Tiếp theo tiếng cánh cửa đập vào tường đánh rầm một cái là hàng loạt những tiếng đổ vỡ của đồ vật thủy tinh trong phòng vang lên. Vú Mai và An Nhiên bị những tiếng loảng xoảng liên hoàn làm cho giật mình ngước nhìn lên.
Vừa thấy An Kỳ với bộ dáng muốn giết người kia lao vào phòng, vú Mai đặt tô cháo xuống chiếc tủ nhỏ đầu giường, theo bản năng che chắn trước người An Nhiên để bảo vệ cho cô. An Kỳ khinh thường hừ lạnh không thèm quan tâm đến hành động của vú Mai: -Hừ.
Mạng của chị cũng lớn thật.
Vậy mà vẫn còn sống cơ đấy. Cô ta tiến đến, tóm lấy vai vú Mai rồi hất mạnh bà sang một bên.
Vú Mai mất đà ngã dúi về một phía, đầu bà đập mạnh vào cái tủ nhỏ ở đầu giường.
Bà đau đớn hét lên một tiếng rồi ngất đi.
An Nhiên đau lòng kêu gào: -Vú ơi…..
vú Mai… An Kỳ tiến đến nắm lấy gương mặt của An Nhiên, bóp mạnh:
-Lo cho thân mình đi chị yêu dấu.
Chị không đủ sức để giúp ai trong cái nhà này hết.
Nằm trong tay tôi, tôi sẽ cho chị sống không bằng chết.
Người đâu… Người làm đứng ở ngoài run rẩy bước vào, ậm ừ vâng dạ khe khẽ.
An Kỳ hét lên: -Cô làm cái gì mà chậm chạp thế hả? Lấy bao tay cho tôi. -À..
dạ.. Cô người làm hoảng hốt chạy đi. An Kỳ lạnh lùng nhìn người con gái mà cô ta đã từng gọi là chị.
Anh em nhà Thiên Bảo phát cuồng với cô thì cũng thôi đi.
Nhưng ngay cả Chu Bằng cô cũng có thể làm hắn thần hồn điên đảo thì cô ta không thể nào nhịn được nữa. Đeo bao tay vào, cô ta cúi xuống bốc một nắm mảnh thủy tinh vỡ ở dưới đất, nở nụ cười như ác quỷ dùng tay bóp mạnh cằm An Nhiên khiến cho cô phải mở miệng ra: -Chị muốn ăn cháo sao? Muốn ăn chứ gì? Tôi cho chị ăn, ăn đi… ăn hết đi…. Mỗi một câu nói, nắm thủy tinh trên tay lại một lần nhét vào miệng An Nhiên, còn chà xát thêm trên gương mặt đã đầy thương tích.
Người làm đứng phía sau co rúm người lại không dám nhìn.
Thực ra cô chủ An Nhiên từ khi về đây đối xử với người làm rất tốt.
Thế nhưng không ai dám trái lời của An Kỳ, vì cô ta đang được sự sủng ái của cậu chủ nên có tác oai tác quái hơn nữa cũng không ai dám bênh vực cho cô chủ. An Nhiên đau đớn hét lên thất thanh.
Dù đã rất cố gắng chịu đựng nhưng cơn đau thấu tận xương tủy bất chợt truyền đến làm cho cả cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Bao nhiêu trận thương tích chất chồng đã khiến cô kiệt quệ không còn sức phản kháng. Đứng bên ngoài, Tiểu Long và Thiên Bảo chứng kiến hết tất cả.
Tiểu Long lo sợ nói nhỏ với anh: -Cậu chủ, nếu còn không can thiệp, cô chủ… sẽ chết mất..
Bàn tay Thiên Bảo đã sớm cuộn chặt thành nắm đấm. Đúng lúc này điện thoại của anh lại rung lên: -Cậu chủ.
Thiên Phúc chuẩn bị dẫn người đến. Mày Thiên Bảo giãn ra, nhếch mép cười, anh cúp máy, giao phó lại cho Tiểu Long một câu trước khi bước vào phòng: -Tiểu Long, chuẩn bị thuốc cho cậu Hai. Âm thanh thê lương chất chứa muôn vàn thống khổ của An Nhiên dội vào tai anh xót xa. -An Kỳ, em động vào ả làm gì cho bẩn tay cơ chứ. An Kỳ không ngờ Thiên Bảo về sớm đến vậy, trong lòng cũng hơi chột dạ.
Khuôn mặt hung dữ đã sớm biến đổi thành nai con, cố rặn cho ra giọt nước long lanh trong mắt: -Thiên Bảo, anh phải trả thù cho con của chúng ta.
Đã mấy tháng rồi em không thể ngủ ngon giấc, đêm nào cũng thấy ác mộng, đêm nào cũng thấy con trai gọi mẹ.
Em xót con lắm anh biết không? Hu..
hu..
hu… Nhanh tay tháo chiếc găng tay dính đầy máu quẳng sang một bên, cô ta nũng nịu dụi đầu vào ngực Thiên Bảo với dáng vẻ ủy khuất.
Thiên Bảo ôm lấy cô ta vỗ về: -Sẽ cho em được toại nguyện, nhưng cô ta không thể chết được.
Vẫn còn giá trị để lợi dụng thì không dễ chết.
Biết không bảo bối? Vờ nức nở trong ngực anh nhưng trong lòng An Kỳ thực sự đang muốn nhảy cẫng lên vui sướng.
Cuối cùng Thiên Bảo cũng đứng về phía cô ta.
Là An Kỳ cô ta yêu thương Chu Bằng, vì Chu Bằng có thể bất chấp mọi thứ, nhận hết mọi thống khổ.
Chỉ mong giúp ích được cho mưu đồ của hắn, chỉ mong hắn vì những gì cô ta hi sinh cho hắn mà nhớ đến cô ta luôn ở phía sau. Nhưng tại sao, tại sao An Nhiên không cần động đến một ngón tay cũng có thể có được tình yêu của hắn, cũng có thể làm hắn nhớ nhung không thôi? Vì cô hắn có thể nhẫn tâm bắt cô ta bỏ đi đứa con của hai người.
Bất công, đáng chết.
Cô có chết cũng chưa làm cô ta hả dạ.
Đây chính là cái giá phải trả cho việc cô đã cướp đi trái tim của Chu Bằng. An Nhiên nửa nằm trên giường một thân máu me thương tích đầy mặt, miệng phun ra một bụm thủy tinh vụn trộn máu, ánh mắt đầy hận ý nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt.
Nếu ông trời cho cô sống, cô thề rằng có tan xương nát thịt cũng phải trả cho được nỗi hận hôm nay.
Nhưng rồi không còn sức để cầm cự nữa, cô ngã xuống giường ngất đi..