Hồn Phi Yên Diệt Chi Minh Phong Thiên

11: Chương 11


trước sau

Bốn người này thay nhau trông coi, Tuyên Minh thu dọn gian phòng nhỏ của Noãn Yên và kho củi, tạm thời làm chỗ ngủ nghỉ cho bọn hắn. Y nằm trên giường cả đêm không chợp mắt, lúc sáng sớm, đầu lĩnh gõ cửa phòng y.

Tuyên Minh phủ thêm áo ngoài đi ra, vẻ mặt chưa tỉnh táo: “Chuyện gì?”

“Hầu gia mời tiên sinh tới biệt xá một chuyến.”

Trong lòng Tuyên Minh thầm nghĩ không tốt, trấn định nói: “Hôm nay phải chuẩn bị trận pháp, ngươi đi nói với Hầu gia ba ngày sau sẽ phải khởi trận, mấy ngày này không có thời gian đi qua.”

“Hầu gia nói, trong biệt xá đã chuẩn bị điểm tâm, thỉnh tiên sinh nhất định phải đi ăn, bất luận như thế nào cũng muốn tiên sinh qua.”

Tuyên Minh điềm tĩnh cười nói: “Trước lúc khởi trận Hầu gia phải thanh tẩy trai giới, mấy ngày này không được gặp người ngoài, bây giờ nếu ta đi, đến lúc đó không khởi được trận pháp, có phải là nên hỏi ngươi hay không?”

Đầu lĩnh cúi đầu nói: “Mời tiên sinh lên xe ngựa, không nên ép chúng ta động thủ.”

Tuyên Minh thấy thái độ của hắn không cho thỏa hiệp, biết Tĩnh Sơn hầu nhất định muốn y đi qua, lãnh tĩnh một lát mới nói: “Đợi ta đi thay quần áo.”

Y quay về phòng đóng cửa lại, nhanh chóng viết một mẩu giấy nhỏ cho Tô Nghi, nhét dưới gối đầu trên giường, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không an toàn, đành xé nát ném đi. Không bao lâu y chải tóc thay quần áo đi ra, phủ thêm áo choàng ngày đó Tĩnh Sơn hầu đưa cho mình: “Đi thôi.”

Lúc lên xe ngựa có một nam tử ăn vận nông dân vừa vặn đi ngang qua, Tuyên Minh ở đây ở đã hơn một năm, chưa bao giờ thấy qua người như vậy ở vùng này, lúc lắng nghe bước chân thấy có chút nhẹ, tựa hồ giống người luyện võ. Y đoán đây là người Tô Nghi lưu lại trông chừng y, tâm tư khẽ động, cố ý hướng về phía đầu lĩnh nói: “Ba ngày sau là ngày hoàng đạo, chính là thời điểm làm pháp khởi trận, Hầu gia nóng lòng cũng vô dụng.”

Đầu lĩnh nói: “Hầu gia không nóng lòng, chỉ là muốn mời tiên sinh đi ăn điểm tâm. Tiên sinh nói khi nào khởi trận thì mới khởi trận.”

Tuyên Minh lên xe ngựa, đầu lĩnh kéo mành trướng vải xuống, trong xe ngựa một mảnh âm u, không bao lâu từ từ rung lắc.

Bên ngoài cái gì cũng không nhìn thấy, Tuyên Minh cúi đầu nắm chặt tiền đồng trong tay, hướng lên không trung ném một cái.

Quẻ tượng không rõ.

Thời điểm xem quẻ cho mình, vĩnh viễn đều là quẻ tượng không rõ, nhân sinh phía trước giống như có tầng tầng sương mù che chắn, ngẫu nhiên mới tính ra chút đại khái, nhưng cũng không rõ đến cùng sẽ phát sinh chuyện gì.

Tĩnh Sơn hầu ở trong sân chờ, thời điểm Tuyên Minh bị người dẫn vào, Tĩnh Sơn hầu đang ngồi xổm trên mặt đất chơi đùa với nhi tử ba tuổi của mình, đứng bên cạnh là một vị Mỹ Cơ đang mỉm cười nhìn. Lúc này tiểu nam hài vẫn chưa nói sõi, chỉ cười vỗ vỗ ở trong ngực Tĩnh Sơn hầu, Tĩnh Sơn hầu thấy Tuyên Minh đi tới, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nhi tử đi về phía y, nói với nhi tử: “Vị này chính là Tuyên tiên sinh, biết hắn là ai không?”

Tuyên Minh miễn cưỡng cười, cung kính hành lễ: “Hầu gia.”

Thanh âm tiểu nam hài trẻ con ngây thơ: “Không biết.”

Tĩnh Sơn hầu cười ôn hòa nói: “Tuyên tiên sinh là ân nhân của phụ thân, biết thế nào là ân nhân không? Phụ thân gặp nạn, Tuyên tiên sinh tương lai sẽ cứu tính mạng ta, cũng chính là cứu mạng ngươi. Nên nói gì với ân nhân của ngươi và phụ thân?”

Tiểu nam hài cắn ngón tay, lộ ra răng sữa non nớt: “Tạ ơn Tuyên tiên sinh.”

Tuyên Minh giờ phút này cười cũng cười không ra, khẽ gật đầu, cúi đầu không nói một lời. Tĩnh Sơn hầu ôm nhi tử hôn mấy ngụm, hướng về phía Mỹ Cơ bên người phân phó nói, ý cười thu liễm một chút: “Dẫn hắn đi xuống, ta với Tuyên tiên sinh có việc cần thương nghị.”

Mỹ Cơ khẩn trương nâng mắt lên liếc nhìn Tuyên Minh, ôm nhi tử đi xuống, trong sân chỉ còn lại hai người bọn họ. Tĩnh Sơn hầu đứng thẳng người, một thân y phục trắng thuần, ánh lên ánh mặt trời cuối thu, khẽ mỉm cười nói với Tuyên Minh: “Khi còn trẻ khinh cuồng, cái gì cũng không biết sợ, bây giờ hài tử đã có, cõi lòng cũng không còn như xưa. Cho dù không vì mình lo lắng thì cũng phải vì hài tử mà lo lắng, Tuyên tiên sinh nói có đúng hay không?”

Tuyên Minh cười cười: “Tiểu công tử quả thật khiến cho người ta yêu mến.”

“Ta chết, nó cũng sẽ phải chết.” Tĩnh Sơn hầu cười bước về phía trước, yên lặng nói, “Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, sau khi có hài tử ta mới lĩnh ngộ một chút. Cho dù có khiến cho tất cả chết hết, ta cũng không thể để nó gặp chuyện không may, tiên sinh có hiểu hoàn cảnh của ta?”

Tuyên Minh thầm nghĩ, ngươi đây là đang lo lắng bản thân chết mà tâm không cam tình không nguyện, nhưng mà nhìn thấy nhi tử vừa biết đi của mình tự nhiên ngươi lại cảm thấy chết có ý nghĩa?

Tuyên Minh nở nụ cười nói: “Hiện giờ Tuyên Minh chỉ muốn giữ được tính mạng Noãn Yên và sư phụ, còn lại cũng không quản được chuyện khác, Hầu gia không cần lo lắng.”

Tĩnh Sơn hầu dừng lại cười cười: “Tuyên tiên sinh, ta không ngại nói thẳng với ngươi. Ta sống một ngày, ngươi liền sống một ngày, sư phụ ngươi và Noãn Yên cũng liền sống một ngày. Một ngày nào đó ta chết, ba người các ngươi cũng liền bồi theo ta.”

Nói xong gã lại nhìn Tuyên Minh, thanh âm hòa hoãn vài phần: “Nhưng nếu tiên sinh làm thành chuyện này cho ta, ta đảm bảo Noãn Yên và Giản quốc sư bình an cả đời, cũng sẽ không cầu bất cứ thứ gì nữa.”

Tuyên Minh lẳng lặng không nói.

Tĩnh Sơn hầu lại cười hỏi: “Đêm qua cùng một chỗ với Triêu Dương hầu có cao hứng?”

Tuyên Minh lãnh tĩnh nói: “Triêu Dương hầu chẳng qua tới tìm ta toán mệnh, Hầu gia cũng không cần quá sợ hãi, thần hồn nát thần tính.”

Tĩnh Sơn hầu nói: “Triêu Dương hầu chính là một con chó của Lưu Tú, Lưu Tú bảo hắn giết người nào, hắn liền giết người đó. Lần này hắn tới là vì chuyện gì, hắn nói gì với tiên sinh?”

“Thái ấp của Triêu Dương hầu ở đây, hắn chỉ là tới đây ở.”

Tĩnh Sơn hầu cười lạnh một tiếng: “Hắn ở kinh thành sự vụ bận rộn, có thời gian tới nơi này du ngoạn ư? Tiên sinh không muốn thừa nhận cũng không quan trọng, không bằng ta nói thẳng ra với tiên sinh vậy, ngươi có còn nhớ chuyện năm đó Phong Dương bắt Lưu Tú?”

“Đương nhiên còn nhớ.”

Tĩnh Sơn hầu nói: “Năm đó Phong Dương tính ra chỗ của Lưu Tú, chỉ tiếc không có cách nào dẫn hắn ra bắt được. Ta là người bên cạnh Lưu Tú, không cẩn thận bị Phong Dương bắt được nhược điểm, bất đắc dĩ mới đáp ứng Phong Dương, đem hành tung ngày đó của Lưu Tú nói cho hắn biết. Lưu Tú bị Phong Dương giam đã nhiều năm, nhận hết khổ sở, bây giờ đang phái người truy xét việc này. Nếu không phải tiên sinh giúp ta, e rằng ta chỉ còn đường chết.”

Tuyên Minh thầm nghĩ, Tô Nghi nói Lưu Tú hoài nghi năm đó Tĩnh Sơn hầu bán rẻ Lưu Diễn, không ngờ ngay cả chuyện Lưu Tú bị bắt gã cũng chen một chân, trách không được sợ thành như vậy, liền giết hai vị quan viên triều đình kia, rắp tâm mưu phản.

Tuyên Minh không nói lời nào, chỉ tiếp tục chờ.

Tĩnh Sơn hầu lại cười cười, nói: “Hai ngày này ta khoản đãi sư phụ tiên sinh một phen, tiên sinh đoán xem sư phụ ngươi nói cho ta biết chuyện gì?”

Tuyên Minh nghe hai chữ “Khoản đãi” liền biết không tốt, miễn cưỡng hỏi: “Chuyện gì?”

“Giản quốc sư nói, Phong Dương năm đó đã sớm bị hủy tiên căn linh mạch, không thể bói toán. Nếu đã không thể bói toán, lúc trước hắn làm sao tính ra được tung tích Lưu Tú, căn bản chính là tiên sinh ra tay, đúng không?” Tĩnh Sơn hầu siết mặt Tuyên Minh hướng lên, trên mặt hiện ra một tia tuyệt tình tàn nhẫn, “Nếu để Lưu Tú biết chuyện này năm đó của ngươi, ngươi cảm thấy Lưu Tú sẽ như thế nào với ngươi, Triêu Dương hầu sẽ như thế nào với ngươi?”

Tuyên Minh lạnh lùng nhìn gã.

Tĩnh Sơn hầu thả cằm y ra, lại khôi phục thần sắc tỉnh táo như thường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt: “Cho nên nói, ta với tiên sinh là người trên cùng một thuyền, hôm nay đều đã không còn lối thoát, không liều chết một phen sẽ không có đường sống.”

Tuyên Minh cúi đầu không nói gì, Tĩnh Sơn hầu vuốt ve tóc y: “Tiên sinh cho là ta đang cầu xin ngươi, kỳ thật ngươi sai rồi, tiên sinh hoặc là chính mình một người chết, hoặc là khiến cho Noãn Yên và Giản quốc sư phụng bồi ngươi cùng chết. Nếu như ngươi giúp ta nghịch thiên cải mệnh, ta tất nhiên sẽ an táng ngươi thật tốt, hơn nữa sẽ đưa Noãn Yên và Giản quốc sư đi, rời xa chốn thị phi này.”

Tuyên Minh đã trầm mặc hồi lâu, nở nụ cười: “Tuyên Minh tự mình hiểu rõ, Hầu gia không cần phải lo lắng. Ba ngày sau chính là ngày hoàng đạo, thỉnh Hầu gia mấy ngày này tắm rửa trai giới, đừng gặp người ngoài. Ta đi chuẩn bị ít thứ, ngày kia sẽ trở về.”

“Ba ngày sau?”

“Đúng vậy, ba ngày sau.” Tuyên Minh thấy sắc mặt gã âm tình bất định, giống như vô tình nói, “Bằng không thì đợi thêm một chút cũng có thể, đầu tháng chín sau cũng là ngày tốt lành, thích hợp khởi trận.”

Tĩnh Sơn hầu mặt không thay đổi nhìn y, lại như không có việc gì cười cười: “Ba ngày sau thì ba ngày sau, ba ngày này ngươi ở lại đây, đợi đến khi trận pháp hoàn thành rồi đi cũng không muộn.”

Tuyên Minh lãnh tĩnh nói: “Tất cả như Hầu gia phân phó.”

Tĩnh Sơn hầu gật đầu, lại cười nói: “Nếu tiên sinh trông ngóng Triêu Dương hầu tới cứu ngươi, vậy thì cũng không cần, ngày đó khi mời Triêu Dương hầu đến uống rượu, ta đã thừa cơ cho hắn uống nước phù, mấy ngày gần đây có ngạ quỷ nuốt hồn, tối hôm nay chính là ngày chôn cất của Triêu Dương hầu.”

Tuyên Minh nghe gã nói muốn giết Triêu Dương hầu, mặt có chút trắng, không nói gì.

Tĩnh Sơn hầu kêu đầu lĩnh đến, nói: “Mấy ngày này tiên sinh sợ là phải khổ cực, thiết lập trận cần gì, tất cả đều phải chuẩn bị cho tốt, mang tiên sinh về phòng của hắn.”

“Vâng.”

Vì thế Tuyên Minh bị gã nhốt lại, không thể ra cửa, không thể tùy tiện nói chuyện với ai, chỉ ngồi yên ở trong phòng. Sáng sớm hôm sau Tĩnh Sơn hầu phái người truyền đến tin tức, phủ Triêu Dương hầu đại loạn, Tô Nghi trong đêm không biết đã xảy ra chuyện gì, vậy mà thần không biết quỷ không hay đã chết, trong thành xôn xao, đều nói là lệ quỷ quấy phá.

Tuyên Minh nghe xong thờ ơ, yên lặng hồi lâu mới nói: “Đã biết. Thỉnh Hầu gia chuẩn bị đồ vật ngày hôm qua ta cần cho tốt, đêm ngày kia khởi trận, không được chậm trễ canh giờ.”

Y đã đưa linh phù cho Triêu Dương hầu, trong đêm khi nào cảm thấy không thích hợp chỉ cần đốt đi là có thể hóa giải nguy nan, nhất định không có khả năng chết, đây tuyệt đối là kế sách của Tô Nghi.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, dù sao vẫn có chút bất an, Tuyên Minh thừa dịp người không chú ý, sau khi âm thầm tính một quẻ mới thoáng yên lòng. Quẻ tượng này đâu phải là quẻ chết, căn bản sống tốt hơn mình rất nhiều, cho dù có bất ngờ bị đâm mấy kiếm vào ngực thì vẫn có thể lưu lại một chút khí lực. Người này quả nhiên là tương kế tựu kế, tạm thời giả chết, khiến cho Tĩnh Sơn hầu không đề phòng.

Đầu lĩnh đem tình huống chi tiết của Tuyên Minh bẩm báo cho Tĩnh Sơn hầu, nói: “Thật sự không nhìn ra điểm gì, không thương tâm sợ hãi, cũng không ăn uống không trôi, rồi lại cũng không giống như đang chờ mong chuyện gì, chỉ là không hề biểu lộ phản ứng.”

Tĩnh Sơn hầu cảm thấy mọi việc cũng làm cho người ta bất an, rồi lại cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt, phân phó nói: “Lúc khởi trận trói Noãn Yên và Giản Bình ở một bên, nếu có bất trắc gì lập tức giết bọn chúng, ép Tuyên Minh tuân lệnh.”

“Vâng.” Đầu lĩnh nói, “Sao không chặt một ngón tay của Noãn Yên ném tới trước mặt Tuyên Minh kia, khiến y lo lắng cho tính mạng của Noãn Yên, đến lúc đó không dám làm ẩu?”

Tĩnh Sơn hầu cau mày nói: “Hiện giờ tổn thương Noãn Yên thì có tác dụng gì? Lui xuống đi.”

Hai ngày sau trăng sáng lên cao, trong biệt xá dựng lên một tòa đài cao, rộng bốn trượng, cao bảy trượng, trong lư hương khói xanh mờ ảo, trên mặt đất vẽ một trận đồ bát quái thật lớn, tất cả tám phương vị đều có một thị vệ đứng. Tĩnh Sơn hầu lệnh cho tất cả những người không liên quan tránh đi hết, đối với bên ngoài chỉ nói trong nhà không yên, mời pháp sư đến làm pháp xua đuổi ma quỷ. Tuyên Minh tóc tai rối bù đứng chính giữa đài cao, một thân đạo bào rộng thùng thình, cao giọng nói: “Mời Hầu gia lên đài.”

(1 trượng ~ 3,33m)

Giản Bình thân thể yếu nhược không thể xuống giường, Tĩnh Sơn hầu phái người nâng hắn ra ngồi trên ghế, giờ phút này đang lo lắng nửa nằm nhìn hướng lên trên. Noãn Yên hai mắt rưng rưng, cánh tay quấn lấy vải trắng còn chưa lành, bị người kìm giữ đứng ở một bên. Tuyên Minh nhìn xuống, hai mươi tên thị vệ toàn thân mang đao đứng ở bốn phía xung quanh Giản Bình Noãn Yên, đao ra khỏi vỏ, cung trên tay, tựa hồ chỉ cần làm ra sai lầm gì, hai người này sẽ lập tức mất mạng.

Tĩnh Sơn hầu toàn thân áo trắng phiêu động, điềm tĩnh đi lên đài, cũng theo y nhìn thoáng qua xuống phía dưới: “Tiên sinh thỉnh, chỉ cần ta bình an vô sự, hai người kia cũng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.”

Tuyên Minh nhìn sắc trời, nghiêm mặt nói: “Trong trận mọi việc đều phải nghe theo lệnh của ta, thỉnh Hầu gia đứng yên giữa bát quái.”

Lúc này gió đã bắt đầu thổi, Tĩnh Sơn hầu áo trắng phấp phới, Tuyên Minh cầm bảo kiếm trong tay bước về phía trước, trong miệng lặng yên niệm chú ngữ, không bao lâu tiến vào cảnh giới Hỗn Độn. Chợt nghe trên trời tiếng sấm từng trận, gió giật chớp sáng, Tĩnh Sơn hầu trong lòng sinh sợ, lúc này lại không dám quấy rầy Tuyên Minh, chỉ là mặt không thay đổi nhìn y làm pháp.

Một lúc lâu sau tiếng gió càng vang, trong vườn cành cây lá khô rào rào rụng xuống, ngay cả đài cao tạm thời dựng lên này cũng lung lay sắp đổ, đêm như vẩy mực, bất tri bất giác có vài hạt mưa. Chỉ trong chốc lát mưa xối xả trút xuống, trên đầu Tĩnh Sơn hầu không có vật gì che chắn, đứng giữa đài cao ướt như chuột lột, nhưng chỉ cắn răng nhẫn nại.

Kéo dài ước chừng hai canh giờ, Tuyên Minh toàn thân ướt đẫm kiệt sức, thể lực không thể tiếp tục chống đỡ, khàn giọng chỉ lên trời hô to một tiếng, kéo cánh tay Tĩnh Sơn hầu qua, dùng tay vẽ một ký hiệu hình thù kỳ quái lên trên. Trong nháy mắt cuồng phong đột nhiên ngừng, mưa to dần dần nghỉ, Tĩnh Sơn hầu bình tĩnh trở lại cúi đầu nhìn, ký hiệu trên cánh tay mặc dù không nhận ra được, thế nhưng thực sự hiện lên kim quang nhàn nhạt, thoạt nhìn cực kỳ tôn quý, khảm vào dưới da hồi lâu không phai nhạt, ngay cả nước mưa cũng không rửa sạch.

Xung quanh không ai dám lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn mấy người trên đài cao. Tuyên Minh chậm rãi nói: “Trận pháp đã thành, Hầu gia hôm nay đã có mệnh cách tôn quý *chí cực, ta cũng hao tổn ba mươi năm dương thọ.”

(chí cực: tột cùng)

Tĩnh Sơn hầu không quản y, lúc này trong lòng đã kích động khó nhịn, bưng lấy cánh tay hướng về phía dưới đài đi xuống. Tuyên Minh ở sau lưng gã gào: “Hầu gia tuy rằng đã sửa mệnh, nhưng hãy còn cần cảm tạ ơn phù hộ của các vị Chư thần, nếu không mạng Tuyên Minh liền xong. Hầu gia phải đến nơi không người tĩnh tâm cầu xin để tránh lễ nghi không chu toàn, khiến cho các vị Thần tiên không vui, sẽ lưu lại hậu hoạ.”

Tĩnh Sơn hầu nói xuống dưới đài cao: “Đưa Giản quốc sư và Noãn Yên về phòng, hầu hạ khoản đãi thật tốt.” Nói xong lại hướng về phía Tuyên Minh nói: “Tiên sinh có năng lực thần thông, trước đó vài ngày mắc nợ tiên sinh, tương lai nhất định hảo hảo báo đáp. Không biết nên đi chỗ nào tĩnh tọa, lúc cầu xin cần nghi lễ như thế nào?”

Tuyên Minh nói: “Tốt nhất là tìm một chỗ bí mật không người, càng có thể bài trừ tạp niệm thì càng dễ nhận được phù hộ của Chư thần. Nghi lễ cũng không khó, chuẩn bị hương nến bánh ngọt, ta dạy Hầu gia nói vài lời là được.

Tĩnh Sơn hầu đương nhiên là không chờ được, nói: “Ta có một mật thất bình thường hay tĩnh tâm tọa thiền, không bằng tiên sinh theo ta đến đó.”

Sau khi mưa to cả hai đều đã ướt đẫm, Tĩnh Sơn hầu đi trước thay đổi một bộ quần áo thường ngày, dẫn Tuyên Minh đi vào mật thất bên cạnh hậu viện thư phòng. Mật thất này được xây dưới mặt đất, là nơi Tĩnh Sơn hầu thường hay đến để an tĩnh suy nghĩ, rất rộng rãi, tất cả đều là xây bằng đá, chia làm hai tầng trong ngoài, chẳng những khắp nơi chất đầy sách thẻ tre, trên tường cũng treo không ít cung tên, trường kiếm, đoản kiếm binh khí các loại, chế tác tinh xảo, vừa nhìn đã biết là vật vô giá.

Tuyên Minh bịa đại vài câu cầu xin, bình tĩnh như thường dạy Tĩnh Sơn hầu. Tầng trong mật thất chỉ có thể mở ra từ bên trong, Tĩnh Sơn hầu không sợ có người nhân cơ hội lúc gã tĩnh tọa tiến vào, vì vậy cũng không mang theo thị vệ, chỉ để Tuyên Minh ngồi ở tầng ngoài, bản thân tiến vào tầng trong khóa lại. Tuyên Minh vốn chỉ cần gã đến nơi không người là tốt rồi, không ngờ vậy mà còn là nơi ẩn náu như thế, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là trời không phù hộ gã, nơi này dù có hét rách họng cũng sẽ chẳng có ai tới cứu gã.

Tuyên Minh đóng cả cửa ngoài mật thất lại, ngồi yên lặng chờ đợi. Y cũng không rõ hiện tại là canh mấy, nhưng cũng biết cách giờ Tý không đến nửa canh giờ, chỉ cần Tô Nghi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đến đây cứu nguy, y liền có thể cùng sư phụ và Noãn Thiên đi ra ngoài. Tuyên Minh nhắm mắt dưỡng thần đợi một lúc lâu, bên người đột nhiên nổi lên một trận *âm phong, lạnh thấu xương, liên tiếp không ngừng, dường như không chỉ có một hồn phách đến đây.

(âm phong: gió tà)

Âm khí của Quỷ hồn rất lạnh, khiến cho người ta phải kinh hồn bạt vía, cũng may không phải là vì Tuyên Minh mà đến. Y không biết Tĩnh Sơn hầu đã từng thấy hồn chú nghịch thiên cải mệnh hay chưa, bởi vậy không dám làm bậy, vẽ trên người Tĩnh Sơn hầu đích xác là lời chú thật, chỉ tiếc trận pháp rồi lại trộn lẫn thật giả, thoạt nhìn thanh thế to lớn, thế nhưng lại ngầm giấu thuật triệu hoán Quỷ hồn.

Trận này tên là Hiến hồn, tự nguyện đem hồn phách cho quỷ đói xung quanh nuốt chửng, so với thuật ngạ quỷ nuốt hồn của Tĩnh Sơn hầu thì hiệu quả như nhau nhưng lợi hại hơn nhiều.

Tiếp tục đợi thêm một lát, Tuyên Minh chỉ nghe được tầng trong mật thất truyền đến một tiếng hét thảm, rồi lại đột nhiên im bặt, bốn phía âm phong không ngừng, rõ ràng là có lệ quỷ lui tới đánh nhau, tranh nhau cướp đoạt hồn phách kia. Hiến hồn là một trong những hồn chú trừng phạt nhẹ nhất của Tuyên Minh, ba hồn bảy vía quy nhập xuống đất sau đó có thể hợp lại trùng sinh, không ảnh hưởng đến việc chuyển sinh kiếp sau. Những hồn chú khác động một chút là liên lụy ba kiếp, như vậy có chút trừng phạt quá mức.

Không bao lâu, tầng trong không còn động tĩnh gì, Tuyên Minh biết Tĩnh Sơn hầu đã chết, thoáng im lặng tĩnh tọa trong chốc lát, trong lòng cũng có chút khổ sở không nói rõ.

Tĩnh Sơn hầu người này, đức không đủ để phục người, tàn nhẫn không đủ để khiến cho người ta sợ hãi, mặc dù đã giết gã, thế nhưng cũng làm cho người ta khó có thể dễ chịu.

Năm đó Giản Bình vì Vương Mãng nghịch thiên cải mệnh là vì Tây Hán đã giết cả nhà Giản Bình, lại thêm Vương Mãng tâm tư thâm trầm, nửa đường cứu được Giản Bình, sau đó lại thêm chăm sóc chiếu cố, *động chi lấy tình, mới khiến cho Giản Bình thành tâm quy thuận. Giản Bình vì Vương Mãng nghịch thiên cải mệnh chính là vì muốn báo thù cho cả nhà, hắn không có cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy.

(Động chi lấy tình: dùng tình cảm để cảm động tâm người khác, dùng đạo lý đối xử với người khác)

Tĩnh Sơn hầu nếu như nguyện ý noi theo Vương Mãng lấy đức thu phục lòng người, trước tiên âm thầm dùng thủ đoạn khiến quan phủ giết Noãn Yên và Giản Bình, tiện thể tống Tuyên Minh vào ngục, sau đó gã ra tay cứu Tuyên Minh, Tuyên Minh mang ơn, trong lòng một chút cũng không bận tâm, có thể sẽ không màng tính mạng của mình mà vì Tĩnh Sơn hầu nghịch thiên cải mệnh.

Hay hoặc là, nếu gã thật sự muốn làm cho Tuyên Minh sợ hãi lo lắng, vậy thì trực tiếp chặt mấy ngón tay Noãn Yên xuống khiến Tuyên Minh đau đớn, biết gã tuyệt đối không phải nói chơi, Tuyên Minh dù có làm ẩu cũng phải nghĩ cho rõ ràng.

Chỉ tiếc, cả hai gã đều làm không được.

Tuyên Minh đứng lên mở cửa tầng ngoài mật thất, xa xa nghe được tiếng động ầm ĩ hỗn loạn, tiếng kêu đánh tiếng kêu giết, trong lòng đột nhiên sinh ra chút cảm giác lại được thấy ánh mặt trời.

Tô Nghi không có nuốt lời, thật sự tới cứu y.

Cửa tầng trong mộ thất không thể mở được từ bên ngoài, e là lát nữa phải tìm người cạy ra, Tuyên Minh yên lặng sửa quần áo lại một chút, cà nhắc chân bước về phía trước.

Đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng mở cửa rất nhỏ, bước chân Tuyên Minh dừng lại, lập tức quay đầu nhìn phía sau, chỉ thấy cửa tầng trong mật thất chậm rãi mở ra, Tĩnh Sơn hầu một thân bạch y chậm rãi đi ra.

Tuyên Minh lạnh lùng nhìn gã, chỉ cảm thấy nét mặt của gã thoáng có chút lạnh nhạt, thiếu một chút gì đó, giống Tĩnh Sơn hầu, lại tựa hồ không phải Tĩnh Sơn hầu. Lãnh ý từ xương sống Tuyên Minh từ từ bò lên, không thích hợp, người này không thích hợp.

Tuyên Minh lập tức xoay người ôm chân khập khiễng chạy ra ngoài, ở trong hành lang bước nhanh mà đi, trong miệng khẽ kêu: “Tô Nghi, Tô Nghi —— ”

Y muốn chạy, nhưng lại không thể chạy nhanh.

Người đứng phía sau giống như rắn độc im lặng không một tiếng động đi tới, tóm chặt cổ Tuyên Minh kéo về phía sau, cổ họng Tuyên Minh bị gã bóp, mặt lập tức nghẹn đến đỏ bừng. Một đôi tay cứng rắn kéo y vào trong mật thất, trên mặt Tĩnh Sơn hầu vẫn không có cảm xúc gì, rồi lại dùng một loại ngữ điệu khiến Tuyên Minh toàn thân phát lạnh nói: “Sư đệ, đã lâu không gặp.”

Tuyên Minh không phát ra được âm thanh nào.

“Còn nhớ ta không?” Người đứng phía sau cười, “Ngươi sợ cái gì? Lần nào gặp cũng sợ ta như vậy, ta sẽ tức giận đó.”

Tuyên Minh bắt lấy tay của gã dùng sức gỡ ra, hô hấp nặng nhọc, trong ngực kêu “Tô Nghi”, cửa đá trước mắt không một tiếng động đóng lại trước mặt y, bên ngoài âm thanh gì cũng không nghe thấy.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây