Edit: Quỳnh Beta: Mai Nhi Ôn Nhuận thật sự vui vẻ. Giải thưởng Hoa Thịnh có lưu lượng cao, dù chỉ là một đề cử nhưng cũng đại diện cho sự công nhận rất cao.
Có thể nói trong giới chỉ cần có nghệ sĩ có dã tâm, không có ai không muốn đoạt giải. Chỉ là giải thưởng Hoa Thịnh do đơn vị chính phủ tổ chức, đừng nói là pha nước, bình thường ngay cả tin tức nội bộ cũng chỉ tìm hiểu được rất ít.
Hơn nữa các lần bình chọn giải thưởng trước đây, mơ hồ càng nghiêng về phía một số nghệ sĩ kỳ cựu có đóng góp xuất sắc cho sự nghiệp diễn xuất, ảnh hậu ảnh đế trẻ tuổi nhất trước đây cũng phải 27, 28.
Vì vậy, Ôn Nhuận nghĩ trong lòng, cũng không quá mong đợi đạt giải thưởng, kinh nghiệm của cậu ở trong giới còn quá thấp. Niềm vui bất ngờ hôm nay, làm cho cậu vừa cao hứng vừa có chút thấp thỏm. Nói rằng không mong đợi giành được giải thưởng đều là những lời khách sáo nói với bên ngoài.
Sau khi được đề cử, ai sẽ không mong đợi chiến thắng? Khi đối mặt với Khuất Tố và trợ lý của mình, cậu xấu hổ đến mức luống cuống, nhưng khi về nhà và nghe thấy giọng nói của Diệp Hàn Thanh, niềm vui sướng trào ra trong lòng cậu không thể kìm nén được. Cậu háo hức muốn chia sẻ niềm vui của mình cùng Diệp Hàn Thanh. “Chúc mừng.” Diệp Hàn Thanh ôm lấy cậu, từ tận đáy lòng mừng rỡ cho cậu.
Dẫn cậu tới bàn ăn ngồi xuống, lấy rượu vang đỏ từ trong tủ rượu ra, cười nói: “Đại hỉ sự[1], có phải muốn ăn mừng một chút không?” [1]: Ý là có chuyện vui lớn. Sau lần kích động vừa rồi, Ôn Nhuận cảm thấy có chút xấu hổ, vành tai ửng đỏ, vui vẻ gật đầu, “Ừm.” Diệp Hàn Thanh mang món ăn cuối cùng ra, tháo tạp dề xuống, lại lấy ra hai ly rượu vang đỏ, cùng cậu cụng ly: “Em muốn phần thưởng gì?” Ôn Nhuận đỏ mặt, nhẹ giọng lầm bầm: “Em chưa đạt giải mà.” Hơn nữa còn nói là phần thưởng, luôn cảm giác chỗ nào kỳ quái. -“Vậy anh tự chọn…” Diệp Hàn Thanh nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhẹ nhàng liếm liếm môi, nhìn vẻ mặt Ôn Nhuận cười sâu xa.
Mà chờ Ôn Nhuận nhận ra cái gọi là “phần thưởng” là gì thì đã quá muộn… Danh sách đề cử giải thưởng Hoa Thịnh được ban giám khảo công bố vào ngày hôm sau.
Trong danh sách đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cái tên của Ôn Nhuận đặc biệt nổi bật.
Nếu không phải danh sách đề cử là do ban giám khảo công bố, mọi người gần như đều cho rằng có người đang đùa giỡn. Nhưng nghiêm túc nghĩ lại, đề cử này của Ôn Nhuận rất xứng đáng.
Cậu ấy gia nhập diễn xuất chưa lâu, chỉ tham gia vỏn vẹn 4 tác phẩm, nhưng mỗi tác phẩm đều có thể khiến người ta kinh hỉ, hơn nữa diễn xuất càng ngày càng đặc sắc.
Không có gì ngạc nhiên khi lần này ban giám khảo của Hoa Thành sẽ đề cử cậu ấy. [Ôn nhuận NB(2)! Cậu ấy là người trẻ nhất trong số các ứng cử viên được đề cử đúng không?] (2)NB=牛逼: Trâu bò. [Ah ah ah ah ah nhìn thấy danh sách mà tôi nghĩ mình đang mơ, phải quay lại để xem ID blogger, bây giờ tôi cảm thấy vẫn còn trong giấc mơ.] [@Giải Hoa Lan, có ổn không?] [1551 Bây giờ tôi muốn chạy hai vòng trên đường phố!!!!! Nhóc Ôn em yêu anh suốt đời ah!!] Danh sách đề cử nhanh chóng được chuyển tiếp, các Sữa Bột trên Weibo đều tỏ ra hào hứng, kích động, thậm chí còn có người qua đường khen ngợi rằng diễn xuất của cậu thực sự rất tốt.
Thậm chí còn có không ít người xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, bọn họ đã ở dưới Weibo của giải Hoa Lan, để cho ban giám khảo giải thưởng Hoa Lan sẽ ra đi hai bước. Trên Weibo không khí tràn ngập niềm vui, trong bầu không khí náo nhiệt như vậy, tự nhiên cũng không tránh khỏi có người chua xót. [Kêu gào cái quỷ gì chứ? Cậu ta còn chưa giành được giải thưởng đâu? Bốn diễn viên được đề cử khác trực tiếp bị xem nhẹ à?] [Chỉ là một cái đề cử thôi mà, đừng tỏ ra nhỏ nhen như vậy đi] [Bốn người còn lại đều là diễn viên kỳ cựu, tính thế nào cũng không đến phiên cậu ta, khuyên các cô nghỉ ngơi, cẩn thận sau khi trao giải lại bị vả mặt.] Có rất nhiều lời bình luận như thế này, các Sữa Bột trải qua sóng to gió lớn lập tức cảnh giác, vui vẻ thì vui vẻ, nhưng mọi người cũng kiềm chế lẫn nhau, không nhắc đến diễn viên khác, cũng không quá mong đợi đạt giải thưởng.
Có thể được đề cử tất cả mọi người rất vui vẻ cho Ôn Nhuận, chỉ tập trung vào việc ăn mừng đề cử. Thậm chí còn có không ít fan lớn nhao nhao bắt đầu chuyển tiếp rút thăm trúng thưởng, ngay cả Weibo chính thức của Truyền thông Tinh Vực cũng theo góp vui. [Truyền thông Tinh Vực V: Theo lời BOSS tổ chức rút thăm trúng thưởng.
Mười fans may mắn nhất sẽ được bốc thăm để chia 100.000 tiền mặt.
Giải thưởng sẽ được bốc thăm vào lúc 10 giờ tối ngày 16 tháng 4.
Vào ngày quay thưởng, 100.000 suất ăn trưa yêu thương khác sẽ được dành tặng cho trẻ em miền núi …] Mặc dù Truyền thông Tinh Vực không nói rõ là vì chúc mừng Ôn Nhuận được đề cử giải Hoa Thịnh, nhưng ý tứ đã biểu đạt rất rõ ràng: BOSS tổ chức. BOSS của Truyền thông Tinh Vực là ai? Đương nhiên Diệp Hàn Thanh rồi. Hơn nữa thời gian mở thưởng còn cùng ngày với lễ trao giải Hoa Thịnh.
Là vì ai, chỉ cần không mù đều nhìn ra được. Số lượt chuyển tiếp trên weibo rút thăm trúng thưởng này một đêm đã phá vỡ năm mươi vạn, ngoại trừ những người qua đường muốn trở thành Cá Koi Vương Âu, tất cả người hâm mộ đều ăn đường. [Thủ đoạn thể hiện tình cảm của Diệp tổng càng ngày càng cao cấp.] [Thì ra thể hiện tình cảm còn có thể như vậy, tôi phục rồi, Diệp tổng thật là trâu bò!] [Người có tiền thật nhiều chiêu trò, tổ chức rút thăm trúng thưởng cũng không quên thể hiện tình cảm, Gâu Gâu! Tôi vẫn chịu đựng được.] [Mặc dù tôi không có tình yêu ngọt ngào như vậy, nhưng tôi cũng có thể có 10.000 tiền thưởng, rút!!!!!] Sáng hôm sau, Ôn Nhuận nhìn thấy hot search trên Weibo thì dở khóc dở cười, nhắn tin cho Diệp Hàn Thanh: [Anh cũng theo góp vui.] Lúc đó Diệp Hàn Thanh đang họp, điện thoại di động đặt trên bàn vang lên một chút, hắn vốn không để ý tới, khi nhìn thấy tin nhắn của Ôn Nhuận trên màn hình nhảy ra, lại cầm lấy điện thoại di động, cong môi một cách vô thức: [Mừng cho em.] Đương nhiên đây không phải là lý do thực sự, lý do thực sự là Diệp tổng! Cuối cùng cũng tìm ra một cách không quá là ngu xuẩn mà có thể thể hiện tình cảm. Là người điều hành của hai doanh nghiệp lớn, Diệp Hàn Thanh luôn khinh thường việc mỗi ngày tương tác trên Weibo, hoặc là chủ động thể hiện tình cảm.
Thật ngu ngốc. Nhưng hắn không thể kiềm chế muốn tuyên bố chủ quyền.
Lúc trước hai người không công khai, hắn không có biện pháp chỉ có thể khoác lên mình một màng bọc ngầm “Tiêu Tiêu Ngô Diệp” để thể hiện tình cảm, hiện tại hai người công khai, hắn đã không hài lòng loại phương thức ở phía sau màn này. Người thích Ôn Nhuận quá nhiều, hắn giống như một ác long canh giữ bảo tàng, nếu không thể đem bảo tàng giấu đi, vậy phải cho tất cả mọi người biết, đây là bảo tàng thuộc về hắn. Đây có lẽ là bản năng đàn ông ẩn sâu trong xương. Lần này Ôn Nhuận được đề cử, lại bỗng nhiên truyền cảm hứng cho hắn.
Để weibo chính thức tổ chức rút thăm trúng thưởng, không đề cập đến cái gì khác chỉ đơn thuần rút thăm trúng thưởng, vừa không cho làm cho Ôn Nhuận bị bôi đen, vừa uyển chuyển thể hiện tình cảm.
Thật hoàn hảo. Diệp Hàn Thanh nghĩ đến những hotsearch lúc trước nhìn thấy, hài lòng đặt điện thoại xuống, tiếp tục cuộc họp với tâm trạng vui vẻ. Ôn Nhuận chỉ cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn thấy câu trả lời của hắn.
Ở chung càng lâu, hai người càng hiểu nhau hơn.
Diệp Hàn Thanh hiểu rõ cậu, cậu tự nhiên cũng biết rất nhiều về Diệp Hàn Thanh. Bề ngoài, người đàn ông trông giống như một tổng giám đốc nghiêm túc và tàn nhẫn, nhưng trên thực tế, ở nhà hắn còn có thể cõng cậu bắt nạt Hạch Đào.
Lần rút thăm trúng thưởng này hầu như là không vứt bỏ được gánh nặng của thần tượng nhưng lại muốn thể hiện tình cảm, đó là lý do tại sao weibo lại ầm ĩ như vậy. Ôn Nhuận nghĩ tới đây, không khỏi bật cười.
Cuối cùng chuyển tiếp weibo rút thăm trúng thưởng của truyền thông Tinh Vực. [Ôn Nhuận V: Theo kịp tốc độ của công ty, thêm 100.000 bữa trưa yêu thương ^o^// chuyển tiếp Weibo :…] Sau khi chuyển tiếp, cậu đóng Weibo, cùng trợ lý thu dọn hành lý.
Về phần fan CP bị ngược đãi trên Weibo, cậu không để ý tới.
Bởi vì lúc này, cậu phải chuẩn bị vào tổ quay phim. Thu dọn hành lý xong, Ôn Nhuận liền cùng Khuất Tố rời đi, chạy tới đoàn làm phim. Lần trước đến chụp ảnh trang điểm thì đã quen biết với người trong đoàn làm phim rồi.
Lần này vào tổ, cử hành xong nghi thức khai máy, mọi người tụ tập ăn cơm, nhanh chóng trở nên quen thuộc. An Lục Sinh không giống như các đạo diễn khác, tài năng của anh không chỉ là trong việc đóng phim, tài ăn nói lừa gạt người khác cũng tương đối khó lường, Ôn Nhuận luôn cảm thấy chắc anh đã từng đi đâu tổ chức bán hàng để học thêm.
Cả đoàn phim đều do anh ấy sắp xếp rõ ràng, với sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, việc quay phim của đoàn đã diễn ra suôn sẻ.
Mặc dù có người mới tham gia, giai đoạn trước quay NG tương đối nhiều, nhưng tất cả mọi người đều không hề oán giận, cùng nhau tăng ca. Vào tổ quay nửa tháng, Ôn Nhuận đã thay đổi từ một chàng trai hiền lành, phong nhã trở thành một bad boy nổi loạn và có phần ngang ngược. Nam chính Phong Xán là trẻ mồ côi tại trại trẻ mồ côi số 6, ở thời đại này dân số giảm mạnh, tỷ lệ sinh cực thấp, mỗi một đứa trẻ bị bỏ rơi đều được chăm sóc khá tốt, nhưng sau khi trưởng thành bọn họ cần phải làm việc cho chính phủ, nếu không sẽ phải hoàn trả một khoản tiền nuôi dưỡng không nhỏ của chính phủ.
Mà nam chính Phong Xán từ nhỏ hướng tới hành tinh quê hương Trái Đất, nếu như làm việc cho chính phủ, nơi rất coi trọng học vấn và trình độ học vấn, có lẽ cả đời hắn cũng không có cơ hội tiếp xúc với hành tinh quê hương.
Vì vậy, khi trưởng thành, hắn dứt khoát chọn lựa chọn vừa học vừa làm, trả nợ tiền nuôi dưỡng. Hắn quanh năm mặc quần áo cũ nát của một người thợ sửa chữa, mái tóc cắt rất ngắn, tay và mặt thỉnh thoảng có những vết dầu không sạch, nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng sáng sủa, đáy mắt lóe ra ánh sáng quật cường, không chịu nhận thua. Lúc Diệp Hàn Thanh lái xe tới đón cậu, nhìn thấy cậu đang chui ra từ dưới một chiếc xe tải lớn, trên quần áo vẫn còn dính một lượng lớn “dầu máy”. “Qua.” An Lục Sinh gật gật đầu, nói với bốn người khác đang chờ đợi: “Cái cuối cùng không đủ tốt, làm lại đi.” Tổ đạo cụ nhanh chóng bắt đầu bố trí lại cảnh tượng, Ôn Nhuận chào hỏi An Lục Sinh, sau đi về phía Diệp Hàn Thanh.
Hôm nay là lễ trao giải Hoa Thịnh, cậu là người được đề cử đương nhiên phải tham gia, trước đó đã xin nghỉ phép với An Lục Sinh rồi. Vừa đi vừa lau mồ hôi trên trán, không để ý càng làm vết bẩn trên mặt lan rộng ra. Diệp Hàn Thanh thấy thế trở về xe lấy khăn ướt lau mặt cho cậu, lần đầu tiên nhìn tạo hình này của cậu, ánh mắt có chút hứng thú, nhếch môi nói: “Giống như một con mèo nhỏ.” Ôn Nhuận cổ ngửa ra sau, né tránh tay hắn, lẩm bẩm nói: “Đừng, lát nữa để cho chuyên gia trang điểm lau cho em là được rồi, bây giờ càng lau càng bẩn.” Diệp Hàn Thanh đành phải thu tay lại, nhỏ giọng nói bên tai cậu: “Tạo hình này không tệ.” Hơi thở của hắn như giữ lại nhiệt độ, lỗ tai ngứa ngáy, Ôn Nhuận lùi lại một bước: “Em đi tẩy trang và thay quần áo trước, anh đợi một lát” Nói xong liền nhanh như chớp bỏ chạy, ánh mắt Diệp Hàn Thanh vừa rồi luôn làm cho cậu cảm giác rất không ổn.
Tẩy trang xong rồi thay lễ phục dạ hội mà Khuất Tố chuẩn bị trước cho cậu, Ôn Nhuận đi ra. Để phù hợp với nhân vật, mái tóc của cậu đã được cạo phẳng, nếu là những người khác cạo phẳng, thì sẽ xấu một chút hoặc là tăng thêm vài phần hung ác, nhưng đường nét khuôn mặt Ôn Nhuận tinh xảo, sau khi cắt tóc ngắn, các ưu điểm trên khuôn mặt sẽ càng nổi bật hơn, ngay cả ót tròn trịa cũng đẹp mắt. Chuyên gia trang điểm, trang điểm nhẹ nhàng cho cậu, để phù hợp với kiểu tóc, đuôi mắt bị kẻ mắt kéo dài, lông mày mực bay nghiêng, màu môi nhạt, so với trước kia nhiều hơn vài phần khí thế, vẻ đẹp càng ngày càng sắc bén. Diệp Hàn Thanh nhìn cậu từ trên xuống dưới, cho đến khi mọi người đến gần, hắn chào một tiếng, mở cửa xe: “Mời.” Ôn Nhuận bị hắn chọc cười, ngồi xuống ghế phụ, cùng hắn xuất phát đến hiện trường lễ trao giải. Diệp Hàn Thanh đưa cậu đến cửa, nhìn Ôn Nhuận bước vào cùng một nữ nghệ sĩ cùng công ty trên thảm đỏ.
Giao xe cho trợ lý chờ xong, hắn từ bên kia đi vào. Giải thưởng Hoa Thịnh do Tổng cục Phát thanh, Truyền hình và Điện ảnh tổ chức, lễ trao giải luôn tương đối mộc mạc, bởi vậy hội trường cũng không tính là sang trọng, nhưng những người xuất hiện trong hội trường, một người càng quan trọng hơn một người. Tuân thủ tác phong giản dị, nghiêm túc thường thấy, người dẫn chương trình không chơi chiêu trò gì, sau phần phát biểu khai mạc theo thông lệ là phần trao giải. Màn hình lớn phía sau người dẫn chương trình thay phiên nhau chiếu tác phẩm đề cử, Diệp Hàn Thanh nhìn thiếu niên tướng quân thiết giáp ngân thương chưa từng có trên màn hình, theo bản năng nghiêng mặt nhìn Ôn Nhuận một cái, lại nhạy cảm phát hiện trên mặt cậu tuy rằng đang nụ cười, nhưng tay giấu ở phía dưới lại rất khẩn trương. Diệp Hàn Thanh đưa tay cầm lấy tay cậu, mở ngón tay cậu ra, dùng lực đan vào tay cậu. Cảm nhận được sự trấn an của hắn, Ôn Nhuận quay đầu lại cười cười với hắn, đúng lúc một ánh đèn sân khấu chiếu vào hai người, quay lại khoảnh khắc này. Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh hai người cùng xuất hiện trên màn ảnh rộng, vẻ mặt Ôn Nhuận còn có chút ngạc nhiên, hơi nheo mắt mờ mịt nhìn về phía ống kính.
Cậu lo lắng đến mức không thèm nghe người dẫn chương trình nói gì lúc nãy.
Mãi đến khi người dẫn chương trình nhắc lại: “Chúc mừng Ôn Nhuận đã giành được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất, mời Ôn Nhuận lên sân khấu nhận giải”, cậu mới bừng tỉnh như mơ, đột nhiên bỏ đi vẻ mặt sững sờ đi về phía bục trao giải. Trùng hợp thay, khách mời trao giải lại là Vệ Dã. Vệ Dã khó hiếm khi nghiêm túc như vậy, cười trêu chọc: “Sau này tôi có thể tự khoe một câu danh sư xuất cao đồ*.” *Danh sư xuất cao đồ: Ý nói thầy giỏi sẽ có trò giỏi giang hơn người. Ôn Nhuận có chút choáng ngợp trước sự bất ngờ này, ngượng ngùng cười. “Đừng xấu hổ.” Vệ Dã nói: “Năm đó, khi tôi giành giải thưởng so với cậu còn khẩn trương hơn nhiều.” Nói xong cầm cúp đưa cho cậu: “Sau khi đoạt giải cậu có điều gì muốn nói với mọi người không?” Ôn Nhuận tiếp nhận cúp, hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn qua khán phòng phía dưới, trong nháy mắt liền nhìn thấy Diệp Hàn Thanh đang chăm chú nhìn cậu, thấy cậu nhìn qua, Diệp Hàn Thanh nở nụ cười trấn an.
Trái tim của Ôn Nhuận lắng lại, cậu cầm lấy chiếc micro do người phụ nữ nghi thức giao cho, bắt đầu nói cảm nhận đoạt giải thưởng. “Lần này đề cử và giải thưởng quá bất ngờ, cho nên tôi không chuẩn bị bài phát biểu.” Ôn Nhuận cong mắt, ngượng ngùng cúi chào khán giả: “Vào vòng hơn ba năm, cảm ơn công ty đã cho tôi cơ hội, cảm ơn người đại diện và ekip đã ủng hộ tôi, cảm ơn thầy Vệ đã dạy dỗ tôi, cũng cảm ơn những người hâm mộ đã đi cùng tôi suốt chặng đường.
Cuối cùng, tôi xin cảm ơn người yêu tôi, người đã luôn ủng hộ tôi vô điều kiện và động viên tình yêu của tôi … Cảm ơn vì có anh, em mới có thể đứng trên sân khấu ngày hôm nay.” Giọng cậu trầm lắng, chậm rãi và rõ ràng: “Chiến tích và vinh quang của tôi, một nửa là của anh ấy, cảm ơn anh.” Sau khi nói xong, cậu lại cúi đầu thật sâu.
Dưới đài vỗ tay ầm ầm. Lúc cầm cúp xuống đài, Ôn Nhuận theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Diệp Hàn Thanh trong đám người, vừa lúc đối diện với ánh mắt anh nhìn qua, Ôn Nhuận chớp chớp mắt, cười lắc lắc chiếc cúp trong tay, từng bước đi về phía hắn. Tác giả có chuyện muốn nói: Diệp tổng: Thể hiện tình cảm một cách vô hình chung là trí mạng nhất..