Toàn bộ cuối tuần, Tịnh Kỳ chơi đến vui vẻ, thứ bảy ở nhà Hoài Bình, chủ nhật ở nhà ông nội cô.
Đến buổi tối về nhà, Hoài Cẩm Nam còn cố ý xuống bếp làm một bữa cơm, tay nghề nấu nướng không tồi, Tịnh Kỳ ăn thật sự vừa lòng, cảm giác được người chăm sóc thật tốt! Cuối tuần kết thúc, đảo mắt tới rồi thứ hai, Tịnh Kỳ phải đi làm.
Cô đi vào trong văn phòng chỉ có mỗi Linda ở đó, chị Vương và Tiểu Dương đi công tác khảo sát dự án hợp tác với Bác Dương. “Chị Tịnh” Linda nói. Tịnh Kỳ gật đầu đáp lại: “Cho chị một ly cà phê.” Cô đi vào phòng mình, hôm nay cô cần giải quyết toán bộ công việc tồn lại của cuối tuần trước.
Thực ra làm trưởng phòng kế hoạch không hề nhàn rỗi, lúc nào các cô cũng chìm trong số liệu, phương án. “Mang vào đi.” Linda thấy bên trong trả lời, liền mở cửa bước vào.
Sau đó nhân tiện ngồi xuống báo cáo công việc hôm nay. Hai người thảo luận ngất trời, rất nhiều lần Linda phải cảm thán Tịnh Kỳ đúng là thiên tài, chị ấy luôn có thể chỉ ra những sai sót trong hàng chục cái kế hoạch.
Đúng là không thể qua mắt được thủ khoa khoa quản trị kinh doanh đại học Thanh Hoa mà. Cứ như vậy, Tịnh Kỳ luôn bận rộn trong công việc.
Nếu không phải chuông điện thoại vang lên cô cũng không biết đã đến giờ nghỉ trưa.
Liếc mắt nhìn về phía điện thoại, là Lưu Mộng Tuyền gọi cho cô. Dạo này tình cảm phong phú nên cô cứ nghĩ người này quên luôn cô rồi.
Hôm trước còn nghe mẹ nói hai người này cùng nhau đi du lịch chung.
Không biết bao giờ cô và Hoài Cẩm Nam mới có cơ hội như vậy đây.
Tịnh Kỳ nghĩ. “Cứ tưởng đại tiểu thư đã quên nô tài rồi.” Tịnh Kỳ cười. “Ôi chao, làm sao tiểu nhân dám quên người.” Lưu Mộng Tuyền cười, đáp lại.
Xem ra tâm trạng cô rất tốt không hề bị những chuyện trên mạng ảnh hưởng.
Lúc này cô hoàn toàn không biết Tịnh Kỳ vẫn chưa biết những tin đồn đang tràn làn đó. “Manh Manh tối nay cùng tớ đi bar chơi.” Tịnh Kỳ nhếch mép, chắc chắn anh hai đã đi công tác thì con nhóc này mới dám rủ cô đi. “Được.” “Vậy tám giờ tối, chúng ta ăn tối xong rồi đi.” “Ok” Tịnh Kỳ cúp máy. Vừa cúp máy thì Linda mang đồ ăn vào.
hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Thực ra Linda là đàn em khóa dưới của Tịnh Kỳ, quen nhau là do một lần Linda bị người ta bắt nạt được Tịnh Kỳ giúp đỡ.
Từ đó cô ấy liền coi Tịnh Kỳ là nữ thần của mình, quyết tâm theo chân cô. Vốn đang định tăng ca nhưng lại có hẹn với Lưu Mộng Tuyền nên Tịnh Kỳ liền cùng mọi người tan tầm đúng giờ.
Cô vừa ra đến bên ngoài thì đã thấy xe của Mộng Tuyền đậu ở đó. “Đến sớm vậy?” Mở cửa, Tịnh Kỳ cười nói. “Mình vừa mới đến, mau thắt dây an toàn.
Về nhà tắm rửa còn xuất phát, hôm nay mình đã đặt được một bàn ở Long Thành.” Lưu Mộng Tuyền vui vẻ. Khi hai người đến được nhà hàng lúc này đã gần 8 giờ.
Vì Lưu Mộng Tuyền đã đặt trước nên hai người không cần phải đợi.
Long Thành là nhà hàng nổi tiếng với các món Đông Nam Á, để thay đổi khẩu vị họ liền chọn món Việt Nam. Đợi hơn 10 phút thì thức ăn được mang lên, hai người uống một bát canh cải bó xôi với thịt bằm.
Cải bó xôi mềm, ngọt, có hương vị rất đặc trưng kết hợp với thịt heo chắc thịt, ngọt thanh, tạo nên một nồi canh cải bó xôi vô cùng thơm ngon.
Thịt kho tàu với miếng thịt mềm rục có cả màu đỏ au của thịt nạc, trong trong của mỡ, nâu nâu của bì hầm nhừ, sóng sánh vàng ươm của nước màu chưng đường, kèm vị bùi của nước dừa xiêm, vị mặn của nước mắm, thi thoảng có thêm vị hắc của chút xì dầu, điểm xuyết thêm mấy hột vịt luộc mà nước thịt ngấm đều từ trong lòng đỏ đến lòng trắng.
Chỉ có một từ thôi tuyệt. Vừa ăn hai cô vừa bàn chuyện trên trời dưới đất, đúng lúc này ở bàn bên cạnh truyền đến âm thanh: “Nghe nói gì chưa, bạn gái Hoài tổng của công ty Bác Dương đã trở lại.
Lần trở lại này, hai người nhất định sẽ kết hôn.” “Thật vậy sao?” “Đúng vậy, thông tin đầy trên mạng.
Nghe nói được sự đồng ý của Hoài phu nhân nữa.” Nghe đến đây, Tịnh Kỳ nhíu mày càng sâu hơn.
Cô lấy điện thoại bắt đầu tra trên mạng “Bạn gái của Hoài Cẩm Nam đã trở lại, có phải vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hoài đã được định?” “Hoài Cẩm Nam cùng bạn gái đi du lịch tại Mỹ hay chuẩn bị lễ cưới?” Bên dưới là loạt hình ảnh hai người ở sân bay, Tịnh Kỳ tinh mắt còn thấy được bức ảnh Nghiên Dương cầm áo khoác cho Hoài Cẩm Nam nhưng đã được làm mờ.
Tự nói với lòng phải tin tưởng anh, cô liền cất điện thoại đi. Lưu Mộng Tuyền thấy cô trầm ngâm liền nói sang chuyện khác.
Bắt đầu than vãn về Tịnh Dương, Tịnh Kỳ nghe câu chuyện của hai người liền phì cười.
Anh hai của cô đúng là có sở trường chọc giận Lưu Mộng Tuyền mà. Ném chuyện không vui ra sau đầu, Tịnh Kỳ cùng Lưu Mộng Tuyền đến quán bar mà hai người thường đến. Vì Lưu Mộng Tuyền tự mình lái xe nên hai người chỉ gọi hai ly rượu Brandy.
Nhìn ly rượu đầy màu sắc trên tay, Tịnh Kỳ nhấp một ngụm, mùi thơm của nho xộc thẳng lên mũi làm cô nhịn không được lại nhấp thêm một ngụm. “Không tồi” Dứt lời liền ngửa đầu uống hết, sau đó đưa ly về phía pha chế: “Cho tôi một ly nữa.”
Trong quán bar ánh sáng mờ ảo mông lung, Tịnh Kỳ cởi áo khoác ngoài, lộ ra váy dài màu đen bó sát cơ thể, đôi vai trần trắng nõn, đôi môi đỏ mọng có dính chút rượu làm người đối diện nhìn vào muốn nhấm nháp.
Đôi mắt to nhìn thẳng làm người xao xuyến. Này cũng quá đẹp. Người pha chế ngượng ngùng mà nhanh chóng thu hồi tầm mắt, phát giác cách đó không xa đã có người đàn ông nhìn chằm chằm nơi này, anh ta nghĩ nghĩ, liền giảm nồng độ rượu trong ly Cocktail xuống. Tiểu cô nương đẹp như vậy, nếu uống say sẽ thu hút những con sói đói xung quanh. Uống một lúc lâu, Lưu Mộng Tuyền muốn đi vệ sinh, Tịnh Kỳ liền ngồi trên ghế một mình.
Vốn dĩ tửu lượng của cô không tốt nên đã hơi ngà ngà say. “Vậy cậu nhớ nhanh lên nha.” Ngoan ngoãn, đáng yêu làm Lưu Mộng Tuyền không kiểu chế được mà véo má cô. Tôi cũng muốn véo.
Anh pha chế nghĩ thầm trong lòng. Lưu Mộng Tuyền vừa đi, mấy người đàn ông vốn đã ngắm Tịnh Kỳ từ khi nãy liền tiến lại. “Tịnh tiểu thư, cô đây là uống rượu giải sầu sao?” Từ khi Lưu Mộng Tuyền và Tịnh Kỳ tiến vào, họ đã bắt đầu chú ý.
Gương mặt, dáng người này thật sự quá mức chói lóa làm người ta nghẹt thở.
Không những thế gia cảnh còn là hạng nhất, nếu có thể cùng hai người có chút mối liên hệ nào đó… có thể coi là một bước lên trời. Tịnh Kỳ hiện tại đã rơi vào trạng thái hơi say, người khác nói chuyện với cô, cô nghe được nhưng lại không thể nhận biết rõ ràng, mơ màng Tịnh Kỳ ngẩng đầu đánh giá một loạt từ đầu đến chân, “ồ” một tiếng “Sao lại xấu như vậy?” Trong giọng nói mang theo chút nức nở, không che dấu mang theo sự ghét bỏ..