Sau đêm dầm mưa ấy, Quốc Thịnh bị sốt cao mê man, trong cơn mê sảng, miệng anh luôn lầm bầm nói lời xin lỗi với Thanh Đan. Bà Thanh cùng con trai lớn đi đến công ty Thịnh Vượng, trên xe và nói với Quốc Hải. "Con biết cô thư ký ấy?" "Vâng, có lần con ghé qua công ty lấy giấy tờ đã gặp." Chiếc xe vút đi nhanh về hướng công ty.
Bà Thanh cùng Quốc Hải sang trọng bước xuống xe, lập tức mọi người trong công ty đều dạt ra cúi đầu chào họ. Bà Thanh nhẹ nhàng cười với mọi người, xong bà đi lên phòng Tổng Giám đốc. Hạ Lan vừa trông thấy người phụ nữ, bên cạnh là Quốc Hải, liền đứng dậy lễ phép chào.
Bà Thanh không nhìn Hạ Lan một cái, liền đi vào phòng. Hạ Lan mấy ngày nay bị Quốc Thịnh gây khó dễ, nhưng cô vẫn không muốn bỏ cuộc, cô luôn ôm lấy Quốc Thịnh dù bị anh xô ra. Bà Thanh đi đi lại lại trong phòng, một lát mới gọi người bên ngoài. "Khách đến cũng chẳng có ly trà, chẳng biết làm gì ngoài đó?" Hạ Lan nghe thấy, trong lòng cảm thấy không vui nhưng vẫn đem nước vô.
Bà Thanh lại chẳng đá động đến ly nước,ánh mắt soi mói dè bỉu nhìn Hạ Lan. Một lúc sau mới nói. " Cô là Hạ Lan sao?" "Vâng..." Bà Thanh đứng dậy, đi xung quanh Hạ Lan, miệng không ngừng tiếc rẻ. "Hôm nay tôi đến để nói chuyện giữa cô và con trai tôi.
Quốc Thịnh!" Hạ Lan vừa buốt óc, từng sợi tóc, sợi lông trên cơ thể cô đồng loạt dựng đứng.
Hạ Lan liếc nhìn người đàn ông bên cạnh bà Thanh, cô thấy ánh mắt anh rất bình thản, cứ như đây không phải là chuyện của anh vậy. Bà Thanh dừng lại, quay người nhìn đối diện với Hạ Lan.
Trong thoáng chốc, Hạ Lan nhận ra sự sắc lạnh trong ánh mắt của người đang nhìn mình.
Ánh mắt tuy rất bình thản, bản thân người ấy đã trải qua những thăng trầm, nhưng cũng có nét lạnh lùng đối với người làm những trò xấu xa. Hạ Lan không biết người phụ nữ ấy sẽ nói gì, sẽ làm gì, chỉ biết đứng im chịu đựng.
Bà Thanh nói thẳng với Hạ Lan. "Tôi không cần biết cô yêu Quốc Thịnh vì lý do gì.
Nhưng cô nên dừng lại.
Quốc Thịnh đã có gia đình, nhà chúng tôi cũng chỉ có một người con dâu là Thanh Đan.
Cô nghĩ cô đủ tư cách để thay thế vị trí của nó sao?" Hạ Lan nghe xong lập tức ra giọng cầu xin. "Bác hiểu lầm cháu rồi ạ.
Cháu thừa nhận yêu anh ấy là sai, nhưng tình yêu thì không có lỗi, chỉ là cháu chậm chân không gặp người mình yêu sớm hơn..."
"Vậy theo cô là việc cô quay video gửi cho Thanh Đan là không sai? Tình yêu của cô không sai hả, phải rồi! Nhưng người mà cô trao đi tình yêu là sai rồi.
Bao nhiêu đàn ông cô không thể yêu mà lại biến bản thân thành kẻ thứ ba hèn hạ như vậy!" Hạ Lan cắn môi bật máu, cô uất ức trước những lời nói của bà Thanh.
Cô yêu anh, cô muốn cho anh biết thì có gì là sai, chỉ ngang trái rằng cô là người đến sau, không thể khiến anh đáp lại tình cảm. "Xin bác đừng dùng những lời lẽ như vậy.
Cháu không cần được công nhận, cháu biết cháu không thể bằng chị ấy.
Cháu chỉ cần đứng phía sau nhìn anh ấy thôi!" Bà Thanh bật cười, tiếng cười khinh bỉ cùng với sự ngạc nhiên. "Cô nói sao? Cái bài văn mẫu này tôi nghe nhiều rồi.
Có ai mà dã tâm cướp chồng người ta mà lại không muốn có danh phận? Cô đừng cố diễn trước mặt tôi!" "Bác..." "Tôi đã sống hơn nửa đời người.
Loại con gái như cô tôi chẳng lạ gì.
Cô không tự biết thân phận mình thì đừng trách tôi!" Hạ Lan đứng ôm giận không biết nói gì thêm.
Mọi phản biện của cô đều bị bà gạt bỏ, đưa mắt nhìn người đàn ông kia, muốn lên tiếng cầu xin được một câu công bằng.
Nhưng cô chưa kịp nói gì thì cánh cửa phòng mở ra, bà Thanh cứng rắn nhìn con trai.
Hạ Lan trông thấy Quốc Thịnh đi vào thì liền lao đến mếu máo. "Mẹ anh...bác mắng em rất tệ...chỉ vì em yêu anh..." Bà Thanh cũng không nhường, liền bảo Quốc Hải. "Nãy giờ con quay được gì, đưa cho cô ta xem?" Hạ Lan nhìn thấy hình ảnh mình cãi tay đôi với bà Thanh, liền hãi hùng mà lắc đầu chối bỏ. "Bác...bác gài bẫy cháu?" Quốc Thịnh không nhịn được những lời Hạ Lan trả lời với mẹ mình mà đưa tay tát cô một cái. Hạ Lan sững sờ, môi bị cắn đến bật máu, vị mặn tanh nồng trong khóe miệng..