Hoa Ven Đường Chưa Nở

47: Chương 47


trước sau

Chỉ còn 2 tháng nữa là đến kì thi THPT Quốc gia. Để giúp học sinh của mình giảm bớt căng thẳng, nhà trường tổ chức cho cả khối 12 nghỉ một buổi tổng vệ sinh toàn trường. @[email protected]

Yến tháo đầy nước vào xô, rồi sau đó kệ nệ xách ra tưới cho mấy cây hoa loa kèn được trồng trong chậu ở sân trường. Nhìn dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo của cô, Vũ thở hắt ra rồi đi tới giúp cô xách nước ra ngoài. Yến lẽo đẽo đi theo đằng sau, vừa đi vừa tủm tỉm cười, mối quan hệ của mọi người trong gia đình cô càng ngày càng tốt, anh Luân cũng không còn thái độ gay gắt như trước nữa.

Linh ngồi nhặt cỏ ở bồn hoa cạnh bể nước của trường. Khang vì bài kiểm tra liên tiếp được điểm 0 nên bị phạt dọn bể nước, giờ cậu đang chổng mông lên cọ sạch đám rêu xanh đáng ghét đang bám xung quanh bể. Vì cúi người quá lâu nên bị đau lưng, thỉnh thoảng cậu lại đứng thẳng người dậy uốn éo vài cái cho đỡ mỏi, thấy Linh ở gần đấy lại ngứa tay té nước trêu cô.

Đang nói chuyện với bạn thì một đám nam sinh lớp khác kéo tới chỗ Linh, tên cầm đầu ngồi xuống đối diện với cô. Ngẩng mặt lên nhìn xem ai, thì ra là một thằng con trai có đôi mắt xếch, nó đang cười nhạt với cô, Linh nhận ngay ra nó là con trai của người đàn ông mà mẹ cô theo vào nam buôn bán.

- Chà, ai đây ta, thì ra là đứa con hoang chúng mày ạ.

Mấy thằng con trai đằng sau phá lên cười, Linh coi như không nghe thấy gì cúi đầu tiếp tục nhặt cỏ trong bồn, thằng con trai có đôi mắt xếch vẫn không ngừng lải nhải bên tai cô.

- Mày điếc à đồ con hoang, mẹ con mày đều giống nhau cả, mẹ mày làm đĩ theo trai, phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

Mấy thằng con trai lại tiếp tục cười ré lên, bạn bè cùng lớp Linh bắt đầu tỏ ra khó chịu với mấy thằng đó, có người không nhịn được đành phải lên tiếng.

- Nói năng cái kiểu gì thế?

- Bố mẹ cậu không dậy cậu phải biết tôn trọng người khác à?

Vừa nghe tới đấy, thằng con trai liền nổi khùng lên quát lớn :

- Mẹ nó cuỗm mất bố tao rồi, tao còn bố để mà nghe dậy nữa ư?

Người bạn của Linh bị nạt cho một trận liền sợ hãi im bặt, thấy Linh vẫn im im, nó càng làm tới.

- Sao? Chuyện đúng như ban ngày rồi không cãi được đúng không?

Khang vừa chạy đi mượn cây chổi trong phòng bảo vệ về, thấy một đám con trai đang vây kín chỗ Linh, một thằng con trai cứ liên mồm nói cô là con hoang. Thông qua Vũ, cậu cũng biết kha khá về hoàn cảnh của Linh, nghe tên mắt xếch xỉ nhục cô như vậy, cậu tức giận ném cây chổi xuống đất rồi rẽ đám đông lao vào, giơ chân đạp một cú thẳng vào bụng tên đó làm nó ngã lăn quay ra đất.

- Mày bảo ai con hoang hả thằng chó?

Nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, thằng mắt xếch lồm cồm bò dậy, nó ôm bụng lớn tiếng:

- Mày là thằng chó nào mà xem vào chuyện của tao?

Khang không vội trả lời ngay, cậu giơ bảng tên lên chỉ vào tên lớp của mình.

- Chuyện của cậu ta cũng chính là chuyện của tao.

- Hóa ra cùng là con hoang như nhau, xem tao có vặn răng mày cắm xuống đất không, chúng mày còn đứng đực mặt ra đấy à?

Thằng mắt xếch quay lại nhìn, nhưng cả đám không có ai dám nhào tới, khi nãy vừa nhìn thấy Khang, tên nào tên nấy đều bủn rủn chân tay hết rồi.

- Thằng này không động vào được đâu.

Cả đám vội vàng lắc đầu lùi lại, tên mắt xếch nổi điên lên chửi một tiếng rồi nhào về phía Khang.

- Đ** m* lũ ăn hại!

Thằng con trai có đôi mắt xếch bị Khang đánh cho bầm dập, nó vừa nằm ôm bụng vừa chửi um lên cố tình làm bẽ mặt Linh.

- Bố mày cũng không khác gì, chỉ là một thằng vô dụng, có vợ cũng không giữ được để nó theo trai. Còn mày cũng đéo khác gì, có giỏi thì đứng dậy đánh tao đi, phải để một thằng con trai ra mặt cho à?

Linh nhịn đã đủ lâu, cô không nói không rằng đứng dậy lao tới tóm cổ áo tên mắt xếch rồi đấm tới tấp vào mặt. Thằng con trai vùng vẫy chống trả cô nhưng vì vừa bị Khang đánh nên đuối sức để mặc cho Linh ra sức đánh mình.

- Mày muốn nói tao thế nào cũng được nhưng tao không cho phép mày động vào bố tao đâu thằng chó ạ, mày tưởng tao im không nói mày nghĩ tao sợ mày à?

Linh cứ liên tục đấm rồi đá, máu từ miệng thằng con trai đó cứ trào ra, bạn bè xung quanh sợ hãi chạy đi tìm thầy quản sinh. Vũ vừa xách nước ra đến nơi, thấy Khang và Linh ra sức đánh người vội vàng quẳng xô nước đi rồi lao tới ngăn hai người lại.

- Điên à, muốn đánh nó chết phải không?

Vũ ôm chặt lấy Linh, Linh vẫn cố nhoài người ra đá vào mặt thằng con trai đang nằm ôm bụng dưới đất. Thầy quản sinh chạy tới, cùng lúc đó xe cấp cứu cũng vừa vặn vào tới cổng trường.

Ngân đang dậy học trên lớp thì ông Hưng gọi điện tới, cô tức tốc xuống văn phòng nhờ người dậy thay rồi phóng xe về thẳng nhà.

Linh đang quỳ trước bàn thờ tổ tiên, ông Hưng thì ôm đầu ngồi ở ghế, Việt thì ngáo ngáo ngơ ngơ chơi đập ảnh với mấy đứa trẻ con ngoài ngõ.

Ngân bỏ cặp sách xuống ghế, ông Hưng chán không muốn nói năng gì liền bỏ ra ngoài với Việt, Ngân nghiêm mặt nhìn Linh.

- Sao mày đánh nó? Không muốn tốt nghiệp nữa đúng không?

Linh im lặng không nói, Ngân bị Linh chọc cho tức điên đứng bật dậy đập bàn.

- Tao hỏi mày đấy, điếc à? Nhà mình thế này chưa đủ loạn à Linh?

Linh vẫn không trả lời lại, Ngân bị chọc cho phát điên xách xe máy phóng đến trường học. Giáo viên chủ nhiệm vừa nhìn Ngân vừa thở dài kể lại toàn bộ sự việc, tên con trai bị đánh vẫn còn nằm trong bệnh viện.

Tối hôm đó, Ngân chở bố tới bệnh viện gặp gia đình tên con trai bị Linh đánh. Ông Hưng cứ cúi gằm mặt xin lỗi bà mẹ và cậu con trai mặt mũi sứt sẹo đang nằm trên giường. Rồi sau đấy hai bố con phải im lặng nghe lời xỉ vả từ bà ta, lúc về, cô vẫn không quên nhét vào tay bà mẹ một phong bì không hề mỏng, nói là tiền mua sữa cho cậu ta uống trong thời gian dưỡng thương, còn tiền bồi thường cô sẽ gửi sau.

Chuyện Linh đánh bạn không ai muốn nhắc lại nữa, nhờ bố của Khang nên vụ này cũng được xử lý êm đẹp.

Trong bữa cơm tối, ông Hưng cẩn thận nhặt từng cái xương cá bé tí rồi gắp vào bát cơm của Việt. Linh nhìn bố, thấy ông dạo này già đi nhiều, tóc cũng thêm nhiều sợi bạc hơn.

Ao cá nhà Ngân lại sắp được thu hoạch, hai bố con bàn nhau tiền bán cá sẽ để dành chữa bệnh cho Việt.

Ông Hưng lại lên ao thái cây chuối cho cá ăn như mọi ngày, nhưng vừa bước chân chưa tới nơi thì phát hiện dày đặc xác những con cá to nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhìn thấy cảnh tượng này bỗng ông òa lên khóc. Tiền chữa bệnh cho con đều nhờ vào cái ao cá này cả, vậy mà lại có người nhẫn tâm thả thuốc độc vào ao để hại gia đình ông. Cả ba bố con ôm nhau khóc, Việt ngờ nghệch ngồi một chỗ nhìn xuống ao đầy xác cá chết trắng xóa.

Mấy đêm liền, mỗi lần tỉnh dậy để đi vệ sinh Linh đều nhìn thấy bóng lưng của bố ngoài phòng khách, ông cứ ngồi lặng lẽ như thế cả đêm, Linh vội vàng quay đi lau nước mắt.

Hai ngày sau tên mắt xếch đi học trở lại, vừa nhìn thấy Linh ở lán xe, cậu ta thủng thẳng bỏ hai tay vào túi quần đi đến gần Linh.

- Cá chết hết rồi ấy nhỉ, mấy con cá chết đó có bán được đồng nào không ?

- Hóa ra mày là thằng chó hại nhà tao à?

Linh túm lấy cổ áo tên con trai trước mặt gằn giọng, tên mắt xếch cười quái dị nhìn Linh.

- Phải đấy, tao hận nhà mày, tao trả thù đấy.

- Đ** mẹ thằng chó!

Linh không hề suy nghĩ nhảy vào đánh, tên con trai cũng chống trả lại quyết liệt, vì là con gái, sức không đủ, Linh lĩnh hai cú đấm vào mặt, máu chảy tràn ra ướt đẫm áo trắng.

Thầy Vinh vừa tức tối chạy tới vừa quát to.

- Dừng lại, tôi bảo hai em dừng lại cơ mà.

Lại nhận được cú điện thoại của giáo viên chủ nhiệm gọi tới, ông Hưng tức tốc phóng con xe Cup 82 cũ rích đến trường. Vừa vào đến văn phòng liền thấy Linh miệng be bét máu và tên con trai mắt xếch ngồi trong một góc. Phụ huynh của cả hai bên đều được nghe một trận tổng sỉ vả từ hiệu trưởng, cô hiệu trưởng còn dọa sẽ không cho cả hai thi tốt nghiệp nếu còn tiếp tục đánh nhau, ông Hưng vội vàng cúi đầu nhận lỗi thay con, hứa hẹn đây sẽ là lần cuối cùng.

- Thứ sao chổi ở đâu, mẹ con cùng một ruột với nhau.

Bước ra khỏi văn phòng, tên mắt xếch và mẹ cậu ta lại mở miệng nói những lời không hay, Linh nắm chặt nắm đấm, đôi mắt sắc lạnh liếc mắt nhìn:

- Mày chỉ cần nói thêm một câu nữa thôi, tao đảm bảo cho cả hàng tiền đạo của mày đi luôn đấy.

Thằng con trai nhếch nhép:

- Thế chắc mày không cần tốt nghiệp nữa rồi.

- Phải, giờ tao chẳng cần quái gì cái bằng cấp 3, tao có thể cho mày què quặt đi thi luôn đấy.

- Kìa, Linh!

Ông Hưng giữ chặt tay con gái, Linh xưng xỉa nhìn thằng con trai vênh váo trước mặt, giơ ngón tay trỏ lên cảnh cáo rồi bỏ đi. Khang đứng ngoài ban công thấp thỏm nãy giờ, vừa thấy Linh từ văn phòng đi ra liền lấy hơi gào vọng xuống.

- Linh!

Linh ngẩng mặt lên, thấy có một cậu con trai đầu đinh đang đứng ở ban công nhìn mình, Linh chỉ cười rồi khoác tay bố.

- Bố ơi, con xin lỗi, đây sẽ là lần cuối cùng con đánh nhau, chỉ còn một tháng nữa thôi, con hứa sẽ mang phiếu trúng tuyển đại học trường top về cho bố.

Ông Hưng cười rạng rỡ, giơ tay xoa đầu cô con gái nhỏ, Linh áp mặt vào lưng bố, mùi mồ hôi trên áo ông phảng phất, đã lâu lắm rồi mới được ngồi sau xe bố thế này.

Một tháng sau.

Ngân vui vẻ mang về một cái áo dài trắng tinh, vẫy vẫy tay gọi Linh vào phòng.

- Mặc vào thử xem.

- Chị kiếm đâu ra đấy?

- Tao may cho mày đấy, cuối tuần này chẳng phải trường mày làm lễ tốt nghiệp sao?

- Trời, tiền may áo dài đắt lắm đấy.

- Không đáng gì, ngày cuối cùng của thời học sinh, phải đẹp chứ nị.

Rồi cô lại lôi từ trong tủ quần áo ra một túi quà.

- Còn đây là quà của tao, chúc thi tốt.

Linh nhìn khuôn mặt gian gian của chị, Ngân cứ tủm tỉm cười, Linh mở túi quà ra thì thấy một đôi giầy cao gót trong đấy, cô chợt nhớ tới một câu Ngân từng nói cách đây không lâu " Mọi cô gái đều nên có một đôi giầy cao gót cho riêng mình. "

- Em cảm ơn chị.

- Lễ tốt nghiệp vui vẻ nha cô gái.

Lễ tốt nghiệp năm ấy, dù chàng trai có nghịch ngợm cỡ nào thì hôm nay cũng nghiêm túc một cái lạ thường, những cô gái ngày nào cũng đi học với khuôn mặt bóng dầu hôm nay cuối cùng cũng chịu trang điểm. Linh bước từ phòng thay đồ của trường ra, trên người là chiếc áo dài trắng tinh khôi mà chị gái may tặng, tự nhiên cô có cảm giác mình dịu dàng nữ tính hơn hẳn.

Khang cứ loay hoay đứng trước gương ở cầu thang thắt cà vạt mãi nhưng đều bị lệch trông rất xấu, cậu phát cáu lên tháo tung nó ra rồi định nhét lại vào trong túi quần thì một đôi giầy cao gót xuất hiện trước mắt cậu, Khang ngẩng mặt lên rồi lại ngẩn ngơ đứng nhìn người con gái trong tà áo dài truyền thống đang đứng trước mặt mình, Linh tủm tỉm cười chìa tay ra:

- Đưa tôi thắt cho.

Khang bối rối đỏ mặt, ấp úng nói "Được". Linh tỉ mỉ thắt chiếc cà vạt đen nhỏ nhắn cho Khang, cậu cúi đầu nhìn cô gái đối diện, miệng bất giác nở nụ cười.

Yến cầm theo điện thoại tiến về phía Vũ đang chụp ảnh cùng Linh, giọng Yến trong trẻo vang lên.

- Vũ, chụp cùng nhau một tấm làm kỉ niệm nhé.

Vũ bối rối nhìn Yến rồi lại quay sang nhìn Linh, Linh thấy vậy liền huých vai thằng bạn, Vũ ngượng nghịu đưa tay gãi gãi đầu.

- Được.

Toàn khối 12 xếp hàng trước hội trường chụp ảnh kỉ niệm. Đến mãi sau này, cho tới một ngày đầu tháng 8, Linh giở cuốn album chụp ảnh kỉ yếu năm ấy ra xem mới phát hiện một điều đặc biệt, thay vì nhìn vào ống kính, cậu con trai đầu đinh lại ngoảnh mặt sang trái nhìn trộm cô nữ sinh có mái tóc đuôi gà ở hàng dưới!

Lễ tốt nghiệp cuối cùng cũng kết thúc, kèm theo đó là những đôi mắt to tròn đỏ hoe của mấy cô nữ sinh. Linh cầm theo chiếc áo trắng đã được ghi đầy lời chúc, những chữ kí tự chế của bạn bè trong lớp vào lán xe. Vừa mới bước tới gốc cây phượng già đang nở hoa đỏ một góc sân trường, Khang từ trong lớp chạy đuổi theo cô, một tay cậu nắm chặt tay Linh, tay kia thì cứ ôm ngực mình thở hồng hộc, hít lấy hít để không khí, Linh không khỏi ngạc nhiên nhìn Khang:

- Sao thế?

- Hôm nay tốt nghiệp rồi, tôi có thể ôm cậu một cái được không?

Khang đứng thẳng người dậy, giơ tay gãi gãi đầu, bẽn lẽn nhìn Linh, khuôn mặt thì đỏ bừng như gấc chín, Linh bật cười thành tiếng:

- Được.

Những năm sau này, một bức ảnh chụp cảnh một cậu nam sinh nhẹ nhàng vòng tay ôm cô nữ sinh thấp hơn mình cả cái đầu, được đăng tải trên confession của trường, bức ảnh đó nhận được hàng ngàn lượt like, admin liền lấy bức ảnh đó thay làm ảnh bìa của page cho đến tận bây giờ vẫn không đổi.

- Hôm nay cậu đẹp lắm.

Linh ngoảnh mặt đi, miệng cong cong thành nụ cười.

- Cảm ơn.


trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây