Nghe Hứa Dịch nói vậy, Diệp Oản Oản không hỏi nhiều nữa, cô lẩm bẩm: "May là anh tới kịp đó, suýt chút nữa em thành bạn gái người ta rồi. Lăng Đông cá với em, nếu như em lừa cậu ta hoặc bạn trai em không tới, em phải đồng ý làm bạn gái cậu ta."
Hàn ý nơi đáy mắt Tư Dạ Hàn chưa kịp trào dâng đã bị giọng điệu đắc ý và bộ dạng lanh lợi của cô gái cắt ngang: "Vì anh nói anh sẽ đến cho nên em tin chắc chắn anh sẽ đến, vậy nên mới đồng ý cược với cậu ta! Xem phản ứng vừa nãy của Lăng Đông đã biết cậu ta hết hi vọng rồi, dù sao bạn trai cũng em đẹp trai vậy mà! Cho dù anh vác bao tải tới cũng đẹp trai hơn cậu ta!"
Nghe cô gái khoe khoang với mình, hàn băng nơi đáy mắt Tư Dạ Hàn trong nháy mắt đã tan chảy, anh đương nhiên biết ý đồ của Diệp Oản Oản, cô chém gió nãy giờ chỉ để nói đến điểm này.
Hứa Dịch âm thầm cảm khái.
Mặc bao tải tới đây? Bà cô ơi! Sao cô không nói sớm hơn! Thế thì chúng tôi cũng không bị hành thảm như vậy!
Anh ta hiểu rồi, cho dù bọn họ khen hàng nghìn câu cũng không bằng một chữ "đẹp" của vị này.
Quãng đường từ nhà hàng đến trường học không dài, rất nhanh đã tới nơi.
Tư Dạ Hàn xoay người, nhìn cô gái trước mặt, sắc mặt bắt đầu chuyển lạnh.
Diệp Oản Oản âm thầm cảm thán, tâm trạng của người này quả thực y như thời tiết tháng ba vậy, nắng mưa bất thường.
Cùng lúc đó, ở một bồn hoa nhỏ gần đó không xa, có hai học sinh, một nam một nữ đang đứng.
Nhan sắc của nữ sinh kia diễm lệ nhưng đáng yêu, mặc một cái váy ngắn màu hồng nhạt, trong tay cầm một cái hộp giấy đóng gói tinh xảo, rụt rè đứng ở trước mặt nam sinh: "Tư... Tư Hạ, mình... mình thích cậu... Đây là chocolate mà mình tự tay làm, hi vọng cậu thích nó."
Nam sinh đối diện nữ sinh đang mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình trên người, hình như đang chuẩn bị đi ngủ thì bị gọi ra ngoài, nhưng không vì vậy mà làm bớt vẻ đẹp trai của cậu ta, ngược lại càng khiến cậu ta có thêm vài phần biếng nhác hơn thường ngày, khiến trong lòng nữ sinh như có một con nai đang chạy loạn.
Nam sinh thờ ơ tựa như không màng bất cứ thứ gì, đáy mắt cậu ta lóe thêm một tia không kiên nhẫn và chán ghét: "Tôi không thích đồ ngọt."
Sắc mặt nữ sinh lập tức trắng bệch, cô ấy giả bộ không thèm để ý, nói tiếp: "Vậy lần sau mình đổi sang thứ khác."
"Cũng không thích cậu."
Nói xong, mặc kệ biểu cảm của nữ sinh, nam sinh trực tiếp xoay người rời đi.
Trên đường đi về ký túc xá, nam sinh đột nhiên nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc ở gần đó: "Em đi đây."
Tư Hạ dừng chân lại, theo bản năng nhìn về phía âm thanh.
Diệp Oản Oản?
Chân mày nam sinh nhíu lại, cậu ta đứng dưới gốc cây, xuyên qua khe hở của cành lá nhìn về hướng âm thanh, Diệp Oản Oản đang đứng dưới ánh đèn đường nói chuyện cùng một người đàn ông.
Người đàn ông kia đưa lưng về phía cậu, chỉ có thể thấy một bóng dáng mơ hồ, nhưng chỉ cần liếc sơ qua, sắc mặt của Tư Hạ đã thay đổi . Tư Dạ Hàn!
Sao có thể?
Tư Hạ tràn kinh ngạc, tiếp tục quan sát. Diệp Oản Oản nhón mũi chân, hôn lên mặt Tư Dạ Hàn một cái: "Ngủ ngon!"
Cô vừa đi vừa quay đầu vẫy tay với Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn rảo bước tới gần, vươn tay ôm lấy cô vào lòng, sau đó nhẹ nhàng cúi người hôn cô.
Thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông kia, Tư Hạ sững người.