Edit: Mikey Beta: Mai Nhi Lễ trao giải Hoa Lan là do Khuất Tố thay Ôn Nhuận nhận.
Ôn Nhuận đã quay video chúc phúc và trình chiếu khi nhận giải.
Đến lúc này, sẽ không ai nói rằng cậu quá bốc đồng và nóng vội.
Ngược lại, tất cả đều khen ngợi sự cống hiến của cậu, chẳng trách còn trẻ vậy mà đã cầm hai cái thị đế. Nếu năm ngoái Ôn Nhuận dựa vào các chương trình tạp kỹ và phim truyền hình không bị gián đoạn để thu hút sự nổi tiếng và lưu lượng truy cập, thì Ôn Nhuận năm nay, chỉ trong nửa đầu năm, đã dựa vào hai thị đế liên tiếp để có đủ danh tiếng và độ phổ biến. Bắt đầu từ Giải thưởng Hoa Thịnh vào tháng 4, đến tháng 5 và tháng 6 sau đó, chủ đề của Weibo hầu như là bàn tán về Ôn Nhuận.
Có thể thấy nhiều bài phân tích và thảo luận khác nhau về cậu trên Weibo mỗi ngày, và các lượt tìm kiếm hot trên Weibo lần lượt nối tiếp nhau.
Nếu như đổi thành trước kia, mọi người chỉ khinh thường nói rằng lăng xê quá đáng, nhưng liên tiếp hai cái thị đế, lại làm cậu có đủ độ phổ biến và yêu thích từ mọi người, đặc biệt là vẫn là bộ phim cổ trang phù hợp với mọi lứa tuổi.
Không chỉ giới trẻ, mà ngay cả một số người trung niên, cao tuổi ít khi lên Weibo cũng phải xuýt xoa: Diễn viên đóng vai Triệu tướng quân thật là giỏi. Với cái đà dầu sôi lửa bỏng như vậy, nhiều người thậm chí còn bắt đầu đồn đoán liệu Ôn Nhuận có trực tiếp giành được một Grand Slam hay không. Giải Hoa Thịnh, giải Hoa Lan và giải Kim Điêu gắn liền với ba giải thưởng phim truyền hình lớn trong nước.
Ôn Nhuận đã lấy được hai chiếc rồi, và chiếc còn lại có vẻ không quá khó nhỉ? Đặc biệt là với tiền đề là ngôi sao nổi tiếng được yêu thích của giải Kim Điêu, Ôn Nhuận càng có nhiều khả năng giành được giải thưởng. Thậm chí, một số cư dân mạng còn ám chỉ bộ phim đã được công chiếu.
phù hợp với khá ít đối tượng, nhưng cũng đã gây hot khi ra mắt.
Đặc biệt là danh tiếng của phim khá tốt.
So với , diễn xuất của Ôn Nhuận trong thậm chí còn phi thường hơn.
Ngay sau khi ra mắt, nhiều người lại càng lạc quan về việc Ôn Nhuận lại đoạt giải. [Mở bàn, tôi cược một trái cam lớn, Grand Slam Ôn Nhuận tháng 10.] [Thị đế chiếu cố, lại lấy cái Ảnh đế, mọi người không có ý kiến gì chứ?] [Mấy người đừng có mà nằm mơ, bị người thấy lại cho ta gia chiêu hắc, ôm đi] [Không có khói sao có lửa, theo như tôi biết trong số các bộ phim truyền hình và điện ảnh được trình chiếu trong cùng khoảng thời gian này, rất ít phim có thể vượt qua Ôn Nhuận.
Không tin thì tháng 10 quay lại.] Weibo đã mở cửa thị trường, thu hút nhiều người qua đường theo dõi xu hướng và chuyển tiếp tiền đặt cược của họ, và tất cả những điều này, Ôn Nhuận ở Tân Mạc đều không hề hay biết.
Cậu vẫn đang tận tâm quay phim ở Tân Mạc. Bởi vì giải thưởng của Ôn Nhuận, cũng đã phát hỏa một phen, thậm chí còn lên hot search vài lần.
Nhiều người trên mạng nói rằng đoàn phim may mắn, đều được tuyên truyền miễn phí.
Phỏng chừng đoàn phim đã nở mày nở mặt rồi. Có nhiều người theo dõi bộ phim hơn, và vẫn có một số người trong đoàn không thật lòng, nhưng tất cả đều được cổ vũ hết mình.
Dưới cái nắng như thiêu đốt, ngày nào cũng quay phim trên sa mạc. Tháng 7 đến gần, thời tiết ở Tân Mạc ngày càng nắng nóng, họ sẽ có một khoảng thời gian dài để quay phim tại đây. Sau khi quay xong một cảnh, Ôn Nhuận đạp lên bờ cát, nghỉ ngơi trên xe trở về.
Mặt cậu đỏ bừng vì nắng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Trợ lý đưa cho cậu một tách trà thảo mộc để giảm nhiệt, trong lòng có chút lo lắng: “Anh Ôn, hay là nghỉ ngơi đi.
Hôm nay anh quay gần như cả ngày rồi.
Cẩn thận bị cảm nắng.” Ôn Nhuận ngồi nghỉ ngơi trên xe một lúc, cậu lau mồ hôi trên mặt, chờ chuyên viên trang điểm trang điểm xong, mới nói: “Cảnh quay cuối cùng, tôi sẽ về nghỉ ngơi sau khi quay phim, tôi không sao.” Cậu nói như vậy, nhưng đến cảnh cuối cùng, sau khi quay xong, sắc mặt Ôn Nhuận đã đỏ lên và có chút dị thường.
Bản thân cậu có chút nặng nề, trợ lý nhanh chóng đỡ cậu trở lại xe ngồi xuống, lại đổ nước lên người. Nhưng dù vậy, cuối cùng Ôn Nhuận cũng ngã bệnh. Thời tiết ở Tân Mạc quá nóng, cậu mặc một bộ trang phục dày cộp và tập trung cao độ trong vài tiếng đồng hồ dưới cái nắng như thiêu đốt, sau khi quay xong, cậu thả lỏng người và ngay tức khắc liền đứng không được. Ôn Nhuận nằm ở ghế sau trong xe bảo mẫu, có chút chệnh choạng, cậu mơ hồ biết mình có lẽ là bị say nắng, phải cố gắng rất nhiều mới có thể di chuyển thân thể. Khi trợ lý đang lái xe đến bệnh viện, mơ hồ nghe thấy cậu nói: “Không có chuyện gì lớn, đừng nói với chị Khuất và Diệp tổng.
Bọn họ sẽ lo lắng.” Cách xa như vậy, nếu như Diệp Hàn Thanh biết mình bị bệnh, nhất định sẽ rất lo lắng. “Tôi hiểu rồi.” Trợ lý đưa túi nước đá cho cậu, không biết phải nói gì, chỉ có thể bất lực nói: “Nghe bác sĩ nói trước đi.
Nếu là nghiêm trọng, chúng tôi nhất định không dám giấu giếm.” Ôn Nhuận bị chệnh choạng.
“Hừm” một lúc sau, cậu ngủ thiếp đi trong chiếc xe xóc nảy. Khi cậu tỉnh dậy lần nữa, bị một người nhìn chằm chằm mà tỉnh.
Kinh ngạc mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Hàn Thanh dán ở trên người mình. Ôn Nhuận: “………… ???” Cậu sững sờ, trong tiềm thức muốn đưa tay ra dụi mắt, nhưng không ngờ mu bàn tay lại cắm một cây kim, vừa động kim tiêm, cậu hít một hơi “A”, liền bị đè lại. “Đừng nhúc nhích.” Một độ ấm quen thuộc từ trong tay truyền đến, cậu không ngừng cử động ngón tay, quay mặt sang giọng nói của Diệp Hàn Thanh. Đây không phải là mơ. “Anh tại sao lại ở chỗ này?” Ôn Nhuận bị bắt lấy, trong lòng có chút chột dạ, trong mắt hiện lên một tia nịnh nọt mềm mại. Nhìn thấy cậu như vậy, Diệp Hàn Thanh không khỏi thở dài.
Môi trường quay của Tân Mạc rất khắc nghiệt, và hắn rất lo lắng kể từ khi Ôn Nhuận đến.
Cuối cùng thì công việc của công ty cũng gần như được xử lý xong, sau một tuần, hắn đã mua một lô đồ dùng sinh hoạt và chuẩn bị trực tiếp gửi cho đoàn phim để xem tình hình của Ôn Nhuận. Kết quả là, ngay khi hắn đến đoàn phim, đã nghe tin Ôn Nhuận bị cảm nắng và đã được đưa đến bệnh viện quận.
Hắn chỉ có thể vội vàng đến bệnh viện. Khi đến bệnh viện, thấy một người mặt mũi đỏ hoe nằm trên giường bệnh nằm một cách yếu ớt. Kết quả là, con người nhỏ bé vô lương tâm hỏi hắn tại sao hắn lại ở đây. Diệp Hàn Thanh nheo mắt, dùng sức bóp gò má, “Anh nghe nói, em không muốn trợ lý nói cho anh biết em bị bệnh sao?” Ôn Nhuận chớp chớp mắt, thấy sắc mặt hắn càng ngày càng xấu, cậu nhẹ nhàng xoa xoa mặt hắn như mèo con, lấy lòng nói: “Em chỉ sợ anh lo lắng.
Chỉ là say nắng thôi, không có gì nghiêm trọng.” Diệp Hàn Thanh sững sờ, tim dịu lại, nhưng hắn buộc lòng mình phải cứng lại, nghiêm nghị nói: “Không có lần sau.
Nếu em không nói với anh, sẽ chỉ khiến anh thêm lo lắng.” “Được rồi.
Em hứa rằng sẽ không có lần sau.” Ôn Nhuận mỉm cười, hướng tới hắn cọ cọ.
Cậu nhẹ giọng, kéo dài âm điệu, làm nũng nói: “Diệp Tổng, em khát … “ Khuôn mặt của Diệp Hàn Thanh cứng đờ.
Sau khi nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng không thể giữ nổi sắc mặt của mình, xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “Anh đi lấy nước cho em.” Nước muối đun sôi có vị mặn nhẹ.
Ôn Nhuận khát nước, mới uống một hơi đã cạn nửa cốc, để lại một vệt nước nơi khóe miệng.
Diệp Hàn Thanh lấy khăn giấy lau sạch cho cậu. Sau khi truyền chai nước muối sinh lý, Ôn Nhuận đã bình phục.
Diệp Hàn Thanh miễn cưỡng tìm được một khách sạn có thể coi là tạm được trong tỉnh, và sau đó yêu cầu Ôn Nhuận nghỉ phép, giam cậu trong khách sạn để phục hồi sức khỏe. Mặc dù Ôn Nhuận cảm thấy hiện tại vẫn ổn, nhưng nhìn vẻ mặt không mấy tốt của Diệp Hàn Thanh, cậu sáng suốt lựa chọn nghe theo.
Huyện thành xa xôi cũng không thể trông cậy có thứ gì tốt.
Hơn nữa, khẩu vị đồ ăn và thức uống của Tân Mạc khác xa với họ, vì vậy Diệp Hàn Thanh chỉ đơn giản kêu trợ lý mua lại nguyên liệu, rồi mượn nhà bếp của khách sạn để tự nấu ăn. Kỹ năng nấu nướng của hắn đã được mài giũa khá tốt, đặc biệt là đối với món súp, Ôn Nhuận đặc biệt thích nó. Vì vậy, khi đoàn phim đến thăm, họ đã nhìn thấy Diệp Tổng, người thường chỉ xuất hiện trên các tạp chí tài chính, quấn một chiếc tạp dề hoa, nhíu mày và cẩn thận bưng một bát súp từ bên ngoài vào. Diệp Hàn Thanh nấu canh bí đao thanh nhiệt và giải độc, khử ẩm giải nhiệt.
Cách xa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm. Hoàn cảnh ở Tân Mạc khó khăn, thức ăn ở đoàn phim cũng không ra gì.
Thỉnh thoảng họ có thể đến các nhà hàng trong quận để kiếm đồ ăn, nhưng có lẽ do khẩu vị khác biệt mà mọi người thấy không quen. Bây giờ ngửi thấy mùi hương đều không nhịn được mà sụt sịt. Tuy rằng không nói gì, nhưng hai mắt nhìn nhau rõ ràng viết: Diệp Tổng còn có năng lực này? Diệp Hàn Thanh gật đầu chào bọn họ, đặt bát canh lên bàn, lấy một cái bát nhỏ, múc vài miếng thịt vịt già và bí đao, sau đó múc canh, rồi cầm một thìa lên đưa cho Ôn Nhuận. Ôn Nhuận cầm lấy bát canh, đối mặt với ánh mắt như thiêu đốt của đoàn phim, có chút xấu hổ, lễ phép hỏi: “Có muốn uống một chút không?” Diệp Hàn Thanh mang đến một cái bát lớn, một mình cậu cũng không ăn xong. An Lục Sinh vừa muốn gật gật đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Hàn Thanh, lại dối trá xua tay, cười gượng: “Không, không, chúng tôi đều ăn rồi.
Hai người mau uống đi.” Nhìn thấy bọn họ cự tuyệt, Ôn Nhuận cũng không khách khí, chậm rãi uống hết. Tình hình của Ôn Nhuận thật ra cũng không quá nghiêm trọng, nhưng Diệp Hàn Thanh đang nhìn cậu chằm chằm, cậu chỉ có thể nghỉ ngơi hai ngày trước khi được đưa trở lại đoàn phim. Diệp Hàn Thanh không rời đi ngay lập tức, mà theo cậu vào nhóm.
Hắn không biết lấy RV ở đâu, có đầy đủ các tiện nghi trong đó.
Khi Ôn Nhuận quay phim, Diệp Hàn Thanh ở trên xe để xử lý công vụ, khi hắn làm việc xong thì vào bếp nấu ăn cho Ôn Nhuận, sau đó cậu có thể ăn những bữa cơm ấm áp khi kết thúc phim. Buổi tối, Ôn Nhuận không cần lại đến trường quay, liền ngủ trong RV cùng Diệp Hàn Thanh. Mọi người trong đoàn đều tỏ vẻ chua ngoa, nói rằng Ôn Nhuận vì phú quý mà bỏ rơi bọn họ. Tuy nhiên, khi Ôn Nhuận lấy ra một hộp kem lớn từ tủ lạnh RV, thái độ của họ đột nhiên thay đổi, liền vui mừng nói rằng Diệp Hàn Thanh có thể ở lại đoàn phim bao lâu tùy thích, tốt nhất là đừng đi nữa. Tác giả có chuyện muốn nói: Diệp Tổng: Canh tôi nấu chỉ có thể cho vợ tôi uống..