Kết Hôn! Anh Dám Không?

105: Dường như muốn có động tác lớn


trước sau

Đào Ninh sau khi đến chỗ của Cảnh Liêm Uy thì rời đi, đáp ứng yêu cầu của Ân Thiên Thiên chạy đi xem Đổng Khánh, bộ dạng bây giờ của Ân Thiên Thiên quả thật không thể nào đi xem người đàn ông bị tai bay vạ gió đó được.

Trên giường bệnh, Ân Thiên Thiên ngồi đó không nói gì mà chỉ nhìn Cảnh Liêm Uy.

Cảnh Liêm Uy đi đến bên giường bệnh nhẹ nhàng lên tiếng: “Thiên Thiên, tối qua có ai ức hiếp em?”

Ân Thiên Thiên mím chặt môi sống chết không nói.

Khẽ thở dài một hơi, Cảnh Liêm Uy ngồi xuống mép xuống, nhẹ nhàng đưa tay vén tóc ra sau tai cho cô: “Ngoan, nói cho anh biết, anh giúp em báo thù.”

Lời lẽ như vậy từ trong miệng của Cảnh Thiên Uy phát ra lại trở nên dịu dàng, trong nháy mắt nhiễm vào trong mắt của Ân Thiên Thiên, hai người lẳng lặng nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.

Mất một lúc lâu, Ân Thiên Thiên cũng không biết bản thân đã nhìn Cảnh Liêm Uy được bao lâu, mãi cho đến khi cô nhìn vào đôi mắt phượng đó chất chứa sự đau lòng và tự trách, tất cả sự tủi thân của cô tại khoảnh khắc đó bạo phát!

“Tất cả mọi người đều khi dễ em! Hướng Linh ức hiếp em! Mộc Sa ức hiếp em! Cảnh sát của cục cảnh sát cũng ức hiếp em!” Giọng của Ân Thiên Thiên trầm thấp mang theo một chút nghẹn ngào, rất nhanh thì thấy nước mắt rơi xuống, Cảnh Liêm Uy đưa tay ra lau, từng chút từng chút một, cuối cùng chỉ có thể ôm cô vào lòng để mặc nước mắt của cô thấm ướt áo của anh, nghe những lời tố cáo trong tủi thân của cô: “Các người đều ăn hiếp em, ngay cả anh cũng ăn hiếp em! Anh không đón em, anh còn qua đêm ở chỗ của Mộc Sa! Bà nội không nghe em giải thích, em bị bà nội phạt quỳ anh cũng không nói đỡ em! Cảnh Liêm Uy, anh sao có thể xấu xa như vậy chứ?”

- --- Cảnh Liêm Uy, anh sao có thể xấu xa như vậy chứ?

Đúng, anh sao có thể xấu xa như vậy chứ.

Lời tố cáo trước mặt này khiến trái tim của Cảnh Liêm Uy co thắt đau đớn, thế nhưng câu nói cuối cùng đó lại khiến trái tim của anh cũng mềm nhũn ra.

Thiên Thiên của anh, đơn thuần giống như một tiểu bạch thỏ, đối với anh lại không hề có sự phòng bị.

Để mặc Ân Thiên Thiên vừa khóc vừa trách móc anh về chuyện tối qua, cô dùng bàn tay nhỏ bé của mình đánh lên người anh, lúc đấy anh chỉ cảm thấy cô gái này sao có thể ngốc như vậy? Ngốc đến mức khiến người ta đau lòng...

Thiên Thiên của anh, rất nhỏ, không quá hiểu chuyện, có chút bướng bỉnh, có chút tùy hứng, làm chuyện gì không đủ chu toàn, nhưng lại toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, ỷ lại vào anh, chỉ cần được cô tin tưởng và ỷ lại thì đem cả thế giới này đều giao cho anh...

Cuối cùng, tiếng khóc của Ân Thiên Thiên từ từ dừng hẳn, chỉ là rúc đầu vào vai của Cảnh Liêm Uy.

Cảnh Liêm Uy không có giải thích về chuyện xảy ra tối qua, có lúc dùng hành động sẽ có hiệu quả hơn lời nói!

Ân Thiên Thiên còn quá nhỏ, mà Cảnh Liêm Uy cần giúp cô trưởng thành...

Ngày hôm sau, thành phố Hải Diểu.

Khi Ân Thiên Thiên mơ mơ hồ hồ từ trong giấc mơ tỉnh lại, tiếng chuông điện thoại chết tiệt còn điên cuồng reo, nhận cuộc gọi của Đào Ninh trong mấy giây ngắn ngủi thì Ân Thiên Thiên biến sắc, cấp tốc đứng dậy mở TV, trong một đêm, cả thành phố đều là tin tức liên quan đến cô...

- --- Mợ ba được sủng mà kiêu, xúc phạm cô hai nhà họ Mộc!

- --- Mợ ba không có đạo đức, đã hủy hoại tiền đồ cả đời của cô Mộc?

- --- Đôi chân dành cho múa ba lê, điều tốt đẹp trên đời...

Ân Thiên Thiên mở mắt nhìn vào TV xem mọi người đang đàm tiếu về chuyện này, cô hoàn toàn không biết làm sao, TV cuối cùng dừng ở một tiết mục đang phát.

- --- Nhà họ Cảnh, ai không biết đó chính là thế lực lớn của thành phố T, thậm chí sau lưng còn không biết có bao nhiêu người mơ tưởng có thể bò được lên giường của cậu cả, lọt vào mắt cậu hai, cô cả nhà họ Ân này không biết giẫm phải vận cứt chó gì được gả cho cậu ba nhà họ Cảnh, bây giờ lại làm ra loại chuyện này, tôi thấy câu “đạo đức bại hoại, phẩm chất bất lương” nói không chừng đều là thật.

Người dẫn chương trình cùng vị khách mời nào đó nói ra những lời này, trong lời nói đều là sự khinh bỉ đối với Ân Thiên Thiên.

Có nhà họ Mộc ở sau ủng hộ, nhà họ Cảnh cũng không có bất kỳ động thái nào, loại chuyện bỏ đá xuống giếng này ai dám làm...

Ân Tiếu Tiếu sững sờ nhìn, ánh mắt rõ ràng là không thể tin được.

Cô khi đấy đạp một chân đó có bao nhiêu nặng, bản thân cô biết rất rõ, cô làm ra chuyện gì không phải là loại không phân nặng nhẹ, có ghét Mộc Sa hơn nữa cô cũng sẽ không làm hại Mộc Sa, huống chi đôi chân đó của Mộc Sa quý giá như nào, tinh linh ba lê bây giờ cũng có sức ảnh hướng trong thành phố T.

- --- Cô cả nhà họ Ân đó, tôi đã từng may mắn gặp qua một lần, lớn lên không xinh đẹp, tính cách cũng không tốt, thậm chí có nhiều khi ngay cả nhìn ánh mắt của không biết, nói thật, khi tôi nhớ thấy vợ của cậu ba nhà họ Cảnh là cô ta, cả người tôi đều bị dọa cho ngốc luôn, hoàn toàn không thể tin được, đó không phải câu mà người ta hay nói hoa nhài cắm lên cái gì đó sao? Có điều cậu ba nhà họ Cảnh là bông hoa đó...

Ân Thiên Thiên nhìn TV mà thiếu chút muốn xông đến trước mặt Mộc Sa, đến tìm chị ta gây phiền phức, những chuyện này sao lại có?

Tức giận cô đã tắt TV đi, Ân Thiên Thiên quay người cầm lấy chiếc máy tính bảng để làm dịu cảm xúc lại, kết quả trên mạng cũng toàn là chuyện này.

Trên mạng để mấy bức hình, có mấy bức là Mộc Sa cùng người nhà đi đến bệnh viện, có mấy bức là chị ta đang ngồi trên xe lăn ở bệnh viện, có mấy bức là chân chị ta bị băng bó như bó giò...

Tình hình này, người không biết nói không chừng còn thật sự tưởng rằng sự việc rất nghiêm trọng!

Bây giờ chuyện bất lợi với Ân Thiên Thiên nhất chính là video không có tiếng khi đó! Mấy lời mà Hướng Linh và Mộc Sa nói đó đều không có lộ ra!

Cạch một tiến, cửa phòng ngủ bị mở cửa.

Cảnh Liêm Uy đi tới, nhìn thấy những tin tức trên mạng cũng coi như không có nhìn thấy, chỉ xoay người đi vào bếp chuẩn bị nấu chút canh cho Ân Thiên Thiên.

“Cảnh Liêm Uy, em không có ra tay nặng như vậy!” Cô hoàn toàn không thể khống chế được tính khí của chính mình, Ân Thiên Thiên xông vào phòng bếp lớn giọng nói với anh: “Em lúc đó quả thật có dùng lực nhưng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của chị ta sau này! Một điểm này em rất chắc chắn! Mộc Sa chị ta đang nói dối.”

Cảnh Liêm Uy nhìn cô, sau đó mới nói: “Thiên Thiên, em nghĩ lại đi, chuyện này rõ ràng không phải lỗi của em, tại sao bây giờ nhìn vào lại là lỗi của em.”

Ân Thiên Thiên bởi vì một câu nói của mà ngây người, chỉ đứng đó nhìn động tác thuần thục của anh.

Đúng thế, chuyện này rõ ràng không phải lỗi của cô, tại sao cô phải rơi vào tình cảnh như này chứ?

Cảnh Liêm Uy lần đầu tiên không có xuất hiện bên cạnh khi cô cần, bà cụ Cảnh đặc biệt tức giận mà trừng phạt cô, bây giờ cả dư luận đều hướng về Mộc Sa...

Sự việc từ khi nào biến thành như vậy?

Quay ra mở TV, Ân Thiên Thiên ngẩn ngơ nghe những lời nói phát ra từ trong TV.

- --- Cô cả nhà họ Ân phẩm đức kém mà lại gả cho người đàn ông như cậu ba nhà họ Cảnh...

- --- Cô cả nhà họ Ân cùng cậu ba nhà họ Cảnh ly hôn cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi...

- --- Cô cả nhà họ Ân cho dù có cậu chủ nhà họ Ân bảo vệ, cuối cùng cũng sẽ tự mình hại mình...

Đoạn thời gian trước không dễ gì lấy lại một chút hình tượng, thế sao bỗng dưng sụp đổ rồi?

Cảnh Liêm Uy đi tới nhẹ nhàng vỗ vai cô, lúc này mới lên tiếng: “Thiên Thiên, em tối qua làm bị thương chân của Mộc Sa, mà Mộc Sa lại là cô hai nhà họ Mộc.”

Cảnh Liêm Uy đâu phải kẻ ngốc, anh biết nguyên nhân lớn nhất khiến Ân Thiên Thiên tức giận còn không phải vì anh không có đến đón cô lúc đó mà là vì lúc đó anh đang ở trong nhà của Mộc Sa.

Nhìn thẳng vào mắt của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy nói: “Thiên Thiên, em nên học cách tin tưởng anh.”

Anh là một người đàn ông hơi nhạt nhẽo trong chuyện tình cảm, thậm chí trước khi gặp Ân Thiên Thiên có thể nói anh không có tiếp xúc với phụ nữ, ở bên Mộc Sa càng chưa từng có tiếp xúc cơ thể, không phải không muốn, mà là anh không thích một người phụ nữ không yêu mình lại làm bẩn cơ thể của bản thân, nụ hôn đầu của anh cũng là dành cho Ân Thiên Thiên, lấy cũng là Ân Thiên Thiên, hy vọng cả đời này chỉ một người phụ nữ là Ân Thiên Thiên.

Người đàn ông này rất kỳ quái, nhưng không thể không nói rất khiến người ta thích.

Anh thích sạch sẽ, bất luận là với bản thân, hay đối với người khác.

Thích Ân Thiên Thiên, ghét Hướng Thực, thậm chí là Ân Thiên Tuấn, chính là đơn giản như vậy mà thôi.

“Thiên Thiên, em nên nhớ, từ khoảnh khắc em gả cho anh, người duy nhất em có thể dựa vào, em có thể tin tưởng, đó chính là anh.”

Lời nói của Cảnh Liêm Uy rất nhẹ, từng từ từng câu cứ thể đánh mạnh vào trái tim của Ân Thiên Thiên.

Trong chớp mắt Ân Thiên Thiên đột nhiên hiểu được thái độ của Cảnh Liêm Uy.

Nhà họ Cảnh tồn tại lớn mạnh như thế, thậm chí có thể nói là một thế lực lớn của thành phố T, không có ai không biết nhà họ Cảnh của thành phố T, mà nhà họ Cảnh đều là thương nhân, lại cứ bởi vì ông nội đã mất từ sớm của Cảnh Liêm Uy mà có một danh xưng “nho thương”, đến cả bây giờ Cảnh Nguyên Phước ở bên ngoài cũng hay bị người ta hiểu lầm rằng là nhà nghiên cứu chứ không phải người làm kinh doanh.

Thương nhân coi trọng lợi ích thì không sai, nhưng trong mắt của thương nhân danh tiếng cũng quan trọng không kém, mà bà cụ Cảnh là nhân vật có sức ảnh hưởng trực tiếp lên cuộc đời của ông Cảnh, đối với danh tiếng này so với ai cũng đều quan trọng hơn, mà Ân Thiên Thiên vừa gả đến thì tai họa đầu tiên chính là chuyện này, với ai cũng sẽ không vui...

Quay sang nhìn Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên ánh mắt đen láy từ từ đảo, khi sự việc có người nhắc nhở, tóm lại có thể nghĩ thông rất dễ dàng.

Miệng hé ra nhưng còn chưa kịp phát ra âm thanh thì hai người nghe thấy giọng nói trong TV.

- --- Theo một tờ báo, trước khi quen cô cả nhà họ Ân, cậu ba nhà họ Cảnh có qua lại với bạn gái hai năm, bây giờ đã chứng minh, người bạn gái đó chính là Mộc Sa, chỉ là cô cả nhà họ Ân từ khi nào ở bên cậu ba nhà họ Cảnh chứ?

Một câu này rất dễ gây hiểu lầm, nhất thời tin tức Ân Thiên Thiên là ngươi thứ ba được chia sẻ rộng rãi.

Đối diện với tất cả chuyện này, Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không để ý nồi canh nấu cho Ân Thiên Thiên, sau đó dẫn cô đi đến nhà cũ của nhà họ Cảnh.

Phóng viên không có cách tiến vào thành phố Hải Diểu, cũng không có cách tiến vào khu vực nhà cũ của nhà họ Cảnh cho nên tương đối mà nói, nơi này vẫn là an toàn, sau khi xuống xe Cảnh Liêm Uy nắm tay Ân Thiên Thiên bước vào cửa lớn của nhà cũ nhà họ Cảnh.

Bà cụ Cảnh yên tĩnh ngồi uống trà trong phòng khách, bên cạnh có một người giúp việc đã theo bà ta hơn mười năm để chờ lệnh, bầu không khí coi như vẫn tốt.

“Bà nội.” Cảnh Liêm Uy sau khi gọi một tiếng, Ân Thiên Thiên cũng ngoan ngoãn gọi theo.

Sau đó Cảnh Liêm Uy nói với bà cụ Cảnh đó: “Bà nội, lúc này đến cổ trấn nghỉ ngơi là tốt nhất, cần cháu giúp bà mua một cái vé không? Đi tản bộ rồi trở về, thành phố T vẫn cứ là thành phố T.

Một hồi sau, rõ ràng đã muốn tìm hiểu thật rõ bà cụ Cảnh, dường như rất nhanh sẽ có động tác lớn...

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây