Khôn Ninh

176: Túi gấm cố vật


trước sau

Trương Già đi được nửa đường mới phát hiện không thấy đồ vật đâu.

Chỉ là từ sau khi bất ngờ thấy Khương Tuyết Ninh, tâm trí hắn đã không còn ở đây nữa, lại không nhớ nổi đã bắt đầu không thấy từ lúc nào, đến cùng là rơi trên đường về, hay rơi trong phủ của Lâm Truy vương.

Vậy nên quay trở lại.

Lâm viên trống vắng đã không còn bóng dáng của Khương Tuyết Ninh, trong lương đình cũng không có vật gì, chỉ còn hai người hầu đang dọn dẹp lại ly chén hỗn độn trong đình.

Thấy Trương Già đi rồi quay lại, người hầu phục vụ lúc trước có chút ấn tượng với hắn, tiến tới khom người thi lễ, chủ động hỏi: “Trương đại nhân, làm sao vậy, đánh rơi vật gì rồi sao?”

Trương Già hỏi: “Có từng nhìn thấy một túi gấm không?”

Người hầu tức khắc thầm giật mình: “Là túi gấm màu đen được thêu chỉ bạc?”

Trương Già nói: “Ngươi từng thấy?”

Người hầu kia liên tục xua tay, ánh mắt lại trở nên có chút kỳ quái, vẻ mặt cũng mang vài phần khó xử, do dự một lát rồi mới ngượng ngùng nói: “Thấy thì từng thấy, chỉ là khi chúng tiểu nhân đến đây dọp dẹp, nhìn thấy vị thiên kim của phủ Khương thị lang đứng ở đây, cầm một túi gấm, có chút giống cái mà ngài đang tìm. Trên mặt nàng trông… Chúng tiểu nhân không dám đến hỏi gì thêm.”

“…”

Trương Già đứng trước bậc thềm, hoảng hốt cực kỳ.

Thắt lưng không có túi gấm kia, cảm giác có chút trống trải.

Vì thế người hầu cảm thấy sắc mặt của vị mệnh quan triều đình trẻ tuổi trước mắt này, trong chớp mắt trùng với vẻ mặt của vị Khương nhị cô nương hắn thấy lúc trước, có một loại kỳ lạ, nặng nề, giống như dưới mặt nước đen kịt có một chiếc gương, khiến ánh sáng phản chiếu lộ vẻ u ám, mờ mịt.

Qua rất lâu, Trương Già mới mở miệng.

Hắn hỏi: “Khương nhị cô nương đi rồi sao?”

Người hầu gật đầu nói: “Đúng, dường như đã hồi phủ cùng Khương đại nhân.”

Trương Già hơi khép mắt lại, trầm mặc một lát, mới nói một tiếng “Đa tạ”.

Trong lòng người hầu có nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Lại hơi khom người, ngẩng đầu lên đã thấy vị đại nhân này đi dọc theo lối đi nhỏ trong vườn ra bên ngoài, rõ ràng gió mát giữa đêm hè làm người say, bóng lưng dần dần biến mất sau ánh đèn trùng điệp dưới hiên, lại phảng phất như đi trong màn sương thu vắng lặng.

Ngày hôm trước đã mưa một trận, cuốn sạch bụi bẩn bao phủ trên bầu trời kinh thành, mặt đường của những con phố dài cũng đã được nước mưa gột rửa sạch sẽ.

Tiếng xe ngựa xa dần.

Vì thế tiếng bước chân khe khẽ trên mặt đường trở nên rõ ràng, trống vắng, quạnh quẽ. Trong đầu Trương Già phảng phất như đang suy nghĩ về mọi thứ, lại giống như không nghĩ gì cả.

Nơi hắn ở cách khá xa phủ của các vương công quý tộc, sau khi qua nơi tấc đất tấc vàng này, chiều cao của lầu các hai bên liền giảm xuống, dần dần có vài thanh âm cười đùa, tiếng rao bán vang lên.

Sáng nay vô ý làm vỡ ấm pha trà trong nhà, mẫu thân dặn hắn khi trở về nhớ phải mua cái mới.

Trương Già liền bước vào một tiệm đồ sứ đóng cửa muộn, chọn một bộ trà cụ bằng sứ trắng đơn giản, lại nghe thấy chưởng quỹ của tiệm đồ sứ đứng than thở cùng một nhã khách trước đa bảo cách.

“Thanh cô mỹ tửu, túy hương tửu hải, sắc men trong suốt mỏng manh, vừa đủ xưng tụng vẻ khẳng khiu xinh đẹp của cành mai. Đáng tiếc là bình mai này của Chu lão bản đã vỡ, ta đã tìm rất nhiều thợ lành nghề, dốc sức sửa lại, nhưng cũng chỉ có thể sửa được như vậy.”

“Đứng từ xa nhìn, ngược lại cũng không khác gì bình mới.”

“Nhưng nhìn gần thì không được. Ngài xem chỗ cổ gần miệng bình này, ẩn ẩn có những vết nứt rất nhỏ, dù thợ khéo làm ra được những tuyệt tác, cũng khó có thể lấp đầy vết nứt cũ. Dù sao cũng đã bị vỡ, nếu là vật mà ngài trân quý, sau này lại càng phải trông coi cẩn thận, nếu không, chỉ cần va chạm nhẹ thôi cũng có thể tan thành từng mảnh, không thể so sánh được với một chiếc mới trọn vẹn như vừa ra lò được.”

“Haizz…”



Trương Già nhìn về phía tủ, một chiếc bình mai cao được đặt ở trong, xanh thẫm như ngọc, chất gốm nhẵn nhụi mịn màng, vốn có vẻ đẹp tự nhiên. Nhưng trên mặt lại có những vết rạn rất nhỏ, còn lại sau khi sửa chữa, giống như những vết sẹo dù đã bị thời gian mài mòn nhưng vẫn không thể xóa nhòa.

Tiểu nhị ở trước quầy nhìn hắn một chút: “Công tử cũng muốn mua bình mai sao? Bản tiệm cái gì cũng có, ngài xem thêm đi?”

Trương Già mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, nói: “Không cần.”

Sau khi trả tiền, hắn mang theo trà cụ về nhà.

Trương mẫu biết hôm nay hắn đi dự tiệc, sợ hắn không tránh được xã giao trong bữa tiệc, phải uống nhiều rượu, cho nên chuẩn bị sẵn canh giải rượu nóng, thấy hắn trở về, vừa vặn mang ra cho hắn uống.

Đáy lòng Trương Già chua xót.

Có một khoảnh khắc thậm chỉ hắn còn có thể cảm thấy vô cùng suy sụp, nhưng cuối cùng vẫn hạ giọng, nói với Tưởng thị: “Là con về trễ, lại khiến mẫu thân lo lắng. Thân thể của người không tốt, về sau vẫn nên đi ngủ sớm một chút.”

Nói thế nào cũng là nhi tử tự tay mình nuôi lớn, sao Tưởng thị có thể không nhìn ra hắn đang có tâm sự? Đã nhiều ngày liền, hắn đều đi sớm về muộn, trong nha môn công vụ bận rộn, nếu quả thực là có nhiều việc phức tạp thì cũng thôi đi, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn hình như ngoại trừ công vụ, chẳng nghĩ chuyện gì khác, ngược lại càng giống như muốn dùng công vụ để ngăn chặn gì đó vậy.

Nhưng từ nhỏ hắn đã rất có chủ kiến, chuyện gì cũng đều chôn ở đáy lòng.

Tưởng thị không biết rõ chuyện của hắn, nhìn vẻ điềm nhiên như không của hắn, liền biết có hỏi hắn cũng sẽ không nói, dứt khoát không hỏi, chỉ nói: “Ngay cả phụ thân con năm đó cũng không có tiền đồ bằng con, ông ấy dưới suối vàng mà biết ắt hẳn sẽ an tâm nhắm mắt. Con à, nương chỉ mong con được yên bình một chút, gặp được cô nương con thích rồi thành gia lập thất, vậy là tốt nhất. Về phần vinh hoa phú quý, tốt tuy là tốt, nhưng muốn có được thì phải truy cầu, ngược lại càng khiến bản thân sống rất mệt mỏi.”

Trương Già không giải thích.

Tưởng thị thở dài, sau đó đi ra khỏi thư phòng bình thường này, căn dặn hắn cũng nên đi ngủ sớm, sau đó cài cửa lại.

Hình bộ có bao nhiêu hồ sơ đều bị hắn mang về xem.

Bây giờ tất cả đều đã chất thành đống cao trên án.

Ánh đèn bên cạnh nhẹ nhàng lay động, chiếu vào từng dòng chữ nằm trên giấy, nhưng lại không cách nào lọt vào đáy mắt.

Trương Già cảm thấy ánh sáng này quá chói mắt, liền đẩy cây đèn ra xa một chút.

Vì vậy mấy hàng chữ trên giấy cũng tối đi.

Hắn ngồi trơ ra sau án, giống như là mực đang khô dần trong nghiên, cả đêm không hề nhúc nhích.

Ánh mặt trời đầu hạ ló dạng rất sớm.

Thanh âm trong chợ lại trở nên ồn ào, náo nhiệt.

Sáng sớm, Tưởng thị dậy nấu cháo, tưởng rằng Trương Già đã vào triều lúc trời chưa sáng như thường lệ, liền định thu dọn phòng và dọn dẹp sân trước khi trời nóng lên. Ai ngờ khi tới trước cửa phòng ngủ của hắn, vừa đặt tay lên thì cửa đã mở. Chiếc giường bên trong chăn gối vẫn chỉnh chỉnh tề tề, rõ ràng đêm qua không người ngủ.

Lúc quay đầu xem xét, thấy cửa thư phòng lại đóng chặt.

Trời chưa sáng rõ, còn có chút ánh đèn từ khe cửa lọt ra.

Bà do dự một chút, đến trước cửa gõ nhẹ: “Hôm nay không thượng triều sao?”

Lúc này thân hình Trương Già ngồi sau án mới khẽ động, phảng phất như vừa bị người ta kéo trở về từ một nơi lạnh lẽo âm u nào đó, nhưng hắn vẫn chậm rãi nói: “Hôm nay không đi.”

Ngày thượng triều nghị sự của quan từ tứ phẩm trở lên, hắn chưa bao giờ chậm trễ.

Hôm qua cũng chưa từng nói hôm nay xin nghỉ.

Tưởng thị ngơ ngẩn, im lặng nửa ngày, sau đó mới nói: “Vậy ta đi chợ mua chút đồ ăn, chờ ăn điểm tâm xong rồi lại tới nha môn.”

Bà thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, mang theo một chiếc giỏ trúc nho nhỏ.

Phiên chợ sáng đang lúc hết sức náo nhiệt.

Chọn một con cá chép đen nặng hai cân, mua ít gừng non, hành hoa, rau hẹ, còn thêm đậu phụ mới, cuối cùng chọn một miếng thịt nạc vai nhìn không tồi, cho hết vào giỏ trúc, trở về nhà.

Lúc đi tới phiên chợ, trời còn vừa rạng sáng.

Khi trở về, nắng sớm đã mờ mờ hiện ra.

Chỉ là khi Tưởng thị rẽ vào ngõ nhỏ quen thuộc kia, nhìn thấy sân viện cũ nhà mình, chợt phát hiện trước bậc thềm đầy rêu xanh kia, lại có một cô nương trẻ tuổi đang đứng. Trên người mặc một bộ váy lụa dày tay áo rộng màu trắng như mặt trăng, khuôn mặt không điểm trang, nước da dưới nắng sớm lộ ra vẻ tái nhợt, hơi hơi ngẩng đầu, tựa như đang thất thần nhìn qua cánh cửa gỗ loang lổ kia.

Mới sáng sớm thế này...

Tưởng thị chần chừ một chút, đi tới, cười hỏi: “Vị cô nương này, là đang tìm ai sao?”

Khương Tuyết Ninh quay đầu, mới phát hiện ra mình đã đứng ở đây rất lâu.

Nàng nhìn thấy Tưởng thị, phụ nhân mang dáng vẻ bên ngoài bình thường, trải qua bao nhiêu vất vả một mình nuôi dưỡng nhi tử lớn lên, những vết tích lưu lại trên mặt bà càng sâu hơn so với phụ nhân cùng tuổi, hai bên tóc mai đã nhuốm bạc, nhiều nếp nhăn nhỏ chi chít.

Khuỷu tay bà đeo giỏ trúc, là đồ ăn tươi vừa mới mua về.

Lúc này đang nhìn nàng với mấy phần lo âu, nhưng trên khuôn mặt bà lại hết sức hiền hoà.

Hắn nên hận nàng.

Sâu trong ngõ nhỏ này chỉ có một nhà, Khương Tuyết Ninh đã đoán được thân phận của vị phụ nhân này, nỗi hổ thẹn như nước nóng sôi trào cuồn cuộn trong đáy lòng, miễn cưỡng nở ra một nụ cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống

Nàng nói: “Xin hỏi, đây là nhà của Hình bộ Trương đại nhân sao?”

Vậy mà lại đến tìm nhi tử đầu gỗ kia của bà.

Tưởng thị nhìn thấy cô nương xinh đẹp, rực rỡ tựa thiên tiên như vậy, căn bản cũng không liên tưởng đến Trương Già, nhưng lại thấy chưa nói được hai câu nàng đã rơi nước mắt, liền nhớ tới đủ loại hành động bất thường của Trương Già đêm qua và sáng nay, nhất thời trong lòng thầm nghĩ: Tên tiểu tử rắn như đá không gì đả động nổi kia, hẳn là đã khiến nữ nhi nhà người đau lòng rồi nhỉ?

Ở Hà Nam thì còn không sao, đến kinh thành ngược lại không học được gì tốt!

Nếu hắn thực sự làm ra chuyện gì thất đức, xem bà có dùng gia pháp, thay người cha đoản mệnh kia hung hăng đánh cho hắn một trận hay không!

“Phải, phải, là ở đây.” Tưởng thị cũng không khỏi luống cuống tay chân, vội nói: “Hôm nay hắn không thượng triều, đang ở thư phòng, ngươi nhanh vào đây trước, ta đi gọi hắn cho ngươi!”

Bà tiến tới mở cửa, mời Khương Tuyết Ninh vào nhà.

Tiếp đến ngay cả giỏ trúc trên tay cũng quên bỏ xuống, bà đã muốn đi gõ cửa thư phòng cả đêm chưa mở kia, gọi Trương Già ra.

Không ngờ, bà còn chưa kịp đi đến bậc thềm, vậy mà cánh cửa phòng vốn dĩ đóng chặt lại mở ra.

Trương Già đặt tay lên khung cửa, đứng ở bên trong.

Bộ trường bào xanh như mực đang mặc trên người hắn, dù vẫn thẳng tắp như cũ, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác tĩnh lặng, trầm mặc. Hắn lẳng lặng nhìn về phía Khương Tuyết Ninh đang đứng ở trong tiểu viện đơn sơ, qua rất lâu, mới nói: “Khương nhị cô nương, mời vào.”

Khương Tuyết Ninh cũng nhìn hắn nửa ngày, mới cất bước đi lên bậc thềm.

Khi tới trước cửa, Trương Già lui vào trong nhường đường cho nàng.

Nàng vào phòng.

Trương Già dặn dò vài câu với Tưởng thị, sau đó xoay người đóng cửa lại.

Hai người không ngủ cả đêm, ngồi xuống mặt đối mặt.

Trà là trà cũ từ đêm qua, đã nguội.

Trên thư án chất đầy hồ sơ, làn khói xanh cuối cùng bay lên từ đầu sợi bấc, đèn đã cháy hết. Mặt trời mọc từ phía đông, nghiêng nghiêng chiếu vào chiếc án thấp thấp trước cửa sổ, xua đi vài phần lạnh lẽo.

Khương Tuyết Ninh nhìn hắn chằm chằm.

Trương Già lại cụp mắt xuống.

Nàng nhẹ nhàng nói: “Hôm nay vốn nên thượng triều, vậy mà Trương đại nhân lại ở nhà, giống như đã biết rằng ta sẽ đến, là đang chờ ta sao?”

Trương Già trầm mặc.

Khương Tuyết Ninh đang ngồi quỳ, đặt tay lên đầu gối, cả người trầm tĩnh, cười lên: “Ta từng thổ lộ lòng ta hướng về Trương đại nhân, Trương đại nhân lại nói trong tim mình đã có người khác. Ngày đó do ta hốt hoảng, tính tình nửa điểm cũng không chịu thua, lại quên không hỏi. Không biết vị cô nương mà đại nhân vừa ý, rốt cuộc là ai?”

Bàn tay dưới thư án của Trương Già lặng yên nắm chặt lại.

Hắn nói: “Nhân sĩ kinh thành, chỉ là một gia đình tầm thường thôi.”

Trương Già cũng biết nói dối, cũng biết gạt người rồi.

Khương Tuyết Ninh chớp mắt nhìn, lại hỏi: “Trương đại nhân vừa từ hôn với Diêu tiểu thư không lâu, vậy mà đã có tình cảm với người khác, tuy nói là gia đình bình thường, nhưng có thể tưởng tượng chắc hẳn tài mạo không kém, tính tình cũng tốt hơn ta?”

Thật lâu sau Trương Già mới nói: “Khương nhị cô nương quả thực không có chỗ chê, chỉ là tại hạ xuất thân hàn vi, không dám liên luỵ tới chuyện chung thân của cô nương. Tài mạo của nàng không thể so sánh với cô nương, tính tình cũng không phải rất tốt, chỉ là…”

Khương Tuyết Ninh hỏi: “Chỉ là sao?”

Trương Già rốt cuộc cũng nhìn lên nàng, khắc chế mà nhẫn nại, trong lòng trống vắng đến lạ thường, chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, tựa như muốn khắc thật sâu khuôn mặt này vào đáy lòng, chậm rãi nói: “Chỉ là ta ái mộ nàng ấy.”

Khương Tuyết Ninh đột nhiên cười thành tiếng: “Vậy tên của nàng ấy là gì nào?”

Trương Già lặng im không nói gì.

Khương Tuyết Ninh chợt cảm thấy rất hận hắn, nàng thậm chí không giữ được nụ cười giả dối kia nữa: Chỉ nhẹ nhàng đặt lên bàn túi gấm đã giấu trong tay áo hồi lâu, cũng đã nhìn cả một đêm, trang giấy mỏng mở ra liền đặt lên trên túi gấm, nói: “Trương đại nhân nói không nên lời, vậy để ta nói thay ngươi được chứ?”

Hai mắt Trương Già nhắm lại.

Khương Tuyết Ninh gằn lên từng chữ, như sắp phát điên, đôi mắt đỏ au nhìn hắn nói: “Người ngươi thích, tài không so được với dung mạo, xấu xa đến cực độ, không phải là người tốt… nàng họ Khương, tên là Khương Tuyết Ninh!”

Lòng ta vươn đến vầng trăng sáng.

Trên trang giấy kia, nét mực nghiêm chỉnh hiếm có, đã thấm, nhưng chưa cũ.

Nhưng trái tim Trương Già đã có trăm ngàn vết thương.

Khương Tuyết Ninh vẫn ngoan cường hỏi: “Sao ngươi có thể nói không thích ta, ngươi sao dám nói không thích ta?”

Thế là Trương Già nhớ lại kiếp trước.

Nàng hoạt bát, nàng xán lạn, nàng thẳng thắn, nàng tuỳ ý. Khi đó hắn khắc chế trái tim mình không được đi quá giới hạn, muốn tới gần nàng. Nhưng cuối cùng…

Núi ngọc đổ, bình phong gấm nát.

Trái tim trong lồng ngực hắn giống như bị ngôn từ sắc bén của nàng cứa vào, máu tuôn ra theo mũi đao, trăm ngàn đau khổ xông tới cổ họng, rồi lại đổ về, trong bụng tràn ngập vị chua chát.

Dù sao bình mai cũng đã vỡ nát.

Hắn nhìn nàng, phảng phất như nhìn thấu từ kiếp trước tới kiếp này, rốt cục vẫn khàn khàn gọi nàng một tiếng: “Nương nương…”

Nương nương.

Người trước mặt… Sao lại gọi nàng là “Nương nương”?

Trước hết Khương Tuyết Ninh cảm thấy mờ mịt, sau đó liền quay cuồng chao đảo. Hai chữ kia cùng với thanh âm yếu ớt truyền từ tai nàng đến trong lòng nàng. Trương Già trước mặt đang nhẹ nhàng lay động, ánh nắng chiếu vào một phiến trắng bệch, trong phòng giống như có sương mù bốc lên, khiến hết thảy xung quanh trở nên mơ hồ mờ ảo, thậm chí còn có cả tiếng ầm ầm rền vang.

Nàng vô thức lắc đầu.

Sao có thể như vậy?

Nhất định là nghe lầm…

Nhưng trong lòng lại có tiếng cười giễu: Biết rõ, ngươi nên biết rõ từ lâu! Kiếp này các ngươi mới quen biết bao lâu, dựa vào đâu mà hẳn tình thâm nghĩa trọng với ngươi, thích ngươi nhưng lại muốn giấu diếm ngươi? Ngươi không nghe lầm!

Một nỗi đau thấu tâm can, cùng với nỗi áy náy vô tận trói buộc nàng, làm nàng suy sụp khuỵu xuống.

Giờ khắc này, đã hiểu cả rồi.

Giống như núi cao, vực sâu kia, nghiền nát nàng, mặc nàng rơi vào trong, rốt cuộc nàng không chịu nổi nữa, vùi đầu che mặt, khống chế không nổi mà khóc lên thảm thiết.

Trương Già không nói gì, đi tới bên nàng, chỉ cảm thấy bản thân giống như đao phủ tàn nhẫn, đánh tan phòng tuyến cuối cùng của nàng.

Mọi thứ của kiếp trước, kiếp này, tập hợp lại như dòng nước lũ.

Hắn nửa quỳ bên cạnh người nàng, hầu kết có chút nhấp nhô, rốt cục vẫn cho phép bản thân đi quá giới hạn vào thời khắc này, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói: “Là thần không tốt, là thần không tốt…”

Nàng khóc nói: “Ngươi không nói sớm cho ta, ngươi gạt ta…”

Trương Già nói: “Là thần lừa người.”

Khương Tuyết Ninh căm hận mình, hồi tưởng lại câu chất vấn lúc trước của mình, chỉ cảm thấy bản thân thật hoang đường và nực cười. Nàng nào xứng?

Nước mắt nàng rơi xuống lồng ngực của Trương Già, dính ướt vạt áo hắn, thấm vào trong lòng hắn, cũng khiến cho hắn xác nhận, quả thực không nên nói cho nàng biết: “Nương nương, thần cũng sợ. Sợ người biết, người đang ở trước mắt này, là Trương Già của kiếp trước.”

Một khi nàng biết, chuyện của quá khứ sẽ ùn ùn kéo đến, sinh ra áy náy vô tận.

Nàng muốn tự do, muốn được thành toàn ước nguyện.

Nhưng sự áy náy này, cũng đủ để đánh bại, nghiền nát một người đã từ từ buông bỏ được chuyện quá khứ. Tất cả những người mà nàng gặp được đều là người mới, chỉ có hắn là xiềng xích cũ ràng buộc nàng. Vết nứt đã tạo ra trên quá khứ quá mức nặng nề kia, cho dù hai người đều tận lực bù đắp, sao có thể lấp đầy như mới được nữa?

Sống như vậy, sẽ mệt mỏi biết bao?

Mà nàng ở trước mặt hắn, cũng tuyệt đối không giống con người thật của nàng.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây