Khi Phú Nhị Đại Gặp Gỡ Phú Nhị Đại

22: Chương 22


trước sau

Món quà này lớn hơn Lục Lộ tưởng tượng, ít nhất cô không thiết kế nó cao sang như vậy. Cô chỉ nhờ Kỷ Y Nhiên giúp cô đặt vài chiếc hộp trong nhà của Mạnh Phàm để bày tỏ tình cảm của mình.

Nhưng trên thực tế, khi xuống máy bay, bọn họ đã bị các phóng viên tạp chí kinh doanh, Tạp chí Gossip, Tạp chí Phụ nữ và tạp chí linh dị đã chờ sẵn ở sân bay chặn lại từ lâu. Lục Lộ sững sờ. Ai nói cho cô biết, ai đã làm những việc này đây? Còn có tạp chí linh dị cũng đến đây xem náo nhiệt làm gì? Ban ngày không ngủ thì làm sao nửa đêm có năng lượng truy tìm tung tích của UFO? Ừm … UFO và các sự kiện linh dị có thuộc cùng một phạm vi không? Được rồi, điều đó không quan trọng, điều quan trọng là-

“Mạnh tiên sinh, tại sao anh và Mạnh phu nhân quyết định đến Maldives để hưởng tuần trăng mật?”

“Mạnh phu nhân, cô có thể chia sẻ về chuyến đi này được không? ”

“Mạnh phu nhân, cô có thể chia sẻ với chúng tôi được không? Tôi là phóng viên của Tạp chí Phụ nữ. Kì này chúng tôi có thể chọn cô làm nhân vật trên bìa tạp chí được không?”

“Mạnh tiên sinh, anh có thể chia sẻ một chút nhìn nhận về thị trường chứng khoán của Lục thị và Mạnh thị được không? “

” Mạnh phu nhân, cô và Mạnh tiên sinh mới đi tuần trăng mật, sao lại về sớm vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không? “

“Mạnh tiên sinh …”

“Mạnh phu nhân…”

“Xin hỏi …”

Lục Lộ yếu ớt cúi đầu. Tạp chí linh dị đó, có phải lâu quá chưa có người phòng vấn nên nhân viên cũng có chút không bình thường rồi?

Thấy sắc mặt Lục Lộ không tốt lắm, Mạnh Phàm giật micro của người bên cạnh nói: “Đều câm miệng hết cho tôi!”

Danh tiếng của Mạnh Thiếu trong thành phố như sấm dậy bên tai, căn bản tạp chí nào cũng biết về người đàn ông này là người như thế nào. Cho nên sau khi Mạnh Thiếu rống lên như vậy, căn bản không có ai dám nhúc nhích.

Chỉ còn lại có một cô gái nhỏ, chắc là phóng viên mới, phản ứng hơi chậm, những người khác đều im bặt, cô không phanh kịp nói: “Hầu hết thời gian của cô ở đâu …”

Từ “trong tháng” bị nuốt ngược vào bụng, nhưng nó vẫn thu hút sự chú ý của mọi người. Mạnh Thiếu trước nay đều không phải người tốt, không chừng tạp chí của cô gái nhỏ này sẽ bị phá hủy mất.

Ngay cả Lục Lộ cũng nhìn lên Mạnh Phàm. Chính cô đưa anh tới địa phương như vậy, anh sẽ nói gì đây? Có thể hay không anh sẽ thẳng thắn như khi họ gặp nhau lần đầu: “Nơi mà chim không thèm đẻ trứng, sống cuộc sống của người nguyên thủy và ban đêm ngủ với muỗi.”

Nhưng Mạnh Phàm đã nói như vậy.: ” Một nơi có phong cảnh đẹp, nơi không có xô bồ và náo nhiệt của thành thị, chỉ có sự yên tĩnh và không khí trong lành. Cuộc sống điền viên rất tốt đẹp. Chỉ tiếc là vợ tôi không khỏe lắm, thân thể có chút khó chịu, vì vậy chúng tôi phải về sớm. Mọi người nhường đường một chút, chúng tôi phải đến bệnh viện kiểm tra thân thể. ”

Lục Lộ có chút kinh ngạc, thậm chí là khiếp đảm. Mạnh Phàm nói rằng cô rất tốt còn chưa tính, thậm chí anh vẫn có thể nói chuyện với các phóng viên phương tiện truyền thông này một cách lịch sự. Hay cô xuyên không rồi, Mạnh Phàm bị linh hồn của người khác nhập rồi?

Điều mà Lục Lộ không biết là mặc dù Mạnh Phàm đã giao chiến với muỗi rất lâu nhưng anh vẫn thích những ngày yên tĩnh ở đó. Anh luôn sống một cuộc sống bận rộn ở thành phố, hiếm khi có thời gian nghỉ làm, thật tuyệt khi dành thời gian về quê bên một người phụ nữ sẵn sàng dành cả cuộc đời cho anh. Đặc biệt là rau ở đó có vị rất thanh, anh thường vào vườn hái trộm những quả cà chua mới chín để ăn khi bà cụ không để ý …

Thỉnh thoảng anh muốn ra trốn dưới cây ngô dưới cái nắng như thiêu đốt, thử cùng Lục Lộ ăn món ăn thôn quê dân dã. Nhưng vừa đến ruộng, anh đã choáng váng trước ruộng ngô. Những bắp ngôn to lớn, mỗi bắp cao hơn ba mét, lá cứng và sắc nhọn, chưa kể làn da mỏng manh của Lục Lộ, ngay cả anh cũng không thể chịu nổi! Sau đó, anh cẩn thận tìm kiếm thông tin trên Internet về “cô gái lớn bước vào trong cánh đồng xanh”, và phát hiện ra: thứ nhất, cánh đồng xanh chỉ cánh đồng lúa, không phải cánh đồng ngô; thứ hai, những người dân lao động cổ đại của đất nước chúng ta đều là những hán tử “sắt”, người như thiếc, bởi vì chỉ cần anh không cẩn thận chút thôi sẽ bị trầy xước khắp người mất.

Thực ra những gì anh nghĩ cũng không đúng lắm. Nguyên nhân thực sự là những hạt ngũ cốc ngày xưa do thiên nhiên nuôi thả, tuy có màu xanh nhưng năng suất cực thấp, không có phân bón hóa học thì hạt giống không tốt làm sao được. Chúng không thể so sánh với những hạt giống năng suất cao được sản xuất bằng công nghệ sinh học ngày nay. Bãi ngô trước đây cao bằng một người, nhưng bây giờ trông giống như một khu rừng.

Không có vấn đề gì, Mạnh Phàm khá thoải mái trong thời gian này. Tất nhiên, nếu trong phòng chỉ có anh và Lục Lộ mà không có bà cụ, không có những con muỗi đêm nào cũng vo ve thì đêm động phòng hoa chúc của anh liền hoàn mỹ.

Cho nên anh cũng không nói dối. Về việc tại sao Mạnh Thiếu lại lịch sự như vậy, chủ yếu là do sức khỏe Lục Lộ không tốt. Nhóm phóng viên bức xúc, nếu họ chặn thì tội cho Lục Lộ, dù sao cô cũng là phụ nữ, bệnh nhân nên phải chiều.

Nghe anh nói xong, các phóng viên truyền thông cũng không phải kẻ ngu ngốc, đều thấy Lục Lộ sắc mặt tái nhợt, tự nhiên cũng nhường đường. Đối với người bệnh, nói thế nào cũng có chút nhân nhượng.

Không ngờ, vừa bước ra khỏi đám đông, họ đã choáng váng trước một biển hoa rộng lớn, hoa hồng, hoa ly, hoa cúc, hoa đào, hoa mai, thu hải đường, lan hồ điệp đủ cả các loài cây có ở cửa hàng. Lục Lộ nhìn người đàn ông đứng bên cạnh hoa hải đường, ánh mắt hơi động. Cô có thể hiểu tại sao hôm nay trận chiến lại lớn như vậy, còn tưởng rằng người tới đón bọn họ là Kỷ Y Nhiên, nhưng không ngờ lại là tên khốn Mục Dĩ Phương đó.

Mục Dĩ Phương ôm chặt Lục Lộ trước sự chứng kiến ​​của rất nhiều phóng viên, sau đó nhét hai người sắc mặt tái mét vào trong chiếc xe thể thao rõ ràng đã được nâng cấp của mình, gửi cho nhóm phóng viên một nụ hôn gió xong liền lái xe bỏ đi..

“Mày là thằng quái nào?” Trước mặt các phóng viên, Mạnh Phàm dù kiêu ngạo đến đâu cũng không thể hiện được sự tức giận của mình. Không ai có thể chấp nhận được một người đàn ông tự dưng ôm vợ mình trước mặt mình.

Mục Dĩ Phương, người đang lái xe, nhìn Mạnh Phàm đang tức giận qua gương chiếu hậu và nói với Lục Lộ: “Anh ta luôn xấu tính như vậy?”

“Anh lấy đâu ra nhiều tiền mua hoa như vậy?” Sắc mặt Lục Lộ rất kém, không chỉ bởi vì thân thể không thoải mái.

“Những người như tôi đi cướp của người giàu để giúp người nghèo, luôn có chút tiền tiết kiệm nha.”

“Tôi nhớ năm kia khi mua chiếc xe anh cũng nói vậy, năm ngoái khi mua biệt thự anh cũng nói vậy. Tôi nhớ anh còn vay ngân hàng mười năm, tiền ở đâu ra! “

“Ôi. Cô nói như thế làm tôi nghĩ tới, hình như chỗ tôi còn thẻ tín dụng không giới hạn mà cô không lấy đi, tôi quẹt … “

“Chết tiệt! Cô tiêu tiền nuôi tiểu bạch kiểm cũng là dạng người như anh ta. Ít nhất cũng phải đẹp trai hơn tôi đi? Nhìn vẻ mặt của tên này, nói đến thật đáng xấu hổ!” Mạnh Phàm tức giận nói với Lục Lộ.

Đây chắc chắn là kinh bỉ trần trụi. Nhìn khí chất, dáng người… trong 10 người thì…có ít nhất… 3 người muốn cùng anh ngoại tình… 4 5 bác gái nhìn mà sáng cả mắt….6 7 cô gái muốn la hét chói tai..8 9 10 người đàn ông muốn nôn ra máu vì ghen tị.

Tiếc là bây giờ Lục Lộ cũng cảm thấy Mục Dĩ Phương nên bị đánh: “Chết tiệt! Không biết tôi đã bất cẩn thế nào trong việc gặp gỡ người ta và kết bạn, lại là kẻ trộm nghĩ đến tiền trong túi tôi cả ngày. Anh ta lấy thẻ tín dụng này khi nào? Tôi thậm chí còn không biết nó có ở trong túi của anh ta! Còn bao nuôi tên tiểu bạch kiểm này, em gái anh, tôi có mắt nhìn rất cao, không có vấn đề gì. Vậy nên nhất định phải tìm được một anh chàng đẹp trai ngang tầm hoàng đế, còn lấy được một người không thể vừa mắt như anh ta thì thật mắc cỡ đó? ”

Rõ ràng câu nói“ Anh chàng đẹp trai ngang tầm hoàng đế” làm vừa lòng Mạnh Phàm. Anh cười ôm lấy vai Lục Lộ, khuôn mặt đắc ý.

“Tôi đầu hàng, hai người cùng nhau giải quyết tôi mất. Tôi sẽ trả lại tiền, tôi trả không được sao?”

“70%, chỉ cần đợi cho vay nặng lãi sẽ giết chết anh.”

Lục Lộ rất buồn bực. Kể từ lần đầu tiên gặp Mục Dĩ Phương là người trả tiền cho cô. Vì sao sau bao nhiêu năm, Mục Dĩ Phương được đánh giá là có sự nghiệp thành công, xe hơi, nhà, gương mặt cao cấp, cũng là nhân vật có ảnh hưởng, nhưng tại sao vẫn thích quẹt thẻ của cô chứ? Mặc dù ngày sau anh ta sẽ trả lại gấp đôi, nhưng Lục Lộ vẫn không thoải mái. Có tiền không dùng lại dùng tiền của cô, thật không biết người này đang nghĩ gì.

“Chúng ta đi đâu thế?” Mạnh Phàm nhận thấy họ không giống như đang về nhà.

“Phòng khám của tôi. Tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân. Mục Dĩ Phương, bác sĩ phẫu thuật, Lục Lộ là bệnh nhân của tôi trong hai năm qua, tôi biết tương đối rõ về tình trạng thể chất của cô ấy.”

——————————————

Kể từ lần khám sức khỏe cuối cùng, Mạnh Phàm đối với y bác sĩ có một cảm giác tồn tại sâu sắc. Rốt cuộc là lần trước anh đã bị một sờ soạng. Trong mắt anh, Mục Dĩ Phương trở thành bác sĩ chỉ để có thể chăm sóc các cô gái một cách cởi mở và công bằng, bởi vì tất cả các phòng khám của anh đều toàn những cô gái xinh đẹp, có một vài người mà anh biết. Đại tiểu thư, nhị tiểu thư của một gia đình nọ, thậm chí N tiểu thư. Cũng không biết bọn họ bệnh thật hay giả.

Mục Dĩ Phương đưa họ đến một căn phòng đơn của bác sĩ. Đây là phòng dành riêng cho Lục Lộ, dù để trống sẽ rất lãng phí nhưng Mục Dĩ Phương không ngại, anh luôn cho Lục Lộ một sự đối xử đặc biệt, mặc dù anh hoàn toàn không muốn Lục Lộ đến đây, tốt hơn hết là đừng đến đây cả đời, khỏe mạnh cả đời.

“Anh vào làm gì?” Mục Dĩ Phương chặn Mạnh Phàm.

“Mẹ nó! Tôi là người nhà của bệnh nhân, sao tôi không vào được!” Mạnh Phàm sắp nổ tung, anh chỉ là không thích cái người Mục Dĩ Phương này!   

“Phòng bệnh là chỗ anh có thể tùy tiện vào?”

“Anh nghĩ đây là phòng mổ à? Hơn nữa cô ấy bị cảm. Có nhiều người để cô ấy bị nặng thêm à!”

Mạnh Phàm không quan tâm Mục Dĩ Phương ngăn cản, chen vào phòng bệnh. Lúc này bên trong đã có người.”

“Kỷ Y Nhiên.” Lục Lộ bước tới hỏi: “Sao lại để tên khốn khiếp kia tới đón mình?”   

“Cậu ấy nghe nói cậu bị bệnh, cảm thấy không ổn, liền trực tiếp đi đón.” Lưu lại một đống hoa si khỏe mạnh đến khám bệnh.   

“Có chuyện gì với phóng viên vậy?”   

“Anh ấy gọi điện cho mình, nói rằng Mạnh Phàm chắc chắn không màng thể diện của cậu ở nơi công cộng, vì vậy cậu có thể lấy điều này làm cái cớ để ly hôn. ” Kể từ khi gặp Mục Dĩ Phương, Mạnh Phàm đã phải nói tục hơi nhiều để bày tỏ sự phẫn nộ với vị bác sĩ vô lương tâm này.

“Sao lại nói chuyện thô lỗ như thế chứ?” Mục Dĩ Phương đi tới cười tự mãn:”Lục Lộ, hay là đem anh ta cho tôi đi.”

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây