nói chuyện, Nhất Thanh cũng đứng lên nói: “Ta đi hỏi bọn họ một chút!” Sau đó liền mang theo Lưu Toàn đi tìm mấy người Ireland.

Ước chừng qua thời gian một chén trà Lưu Toàn đã chạy về, vừa vào cửa liền nói với Hòa Thân: “Lão gia, hai thuyền trưởng kia không biết bắn...”

Hòa Thân vừa nghe liền kìm chế lại, nghĩ bụng: “Không biết bắn ngươi còn *** la to...”

“Nhưng... Nhưng có một tên thuyền viên biết!” Lưu Toàn thở hồng hộc nói.

Hòa Thân trong lòng thật sự là *** thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi: “Từ từ nói, rốt cuộc là chuyện gì?”

Lưu Toàn nói: “ Thuyền viên kia tên là Tế Phỉ Đại, hắn nói khi hắn ở công ty Đông Ấn Độ từng đi theo một thương thuyền Hà Lan đi qua Ai Cập, ở trên đường gặp hải tặc.Toàn bộ người trên thuyền đều chạy hết, sau lại hắn dám cùng mấy thuyền viên khác dùng pháo trang bị trên thuyền đánh đắm con thuyền của bọn hải tặc kia! Sau đó lại đi học chuyên môn bắn pháo, trước kia ở "Nhật viễn hào " cũng đánh qua vài lần, lần nào cũng đều đánh chuẩn!”

Hòa Thân nghe vậy thấy mừng rỡ, trong tâm nói những người này thật sự đều là những kẻ dở hơi, nói không chừng khi nào cũng có thể dùng được, xem ra sau này bắt được người nước ngoài cũng không thể tùy tiện chém đầu, trước phải hỏi xem bọn hắn có tinh thông cái gì, dễ sau này cũng cho ta sử dụng! Vì thế hỏi Lưu Toàn: “Vậy hắn có đồng ý dạy binh lính của ta bắn pháo không?”

Lưu Toàn nói: “Tôi vừa nghe tên Tế Phỉ Đại tên kia biết bắn pháo, liền vội vàng báo tin cho lão gia, Nhất Thanh đang nói chuyện với hắn! -- Ta đi xem xem!” Nói xong liền nhanh như chớp lại đi ra cửa.

Thật ra hỏi hay không cũng đều như vậy, nếu cái tên Tế Phỉ Đại kia biết bắn pháo, nếu để cho hắn huấn luyện các pháo thủ hắn khẳng định sẽ nhận! Có người dạy, sẽ có học trò, vì thế Hòa Thân phân phó Đỗ Tử Kiệt: “Từ mấy trăm người còn lại kia lấy ra mấy chục người đến đảm đương pháo thủ! -- Lần này không phải là cho bọn họ đao thật súng thật giết địch, mà là muốn cho bọn họ học bắn pháo. Nhất định phải tìm những người đầu óc linh hoạt, tay chân nhanh nhẹn!”

Đỗ Tử Kiệt vâng dạ một tiếng rồi lĩnh mệnh mà đi, lúc này Lưu Toàn và Nhất Thanh dẫn cái tên thuyền viên Tế Phỉ Đại đến đây, Lưu Toàn nói: “Lão gia, Tế Phỉ Đại nói là dạy cho chúng ta bắn pháo không khó, nhưng việc dạy người bắn pháo này không giống như dạy người đọc sách viết chữ, phải đích thân thao tác mới được, nhưng bây giờ chúng ta đến chỗ nào luyện tập bắn pháo!”

Hòa Thân vỗ bả vai Lưu Toàn cười nói: “Luyện tập bắn pháo đương nhiên không thể ở trong thành, vậy đến trên biển đi...”

“Trên biển?” Lưu Toàn khó hiểu hỏi han.

“Tiểu tử ngươi thật sự là đầu gỗ! – Để cho... Tế Phỉ Đại truyền thụ kiến thức cơ bản và một số động tác cơ bản cho binh lính của chúng ta, chờ sau khi chúng ta chạy thuyền đến trên biển, trước không thôn sau không điếm, vậy không phải muốn bắn như thế nào thì bắn, dù sao chúng ta có là đạn pháo!” Hòa Thân cười nói.

Lưu Toàn vừa nghe liền hiểu được, lần trước pháo và đạn pháo thu được của người Anh quốc bán cho Bạch Liên giáo còn đang để yên ổn trong địa đạo, lần này thật đúng là dùng đúng công dụng. – Theo mưu kế của Hòa Thân, vào ban đêm Lưu Toàn liền dẫn người bí mật từ địa đạo chuyển một lượng lớn đạn pháo lên “Nhật viễn hào “ chuẩn bị rời bến!

Bố trí xong chuyện huấn luyện pháo thủ, Hòa Thân tới trước xưởng dệt nhà họ Tô bố trí một chút chuyện trong nhà xưởng, lại đem chuyện nha môn tài chính tạm thời ủy thác cho vài người làm việc tin cậy. Hắn vốn nghĩ để cho Lưu Toàn ở lại coi sóc, nhưng vừa nói với Lưu Toàn, hắn gấp đến độ quả thực còn khốn khổ hơn so với bị giết, Lưu Toàn nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể với Hòa Thân: “Lão gia, chuyện lớn như vậy sao người có thể không cho nô tài đi? Nô tài nhiều năm như vậy nhưng một tấc cũng không rời bên người lão gia! Huống chi lần này rời bến vạn phần hung hiểm, nô tài không ở bên người lão gia, nô tài sao có thể yên tâm được...”

Sau Hòa Thân thấy hắn nói đáng thương như vậy, lại nghĩ lưu hắn lại cũng chỉ là để ngừa vạn nhất, dựa vào tình hình bây giờ để xem, mình rời khỏi Nam Kinh vài ngày cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, vì thế liền quyết định cho Lưu Toàn đi theo.

Năm ngày sau vào một đêm khuya, “Nhật viễn hào “ liền từ bến tàu Phổ Khẩu lén lút xuất phát. Sau khi rời khỏi Nam Kinh, bọn họ đầu tiên là từ đông Trường Giang xuống, một đường thông suốt, hai ngày sau ra đến cửa khẩu Trường Giang, sau đó đến trạm kiểm tra của nha môn Tổng đốc Lưỡng Giang thiết lập tại đảo Sùng Minh. Ở địa phương hẻo lánh này, đại danh Hòa Thân vẫn như là sấm bên tai bọn họ, vừa thấy “Đại thần tài chính ngự trước hoàng đế Đại Thanh “ muốn dẫn thuyền rời bến, bọn họ nào dám ngăn trở, sau một trận a dua nịnh hót liền vui vẻ cho đi.

Mặt trời vừa mới hiện ra mặt biển, làm cho khoảng không biến thành một màu ửng đỏ, mặt biển vẫn một mảng mênh mông như cũ.

Hòa Thân từ trong khoang thuyền chậm rãi đi ra, phía sau là Lưu Toàn cẩn trọng và vẻ mặt vẻ hưng phấn của Liễu Doanh Doanh ; Lương Kiện và Thôi Minh đi theo bên cạnh hắn...

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây