Một giờ đêm trong phòng khách ở nhà riêng của Giang Thiên Yết lập lòe ánh sáng yếu ớt từ tivi, hai con người mang vẻ mặt bình thản ngồi xem bộ phim kinh dị máu me đáng sợ, không hề tỏ ra sợ hãi.
Giang Thiên Yết ngồi khoanh chân trên ghế sofa, ăn bắp rang bơ được đặt bên ngoài từ trước đó, sau đó đưa sang bên cạnh cho anh vệ sĩ đã mấy ngày không gặp, cuối cùng vẫn vì miếng cơm manh áo mà quay về rồi. “Leo, ăn đi.” Doãn Sư Tử cầm lấy một nắm. “Sao hôm nay lại hứng thú xem phim kinh dị thế?” “Ồ…” Doãn Sư Tử xoa cằm ngẫm nghĩ một lúc, nghĩ đến chuyện lần trước, khóe môi bất giác cong lên nở một nụ cười: “Tìm lại cảm giác?” Giang Thiên Yết: “…” Nụ cười này khiến cậu có cảm giác như anh đã chiếm được món hời nào đó khá lớn vậy. Hai người đang hăng say xem phim, cánh cửa ra vào lại từ từ mở ra, nghe thấy động tĩnh thì hai người cùng quay đầu.
Đêm không trăng không sao, trong ánh sáng yếu ớt của phòng khách, một bóng người bước vào cũng nhìn thẳng hai người đang ngồi ở ghế sofa xem phim. Dương Bảo Bình đi làm muộn giờ mới trở về, thấy Giang Thiên Yết còn chưa ngủ thì hơi không vui.
Anh bật đèn phòng khách lên, vừa đi đến bên cạnh cậu vừa nhìn bộ phim kinh dị đang chiếu phát, cau mày hỏi. “Sao em còn thức?” Giang Thiên Yết bỗng nhớ đến một chuyện trước đây, nhân lúc Dương Bảo Bình chưa tới gần thì nhanh chóng đẩy hộp bắp rang bơ lớn vào tay Doãn Sư Tử.
Trong tivi chiếu đến cảnh con quỷ giết người man rợ, tiếng kéo xé da thịt cực kỳ chân thật cùng tiếng gào thét của diễn viên, cậu lập tức rụt cổ, cả người hơi run rẩy, sợ hãi đáng thương nhìn Dương Bảo Bình. Doãn Sư Tử ngồi bên cạnh trợn trắng mắt: “…” “Đợi anh về.” Giang Thiên Yết đứng trên ghế sofa, giơ tay lên kiểu như đòi bế.
Dương Bảo Bình đến gần, thấy cậu run rẩy mặt mày trắng bệch, bèn giơ tay bế cậu vào lòng.
Nhớ đến nhiều năm trước anh đưa cậu đi xem phim kinh dị nổi nhất hồi đó, Giang Thiên Yết sợ đến nỗi ám ảnh, từ đó anh không dám đưa cậu đi xem phim thể loại này nữa. “Sợ mà còn xem?” Hai tay hai chân của Giang Thiên Yết quấn chặt Dương Bảo Bình, ấm ức trả lời: “Xem cho tỉnh táo.” “Em…” Dương Bảo Bình thở dài: “Giờ sợ rồi còn ngủ được à?” Giang Thiên Yết cười méo mó: “Có anh thì ngủ được, không sợ nữa.” Dương Bảo Bình gõ cực kỳ nhẹ lên trán Giang Thiên Yết, sau đó anh quay sang nói với Doãn Sư Tử. “Leo, chúng tôi lên trước.” Doãn Sư Tử bất đắc dĩ gật đầu, nhìn hai người ôm nhau lên tầng, anh không khỏi cảm thán.
Biết thế trước đó đã không rủ Giang Thiên Yết xem phim rồi, ai mà ngờ cậu còn có bản lĩnh này.
Tự dưng bị thồn cơm chó vào miệng cũng thật là… … Một nhấp cà phê ngọt vào miệng, Biện Nhân Mã nhìn con phố tấp nập bên ngoài, đã lâu không mở miệng nói chuyện.
Hai người Liễu Tuệ Mỹ và Phạm Dương Minh ngồi đối diện ngơ ngác nhìn nhau, thấy vẻ lo lắng hiện trên gương mặt của Biện Nhân Mã không khỏi khó hiểu. Thỉnh thoảng bốn người sẽ tìm cơ hội tụ tập, nhưng hôm nay Mục Thiên Xứng lại vì bài tập nhóm nên đã đi cùng nhóm của mình đến tiệm cà phê khác làm bài.
Mới đầu Biện Nhân Mã còn rất bình thường, đến giờ lại tràn trề tâm sự, không phải nhớ người ta rồi đó chứ? Liễu Tuệ Mỹ: “Nhân Mã, sao đấy?” Biện Nhân Mã nhìn lên bầu trời, mây đen đang dần dần vây kín trời xanh.
Mười mấy phút trước còn nắng nóng chảy mồ hôi đầu, bây giờ cây xanh trên vỉa hè đã lay động vì gió lớn, mặt trời bị từng tầng mây đen nặng nề che phủ dần dần mất đi ánh sáng, khiến vùng đất bên dưới từ từ u ám. “Mưa lớn rồi.”
Cơn mưa đến không lường trước khiến người ta không phản ứng kịp, Hạ Thiên Cầm ngồi bên cạnh Mục Thiên Xứng để ý đến tình hình bên ngoài, bỗng nói một câu như lời nhắc nhở.
Mục Thiên Xứng bị sao nhãng, đôi tay gõ máy tính nhuần nhuyễn dừng lại một cách đột ngột.
Anh hít sâu một hơi, cố gắng không để tâm đến mưa rơi nặng hạt bên ngoài.
Nhưng tiếng sấm chớp kinh khủng bên ngoài vang dội, như đánh thẳng vào não bộ của anh khiến nó trắng xóa một mảng.
Ký ức đáng sợ thoáng qua đầu, Mục Thiên Xứng hoảng sợ nhắm mắt lại, tay phải run rẩy che đi lỗ tai bên phải. “Thiên Xứng, cậu sao vậy?” Một bạn cùng nhóm nhận ra sự khác thường của anh, lo lắng hỏi. “Cậu… cậu sợ sấm sét à?” Hạ Thiên Cầm vội vàng quay sang, thấy mặt mày anh trắng bệt, còn giơ tay che lỗ tai càng ngày càng chặt mỗi khi sấm sét vang lên, thế là anh chàng đưa ra một kết luận như vậy.
Mục Thiên Xứng hít ngược một hơi, bỏ tay xuống, gắng gượng lấy lại bình tĩnh. “Không.” Anh không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người ngoài.
Mục Thiên Xứng liếc qua xe cộ nối đuôi nhau.
Có chiếc chạy rì rì, nhưng có chiếc chạy vù vù như mất kiểm soát khiến cả người anh toát một tầng mồ hôi lạnh.
Bên ngoài truyền đến một tiếng “két” chói tai, giống như tiếng phanh gấp gáp.
Ngay sau đó, là một âm thanh va chạm kinh hoảng rõ mồn một truyền vào tai của những người trong tiệm cà phê bao gồm cả Mục Thiên Xứng.
Âm thanh quen thuộc kéo anh về mười mấy năm trước, là âm thanh đã đưa bố mẹ anh đi xa.
Người xung quanh đã mang tâm trạng hoảng sợ nhốn nháo ra xem tình hình bên ngoài, Mục Thiên Xứng chết lặng tại chỗ bị một người trong nhóm kéo ra ngoài. Khi anh lấy lại tinh thần, thì vội vàng giật tay ra. Nhưng lúc đó anh đã ở bên ngoài mất rồi, những hạt mưa nặng nề tạt vào người anh.
Nơi xảy tai nạn nằm ngay đối diện cửa tiệm cà phê, thấy rõ lắm.
Một chiếc xe hơi màu trắng chịu lực tông cực kỳ lớn mà lõm hẳn sang một bên, kính xe tan tác, xe bị lật, người trong xe ngã ra ngoài chịu đựng cơn mưa ào ào trút xuống, máu hòa vào nước mưa trôi xuống cống thoát nước nào còn phân biệt được gì.
Những người xung quanh mặc kệ trời mưa mà đến gần, có người thử gọi người lái gặp tai nạn kia, có người gọi cảnh sát cũng có người gọi cấp cứu tới rồi. Nhìn thấy cảnh gần như y hệt năm đó, ký ức vào ngày mưa năm ấy được khơi gợi rõ nét nhất.
Mục Thiên Xứng ôm ngực, anh khó thở quá, anh cũng thấy sợ nữa.
Anh muốn chạy đi, nhưng chân như bị khóa chặt dưới đất.
“Xứng!” Một bàn tay giữ chặt khủy tay anh, kéo anh trở về tiệm cà phê giờ gần như đã vắng bóng khách.
Bước chân không dừng lại, đi đến nhà vệ sinh có thể dễ dàng tìm thấy trong tiệm, “cạch” một tiếng cánh cửa bị khóa trái.
Trong này không còn nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài, Mục Thiên Xứng ngơ ngẩn nhìn người vừa kéo mình vào đây, ký ức trong đầu lặp đi lặp lại càng lúc càng rõ ràng.
Anh đột nhiên trở nên tức giận, đôi mắt nổi tia đỏ dày đặc, anh giữ hai vai của Biện Nhân Mã ấn cậu lên tường, gắt gỏng chất vấn.
“Không phải tôi nói cậu không được lái xe vào trời mưa ư? Hả?!” “Lỡ cậu xảy ra chuyện gì thì sao? Lỡ như cậu cũng…” gặp cảnh tượng như người ngoài kia, gặp chuyện như gia đình anh năm đó.
Mục Thiên Xứng không dám nói cũng không dám nghĩ đến, chuyện đó đáng sợ vô cùng. Biện Nhân Mã đau lòng nhìn anh bị mất kiểm soát, cậu giơ tay lên giữ gương mặt của Mục Thiên Xứng, giọng nói nhỏ nhẹ trấn an anh: “Xứng, tôi đi tàu điện ngầm.
Gần đây có một trạm, xuống trạm là tôi đi bộ đến đây.
Tôi nghe lời cậu, tôi không lái xe.” Mục Thiên Xứng không tin lắm: “Thật à?” Biện Nhân Mã gật đầu, sau đó đổi tư thế ôm lấy Mục Thiên Xứng, để anh tựa vào vai mình: “Đừng sợ nữa, tôi đây rồi.
Đợi tạnh mưa, chúng ta cùng nhau về nhà.” Mục Thiên Xứng gật đầu, vòng tay qua ôm cậu rất chặt, cậu có thể nghe thấy tiếng thút thít rất nhỏ.
Biện Nhân Mã mặc cho cái ôm khiến mình khó thở, chỉ chăm lo vỗ về tấm lưng của anh.
Cứ thế qua rất lâu, Biện Nhân Mã đẩy anh ra, lau đi chút nước mắt còn đọng trên gương mặt của anh. “Đi thôi.” Lâu như vậy, chắc ngoài kia cũng ổn hơn rồi. Mục Thiên Xứng “ừm” một tiếng nho nhỏ, nhưng bàn tay nắm tay cậu vẫn đang hơi run. Trên một bàn cà phê, mấy người trong nhóm của Mục Thiên Xứng đã quay lại, họ vẫn đang bàn luận vụ tai nạn vừa rồi, chẳng ai có tâm trạng làm chuyện gì khác nữa.
Thấy Mục Thiên Xứng im ỉm đi ra khỏi nhà vệ sinh cùng Biện Nhân Mã, ai cũng thấy ngạc nhiên, nhưng Biện Nhân Mã không cho họ cơ hội để hỏi thì đã dọn đồ của Mục Thiên Xứng. “Xin lỗi, Xứng không khỏe, tôi đưa cậu ấy về trước.” “Cậu thấy vẫn ổn chứ? Sắc mặt của cậu tệ quá.” Hạ Thiên Cầm nhìn sang, lo lắng hỏi. “Không sao.” Mục Thiên Xứng lạnh nhạt trả lời, Biện Nhân Mã liếc qua Hạ Thiên Cầm, sau đó một tay cầm đồ một tay giữ vai Mục Thiên Xứng đưa anh ra ngoài, đi qua nơi xảy ra tai nạn có xe cảnh sát và đầy người bâu kín đã che hết cảnh tượng phía sau..