Thiên Phúc vừa bước vào nhà hàng, nụ cười trên môi thể hiện tâm trạng anh đang rất vui vẻ.
Anh chờ đợi bao nhiêu, tìm kiếm bao nhiêu, đến khi gặp lại, vì lỗi lầm của anh, An Nhiên đã lạnh nhạt với anh không ít.
Anh đã làm biết bao nhiêu chuyện để chuộc lỗi, đổi lại, cô vẫn chưa cho anh một sắc mặt tốt làm lòng anh đau khổ không yên. Vậy mà trưa nay, anh nhận được cuộc gọi từ cô, hẹn anh dùng cơm tối.
Thật sự lúc đó anh không thể tin vào tai mình nữa.
Có lẽ cô đã tha thứ cho anh rồi sao? Cả một buổi chiều anh như người ngây, cứ ngây ngô cười, ngây ngô ngẩn người không làm được điều gì nên hồn. Chưa đến giờ hẹn, anh đã bắt đầu chuẩn bị, như một cô gái sắp gặp người yêu, anh tắm rửa, chọn qua chọn lại cả tủ quần áo hơn một tiếng đồng hồ mới chọn ra một bộ đồ vừa ý.
Tử Kiệt đứng bên ngoài nhìn, không dám tin người trước mặt là cậu chủ nhỏ nhà mình.
Sao có cảm giác cậu ấy trở thành một người khác như vậy kìa? Những người làm trong nhà cũng nhìn anh như người từ hành tinh khác rớt xuống.
Nhưng Thiên Phúc nào có tâm tình quan tâm đến ánh mắt của đám người đó.
Tâm trí anh đang còn chu du ở một nơi khác. -Tử Kiệt, chuẩn bị xe. -À… dạ. Chiếc xe lăn bánh trong tâm trạng khấp khởi hạnh phúc của anh.
Xe vừa dừng lại, anh đã vội mở cửa bước xuống.
Thời gian còn sớm nên nhà hàng rất vắng khách.
Sau khi báo danh tính, nhân viên đưa anh vào phòng bao đã được đặt trước.
Bốn bên đều được lắp kính mờ nên có thể quan sát xung quanh.
Anh háo hức chờ đợi, ánh mắt hướng ra phía cửa vào nhà hàng. Đợi phải đến gần một giờ sau, An Nhiên mới đến đúng giờ hẹn.
Thiên Phúc vội vàng đứng lên đón cô, nhưng cô không đến một mình, cô còn dẫn theo sau một cậu bé khôi ngô. -Chào chú đi con.
Đây là chú Thiên Phúc, bạn cũ của mẹ. An Nhiên kéo ghế cho An Bình rồi chỉ vào Thiên Phúc đang đứng đối diện mình giới thiệu anh với con trai. -Con chào chú. An Bình lễ phép chào hỏi.
An Nhiên, đây là… An Nhiên mỉm cười: -Đây là con trai tôi.
Thằng bé tên là An Bình. -Con..
con trai em? -Đúng vậy.
Con trai tôi và Chu Bằng. An Nhiên tươi cười đưa tay vuốt ve cái má phúng phính của An Bình.
Tuy cô không phải là người mang nặng đẻ đau, nhưng từ khi thằng bé còn ẵm ngửa, cô đã tự tay chăm bẵm, coi nó như sinh mạng, coi nó là đứa con trai xấu số của mình mà dạy dỗ.
Cô đã dành những gì tốt đẹp nhất mà cô đã từng tiếc nuối không thể dành cho đứa con của mình để chăm sóc An Bình.
Thằng bé chính là tâm can bảo bối của cô. Thiên Phúc chỉ biết ngậm ngùi “à” lên một tiếng.
Trong thâm tâm anh lại đang thất vọng tràn trề.
Cứ tưởng là lần này khó khăn lắm mới gặp lại, anh sẽ có cơ hội chuộc lại lỗi lầm trước đây, cũng sẽ có cơ hội nối lại quan hệ.
Vậy mà ai ngờ…cô đã có chồng, lại có một đứa con lớn đến ngần này cơ chứ. Anh nhìn An Bình.
Một cậu bé kháu khỉnh lanh lợi, lại lễ phép.
Anh phải thấy mừng cho cô mới đúng.
Vậy mà..
sao anh lại thấy đau lòng thế này chứ? Nhưng..
càng nhìn thằng bé, anh càng thấy có nét gì đó rất quen thuộc.
Đúng lúc này, nhân viên nhà hàng mang thức ăn đến.
An Bình nhìn thấy thức ăn thì vui vẻ ra mặt: -Delicious, I want to eat. An Nhiên nhíu mày: -Nói tiếng Việt.
Không phải mẹ đã nói về đây chỉ được nói tiếng Việt thôi sao? -Nhưng mà con phải tìm từ rất mệt. -Mệt cũng phải nói.
Nếu không mẹ sẽ phạt con không được ăn món ngon. -Ơ..
con… Thiên Phúc thấy hai mẹ con cãi nhau thì bật cười: -Thôi được rồi.
Con trai, con thích ăn gì thì chú sẽ gắp cho con.
Nào, chúng ta cùng ăn thôi nào. Gắp thức ăn vào bát cho An Bình, Thiên Phúc trừng mắt với An Nhiên: -An Nhiên, thằng bé là trẻ con mà, lại lạ chỗ, em không thể quá khắt khe như vậy. -Anh chìu quá nó sẽ hư mất.
Thằng bé này rất biết nhìn mặt người đấy. Thiên Phúc bật cười: -Con trai mà.
Hư một chút cũng không sao.
Này, con trai, con mấy tuổi rồi? -Dạ, hơn mười tuổi rồi.
Qua năm mới, con sẽ thêm một tuổi. Bàn tay cầm đũa của anh cứng ngắt dừng ở không trung.
Mười tuổi… mười tuổi sao? Không lẽ lại trùng hợp ngẫu nhiên đến thế? Đứa bé mà An Nhiên sinh ra nếu còn sống thì cũng vừa hay hơn mười tuổi.
Vậy thì… An Bình không thể nào là do cô sinh được.
Cô không thể nào là mẹ của thằng bé.
Vậy thì đây là chuyện gì? Trong đầu anh là một mớ hỗn độn, không để ý thái độ của mình đã làm cho An Nhiên ngồi đối diện cũng cảm thấy lạ: -Thiên Phúc, anh làm sao vậy? Thiên Phúc ngẩn người: -À, không..
không có gì.
Chỉ là nghĩ đến một chuyện.
Mà hôm nay em hẹn anh ăn cơm, có phải có chuyện gì muốn nói với anh hay không? -Có gì đâu chứ.
Chỉ là tôi muốn cảm ơn anh một cách đàng hoàng.
Anh đã năm lần bảy lượt cứu mạng tôi.
Mà tôi thì… -Đừng nói vậy.
Cũng là anh mắc nợ em.
Cả đời này dù có làm gì thì cũng là anh trả nợ cho em thôi….