Hoàng Đế Hắc Hóa

39:


trước sau

“Một cái ở Nam Qua Hồ Đồng phía Thành Tây, chính là có chút nhỏ, tổng cộng có ba viện, một phòng của chúng ta có nhiều người, sống trong đó chỉ sợ hơi chật chội, giá cũng đắt, tên môi giới nói, ít nhất cũng là một vạn bốn ngàn lượng bạc, chờ mua được còn phải chỉnh sửa lại một hồi, không phải là một vạn tám ngàn chỉ sợ cũng không thể sống.” Sử tam thái thái vẻ mặt đau khổ tính toán.
Sử tam gia cau mày, bất đắc dĩ hỏi: “Này cũng quá đắt. Nếu không, cũng đừng tìm ở thành tây, qua thành đông tìm thử xem.”
Sử tam thái thái lập tức phản đối, “Cái này sao được, thành đông bên kia tuy rằng phòng ở rẻ hơn chút, nhưng chàng cũng không nhìn xem xung quanh đều là những người nào sinh sống. Chúng ta nếu như dọn qua bên đó sống, còn không phải bị đại tẩu kinh thành dạng gì. Ta dù sao cũng nhẫn nhục chịu đựng được, nhưng chẳng lẽ bắt mấy hài tử phải chịu ủy khuất này ư?”
Nàng càng nói càng tức giận, trong giọng nói cũng mang theo căm giận và bất bình, “Cùng là lang quân con vợ cả, cũng không nhìn thấy năm đó đại phòng đối với hoàng hậu còn có yêu quý, nếu như muốn tính, Hoàng Hậu nương nương là do mẫu thân nuôi lớn, hiện tại chỉ có nhà bọn họ được hưởng lợi, ép chúng ta chỗ sống trong phủ cũng không có, còn có thiên lý hay không. Chàng thật là vô dụng, đại bá là cữu cữu Thái Tử, vậy chàng không phải sao, như thế nào sao không thấy chàng đi tìm hắn. Công lao gì thì chúng ta không nghĩ đến, nhưng tổng thể cũng không bị đuổi ra khỏi phủ.”
Sử tam gia là người thành thật, nghe vậy lại liên tục lắc đầu, “Hoàng Hậu nương nương đã mất bao nhiêu năm, Thái Tử điện hạ trong cung một người che chở cũng không có, đã không dễ dàng. Chúng ta không thể giúp cái gì đã không nói, như thế nào lại lấy việc nhỏ trong phủ để gây phiền toái cho hắn chứ.”

Sử tam thái thái tức giận hừ hừ, “Cho nên chúng ta xứng đáng bị đại ca ngươi khi dễ! Chẳng nhẽ hắn đã làm cái gì tốt cho Thái Tử điện hạ, lúc trước dựa vào mình là cữu cữu Thái Tử nhất định đem hai nguyên nhi ca vào cung là thư đồng cho Thái Tử kết quả thì sao, người lại làm cho điện hạ học theo thói hư. Không phải ta nhất định bố trí cho hai đứa nó, chàng nhìn xem, từ khi hai đứa bọn chúng trở về phủ giữ đạo hiếu, Thái Tử lập tức tựa như thay đổi, hiểu chuyện hơn trước rất nhiều. Trước kia hai ba ngày lại làm cho Thái phó tức giận đến mức nằm trên giường không dậy nổi, mà nay thì sao, có Thái phó nào không khen hắn, làm chuyện gì cũng ra hình ra dáng. Trước kia phái của Tạ gia còn dám trên triều mà nhảy nhót, mà nay chàng nhìn xem bọn họ có dám nói lung tung?”
Lời này của nàng quả thật có vài đạo lý, Sử tam gia liên tục gật đầu, “Hai anh em Nguyên ca nhi quả thật không ra gì, may mắn không ở bên người Thái Tử, bằng không, Thái Tử sẽ bị bọn họ dạy hư.” Cùng giống như những gì hắn nghĩ, trong ít người cũng có cái nhìn giống hắn, Hồng Gia đế không chừng trong lòng vẫn luôn oán trách Sử gia hắn, bằng không, đã lâu như vậy, vẫn luôn không phê chỉ tiếp nhận tước vị.
“Tòa nhà ở thành đông làm sao?” Sử tam gia rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi, thử dăm dò nói: “Nếu không, ta tự mình đi xem. Bây giờ ở thành tây không đủ sống, cũng có không ít quan lại đến thành đông để mua phòng, chúng ta chọn một địa phương thích hợp, so với thành tây đỡ chật chội hơn.”
Sử tam thái thái hừ nói: “Chàng muốn không chật chội cũng không phải không được Đới Mao Hồ Đồng có một tòa có năm viện, trong ngoài cũng phải tới mười mẫu, chàng muốn xây dựng trường đua ngựa cũng được, chỉ cần chàng có đủ bạc.”

Sử tam gia cười làm lành, “Cũng không phải không mua được, chỉ sợ chuyển tới viện đó, cả gia đình chúng ta phải đi uống gió Tây Bắc. Mắt thấy mấy hài tử đều lớn, tổng thể đến lúc tiền mua sính lễ cũng không có.”
“Chuyện mua nhà này ta cũng lười quản, chàng thích mua nơi nào thì mua nơi đó. Nhưng có một việc chàng phải nghe lời ta.” Sử tam thái thái nói đến nơi này, trên mặt lộ ra thần sắc quyết tuyệt, “Lúc chia nhà, chàng không thể uất ức hèn nhát như vậy. Đều là con vợ cả Sử gia, chàng cũng không phải là con vợ lẽ, tước vị không rơi trên đầu chàng, gia sản chẳng nhẽ lại để hắn chiếm toàn bộ, cái này quá không nói đạo lý rồi.”
Sử tam gia chỉ cười, không dám lên tiếng.
“Chàng có đáp ứng hay không?” Sử tam thái thái nghiêm mặt, trong mắt là một mảng hàn khí, “Sử Bẩm Hạo, đừng trách ta không nhắc nhở chàng. Nếu thời điểm phân gia, chàng lại không hé răng để đại phòng khi dễ chúng ta, cũng đừng trách ta lúc đó làm ra cái gì khó coi.”
“Này… Này…” Sử tam gia trong lòng biết đuối lý, chỉ là tính cách của hắn có chút nhu nhược, từ nhỏ đã không thích tranh đoạt với người khác, hơn nữa lại là con vợ kế, khó tránh không có được đại khí giống như Sử đại gia, cứ thế, liền có thói quen bị đại phòng đè đầu. Hơn nữa, trong lòng hắn vẫn có chút hy vọng gia hòa vạn sự hưng, nếu như lúc phân gia nháo quá lớn, trên mặt Thái Tử cũng không được đẹp.
Sử tam thái thái thấy bộ dáng gậy gộc đánh cũng không tỉnh của hắn, trong lòng liền rất tức giận, cố tình, cho dù mỗi lần nàng tức giận như thế nào, thậm chí là vô cớ gây rối, Sử tam gia đều bày ra bộ cười làm lành, Sử tam thái thái một chút biện pháp với hắn cũng không có, cuối cùng vỗ ngực không nói một lời nào mà rời đi.
Tam thái thái vừa đi, Sử tam gia cũng thật bất đắc dĩ, ngồi ngốc ở trong phòng một lát, cuối cùng quyết định đi thành đông xem nhà.
Sử tam gia ngồi xe ngựa mới ra đến ngõ nhỏ, xe bỗng nhiên ngừng, Sử tam gia chỉ cho rằng phía trước có người chắn đường, vẫn không để trong lòng, không ngờ ở bên ngoài rèm xe có người thấp giọng nói: “Xin hỏi có phải là tam gia, lang quân nhà ta cho mời.”
Thanh âm kia có chút khàn khàn, thấp lại không trầm, bên trong lộ ra chút lạnh lẽo, Sử tam gia lập tức đoán được thân phận của người tới, da gà trên người lập tức nổi dậy. Là nội thị trong cung, chẳng nhẽ là Hoàng đế bệ hạ phái người tới? Trong lòng Sử tam gia nhảy bang bang đến lợi hại, hắn tuy rằng không làm ra chuyện gì đuối lý, như một nhà Sử phủ, ai biết được có phải đại phòng bên kia đã gây ra chuyện gì không, mấy ngày trước hắn còn nghe ồn ào bên đại phòng muốn cho người tiến vào phủ Chiêm Sự đó.

Xe ngựa đi một đường tới Đắc Ý lâu, Sử tam gia nơm nớp lo sợ xuống xe, trộm liếc mắt nhìn nội thị dẫn đường, là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, không quen mặt. Thái độ của nội thị rất khách khí, lên lầu còn nhắc nhở Sử tam gia chú ý cầu thang, tâm trạng kinh hoàng của Sử tam gia thoáng chốc bình phục, có lẽ sự tình không nghiêm trọng như hắn nghĩ?
Lên tầng ba, nội thị dẫn hắn đến cửa, gõ cửa làm tư thế thỉnh.

Sử tam gia hít một hơi thật sâu, căng da đầu chậm rãi tiến vào.
Nhã gian thực sự yên tĩnh, trong phòng châm huân hương nhàn nhạt, không nói rõ được là mùi vị gì, thanh tâm nhã chế, hương thơm hơn Nhược Lan.
“Tam cữu tới rồi.” Từ Canh đứng dậy đón chào, thái độ nhiệt tình mà không thân mật, tư thế khống chế gãi đúng chỗ ngứa.
Sử tam gia nghe được xưng hô liền sửng sốt, cả người chợt tùng xuống dưới, hành lễ như cũ không chút cẩu thả, “Vi thần bái kiến Thái Tử điện hạ.”
“Đều là thân thích, không cần phải đại lễ như vậy.” Từ Canh tiến lên nâng Sử tam gia đứng dậy, cười nói: “Nhân dịp có chuyện quan trọng cùng tam cữu cữu thương lượng, cho nên mới tùy tiện thỉnh ngài tới đây.”

Sử tam gia trong lòng căng thẳng bồn chồn, “Không biết điện hạ có chuyện gì phân phó?”
Từ Canh thấy hắn nơm nớp lo sợ, không khỏi cười nói: “Tam cữu cữu không cần câu nệ, tuy nói hàng ngày chúng ta không thường xuyên gặp mặt, nhưng rốt cuộc cũng là thân thích, mẫu hậu năm đó ở Sử gia ít nhiều cũng là do lão thái thái chiếu cố. Phụ hoàng còn nói với ta, năm đó mẫu hậu ở trong phủ cùng tam cữu quan hệ tốt nhất.”
Sử tam gia thấy hắn tươi cười thân thiết, vẻ mặt thân thiết, bất an trong lòng cũng tan dần đi, trên mặt lộ ra chút chân tình cùng hoài niệm, “Hoàng Hậu nương nương xưa nay thông tri đạt lý, năm đó ở trong phủ, thật ra vi thần cũng thường được nàng chiếu cố.”
Hai người nhắc đến Hiếu Huệ Hoàng hậu không khỏi có chung đề tài, Sử tam gia dần buông lỏng chút, nói chuyện xưa cảm khái vô cùng, “…. Lúc Thái Tử mới sinh chỉ có lớn như vây, Hoàng Hậu luôn lo lắng thân thể ngài không tốt, tương lai không nuôi lớn được, mỗi ngày lo lắng phát sầu a. Không nghĩ đến bây giờ người trổ mã cao lớn như vậy, nương nương trên trời có linh, không biết vui mừng cỡ nào đâu.”
Từ Canh gật đầu cười, tự mình rót cho hắn một ly trà rồi sau đó đột nhiên nói: “Về Sử phủ, ta nghe có một ít tin đồn không hay, nên cố ý gọi tam cữu đến đây hỏi.”
Sử tam gia trong lòng sợ hãi cả kinh, cuống quít cúi đầu nói: “Điện hạ xin hỏi, vi thần nhất định sẽ không che dấu.”
“Nghe nói cậu ba bên ngoài tìm nhà, chuẩn bị dọn đi sao?”
“Này… cái này….” Sử tam gia chần chừ một lát, cuối cùng vẫn quyết định thành thật nói: “Từ sau khi gia phụ qua đời, đại huynh trong phủ liền nói muốn phân gia, cho nên vi thần mới ra ngoài tìm phòng ở. Nếu điện hạ cảm thấy không ổn, vi thần liền không chuyển nhà. Chuyện này nháo ra ngoài rốt cuộc không dễ nghe, chỉ sợ tổn hại đến thanh danh của Thái Tử.”
“Ta không sao cả.” Từ Canh lắc đầu nói, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta chỉ là có chút bất bình, dựa vào cái gì mà các ngươi phải dọn ra ngoài? Nếu đại cữu cữu có đức hạnh thì cũng thôi, tước vị cho hắn cũng không có vấn đề gì, nhưng cố tình hắn hành sự kiêu ngạo không coi ai ra gì, ngay cả luật pháp triều đình cũng không cho vào mắt, còn đang giữ đạo hiếu mà không biết điều gặp bao nhiêu tai họa, nếu cứ như vậy, tước vị này của Sử gia còn giữ được hay không ta cũng không nói được. Cùng một vị cẩu thả như vậy làm thân thích, còn không bằng bảo phụ hoàng bỏ tước vị này đi, đỡ ta hai ba ngày lại bị mất mặt.”
Sử tam gia nghe vậy chỉ thấy hắn đang bực Sử gia, tức khắc sợ không nhẹ, ngay cả nói chuyện cũng run rẩy, “Điện… Điện hạ, hơi… Vi thần về phủ, nhất định… Sẽ hết sức khuyên nhủ đại huynh…”
“Ngươi khuyên có tác dụng sao?” Từ Canh cười lạnh,, “Hắn ngay cả phủ Chiêm Sự của ta cũng dám khoa tay múa chân? Lão thái thái trong phủ vẫn còn đó, hắn liền dám phân gia, tam cữu nếu muốn giữ một phần thể diện cho Sử gia, cũng không đến mức đang ở hiếu kỳ mà cũng bị bức cho đi tìm nhà ở mọi nơi.”

Sử tam gia lập tức á khẩu không trả lời được.
Từ Canh thấy hắn vẫn là bộ dáng si ngốc ngơ ngác không thông suốt, đơn giản đi thẳng vào vấn đề nói: “Ý tứ của cô là, tước vị này để cho ngươi kế thừa, nhưng đại cữu cữu bên kia, phiền ngươi để ý nhiều một chút, đừng để cho hắn lại sinh sự, bằng không, nếu chọc giận đến cô, đến lúc đó không chỉ là mất đi tước vị đâu.”
Sử tam gia đều choáng váng, ngơ ngác nhìn Từ Canh đột nhiên cao cao tại thượng hàn khí sắc bén một lúc lâu sau không khôi phục, thẳng đến khi Từ Canh liếc nhìn hắn, Sử tam gia mới quỳ phịch một cái xuống đất, “Điện hạ… Cái này….”
“Được hay là không được?”
Tim của Sử tam gia thật sự sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, trong đầu một mảng hỗn độn, hắn nghe thấy âm thanh run bần bật của chính mình, “Vâng, điện hạ.”
Sử tam gia giống như mộng du mà trở về phủ, vào nhà liền ngồi phát ngốc ở trên giường. Sử tam thái thái thấy hắn không thích hợp, cho rằng hắn ở bên ngoài gặp chuyện gì đó, chạy nhanh đến dò hỏi, quan tâm hỏi: “Chàng làm sao vậy, như thế nào lại là bộ dáng thần bay phách lạc? Không phải nói là đến thành đông xem nhà sao, không thấy hay là có chuyện gì? Không thấy cũng không sao, chúng ta lại đi tìm chỗ khác. Ai nha, ta nói chàng rốt cuộc bị làm sao vậy, không thèm nói một tiếng hù chết người ta sao?”
Sử tam gia đột nhiên đứng lên, nhanh chóng chạy ra đóng cửa lại, sau đó nhanh chóng ngồi về chỗ cũ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có chuyện lớn!”
Sử tam thái thái bị hắn dọa không nhẹ, trên lưng đổ mồ hôi lạnh, “Chàng nói đi, ta nghe.”
“Thái Tử điện hạ nói tước vị sẽ cho ta.”
Sử tam thái thái lăn lóc từ trên giường xuống…..



trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây