Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

139: Chương 134


trước sau

Mấy ngày sau, đúng thật là Cố Trạch Mộ dẫn người đến cửa tìm Khang Diệp.

Bây giờ Khang Diệp đã ra khỏi nhà tranh trong núi, ông ta ở Khang gia. Mặc dù ông ta vẫn mặc áo vải đơn giản, nhưng tóc và râu đều được xử lý gọn gàng, ngoại trừ nếp nhăn trên mặt thì nhìn không khác năm đó lắm.

Cố Trạch Mộ nhìn thấy Khang Diệp, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Năm đó, Tiêu Dận chỉ là Thái tử không được sủng ái, Khang Diệp cũng chỉ là một người rất bình thường không có gì đặc biệt trong Quốc Tử Giám. Bỡi vì một ý chỉ thờ ơ tiện tay của Cung Đế mà từ đó vận mệnh hai người dính lấy nhau.

Khang Diệp vô cùng am hiểu mưu đồ, cũng vì có ông ta giúp đỡ nên Tiêu Dận mới có thể chuyển bại thành thắng từ hoàn cảnh bất lợi. Về sau, sau khi Tiêu Dận đăng cơ, Khang Diệp từng bước một ngồi lên vị trí thừa tướng, vẫn luôn trung thành tuyệt đối với hắn. Tiếp theo, Khang Diệp từ quan rời kinh, Tiêu Dận cố ý để bách quan tiễn biệt, cho ông ta cực hạn vinh quang của quan văn. Bây giờ nghĩ lại đúng thật là mỉa mai.

Mà trong giây phút Khang Diệp nhìn thấy Cố Trạch Mộ lại có cảm giác dường như mình từng quen biết với người này. Song, lúc nhìn qua lần nữa thì không còn cảm giác đó nữa.

Mấy ngày nay, Khang Diệp đã phái người tra xét chuyện này rõ ràng, ông thấy Cố Trạch Mộ mới là nhân vật quan trọng trong những chuyện này. Từ sau khi hắn tiến vào Sung Châu, mỗi việc làm đều có vẻ như tiện tay nhưng đều có mục đích. Mà cuối cùng lý do Diêu Phỉ bị bắt cũng vì những việc có vẻ như râu ria này.

Những chuyện này nhìn như vô tình nhưng thật ra là lối làm việc cẩn thận tính toán, dường như có mấy phần là chiếc bóng của mình. Chuyện này khiến Khang Diệp càng cảm thấy hứng thú với đứa bé này, nhưng nhìn càng nhiều ông lại càng ý thức được đứa bé này không đơn giản.

Không có nhiều người mưu lược trời sinh, nhưng không phải không có, chính Khang Diệp là một trong số đó. Song, điều làm ông ta thu hồi sự xem thường với Cố Trạch Mộ là vì trên người đứa bé này bộc lộ sự trầm tĩnh vượt xa tuổi tác.

Trong thiên hạ này, đa phần thiên tài đều là kẻ cậy tài khinh người hoặc tự cao tự đại, chỉ là trên người Cố Trạch Mộ chưa từng xuất hiện chuyện như thế. Dường như hắn là cao thủ đã đắm chìm trong quyền mưu lâu năm, tỉnh táo đừng ngoài bàn cờ phán đoán thế cục.

Cho dù bây giờ chỉ mới gặp nhưng Khang Diệp càng tin chắc vào phán đoán của mình với hắn. Đây không phải là đối thủ dễ đối phó, song, vì thế mà ông lại dâng lên ý chí chiến đấu.

Hai người đều mang tâm tư, một người tỏ vẻ hiền lành, một người nhún nhường khách sáo đi vào sảnh đường.

Ngoại trừ gia chủ Khang gia và Khang Nam ra thì trong sảnh đường không có người ngoài, ngay cả người hầu hạ trà nước cũng là Khang Nam.

Khang Nam tò mò quan sát Cố Trạch Mộ, mấy ngày nay y vẫn theo hầu bên cạnh Khang Diệp, nghe được không ít lần Khang Diệp khen ngợi Cố Trạch Mộ, đương nhiên trong lòng y có hơi không phục. Bây giờ được gặp qua, Cố Trạch Mộ còn nhỏ tuổi hơn y nhưng không hề bối rối khi trước mặt phụ thân, đúng là không đơn giản.

Cố Trạch Mộ chỉ đặt tất cả sự chú ý lên người Khang Diệp, mặc dù bây giờ hắn đến cửa hỏi tội nhưng cũng biết tình hình trước mắt không lạc quan. Diêu Phỉ đã chết, cho dù năm đó Khang Diệp là đầu têu giết Chiêm Thế Kiệt và hủy đê nhưng hắn cũng không có chứng cứ gì. Dựa vào bản lĩnh của Khang Diệp thì muốn từ chối cũng không hề khó.

Cố Trạch Mộ đang suy nghĩ chuyện này, Khang Diệp lại mở miệng trước: “Trước đó, lão phu ở kinh thành đã từng gặp Uy Quốc công mấy lần, vẫn luôn kính nể ông ấy. Trên người Cố công tử cũng có mấy phần khí thế của Uy Quốc công.”

“Sao tiểu tử vượt qua tổ phụ được, Khang tướng quá khen rồi.”

Khang Diệp khoát tay áo: “Lão phu đã từ quan từ lâu, bây giờ cũng chỉ là một ông lão. Cái danh Khang tướng này lão phu không dám nhận.”

Hai người thăm dò lẫn nhau đủ rồi, Cố Trạch Mộ cũng không vòng vo nữa: “Hôm nay vãn bối mạo muội tới đây là vì chuyện Diêu Phỉ bị bắt cách đây không lâu. Không biết tiên sinh biết không?”

Khang Diệp cười nói: “Mấy năm nay lão phu vẫn ở trong núi thanh tu, vừa mới trở lại nhà tổ cũng không biết những chuyện này. Không biết Diêu Phỉ phạm vào tội gì?”

Cố Trạch Mộ hơi cong khóe môi: “Xem ra tiên sinh đã thừa nhận mình biết Diêu Phỉ?”

Khang Diệp nói: “Mặc dù Diêu Phỉ chỉ là thương nhân, nhưng ông ta rất hiếu học, lại có vài phần nghĩa hiệp. Lão phu vô tình quen biết ông ta nên dạy ông ta mấy ngày. Tuy không mang danh sư đồ nhưng thỉnh thoảng ông ta cũng đến Khang gia thăm ta, đưa cho ta chút lễ vật.”

“Lễ vật?” Cố Trạch Mộ khẽ cười một tiếng. “Vậy lễ vật này cũng rất quý giá rồi.”

Hắn nói xong thì lấy một quyển sổ đã đốt được một nửa ra: “Tiên sinh có muốn xem rốt cuộc lễ vật này là cái gì không?”

Khang Diệp nhìn lướt qua, mấy năm nay, Khang gia và Diêu Phỉ làm gì ông biết rõ. Cho dù không nhìn những thứ này ông cũng đoán ra được.

Cố Trạch Mộ nói: “Diêu Phỉ đã đền tội, nhưng trước khi ông ta chết có nhắc đến một vị quý nhân giúp đỡ sau lưng ông ta. Chúng ta phát hiện những thứ này ở Đào Khâu, có lẽ vị quý nhân này là tiên sinh ngài đúng không?”

Khang Diệp lại cười nói: “Cố tiểu công tử cầm một phần sổ sách không rõ ràng rốt cuộc muốn ép lão phu thừa nhận cái gì chứ?”

“Tiên sinh cảnh giác như thế là bởi vì biết Diêu Phỉ đã làm gì sao?”

“Trong lời nói của Cố tiểu công tử có hàm ý, không bằng ngài nói cho ta biết trước rốt cuộc Diêu Phỉ đã làm gì. Ta cũng muốn biết, rốt cuộc ngài đến nhà hỏi tội là vì cái gì?”

Cố Trạch Mộ nhìn Khang Diệp, trong ánh mắt ông ta trung thực như thế hoàn toàn không nhìn ra sơ hở. Nếu đổi lại là người ngoài có lẽ sẽ bị ông ta thuyết phục, nhưng Cố Trạch Mộ vô cùng hiểu rõ ông ta. Hắn biết Khang Diệp có thói quen, ông ta càng nói dối thì sẽ càng tỏ ra trung thực.

Khang Diệp lại bị Cố Trạch Mộ làm cho thấp thỏm không yên, vì thế nói: “Cố tiểu công tử cảm thấy Diêu Phỉ cầm bạc hối lộ ra, nhưng ta là thôn phu quê mùa, còn có giá trị gì để người ta hối lộ chứ? Hơn nữa, nếu ta muốn bạc thì dựa vào thân phận năm đó của ta muốn bao nhiêu mà không được? Cần gì ta phải từ quan chứ? Khang Diệp ta nửa đời trong sạch, năm đó cho dù nhậm chức cũng vô cùng ngay thẳng, không ngờ sau khi từ quan lại bị người ta nói xấu như vậy…”

Thật ra đây cũng là điều Cố Trạch Mộ không hiểu, Khang Diệp không mưu cầu danh lợi hưởng thụ, so với vàng bạc mà nói thì ông ta càng quan tâm thanh danh hơn. Năm đó, ông ta làm thừa tướng thì ở trong phủ cũng ăn cơm rau dưa, sau khi từ quan thì cuộc sống cũng không xa hoa lãng phí. Mấy năm trước, ông ta vẫn luôn ở nhà trong miếu, mấy năm nay vẫn ở trong nhà tranh ở ngoại thành. Nếu nói ông ta ham mê bạc mà Diêu Phỉ đưa lên thì lại không hợp lý.

Nhưng khi Cố Trạch Mộ nghĩ như vậy, ánh mắt lại dần nhìn về gia chủ Khang gia ngồi cạnh Khang Diệp. So với Khang Diệp thì mấy người Khang gia này sống xa hoa lãng phí hơn nhiều.

Hắn mở miệng hỏi: “Khang gia chủ biết chuyện Diêu Phỉ chứ?”

“Ta còn chưa nói gì mà Khang gia chủ phủ nhận nhanh thật đấy!”

Gia chủ Khang gia lập tức hoảng loạn lên, trên đầu cũng bắt đầu đổ mồ hôi, sau đó ấp úng không nói nên lời.

Khang Diệp nhíu mày, tiếp lời: “Cố tiểu công tử nói nhiều như thế nhưng vẫn chưa nói cho chúng ta biết rốt cuộc Diêu Phỉ có tội danh gì lại khiến ngài huy động nhiều nhân lực như thế, tự mình đến Ngu Thành?”

Lúc này, Cố Trạch Mộ mới chậm rãi mở miệng nói: “Năm đó, Diêu Phỉ sát hại Tổng đốc đường sông Chiêm Thế Kiệt, lại hủy hoại đê, đến mức Hoàng Hà lũ lụt, bách tính trôi dạt khắp nơi. Tiên sinh cảm thấy tội danh này đủ lớn chưa?”

Khang Diệp dừng lại, ông ta nhìn về phía Cố Trạch Mộ, đôi mắt đối điện ông ta giống như nhìn thấu tất cả.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây