Huyền Thiên Tôn Đế

83: Đột phá linh vũ cảnh (2)


trước sau

Đúng lúc mọi người đang kinh ngạc thì Diệp Huyền đột nhiên biến sắc, cư nhiên khoanh chân ngồi xuống trước mặt bao nhiêu người.

- Có chuyện gì vậy?

Mọi người còn đang nghi hoặc không hiểu gì thì đột nhiên có một đạo quang mang hiện lên xung quanh người Diệp Huyền, tạo thành từng đường văn lộ phù hiện trên người hắn, thiên địa huyền khí ở xung quanh đột nhiên ùn ùn kéo tới, điên cuồng nhập vào trong thân thể hắn, theo thiên địa huyền khí dũng mãnh kéo vào, quang mang trên người Diệp Huyền càng lúc càng sáng, khí tức cũng ngày càng trở nên k hủng bố, rốt cuộc giống như có một thứ gì đó nứt ra, một cỗ khí tức mênh mông cuồn cuộn b ắn ra từ trong cơ thể của Diệp Huyền.

- Đột phá? Diệp Huyền cư nhiên đột phá nhất giai võ sĩ linh vũ cảnh rồi

Toàn trường ngây ra, lặng ngắt như tờ, sau đó vỡ oà lên, sau khi liên tiếp đánh bại hai tên cường giả nhất giai linh vũ cảnh xong Diệp Huyền cư nhiên cũng đột phá tới võ sĩ linh vũ cảnh, phải biết rằng hắn năm nay chỉ mới có mười bốn tuổi mà thôi, ở trong học viện bốn năm, tu vi của tên này chỉ luôn giữ nguyên ở cảnh giới nhất mạch, không ngờ chỉ mấy tháng ngắn ngủn lại từ nhất mạch trực tiếp đột phá lên tới linh vũ cảnh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với hắn đây?

Mọi người vô cùng kinh hãi, mắt trừng lớn.

Dưới tiếng nổ vang kịch liệt, trong lòng Diệp Huyền thoáng động, bởi vì hắn phát hiện, sau khi đột phá linh vũ cảnh thì hắc sắc võ hồn ở đan điền của hắn đột nhiên từ nhỏ như một hạt đậu nành đột nhiên biến lớn lên như một quả bóng, sau đó một cỗ hấp lực nồng đậm đột nhiên xuất, càng ra sức hút hết sạch huyền khí võ hồn phát ra từ vùng đan điền bị tổn hại của Chu Huyên và Vương Phi, sau đó truyền vào bên trong cơ thể của Diệp Huyền.

- Võ hồn có thể thôn phệ được võ hồn chi lực của người khác.

Thân hình của Diệp Huyền hơi run lên, khiếp sợ không hiểu.

Hắn đột nhiên mở to mắt, không tiếp tục nghiên cứu nữa, lúc này đang ở trước mặt bao nhiêu người, bí mật này tuyệt đối không thể để lộ được.

- Trử viện trưởng, ta đã làm theo ý của ngươi, không giết bất kỳ kẻ nào.

Cười khẽ một tiếng, Diệp Huyền nhảy xuống đài tỷ thí, xoay người rời khỏi luyện võ trường.

Cả luyện võ trường sau một loạt kinh ngạc liên miên như vậy lập tức cao giọng ồn ào nghị luận cùng nhau, trên mặt để lộ đủ loại biểu tình. Trử Vĩ Thần khó mà che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt, xoay người nhanh chóng rời đi, ngay sau đó, có các lão sư của học viện chỉ đạo, tất cả mọi người dần dần giải tán, nhân viên hộ lý của phòng y vụ của học viện cũng chạy tới, vội vàng xử lý cho hai người toàn thân bị thương không có lấy một chỗ lành lặn là Vương Phi và Chu Huyên.

- Diệp Huyền, La Chiến, hai người các ngươi chờ đó.

Ánh mắt của Vu Văn oán độc, mắt nhìn Vương Phi và Chu Huyên đã bị đánh không ra hình người, thân hình gã nhoáng lên một cái liền biến mất trong luyện võ trường.

Lúc ở luyện võ trường của Tinh Huyền học viện phát sinh chuyện kinh thiên động địa như vậy, thì ở hiệp hội luyện dược sư, phòng tu luyện của Chu Hoa Dung, đột nhiên truyền ra một cỗ huyền khí ba động nồng đậm.

- Ha ha ha.

Cửa phòng tu luyện mở ra, Lâm Hùng vẻ mặt cuồng hỉ bước ra, trên người gã phát ra huyền khí ba động nồng đậm, tản mát ra khí thế khiến cho người khác sợ hãi.

- Lâm phó thống lĩnh, ngươi đã đột phá võ sư nhị trọng rồi, chúc mừng ngươi.

Chu Hoa Dung nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy ra, sau khi cảm giác được khí tức trên người Lâm Hùng thì lập tức chúc mừng, vẻ mặt rung động.

Chớ xem nhẹ cảnh giới nhất trọng nho nhỏ giữa nhất trọng và nhị trọng, võ giả đẳng giai càng cao thì đột phá cũng càng khó. Cường giả võ sư tam trọng ở khắp Lam Nguyệt thành này tuyệt đối không vượt quá mười người, nói cách khác là thực lực của Lâm Hùng hiện tại đã có thể xếp vào hàng thập đại cường giả của Lam Nguyệt thành rồi.

- Ha ha ha, đa tạ Chu quản sự, đúng rồi, Huyền thiếu đâu?

Lâm Hùng không thể chờ được muốn chia sẻ tin vui này với Diệp Huyền, nếu không phải nhờ có Diệp Huyền ra tay giúp đỡ thì gã có thể đã sớm trở thành một phế nhân, lại càng đừng nói tới chuyện võ hồn đạt tới nhị tinh, thực lực đột phá địa võ sư nhị trọng.

- Ha ha, sáng sớm hôm nay Diệp Huyền đại sư đã rời khỏi hiệp hội luyện dược sư rồi, nghe nói hôm nay là thi cuối học kỳ của Tinh Huyền học viện, có thể hắn đã về đó thi rồi, đúng rồi, hắn có nói, nếu như Lâm phó thống lĩnh mà xuất quan thì cứ làm việc của mình đi, nếu có gì cần phân phó thì hắn sẽ tự mình tới tổng bộ thành vệ quân tìm ngươi.

Nghe nói Diệp Huyền đã đi rồi, trên mặt Lâm Hùng lộ ra vẻ thất vọng, gã lập tức cáo từ Chu Hoa Dung, hưng phấn rời khỏi hiệp hội luyện dược sư.

Gã nóng lòng muốn trở về nhà, đã mười ngày chưa về nhà, trong lòng của gã cũng rất nhớ người nhà của mình.

Lâm Hùng làm phó thống lĩnh thành vệ quân, cũng coi như quan lại quyền quý ở Lam Nguyệt thành, nhà của gã nằm ở đường lớn Hương Tạ Lệ phồn hoa bậc nhất ở Lam Nguyệt thành, chính là nơi quý tộc tụ tập, trang viên hiển hách, mỗi một tấc đất ở nơi này đều giá ngàn vàng, vô cùng sang quý.

Nhà của Lâm Hùng ở một đầu của con đường này, cũng không tính xa hoa, nhưng lại bố trí gọn gang ngăn nắp.

Nhưng khi Lâm Hùng vừa về tới nhà thì gã lập tức trợn mắt ra nhìn, lộ ra vẻ bối rối.

Ở cửa vào vốn là một hoa viên nhỏ trồng chút ít rau quả và hoa cỏ, hôm nay lại thành một đống lộn xộn, một ít hoa sơn trà mà thê tử gã thích nhất cũng bị ngã đổ khắp nơi, héo úa tơi tả, giống như bị rất nhiều người giẫm lên.

Trong lòng Lâm Hùng cảm thấy lạnh lẽo, mấy ngày nay mình không ở nhà, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?

Gã hoang mang vội vàng đẩy cửa ra, cư nhiên cửa không khoá, hơn nữa trong nhà có chút bừa bộn, một ít gia cụ đáng giá trong nhà cũng không thấy đâu.

- Là đến đòi nợ sao, những thứ đáng giá trong nhà đều ở đây, muốn lấy thì tự mình lấy đi, muốn thêm nữa thì không còn đâu.

Một thanh âm mệt mỏi truyền tới từ trên lầu, giống như đã chán ghét thế giới này không còn lưu luyến gì nữa.

Thân thể Lâm Hùng run lên, thanh âm này chính là của thê tử gã.

- Âm nhi.

Lâm Hùng xông lên, chỉ thấy thê tử của mình đang ôm đứa con lớn mới mấy tuổi ngồi trên giường, chỉ mới nửa tháng không gặp, vợ gã giống như già đi mấy tuổi, vẻ mặt mệt mỏi, còn trong mắt đứa con thì cũng mang theo vẻ hoảng sợ không sao xoá bỏ được.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây