Mẹ Tống chần chừ nhìn con trai: "Tử Hàng, mẹ hỏi con, những chuyện này con không biết cái gì sao? Có phải con đã làm chuyện gì đó không nên làm không?"
Nghe giọng hoài nghi của mẹ, Tống Tử Hàng vội bật thốt lên: "Mẹ! Mẹ nói vậy là có ý gì? Con làm sao biết! Con có thể làm gì? Còn có ba, con còn muốn hỏi ba đây, chẳng phải ba đã chắc chắn sẽ không có vấn đề gì sao? Vì sao đột nhiên lại trở thành như vậy? Có phải hai người đã đàm phán không thành từ sớm đúng không?"
Tống Khiếu Uy nghe vậy dùng sức vỗ bàn một cái, ầm ầm quát: "Mày không biết? Mày không biết vậy vì sao Giang Hải Triều luôn miệng kêu tao về hỏi đứa con trai ngoan của tao? Không phải mày thì có thể là ai?!
Mày có biết vì lần cạnh tranh này công ty đã bỏ biết bao nhiêu nhân lực vật lực tài lực không? Còn mượn nợ từ bên ngoài, tất cả đều chi vào nhóm máy móc thiết, bây giờ dự án không có, những thứ đó đều biến thành sắt vụn cả!"
Cái gì? Giang Hải Triều kêu ba về nhà hỏi mình?
Nghe đến đó, trong lòng Tống Tử Hàng hồi hộp một chút, mồ hôi lạnh cũng xuất hiện: "Hỏi... Hỏi con..."
Mẹ Tống la lên: "Đúng vậy! Tử Hàng, con suy nghĩ thật kỹ, con đã làm cái gì, có lẽ sẽ còn cách để cứu vãn, nếu không công ty sẽ xong thật, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ ngủ ngoài đường cả!
Thật ra ban đầu Giang gia đột nhiên dời thời gian chuyển tiề đã thấy là lạ rồi. Bây giờ suy nghĩ kĩ, bắt đầu từ lúc đó Giang Hải Triều đã âm thầm chuẩn bị, nếu không thì đã không có việc các hạn mục rút nhanh như vậy, cạnh tranh cũng thuận lợi, để chúng ta ứng phó không kịp!
Mẹ và ba con suy nghĩ rất lâu, đều chắc chắn trong khoảng thời gian này không có bất kỳ bất thường nào, thái độ của Giang Hải Triều rất bình thường, hai nhà chúng ta cũng không có bất kỳ bất hòa nào, cho nên chưa từng nghĩ đến việc ông ta sẽ đột nhiên trở mặt.
Con tốt nhất nên nghĩ cho kỹ, khoảng thời gian này con đã làm cái gì?"
Tống Khiếu Uy không biết nghĩ tới điều gì, giận dữ trợn mắt nhìn con trai ở phía đối diện: "Hôm đó tao còn cố ý gọi điện để mày dỗ Yên Nhiên cho tốt, mày làm hay chưa? Tao hỏi mày, có phải mày làm cho Yên Nhiên tức giận rồi?"
Sắc mặt Tống Tử Hàng lúc này đã trắng bệch, đối diện với cơn giận dữ của Tống Khiếu Uy, Tống Tử Hàng nuốt nước miếng, mạnh mẽ trấn định lại, sau đó không chút do dự phủ nhận: "Sao có thể? Ba, mẹ, hai người còn không hiểu con sao? Lần đó con đem thiên kim đại tiểu thư Giang Yên Nhiên đó hầu hạ như công chúa, chỉ có cô ta làm con tức giận, sao con có thể làm cô ta tức giận được chứ! Mấy năm nay con hầu hạ cô ta thế nào, chẳng lẽ ba mẹ còn không rõ sao?
Con thật không ngờ, con đã lặng tiếng tới mức này, Giang Hải Triều vẫn còn không hài lòng với con!
Việc này rõ ràng là Giang gia bọn họ vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván! Từ trước tới giờ Giang Hải Triều vẫn luôn xem thường gia đình chúng ta, sợ rằng đã nghĩ tới việc hủy hôn ước từ sớm, cho con gái trèo lên cành cao!"
Ánh mắt sắc bén của Tống Khiếu Uy nhìn chòng chọc con trai rất lâu, thấy anh ta thề son sắc như vậy, đã tin tưởng thêm vài phần.
Mẹ Tống nghe vậy đã hoàn toàn đứng về phía con trai: "Lão Tống! Bình thường Tử Hàng đối với Yên Nhiên ra sao chúng ta đều rất rõ, chỉ còn thiếu bước đem con nhóc đó cung phụng, sao có thể là lỗi của Tử Hàng được!"
Tống Khiếu Uy giận đến xanh mét mặt mày, sự tức giận lúc này đã chuyển hết lên người Giang gia: "Giỏi cho Giang Hải Triều! Tôi xem ông ta như người một nhà, ông ta lại trước mặt một bộ sau lưng một bộ, còn trả đũa đạp con tôi như vậy!"