Khoảng Cách Giữa Hai Ta

69: Lời hứa gió bay


trước sau

Mấy hôm nay chị Nga luôn làm việc lơ đễnh, không mấy tập trung nữa, Ngọc đi qua đi lại có để ý điều này nhưng cô không hỏi. Cô vẫn giao việc đều đặn cho Nga làm, không để chị ấy có dư thời gian suy nghĩ linh tinh nữa. Thường phụ nữ có gia đình có không biết bao nhiêu chuyện để lo, điều này Ngọc có thể thông cảm.

Nhưng sự việc càng lúc càng lên đến đỉnh điểm, một hôm đang đứng ở hành lang thì có điện thoại của khách hàng, Ngọc ấn im lặng rồi đi sang hướng cầu thang thoát hiểm để nghe máy. Dù sao khoảng cách từ hành lang về phòng làm việc cũng khá xa, đến cầu thang thoát hiểm gần hơn.

Cô nghe thấy giọng của chị Nga thút thít phát ra, vừa uất ức vừa nói: "Tôi cũng chẳng có gì để nói với chị hết, chị với ảnh cút đi dùm tôi."

"Phải! Tôi một mình nuôi con được!" Chị Nga nói.
Ngọc nghe sơ qua liền biết có chuyện gì xảy ra, cô nhanh chóng lùi lại rồi ra khỏi cầu thang thoát hiểm. Mấy hôm nay tại sao những người xung quanh cô đều gặp chuyện, ví dụ như chị Thư và Phương, sáng còn chưa ngủ đã hai người đã mở cửa vào nhà, bảo là: "Cho chị Thư ở nhờ ở đây một ngày, ngày mai em dọn đi."

My mặt đực ra không biết gì còn cô thì mơ màng trong giấc ngủ chẳng chịu tỉnh dậy, ậm ừ trong miệng bảo: "Ở lại đi."

Khi tỉnh táo hẳn Ngọc mới biết là nhà Thư có chuyện, chị ấy phải đi cùng Phương ra chỗ khác sống. Vậy là một cô nàng bị ruồng rẫy bỏ nhà ra đi, bây giờ hình như gia đình chị Nga lại có lục đục, có vẻ càng đến gần tết Ta thì khả năng gặp chuyện không tốt là rất cao.

Chiều hôm đó Ngọc cho người điều tra xem chồng của Nga đang nɠɵạı ŧìиɦ với ai, mất của cô tầm hai ngày là tra ra người đó chính là giáo viên mầm non nơi con của Nga thường học. Cô cảm thấy thời thế thật thay đổi, nghề nhà giáo cao quý thế kia lại bị một người có nhân cách xấu làm hỏng đi.
Ngọc không công khai giúp chị Nga, cô chỉ âm thầm sai người giả danh vị giáo viên mầm non kia để nhắn tin tán tỉnh các ông bố khác trong trường. Sự việc dần dần ầm ĩ lên mà ngay bản thân của vị giáo viên kia cũng không biết làm sao, ả thật sự bị oan nhưng mọi người đều đồn ầm đồn ĩ lên. Đỉnh điểm là hình chụp của chồng Nga và ả lộ ra, cô nàng bị cắt chức ngay lập tức, Ngọc nghĩ, từ nay về sau cũng hiếm khi được quay trở lại ngành giáo dục này.

Thường khi sóng yên biển lặng con người sẽ yêu nhau thật tình tứ, nhưng khi bão về con người lại vội vã chia ly. Thứ không đáng tin nhất là lời hứa, nhưng thứ làm con người vọng tưởng nhất là tình yêu. Mọi người thường nghĩ rằng đối phương đã yêu mình thật nhiều không thể rời bỏ, nhưng không thể ngờ khi người ta buông tay, người ta lại buông phũ phàng đến vậy.
Bạn trẻ tin vào lời hứa hẹn, vào sự ủi an của người tình, cho nên khi đối diện với sự thật bị người đời chỉ trích cảm thấy rất bàng hoàng, cố gắng nắm bàn tay người tình lại, nhưng hắn vội vã phủi sạch quan hệ.

Thì ra, thói đời luôn luôn bạc như thế.

Hắn chấp nhận bỏ người vợ tào khang cùng đứa con thơ dại của mình để cặp kè với một cô gái trẻ đẹp hơn, hắn cũng sẵn lòng bỏ cô vì người đời chỉa mũi dùi vào hắn. Người đàn ông như hắn, vốn dĩ chỉ yêu bản thân mình.

Những chuyện sau đó Ngọc không hỏi, cũng không ra mặt bảo mình làm. Cô nàng kia có chết cũng không biết được người đứng sau việc này không phải là Nga, ả cứ đinh ninh là Nga làm nhưng tìm không ra được dấu vết để bốc phốt ngược lại.

Ngọc đang ngồi ngả đầu vào ghế thư giãn thì nghe tiếng gõ cửa phòng làm việc cộc cộc, cô xoa nhẹ giữa mi của mình, mệt mỏi nói: "Vào đi."
Cô những tưởng giờ này là My đến phòng làm việc của cô, nhưng không ngờ lại là chị Nga. Chị ấy ngồi xuống bàn làm việc của cô, đặt một ly trà sữa lên bàn cô rồi nói: "Em mua cho sếp."

"Tự nhiên lại cho uống, nhất định có mưu đồ gì đúng không?" Ngọc hơi cười cười, nhưng cô vẫn với tay lấy ly trà sữa, đâm ống hút vào một cái rồi uống.

Chị Nga nói: "Chị gọi em bằng em được không? Bây giờ đừng để quan hệ chủ tớ..."

"Được."

Ngọc còn không đợi chị ấy nói hết câu.

"Là em làm đúng không? Chị hỏi chị em trong nhà hết rồi, không ai làm."

Ngọc gật đầu: "Là em nhiều chuyện xen vào, em không muốn chị bị ảnh hưởng công việc."

"Chị quyết định ly hôn rồi..." Giọng chị Nga không vui cũng chẳng buồn nói ra một câu, cô ly hôn không phải vì xấu hổ chồng nɠɵạı ŧìиɦ, cô ly hôn là vì hắn phản bội lòng tin của cô. Thứ mà cả đời của cô không thể nào bồi đắp lại, cô là thế, một lần phản bội thì không bao giờ còn đường quay lại. "Chị vẫn muốn cám ơn em giúp chị, dù sao bọn họ cũng tơi tả rồi, thôi tha cho họ đi. Chị hết buồn rồi, thật đó!"
"Haha, chị nói sao thì vậy đi." Ngọc hút một hơi trà sữa, dù sao chuyện này không phải là chuyện của cô, cô giúp chị ấy không bị chị ấy mắng nhiều chuyện đã tốt rồi. "Trà sữa ngon ghê."

"Thích mai chị lại mua cho em uống nha?"

"Tối đi nhậu đi? Sáng trà sữa, tối uống bia." Lời của Ngọc nói chỉ là trêu cho chị Nga vui một tí, không ngờ chị Nga lại bảo với cô rằng: "My không la em hả?"

Lần này là đến Ngọc đứng hình.

"My là cấp dưới của em, làm gì có quyền la em?"

Tự mình cảm thấy run sợ, chẳng lẽ cô lại lộ liễu đến mức ai ai cũng phát hiện ra rồi ư? Bình thường ở trong công ty ít khi nào hai người nói chuyện thân mật riêng với nhau, chỉ là đôi khi có liếc mắt đưa tình một chút, đừng nói liếc mắt đưa tình cũng bị đoán được nha! Ngọc âm thầm sợ hãi chị Nga này, cô lén lút chọc phá cặp kia chị Nga cũng biết, yêu My, chẳng lẽ chị Nga cũng biết?
"Hai đứa nhìn nhau như thể muốn lao vào nhau, chị lấy chồng lâu năm rồi, chị biết. Haha."

Mỗi khi cô đang làm việc mà thấy sếp đi ngang qua là My sẽ nhìn đến nổ mắt, điệu bộ nhìn ngắm từ trên xuống dưới không giống như một người nhân viên nhìn sếp của mình, giống như chồng cô hồi mới cưới cô, nhìn như thế muốn ăn tươi nuốt sống.

"Nhìn dễ nhận ra lắm sao chị?" Nếu mà dễ nhận ra đến như vậy có khi nào Lập Uy cũng biết không? Không ổn rồi, cô phải kiếm việc khác cho My dần là vừa.

Chị Nga vỗ vỗ vào vai Ngọc một cái, ra vẻ cảm thông: "Không sao đâu, ai già đời lắm mới nhìn ra thôi. Dù sao hai đứa em cũng là con gái, ai lại nghĩ sẽ yêu nhau chứ?"

Lập Uy thì có! Hắn mà thấy cô thân mật với người nào thì hắn liền nghĩ người đó là đối tượng cô muốn tìm hiểu. Vì sao cô cũng công khai cô là lesbian, không phải một người thích đàn ông, hắn loại trừ đàn ông, chỉ đề phòng đàn bà xung quanh cô.
"Thôi chị đi ra ngoài làm việc, tối nhậu nha."

"Ok chị."

Tối đó chỉ có Ngọc và chị Nga đi nhậu, dù My có muốn đi cô cũng không cho My đi. Chuyện này cô cũng không muốn người thứ ba trong công ty biết, dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Tối đó tại một quán nhậu bình dân, hai người uống say đến độ chị Nga gục trên bàn, xung quanh là vỏ bia vương vãi.

Ngọc nghe tiếng còi ô tô bin bin bên tai thu hút sự chú ý của cô, cô quay mặt lại thì thấy chiếc Kia Morning quen thuộc của Phương, người trong xe hạ kính xuống nhìn cô từ đầu đến chân, hệt như đang chiêm ngưỡng một bức họa nổi tiếng.

"Đi không em?" My trêu.

"Tàu nhanh năm trăm, qua đêm triệu rưỡi."

"Làm sao em biết mấy cái quỉ này?" My bước từ trên xe xuống đi lại chỗ Ngọc, cô thấy Ngọc ngước mặt lên nhìn mình cười hì hì, điệu bộ này y hệt như Ngọc say bia hơi năm 2002. Nhìn thế nào cũng thấy yêu không thể tả.
"Có đi hay không?"

"Thiệt tình..."

"Có đi hông?"

My liền giương cờ đầu hàng: "Có, qua đêm triệu rưỡi đúng không?"

"Phải!" Ngọc gật đầu chắc nịch.

"Trả hẳn ba triệu, tối nay hầu hạ tốt có thưởng." My nhéo nhéo hai bên má Ngọc, nhớ năm 2002 má Ngọc vẫn còn phúng phính, gương mặt chữ O đáng yêu khi bị nhéo phồng ra đáng yêu vô cùng. Bây giờ mặt Ngọc đã ốm lại, gương mặt xương xương tinh xảo, xinh đẹp hơn xưa nhưng lại mất đi vẻ đáng yêu năm nào.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây