Trầm Mộng Kỳ siết chặt tay, âm thầm mắng Diệp Oản Oản vô số lần, nhưng trên mặt lại lộ ra biểu cảm ấm ức, hai mắt đỏ bừng, giải thích: "Không phải như thế, tớ chỉ cảm thấy Yên Nhiên thích đội trưởng Tống như vậy, mà buổi thi đấu hôm nay lại vô cùng quan trọng, Yên Nhiên có lẽ sẽ đến sân bóng rổ, thế nên tớ mới đến đây thử vận may..."
Diệp Oản Oản nghe vậy là đủ rồi, năng lực đổi trắng thay đen của Trầm Mộng Kỳ quả thực không thể xem thường được.
Giang Yên Nhiên thua cũng không oan!
Thấy khuôn mặt ấm ức của Trầm Mộng Kỳ, đáy lòng Tống Tử Hàng lập tức dâng lên ý muốn bảo vệ. Anh ta nghĩ Tống gia nay đã khác xưa, vì thế lập tức tự tin lên hẳn, phẫn nộ nhìn Giang Yên Nhiên: "Giang Yên Nhiên, cô làm loạn đủ chưa? Rõ ràng chính cô tùy hứng khiến người bên cạnh phải lo lắng, hiện giờ lại muốn gây chuyện với Mộng Kỳ, cô cho rằng cô là cái rốn của vũ trụ, mọi người đều phải quay quanh cô sao?"
Ha, quay quanh mình?
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc là ai quay quanh ai?
Nhìn Tống Tử Hàng trách móc mình để bảo vệ mặt mũi cho Trầm Mộng Kỳ, trong lòng Giang Yên Nhiên tràn ngập bi thương.
Cô ấy nhất định đã điên rồi nên lúc trước mới nghĩ rằng Tống Tử Hàng ít nhiều cũng để ý tới cô ấy.
Thấy Giang Yên Nhiên cắn chặt môi, Diệp Oản Oản híp mắt nhìn về phía Tống Tử Hàng, cười cười nói: "Đội trưởng Tống, sao anh lại mắng Yên Nhiên như vậy? Không phải vừa rồi Yên Nhiên chỉ cảm ơn Mộng Kỳ đã quan tâm tới cô ấy sao? Cho dù anh thích Mộng Kỳ cũng không nên bắt nạt Yên Nhiên như vậy chứ? Bạn thân của Mộng Kỳ là tôi đây cũng không thể nhìn được!"
Câu này của Diệp Oản Oản thành công đem tới một trận bàn tán, vừa rồi mọi người tận mắt thấy Giang Yên Nhiên chỉ nói đúng một câu, toàn bộ quá trình đều do Trầm Mộng Kỳ tự biên tự diễn nhảy nhót tưng bừng giả vờ đáng thương, mà Tống Tử Hàng tự dưng lại tức giận mắng Giang Yên Nhiên.
Lúc đầu còn nghĩ Giang Yên Nhiên vô dụng nên mới bị Tống Tử Hàng đá! Bây giờ họ hiểu lý do rồi! Có vài người diễn quá tốt mà!
Diệp Oản Oản nói xong còn cố ý nhìn về phía Trầm Mộng Kỳ hỏi: "Mộng Kỳ, cậu nói xem mình nói đúng không? Đội trưởng Tống thật vô lí mà!"
Trầm Mộng Kỳ đã sắp bị Diệp Oản Oản chọc cho hộc máu. Đồ đáng chết ngu xuẩn này! Không biết gì thì câm miệng cho cô ta, hôm nay toàn rước phiền phức cho cô ta, mà cô ta lại không có cách nào giảng đạo lý cho con ngu này!
Vì bảo trì hình tượng thuần khiết tốt đẹp, Trầm Mộng Kỳ chỉ có thể nín nhịn: "Đội trưởng Tống, anh đừng trách Yên Nhiên, là lỗi của em..."
Tống Tử Hàng còn muốn nói thêm nữa, nhưng thi đấu đã sắp bắt đầu, huấn luyện viên đang không ngừng thúc giục.
"Mộng Kỳ, anh đi trước!"
"Đi đi, mọi người cố lên!" Trầm Mộng Kỳ e lệ ngượng ngùng nói một câu.
Vốn dĩ cô ta đối với Tống Tử Hàng cũng bình thường, phần lớn bởi vì anh ta là người mà Giang Yên Nhiên thích, nhưng mà dựa theo tin tức gần đây, Tống gia quả thực là đối tượng không tồi để kết giao.
"Nhất định, anh sẽ lấy cúp làm quà tặng em!"
Tống Tử Hàng nói xong, hăng hái đi lên sân thi đấu, mọi người xung quanh đang xem kịch cũng về chỗ ngồi, bắt đầu chú ý lên sân thi đấu.
Diệp Oản Oản và Giang Yên Nhiên ngồi xuống chỗ trống đối diện một hàng với đám người Trầm Mộng Kỳ.
Giang Yên Nhiên mệt mỏi ngồi trên ghế, cô ấy tự giễu lẩm bẩm: "Oản Oản, cảm ơn cậu, tớ đột nhiên cảm thấy tớ thật vô dụng..."
Diệp Oản Oản cười khẽ: "Bảo bối, biểu hiện hôm nay của cậu tốt lắm rồi, cậu làm lơ bọn họ chính là cách miệt thị tốt nhất! Nếu vừa nãy cậu đùng cái vẻ mặt như oán phụ đi tranh luận thì mới mất mặt đó! Mọi chuyện cứ giao cho tớ là được, nếu như tớ dám để cậu lên, tuyệt đối sẽ không để cậu bị bắt nạt đâu!"