Bà Doãn lắc đầu, đôi tay run rẩy nâng gương mặt của Doãn Sư Tử lên, xót xa lau nước mắt đầm đìa trên mặt anh.
Cổ họng của bà nghẹn lại, bà thương con trai lắm, đứa con trai tài giỏi của bà cớ sao lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này. Doãn Sư Tử luống cuống giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ tay trái chỉ vào bàn tay phải.
Anh mở miệng muốn nói, lại có vẻ không biết nói gì, sắc mặt vô cùng hoang mang.
Anh lúc ấy cứ như đứa nhỏ hai ba tuổi, từ vựng ít ỏi không biết diễn tả ra điều mình muốn.
“Mẹ, tay phải, chính là bàn tay phải.” Cảm xúc của anh lần nữa trở nên mất kiểm soát: “Con… con, cầm súng, chĩa vào đây, ngay tại đây…” Doãn Sư Tử đặt tay lên tim mình, anh nuốt nước bọt tưới cổ họng khô khốc, cố gắng miêu tả lại những ký ức còn sót lại trong đầu trong cơn hoảng loạn: “Sau đó, sau đó con không biết nữa, tiếng súng đột nhiên nổ lên, anh ấy… anh ấy ngã xuống, máu dính đầy tay con.” “Con… con đã giết anh ấy, con đã tự tay, tự tay… giết chết Ma Kết…” Doãn Sư Tử lặp lại câu cuối cùng nhiều lần, như đang bắt đầu thôi miên chính mình.
Sau đó anh dừng lại, co rúc bên cạnh giường, ôm chặt đầu, gào khóc trong sự tuyệt vọng.
Bà Doãn khổ sở lắc đầu, giữ lấy đôi tay run lẩy bẩy của anh.
Nhìn con trai tự đày đọa bản thân như vậy, bà thật sự không chịu nổi.
“Sư Tử, mẹ xin con, hãy quên quá khứ đi, con phải buông tha cho bản thân.” Chỉ có một lần duy nhất đó là Doãn Sư Tử thật sự định tự tử, cũng không phải anh không nghĩ đến thực hiện thêm lần nữa chấm dứt chuỗi ngày đau khổ này.
Nhưng khi suy nghĩ đó hiện lên đầu, hình ảnh mờ nhạt của bố mẹ lại xuất hiện, là hai người níu cái mạng của anh lại.
Doãn Sư Tử phát tiết lên đồ đạc, đập mệt rồi thì sẽ đi ngủ.
Thậm chí có lúc anh sẽ tự đập đầu liên tục lên tường, luôn phải có người chạy vào ngăn cản.
Doãn Sư Tử không ăn được gì nhiều, bố mẹ luôn phải khuyên anh khô cả họng, anh mới gắng gượng nuốt xuống được hai ba miếng.
Sau đó anh sẽ uống thuốc, thuốc ngấm vào là ngủ.
Cứ như vậy, anh giảm xuống hơn mười ký, cả người u uất hốc hác.
Một thời gian sau anh đã ngừng đập phá, anh không nói chuyện, chỉ nằm triền miên trên giường.
Ai đến thăm anh cũng chỉ mở mắt thao láo nhìn, cuối cùng lại mệt mỏi nhắm mắt ngủ.
“Chúng ta ra ngoài, tôi sẽ đưa cậu đến một nơi.” Đội trưởng Mộc lại đến thăm anh, ngoài Lăng Cự Giải ra thì anh ấy là đồng nghiệp đến thường xuyên nhất, cũng kiên nhẫn nói chuyện với Doãn Sư Tử mặc dù biết anh chẳng nghe lọt được mấy câu.
“Đi đâu?” Tiếng nói không thể phát ra khỏi cổ họng, đội trưởng Mộc đành dựa vào khẩu hình của Doãn Sư Tử mà đoán.
“Cậu muốn gặp anh ta không?” Đó là lần đầu sau những tháng ngày vật lộn giam mình trong căn phòng u ám, Doãn Sư Tử ăn mặc xem như chỉn chu lững thững đi cùng đội trưởng Mộc xuống tầng.
Anh cảm thấy hơi khó chịu với ánh sáng, đôi mắt liên tục nhíu lại.
Ông bà Doãn ở nhà nôn nóng chờ, hôm ấy Doãn Sư Tử đã đi rất lâu.
Không biết anh được đưa đến đâu mà đi từ gần trưa đến tối muộn, thì đội trưởng Mộc mới đích thân đưa anh về.
Đôi mắt của Doãn Sư Tử sưng húp, anh nhìn đội trưởng, nhạt nhẽo nói một tiếng “cảm ơn” rồi lại lê bước về phòng.
Anh tiếp tục nhốt bản thân trong phòng như mọi ngày, thỉnh thoảng ông bà Doãn sẽ đi lên xem tình hình.
Có lúc vẫn sẽ thấy anh ngủ, có lúc thấy anh ngồi co chân tựa trên đầu giường.
Vẻ mặt của anh rất đăm chiêu, còn không ngừng xoay chiếc nhẫn trên tay.
Đến hơn một tuần sau, khi bà Doãn định mang cơm lên cho anh thì cánh cửa tầng hai đột nhiên vang lên một tiếng “cạch”.
Cửa chậm rãi mở ra, Doãn Sư Tử chủ động bước ra ngoài, đi từng bước xuống tầng.
Hai ông bà vừa mừng vừa ngạc nhiên nhìn anh ngồi xuống bàn ăn, đảo mắt nhìn một vòng thức ăn trên bàn.
Anh lại quay sang nhìn mẹ, tiếng nói vẫn rất yếu ớt.
“Mẹ, con muốn ăn thịt kho trứng.” Đó là một ngày bắt đầu cho sự khởi sắc.
Bà Doãn cẩn thận chạm lên chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, nhưng đứa con tưởng chừng đang say giấc bỗng rụt tay lại, anh đã thức dậy.
“Mẹ?” Doãn Sư Tử chống người ngồi dậy, bà vội thu tay, tỏ ra bình tĩnh mà cười hỏi.
“Mẹ làm con tỉnh giấc à?” Doãn Sư Tử lắc đầu: “Con ngủ đủ rồi mà thôi.” “Ừ, có đói không?” “Cũng hơi đói.” “Mẹ đi nấu cho con, sửa soạn rồi xuống ăn.” Bà Doãn mỉm cười xoa đầu anh, đứng dậy đi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, bà nhìn thấy Doãn Sư Tử thở phào, dùng tay kia che chắn chiếc nhẫn.
Giống như rất sợ sơ suất một giây, sẽ có người nào đó cướp món quà cuối cùng này đi.
Qua đêm giao thừa, sáng hôm mùng một Hoàng Song Tử lên đường về nhà.
Nhà trọ lúc này cũng chỉ còn hai anh em Mục Song Ngư, mọi năm sẽ đi đây đi đó chúc tết, nhộn nhịp bận rộn như mọi nhà, tết của hai anh em lại chỉ giống như mọi ngày bình thường.
Hoàng Song Tử đi cũng không nói mấy ngày sẽ về, Mục Thiên Xứng lấy bánh kẹo ra, sau đó đi xin anh hai cho mượn điện thoại xem hoạt hình.
Không lâu trước Mục Song Ngư mới mua điện thoại, mỗi ngày cậu nhóc sẽ được nghịch tầm ba mươi phút.
Hôm nay được bữa rảnh rỗi, Mục Song Ngư định cho cậu nhóc dùng lâu hơn chút.
Hai anh em vừa ăn bánh vừa xem phim, bình thản trải qua ngày đầu tiên của năm mới.
Trước khi đi ngủ, Mục Thiên Xứng lấy ba bao lì xì ra, một bao là của Đới Bạch Dương hôm trước, hai bao còn lại là của anh hai và Hoàng Song Tử.
Nghiêm túc ngồi trước heo đất mới được mua, cậu nhóc nhìn ba tờ màu xanh nhiều con số không biết cộng lại ra bao nhiêu, bèn quay qua hỏi Mục Song Ngư.
“Anh, ba tờ này cộng lại ra bao nhiêu?” Mục Song Ngư nhìn sang, bật cười nói: “Một triệu rưỡi.” “Là nhiều lắm đúng không?” “Nhiều.” Mục Thiên Xứng vui vẻ cuộn từng tờ lại, bỏ vào trong heo đất.
Sau đó lại ôm heo đất đi đến tủ quần áo nhỏ của mình, nhét nó vào sâu bên trong.
Cậu nhóc tung tăng chạy về giường, ôm chầm lấy Mục Song Ngư: “Anh hai ngủ ngon.” Mục Song Ngư hôn nhẹ lên trán cậu nhóc: “Ngủ ngon.” Hai anh em nói ngủ là ngủ, gió lạnh ban đêm đập vào cửa sổ kính vang lên từng tiếng va chạm nhỏ.
Cửa phòng khẽ khàng mở ra lại nhẹ nhàng đóng lại, có người cẩn thận đi vào không phát ra tiếng động.
Mục Song Ngư bị cảm giác lành lạnh bên má gọi tỉnh, anh giật mình, mở mắt ra đề phòng nhìn bên cạnh giường.
Dựa vào đèn ngủ sáng lờ mờ trong phòng, thấy rõ được người xuất hiện, anh mới nuốt nước bọt, vừa tức vừa bất đắc dĩ.
“Sao anh về sớm như vậy? Còn về vào cái giờ này?” Mục Song Ngư ngồi dậy, cực kỳ nhỏ tiếng hỏi.
Hoàng Song Tử cười trừ: “Sắp cãi nhau nên nhanh chân chạy trước.” Bố anh bảo thủ thấm sâu trong máu, trong chốc lát không thể khiến ông thay đổi suy nghĩ.
Cả nhà yên bình chưa được mấy tiếng, bố đã nhân lúc cơm tối ngồi thuyết giáo.
Hoàng Song Tử cũng không muốn nói nhiều về chuyện này nữa, cố nuốt cơm xong thì chạy, tránh đầu năm mới đã lục đục.
“Anh…” Mục Song Ngư câm nín, xoa bàn tay lạnh lẽo của anh, thúc giục: “Mau đi nghỉ ngơi, đêm lạnh như vậy còn chạy về, không sợ bị cảm.” Nhân lúc Hoàng Song Tử đi thay đồ, Mục Song Ngư xuống giường trải chăn đệm cho anh ấy, trong lòng vẫn không ngừng mắng tên ngốc này.
Trải xong thì lại lên giường nằm, mặc kệ tên nào đó đi ra đã thấy mọi thứ được chuẩn bị xong, chỉ việc nằm xuống mà ngủ thôi.
Hôm sau là mùng hai tết, Mục Song Ngư lại bắt đầu đi làm, khác với mọi hôm là hôm nay chỉ cần làm hết buổi sáng, nhưng khách hàng cũng không hề thiếu.
Nhất là những người vẫn đi chúc tết, thiếu quà tết sẽ đi vào mua thêm.
Mục Thiên Xứng ngồi trên đùi của Hoàng Song Tử, lấy điện thoại của anh ấy gọi điện cho Biện Nhân Mã, nói là muốn chúc tết.
Biện Nhân Mã bây giờ đã về quê, cách mấy trăm cây số, chuông điện thoại reo hai hồi thì bên kia đã bắt máy.
Hai đứa nhóc nói chuyện của riêng chúng, hai người anh cũng chẳng hiểu hai đứa đang nói cái gì. Sau mấy ngày mưa không ngừng, hai hôm tết trời lại đẹp.
Cả nhà ba người vừa về đến nhà, thì thấy bóng người quen thuộc đứng trước nhà trọ, người này chính là anh hàng xóm họ Lễ trước đây.
Nhìn thấy anh chàng, nụ cười trên môi Hoàng Song Tử méo xệch, không vui nhìn Mục Song Ngư tươi cười nói chuyện với anh Lễ.
“Bố mẹ anh gửi chút quà tết.” “Anh gửi lời cảm ơn tới hai bác giúp em.” Anh Lễ đặt quà xuống, lại mừng tuổi cho Mục Thiên Xứng.
Chuyện trà bánh bị Hoàng Song Tử giành làm, anh ấy tỏ ra lịch sự hết mức có thể mà bưng bình trà ra, rót cho từng người.
Mục Song Ngư và anh Lễ cũng không có nhiều chuyện để nói, đại loại nói về tình hình gần đây của nhau hay chuyện ở quê nhà, và còn vài chuyện thuở nhỏ, nói đủ rồi thì anh Lễ mới chịu chào tạm biệt.
Mục Song Ngư tiễn anh Lễ đi rồi, mới quay lại để ý tới Hoàng Song Tử đang hậm hực ngồi đằng kia.
Trong lòng anh ấy đang mắng thầm, Mục Song Ngư mắt kém mới không nhìn ra ánh mắt của người đó nhìn mình có vấn đề.
Tên đó còn cố ý tỏ ra thân thiết, hiểu rõ về Mục Song Ngư ngay trước mặt anh ấy, chọc tức chết anh ấy rồi.
Mục Song Ngư đi đến, nửa nghiêm túc nửa trêu đùa hỏi: “Muốn ăn gì không? Salad giấm, hay là cá ngâm giấm? Thế này đi, mua cả lọ giấm cho anh được không?” Hoàng Song Tử lườm anh. Mục Thiên Xứng lại không hiểu: “Anh, ăn cả lọ giấm sẽ đau bụng, anh Song Tử làm sao ăn được?” Mục Song Ngư lại lắc đầu: “Anh Song Tử có thể ăn cả vại giấm, em tin không?” Hoàng Song Tử cắn môi: “…” Mục Thiên Xứng le lưỡi, cầm bao lì xì chạy vào trong phòng.
Mục Song Ngư bật cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh Hoàng Song Tử, lựa ra một viên kẹo ngọt trên đĩa, bóc vỏ, nhét vào miệng của anh ấy.
“Ngọt không?” Hoàng Song Tử khô khan trả lời: “Ngọt.” “Bánh kẹo ở đây có vị khác nhau, tôi chỉ chọn loại ngọt nhất cho anh.” Mục Song Ngư mỉm cười, Hoàng Song Tử ngậm kẹo nhìn nụ cười trên môi anh, thầm nghĩ anh cười lên trông cũng rất ngọt, còn hơn cả kẹo ngọt.