Beta: Đậu Xanh
Một bàn tay đẫm máu từ ngoài bay vào, theo sau đó tiếng va chạm vào cửa sổ càng lúc càng mạnh, cửa sổ bị đập đến mức rách thảm hại, phía trên dính đầy máu, tiếng gầm nhẹ vang lên khắp phòng.
Hạ Lan Vi ôm Vân Ca không dám động đậy, nàng sợ nếu như mình mà tuỳ tiện chạy ra ngoài, sẽ khiến tang thi ngoài cửa chú ý đến.
Hơn nữa, giờ ở bên ngoài chỗ nào cũng có tang thi, nàng ra đó cũng không đi được. Nàng ôm chặt lấy Vân Ca, cắn môi giữ im lặng, đầu ngón tay trắng bệch.
"Bành đông". Một tiếng, giống như thanh âm của vật nặng rơi xuống nền nhà.
Hạ Lan Vi nhìn qua, lập tức che mắt Vân Ca lại, gắt gao cắn răng, mắt chứa đầy nước, mới ngăn cản được thanh âm của mình.
Đó là một đôi chân.
Máu thịt lẫn lộn, bị cắn đến mức có thể thấy được xương trắng lòi ra.
Đó là tang thi.
Một nam tang thi.
Hạ Lan Vi gắt gao nhìn nó đi tới càng lúc càng gần, trong mắt lộ ra tuyệt vọng.
Bàn chân lê từ từ đi về phía mép giường, để lại đường máu ở nơi nó đi qua. Nó tập tễnh đi lại gần mép giường, rồi dừng lại, phát ra từng tiếng gầm nhẹ.
Hạ Lan Vi nằm bò, mắt nàng nhìn thấy rõ ràng chỗ ngón chân bị cắn mất khỏi bàn chân lộ ra miếng thịt màu đỏ đen, máu chảy ra ào ạt, mùi thịt sống hoà lẫn với mùi tanh của máu xộc thẳng vào mũi nàng, làm nàng muốn nôn.
Cũng may tang thi kia chỉ đứng ngây người ở mép giường một hồi lâu, hình như cũng không phát hiện ra" thức ăn", gầm nhẹ một tiếng rồi đi ra, đi đi lại lại bên trong phòng.
Hạ Lan Vi thở ra một hơi.
Qua một lúc sau, kiên trì thêm một thời gian nữa, sư phụ sẽ đến!
"Loảng xoảng" một cái ghế bị đổ trên mặt đất, vừa vặn ở trước mặt Hạ Lan Vi.
Ghế chắc như thế sao lại đổ được chứ?
Nàng nghiêng đầu, nhìn qua lưng ghế, liền đối mặt với nửa bộ mặt máu thịt lẫn lộn.
"A a a!". Nàng hoảng loạn la lên, mặt trắng bệch.
"Rống rống rống!". Tang thi kia bị vấp vào ghế ngã trên mặt đất giống như hưng phấn mà gào càng to hơn, gian nan bò về phía nàng.
Hạ Lan Vi liền đem cái ghế kia kéo lại gần, chặn lại trước mặt tang thi. Tang thi không có trí não, chỉ biết dùng lực đập mạnh vào ghế, nàng ra sức giằng co với tang thi, nhưng càng lúc càng cảm thấy mệt.
Xong rồi...
Lần này thật sự xong rồi...
Không nghĩ tới nàng chuyển kiếp, lại bị tang thi cắn chết. Nếu như còn có thể làm lại, nàng nhất định chọn một ngày tốt để tự sát.
Vân Ca cũng không biết bò ra từ dưới giường vào lúc nào, hắn cũng rất sợ, nhặt lên một nhánh cây ở dưới cửa sổ bị đánh hư.
Mấy tang thi tụ tập gào thét ở bên ngoài cũng ngửi được mùi thức ăn mạnh mẽ truyền đến, càng lúc càng nóng nảy.
Tay nhỏ bé của Vân Ca cầm một nhánh cây, hai mắt mở to, hung hăng đánh lên người tang thi:" Đánh chết ngươi! Yêu quái!".
Tang thi đó vốn chỉ chú ý đến Hạ Lan Vi, liền lập tức quay đầu, nhe ra hai hàm răng trắng, giơ móng vuốt lên, đánh về phía Vân Ca nhi.
" Vân Ca nhi!" Hạ Lan Vi liền gào to.
Đúng lúc này, khí tức lạnh lẽo của thanh kiếm bay vào từ ngoài cửa sổ, chặt đứt cánh tay xấu xí, tay của tang thi đó liền bay ra giống như giẻ rách vậy.
Là nhuận nguyệt kiếm!
Là sư phụ!
Hạ Lan Vi từ dưới giường bò ra, sợ hãi ôm lấy Vân Ca, nàng nhìn thấy cửa phòng đã mở ra, một thân bạch y quen thuộc xuất hiện ở cửa, nước mắt vốn đang ở khoé mắt liền lã chã rơi xuống.
"Sư phụ...". Nàng mềm mại kêu lên.
Hi Loan cầm nhuận nguyệt kiếm, tang thì vừa nãy bị chặt đi hai tay, vô lực giãy dụa trên mặt đất. Mấy tang thi vẫn luôn náo động ở bên ngoài ào ạt xông vào từ cửa.
Hi Loan đem nhuận nguyệt kiếm lơ lửng trên không, trong nháy mắt, nhuận nguyệt kiếm chia ra là hai, hai thành bốn, rồi phóng về phía tang thi. Lưỡi kiếm xuyên qua tim, nhưng nhóm người đó giống như không hề cảm giác được, vẫn xông vào trong như trước.
Hi Loan nhíu mày? Nhanh chóng lập kết giới.
Hạ Lan Vi buột miệng kêu lên:"Sư phụ! Đâm vào đầu của bọn nó ấy!".
Hi Loan nghe theo, xuất chiêu giống như lúc nãy, tiếp tục sử dụng nhuận nguyệt kiếm, nhưng lúc này lại đâm thẳng vào mi tâm của cương thi. Tất cả tang thi bị thanh kiếm xuyên qua đều bị ngã xuống, không nhúc nhích.
Hạ Lan Vi thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm quá, nguy hiểm quá tang thi này giống hệt như trong phim miêu tả.
Hi Loan xoay người khua một cái, tang thi đang gào thét nằm trên mặt đất cũng nằm im không một tiếng động. Hắn đến bên người Hạ Lan Vi, thấp giọng nói:"Chớ sợ, có vi sư ở đây".
Tâm tình đang khẩn trương của Hạ Lan Vi liền trở lại bình thường.
Lạc Thuỷ cùng mấy đệ tử khác từ ngoài chạy vào, Hi Loan bước lên phía trước rồi hỏi:"Kết giới bố trí sao rồi? Không nên để những thứ tà ma này ra khỏi Lam phủ".
"Đã bố trí xong, chẳng qua những thứ này rất tà môn". Nắc mặt Lạc Thuỷ nhăn lại,"Nhìn giống như người ngu dốt nhưng lại giết không chết, càng chém càng nhiều".
Sắc mặt Hi Loan hơi lạnh, đem phương pháp của Hạ Lan Vi nói cho Lạc Thuỷ biết. Chỉ chốc lát sau, tình hình hỗn loạn ở Lam gia liền được khống chế.
Người trong phủ chết hơn nửa, bao gồm cả thành chủ phu nhân và đại công tử.
Cả người Lam gia chủ giống như già đi hai chục tuổi. Hắn làm sao có thể ngờ, cứ tưởng là một dịch bệnh đơn giản, vậy mà lại thành một tai hoạ lớn bất ngờ. Nỗi đau mất đi con cùng ái thê, làm cho thành chủ cơ trí trầm ổn biến thành yếu ớt không thể đứng dậy.
Lam Điền nhi cũng khóc không thành tiếng, nhưng vẫn đi lên phía trước, an ủi cha của mình. Lam Ly Hạo đứng ở bên cạnh cũng không nói lời nào, chỉ nắm tay thật chặt, cúi đầu, nước mắt rơi như mưa.
Hi Loan ôm Vân Ca rồi dắt Hạ Lan Vi đến.
Ba người Lam gia thấy Vân Ca còn sống, vừa mừng vừa sợ. Căn bản là bọn họ cũng không nghĩ đến Vân Ca còn có thể thoát được, thậm chí thân thể bé như vậy, có thể đã sớm bị ăn đến không còn xương.
Nhưng Vân Ca vẫn còn sống, cũng không hề bị thương chút nào.
Vân Ca nhìn thấy cha mình, liền đi đến bên người hắn, giơ bàn tay mập mạp mềm mại lên sờ mặt cha mình. Tuổi hắn còn nhỏ, nên dù mới trải qua chuyện nguy hiểm như thế thì cũng không thể hiểu được tâm tư phức tạp của người lớn vào giờ phút này.
Lam gia chủ bế Vân Ca lên, nhìn từ trên xuống dưới một lần, rồi ôm chặt lấy Vân Ca, nước mắt chảy ròng ròng, thanh âm phát ra không biết là khóc hay cười.
Hạ Lan Vi nhìn máu đọng lại trong Lam phủ rộng lớn, dâng lên một cảm giác cảnh còn người mất, khoé mắt chua xót.
Lam gia chủ khó nén bi thương, nhưng vẫn miễn cương khôi phục lại bình tĩnh, trịnh trọng nói cảm ơn đối với Hi Loan, sau đó tiếp tục nói:" Lam gia ta đã sống ở đây mấy trăm năm, kẻ thù cũng rất ít, đạo quân có biết, tai hoạ này là ai gây ra muốn hại Lam gia chúng ta hay không?".
Hi Loan lắc đầu, chỉ nói đây là thứ tà ma, cũng là lần đầu hắn thấy. Không thể nào tra ra trong thời gian ngắn được. Rồi đem mục đích của mình tới Linh Xuyên thành nói cho Lam gia chủ biết. Bây giờ có thể xác định, chuyện này nhất định là do ma tu gây ra.
Sau khi Hạ Lan Vi nghe câu nói của Hi Loan, trong lòng liền lạnh đi, nàng biết là ai.
Trừ nữ chính, thì còn là ai được nữa?
Nàng nhớ rõ ràng, lúc này nữ chính đã gặp được kỳ ngộ, là một quyển sách thưởng cổ, tà linh trong sách nhận nàng làm chủ. Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng không giám đối chọi với nữ chính, nữ chính được bug quá nhiều, nhiều đến mức mà ngoại trừ nhớ được nữ chính thường xuyên dùng mấy thứ đó ra thì còn những thứ khác nàng không hề có ấn tượng.
Nàng nhìn Lam gia chủ tiều tuỵ, Lam Điền nhi đứng khóc ở một bên, còn có Vân Ca bị Lam Ly Hạo ôm trong ngực, vốn dĩ hôm nay ba người này đều chết.
Nàng híp mắt suy nghĩ, nếu như hai thầy trò bọn họ không đến Linh Xuyên thành, không có đến thăm Lam phủ, như vậy nàng sẽ không chọc Vân Ca nhi khóc, mà phương hướng khi đó Lam Ly Hạo đi, nghĩa là hắn chuẩn bị ra ngoài, Lam Điền Nhi cũng sẽ không bị tiếng khóc của Vân Ca nhi hấp dẫn đến đây.
Như vậy thì, dựa theo đó, tuy rằng nàng không biết kiếp nạn cương thi này khi nào mới kết thúc, nhưng kết quả cuối cùng là, ngoài Lam Ly Hạo may mắn tránh được một kiếp, thì toàn bộ người ở trong Lam phủ đều chết hết.
Trong
Nàng nóng lòng nghĩ, những mãi cũng không ra, nếu thật sự do nữ chủ làm, thì tại sao nàng ta phải làm vậy?
Huống chi, nam nữ chủ không phải lần đầu quen biết nhau ở Đạo Diễn tông hay sao?
Hạ Lan Vi nghĩ nát óc cũng không ra nguyên nhân, chờ đến khi Hi Loan an táng cho người Lam gia xong rồi, liền chuẩn bị đem thao Hạ Lan Vi cáo từ về bẩm báo Đạo Diễn tông, chuyện của Lam gia rất kỳ lạ, hắn phải về thương lượng một chút với sư huynh.
"Đạo quân đợi chút!".
Hi Loan và Hạ Lan Vi quay đầu, Lam Ly Hạo mặc đồ tang, đi tới bên cạnh Hi Loan, quỳ xuống, dập đầu, giọng khàn khàn:"Xin đạo quân hãy nhận ta làm đồ đệ!".
Đôi mắt Hạ Lan Vi liền trợn ngược lên.