Chú ý: tất cả các địa điểm, tên gọi, chỗ ở trong truyện đều không có thật.
Có lẽ trong lúc nghĩ tên, sẽ có vài sự trùng hợp.
Và trong khi viết, bấm phím nhanh quá, Đ lỡ sai vài từ chính tả.
Mong mọi người bỏ qua.
Cảm ơn! ...................... - Hộc..
hộc..
hộc.. Một cô gái mặc đồ đen, tay ôm vết thương đang rỉ máu chạy trong rừng.
Phía sau là đám người cầm súng, dao không ngưng đuổi theo. *Đùng..* Tiếng súng vang lên, cô gái kia ngã xuống.
Đám người đi lại, đá vào người cô vài phát rồi châm chọc: - Sát thủ cấp SSS à? Sao dễ chết thế hả? Haha ~ Cái chết của cô, cũng làm biết bao nhiêu người vui sướng đấy. - Nhìn cô ta kìa!? Thật tội nghiệp!? Dám cướp công của chúng ta.
Haha ~ Có chín cái mạng thì đừng mơ sống tiếp. - Cô ta chết cũng không phải do chúng tôi đúng không A Vân? Nếu cô dám mách ra bọn tôi thì cô sẽ bị liên lụy và đuổi ra khỏi tổ chức!? Cô sẽ không ngốc đến mức đó đâu nhỉ?. A Vân, một cô gái rụt rè trong đám người đó đi ra, ánh mắt lảng tránh thứ gì đó: - Đ-đúng..
tôi sao có thể nói được.. Bọn họ đi tới vỗ vai A Vân và cười toáng lên: - Haha..
đúng là con chó trung thành của tao.
Mày bất ngờ chứ?. Họ nhìn xuống cô gái đang nằm trong vũng máu dưới đất, cô cất lên giọng nói yếu ớt: - C-các người..
A Vân..
sao cô lại làm như thế..
với tôi..
chứ? Tại sao..
ư.. Cô gái bắn cô, đá vào bụng cô một cái đau điếng: - Mày nên chết đi! Thật sự làm bẩn mắt mọi vật ở đây, nhìn mặt mày thôi cũng đủ cho tao ghét lắm rồi.
Chúng ta đi thôi, đằng nào cô ta cũng sẽ bị thú hoang ăn thịt. Họ kéo nhau rời đi.
Nước mắt cô chảy ra vì cô đã quá tin lời bạn bè.
Tầm nhìn của cô dần trở nên mờ ảo, rồi ngất lịm đi. Khi cô tỉnh dậy, thứ đập vào mắt cô đầu tiên là bóng đen bằng thủy tinh đắt đỏ treo trên trần nhà, sự ấm áp của chiếc chăn bông mang lại, mùi hương hoa hồng thơm nhè nhẹ bay quanh phòng. Cô đang mơ hồ thì cánh cửa mở ra, một người phụ nữ lớn tuổi, khuôn mặt hiền hậu, đi lại gần cô rồi cất tiếng hỏi han: - Con tỉnh rồi ư? Cảm thấy trong người thế nào? - Dạ con ổn ạ!? - Vậy thì tốt rồi.
Vệ sĩ của nhà ta nhặt được con ở ngoài bìa rừng, thấy hơi thở của con rất yếu còn bị thương nghiêm trọng.
Có việc gì xảy ra với con thế? Cô cố gắng nhớ lại nhưng cơn đau đầu kéo đến làm cô choáng váng, mặt tái nghét: - C-con..
không nhớ gì cả Bà đi lại, ngồi xuống giường và nắm lấy tay cô và nói: - Vậy con còn nhớ con tên gì không? Cô đang suy nghĩ thì chợt cánh hoa đào hiện lên trong đầu làm cô nhớ ra: - Hình như con..
tên Lạc Đào.. - Ồ! Là một cái tên rất hay và dễ thương.
Con nhớ nhà mình ở đâu không? - Dạ không ạ! - Hm..
vậy thì con ở lại đây nhé! Làm con nuôi của ta được không? Lạc Đào suy nghĩ một lúc rồi vui vẻ đồng ý: - Dạ được ạ!? - Ta là Đường Nhã.
Vậy bây giờ con sẽ tên là Đường Lạc Đào nhé? - Vâng ạ!? Con cảm ơn cô rất nhiều!? - Cô cái gì chứ? Kêu mẹ đi con - Dạ mẹ.. - Con bao nhiêu tuổi rồi? - Dạ con 17 ạ - Bằng tuổi với con gái của mẹ.
Nhưng nó rất ít khi về nhà.
Giờ chỉ có con Bà ấy ôm lấy cô vào lòng, sự ấm áp lan tỏa khắp cả căn phòng.
Một năm sau đó, sự yên bình đến với cô chưa được bao lâu, thì đứa con gái ruột của bà ấy trở về. Cô ta rất tức giận khi biết tin, mẹ cô ta vừa nhận thêm một đứa con nuôi.
Hầm hực quát mắng Đường Nhã: - Bà già này!? Sao bà lại nhận thêm con nuôi? Bà thấy tôi bất hiếu nên bà thích nuôi đứa khác chứ gì? Bà không cần tôi đúng không? - Đường Diệu Nhi!? Con nói cái gì vậy? Con là con gái ruột của mẹ, sao có thể nói là không cần được. - Vậy thì hôn sự với Thượng Gia giao cho cô ta đi. - Không được!? - Không được? Tôi là con gái của bà, bà không lo cho an nguy con gái ruột của bà mà bà lại lo lắng cho đứa con nuôi, để đứa con nay gả cho một tên ác độc, không có tính người, đã vậy mặt còn bị hủy dung.
Bà muốn tôi chết, bà mới vừa lòng đúng không? Đường Nhã khóc lóc, van xin Đường Diệu Nhi: - Huhu..
Diệu Nhi..
mẹ không có ý đó!? Nhưng bây giờ gia đình chúng ta đang rất khó khăn..
chỉ có cách đó mới giúp được Đường Thị của chúng ta thôi..!? - Thế thì bà đưa đứa con gái nuôi của bà cho Thượng Gia đi..
Không thì tôi sẽ chết cho bà coi! - Nh-nhưng mà.. - Nhưng nhị cái gì nữa? Mẹ thương con mà đúng không? - Đúng..
nhưng tội Lạc Đào quá.. - Tội? Tội thì bà nhận nó làm con ruột đi.
Tôi với bà từ nay đừng mẹ - con gì nữa!? - Diệu Nhi..
sao con lại trở nên như vậy hả con? Mẹ thật không hiểu con đang nghĩ cái gì nữa!? - Bà còn không đồng ý thì mai chuẩn bị quan tài cho tôi đi. - Diệu Nhi..
Con đừng làm bậy.Được được..
mẹ sẽ thuyết phục Lạc Đào.. Đường Diệu Nhi vui vẻ tỏ cả ra mặt, kéo Đường Nhã ngồi xuống, nắm lấy tay bà ấy rồi lấy lòng: - Ngay từ đầu mẹ nói như vậy có được hơn không? Cứ để con phải nói lớn tiếng với mẹ.
Con cũng thương mẹ mà. - Ừm..
con như vậy là được rồi - Thôi! Con có việc con đi trước.
Tối con về con ăn cơm với mẹ nha.
Yêu mẹ - ừ ừ..
đi đi con Đường Diệu Nhi rời đi, bà ấy đi lên phòng, gõ cửa phòng cô, cô mở cửa và mời Đường Nhã vào: - Mẹ..
vào ngồi đi mẹ!? - Ừ-ừm.. Lạc Đào đưa ly nước cho bà, bà trong lòng không nỡ nói với cô.
Cô thấy bà có chuyện tâm sự thì cô bắt chuyện trước: - Nãy Đường Diệu Nhi về hả mẹ? Cãi nhau với mẹ sao? Con thấy hơi ồn ào. - À đúng rồi..
con bé vừa mới về..
chút chuyện nhỏ thôi mà. - Mẹ có chuyện gì muốn nói với con hả? - Ờm..
mẹ.. - Mẹ cứ nói đi? Con giúp được gì thì con sẽ giúp!? Bà ấy nghe vậy thì quỳ xuống: - Thật ra..
Lạc Đào..
con hãy giúp mẹ..
hực...!con bé Diệu Nhi cứ đòi sống đòi chết không chịu gả cho Thượng Gia..
mẹ không biết phải làm thế nào..
con..
có thể..gả thay cho Diệu Nhi được không? Cô vội đỡ Đường Nhã lên: - Xin lỗi mẹ!? Con chỉ là một đứa con nuôi, sao dám gả thay tới Thượng Gia cơ chứ. - Lạc Đào!? Uổng công mẹ nuôi con đến tận một năm.
Bây giờ con nên báo đáp cho Đường Gia rồi đấy.
Quyết định như vậy đi, 3 ngày sau lo mà chuẩn bị tới Thượng Gia đi. - Ơ..
mẹ.. - Nếu không chịu thì đừng mẹ con gì nữa.
Năm đó nếu không có mẹ thì con cũng không sống tới được bây giờ đâu.