Mẹ Tống tới quá đột ngột, Giang Yên Nhiên tránh không kịp, cứ vậy bị nhận một cái tát cực mạnh.
Sân khấu vốn còn đang ồn ào trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ.
Mẹ Tống chỉ vào mặt Giang Yên Nhiên mắng to: "Tiểu tiện nhân vong ơn phụ nghĩa, cả nhà mày đều là rác rưởi! Ban đầu ba mày muốn mày cùng Tử Hàng định hôn ước từ bé, bây giờ được thế liền đá văng nhà tao, xóa bỏ hôn ước trèo lên cành cao, nghĩ Tống gia của chúng ta dễ ăn hiếp lắm đúng không?
Mày ngược lại không chỉ thế, còn sau lưng Tử Hàng cấu kết với một tên tiểu bạch kiểm! Thằng đó họ Sở đúng không? Giang Hải Triều đã dạy được một đứa con gái tốt! Có hôn ước còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, có tiền liền muốn đá Tử Hàng nhà tao qua một bên, còn đoạt luôn dự án của nhà tao, muốn ép Tống gia của chúng tao vào chỗ chết!
Thường ngày tao xem mày như đại tiểu thư mà cung phụng, mày đã coi mình thành phượng hoàng thật rồi à? Bàn về tướng mạo và đức hạnh, mày có chỗ nào xứng với con tao! Nếu không phải bởi vì mày làm trễ nải, con của tao đã sớm tìm được người tốt hơn! Con của tao một lòng một dạ với mày, mày lại không biết điều, ngại ba ngại bốn nói con tao không xứng!"
Miệng lưỡi mẹ Tống lưu loát ở đó hùng hùng hổ hổ, càng nói càng khó nghe. Giang Yên Nhiên kính đối phương là trưởng bối, từ đầu đến cuối đều không nói tiếng nào, thân thể tinh tế run rẩy, khuôn mặt trở nên hoảng hốt và chết lặng.
Cô ấy nghĩ sao cũng không nghĩ tới, người dì bình thường ôn hòa từ ái với mình, người mà cô ấy xem như người mẹ thứ hai lại nói ra những lời ác độc như vậy.
Chẳng lẽ những thứ yêu thích bà ấy biểu hiện với mình đều là giả dối sao?
Bà ấy từ đầu tới cuối đều nghĩ mình không xứng với Tống Tử Hàng?
Trong đám người, ánh mắt Diệp Oản Oản dừng lại ở gò má sưng đỏ của Giang Yên Nhiên trong chớp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo. Ngay sau đó, cô đột nhiên khoa trương lớn tiếng kinh hô: "Trời ơi! Giang Yên Nhiên có hôn ước với Tống Tử Hàng? Việc này sao có thể!"
Mẹ Tống còn đang mắng, nghe có người nghi ngờ, càng thêm có sức lức, ánh mắt quét qua mọi người ở đây một lần, thề son sắt mở miệng: "Sao lại không thể! Tiểu tiện nhân này đã gạt mọi người rằng cô ta và Tử Hàng nhà tôi không có liên quan sao?
Tôi nói cho các người biết, hai nhà chúng tôi đã có hôn ước từ khi còn trong bụng mẹ, trưởng bối hai bên đều xem qua bát tự, trao đổi danh thiếp đấy! Trong vòng có ai không biết bọn nó là một đôi!
Con của tôi tốt với cô ta như vậy, toàn tâm toàn ý xem cô ta là công chúa mà nuông chiều, cô ta lại phủ nhận? Các người hãy nhìn rõ bộ mặt thật của tiểu tiện nhân này! Sau lưng con trai tôi trêu chọc đàn ông khác. Còn ỷ vào gia thế phá hỏng công ty của nhà tôi! Trên thế gian này sao lại có một đứa con gái ác độc như vậy!"
Ôi...
Nghe những lời của mẹ Tống nói, mọi người ở đó nhất thời đều ngây ngô.
Con mẹ nó! Người đàn bà này nói cái gì?
Tống Tử Hàng và Giang Yên Nhiên thật sự có hôn ước?
Bà ta còn nói... Nói Tống Tử Hàng một lòng một dạ với Giang Yên Nhiên?
Mẹ Tống phát hiện ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình có gì không đúng, nhưng lại không hiểu có vấn đề chỗ nào.
Diệp Oản Oản giễu cợt nhìn bà ta chất vấn: "Không có khả năng! Dì à, dì đang nói dối có phải không? Bạn gái của Tống Tử Hàng là Trầm Mộng Kỳ, sao lại có quan hệ với Giang Yên Nhiên được?"
Mẹ Tống sao có thể chịu đựng loại nghi ngờ này, nhất thời giận dữ, không chút nghĩ ngợi liền mở miệng nói: "Tôi nói dối? Tôi là mẹ của Tống Tử Hàng, chẳng lẽ còn có thể nói dối sao? Rõ ràng tiểu tiện nhân này đang gạt người! Trầm Mộng Kỳ là ai? Cô đang nói hưu nói vượn gì đó?"