Khôn Ninh

21: Đông gia của Vưu Phương Ngâm


trước sau

Một cây đàn cổ chào giá ba ngàn lượng, nhưng lúc Yến Lâm trả tiền mắt cũng không nháy một cái. Từ đó thấy được Dũng Nghị hầu phủ của cải thâm hậu ra sao. Trước kia ngây thơ không biết, coi như Yến Lâm tốt với nàng là đương nhiên; sau khi trùng sinh trở về, nàng biết mình trả không nổi phần chân thành ấy, nên cũng không vô tư nhận lấy gì từ hắn nữa. Cây đàn này nàng không nên nhận. Vừa muốn từ chối, nàng gọi Đường Nhi đem ngân phiếu vào tới cửa, lại bỗng nhiên do dự, hơi suy nghĩ, nàng đè xuống ý nghĩa kia, im lặng không lên tiếng nhận lấy cây đàn.

Lúc Lữ Hiển cầm ngân phiếu, cả khuôn mặt đều là tươi cười, chỉ nói với Yến Lâm: “Ta biết tiểu hầu gia ra tay là xa hoa nhất, khắp kinh thành nhiều khách hàng như vậy, Lữ Chiếu Ẩn ta vui nhất khi nhìn thấy ngài! Về sau thường đến, vì chơi cổ cầm dễ nghiện, sau này có một cây còn muốn mua hai cây, học đàn không đủ về sau còn muốn tự làm đàn. Nhớ đến chỗ ta, muốn cái gì có cái đó, đảm bảo không để tiểu hầu gia đi một chuyến về tay không.” Yến Lâm liếc mắt.

Khương Tuyết Ninh ngây ngẩn cả người, cơ hồ không thể tin vào tai mình —— Lữ Chiếu Ẩn! Đây không phải là một trong vây cánh đắc lực nhất của Tạ Nguy khi phát động cung biến sau này sao? Yến Lâm quản binh, Lữ Hiển quản tiền. Về sau Yến Lâm thống lĩnh cấm quân, mà Lữ Hiển thì lúc nàng bị giam cầm, được Tạ Nguy đặc biệt cất nhắc lên, trở thành tiến sĩ đầu tiên từ thương nhân làm Hộ bộ thượng thư tân nhiệm... Kiếp trước Vưu Phương Ngâm vì giữ mạng, lấy tám phần của cải mình sung quốc khố, là chuyển tới tay người này!*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Từ lúc vào U Hoàng quán, Yến Lâm chưa từng giới thiệu qua thân phận chủ nhân nơi đây, tới khi Lữ Hiển trong lúc vô tình nói ra tên họ của mình, mới khiến Khương Tuyết Ninh đột nhiên giật mình, mới thấy được một manh mối Yến Lâm không thấy. Lúc này lại nhìn Lữ Hiển, cảm giác hoàn toàn khác biệt. Vừa rồi chỉ cảm thấy người này ngôn ngữ lớn mật, buôn bán rất thú vị; giờ nhìn lại, chỉ thấy trong lớn mật làm càn này chưa hẳn không có mấy phần cậy tài khinh người, mọi người say chỉ ta tỉnh.

Lữ Hiển kiểm ngân phiếu xong, thỏa mãn nhẹ gật đầu, quen tay cất ngân phiếu vào trong ngực áo lại nói: “Ta kiểm đủ rồi.” Yến Lâm liền nói: “Vậy chúng ta cáo từ.” Mối làm ăn lớn ba ngàn lượng bạc không phải lúc nào cũng có, Lữ Hiển diễn vai con buôn khôn khéo vô cùng tinh tế, mặt cười tươi rói, tự mình tiễn hai người tới cửa. Khương Tuyết Ninh đi theo đằng sau Yến Lâm, ôm đàn xuống lầu.

Không nghĩ có người dưới lầu đi lên, đối mặt với bọn họ. Nhìn kỹ, thì ra là Kiếm Thư bên người Tạ Nguy. Mí mắt nàng liền nhảy một cái. Kiếm Thư thường đi theo bên cạnh Tạ Nguy, lại giỏi kiếm thuật, Yến Lâm từng gặp nên cũng biết hắn, trông thấy hắn thì nói: “Tạ tiên sinh lại sai ngươi chạy việc vặt.” Kiếm Thư thi lễ với hắn, cũng cười: “Đúng vậy.” Dứt lời chuyển ánh mắt, lại trông thấy Khương Tuyết Ninh sau lưng hắn, vốn định tiếp tục đi lên lại dừng lại, nói với nàng: “Chào Ninh nhị cô nương.” Khương Tuyết Ninh giật mình, gật đầu hoàn lễ. Yến Lâm nghe lời này chớp mắt, cảm giác vi diệu, dùng ánh mắt có mấy phần kỳ dị nhìn Kiếm Thư một chút: “Ninh nhị cô nương” là xưng hô gì vậy? Nhưng Kiếm Thư giống như không thấy có gì không đúng, hành lễ liền vội vàng đi lên lầu.

Bên trong U Hoàng quán, Lữ Hiển vừa mới chuẩn bị đóng cửa lại, rót cho mình một chén rượu nhỏ, ăn mừng bán được một cây đàn đắt giá, nhưng hai tay vừa mới chạm vào cửa, đã nhìn thấy Kiếm Thư tới. Khóe mắt hắn giật giật, lập tức nhanh tay đóng cửa lại.

Ai biết Kiếm Thư nhanh tay nhanh mắt, giơ tay giữ khe cửa, mỉm cười với Lữ Hiển: “Trời còn sáng mà, Lữ tiên sinh sao vội vã đóng cửa như vậy?” Lữ Hiển mắng thầm “Luyện võ quả nhiên da dày thịt béo sao không kẹp chết ngươi đi chứ”, trên mặt lại tỏ ra kinh ngạc giống như mới nhìn ra Kiếm Thư, cười nồng nhiệt: “Nha, Kiếm Thư a! Không phải là do không nhìn thấy ngươi sao? Thế nào, chủ nhân nhà ngươi bị hư một cây đàn, ở nhà tức chết chưa?” Kiếm Thư không khỏi đen mặt: “Không nhọc Lữ tiên sinh quan tâm.” Lữ Hiển cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Muốn mua gì?” Kiếm Thư nói: “Không mua đồ, có việc.” Lữ Hiển nghe xong thì biến sắc, lập tức muốn đẩy tay giữ cửa của hắn ra, thẳng thừng nói: “Ta không có tiền, ngươi đi nhanh lên.” Kiếm Thư không nhúc nhích: “Yến tiểu hầu gia mới vừa rời khỏi?” Lữ Hiển nói dối không chớp mắt: “Cây đàn kia không đáng tiền.”

Kiếm Thư lạnh lùng cười, thả tay ra, làm bộ muốn đi: “Vậy ta về nói với tiên sinh ba tháng trước trên sổ sách, có một khoản năm ngàn lượng không đúng.” “A a a, có tiền, có tiền!” Lữ Hiển không nói hai lời vội vàng kéo hắn, túm vào trong phòng, “Thật là, ngươi nói xem, tuổi ngươi không lớn lắm, lại học Tạ Cư An già dặn như vậy làm gì? Dù là cùng đao cầm đồng dạng cũng tốt. Động một chút lại cầm sổ sách đến uy hiếp, đây cũng không phải là cái gì tốt quen thuộc. Nói đi, chuyện gì?”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Kiếm Thư hiển nhiên đã quen tính tình Lữ Hiển, có việc gấp nên không trì hoãn, lời ít ý nhiều nói: “Trên sông có thuyền lật.” Lữ Hiển đột nhiên chấn động: ” Thuyền gì?” Kiếm Thư nói: ” Thuyền tơ.” Lữ Hiển sáng mắt lên: “Lúc nào?” Kiếm Thư nói: “Ba ngày trước. Tin tức khẩn trong kinh không mấy người biết.” Lữ Hiển lập tức vỗ tay cười to: “Tốt!” Kiếm Thư nói: “Tiên sinh nói, hồi trước thương nhân trong kinh liên hợp lại ép giá tơ lụa cực thấp, bây giờ lật thuyền chuyển tơ lên kinh, giá tơ sống tất sẽ tăng. Nếu có thể thừa dịp tin tức còn chưa truyền ra, mua tơ sống giá thấp vào, tới khi tin tức truyền tới thì bán ra là có thể kiếm một món hời. Chỉ là lúc trước bị ép giá, rất nhiều thương nhân gánh không nổi, đã bán tháo ra, chỉ sợ còn lại không bao nhiêu.”

Lữ Hiển suy nghĩ một hồi, lướt qua vột loạt thương nhân trong kinh, nhếch môi cười một tiếng, đáy mắt rạng rỡ, chỉ nói: “Có, còn có một vị!”

*

Lúc Hứa Văn Ích thấy Vưu Phương Ngâm tới, bị sắc mặt nàng tiều tụy làm giật nảy mình: “Ngài đã mấy ngày không ngủ rồi vậy? Người đâu, mau đem tới cho vị cô nương này chén trà nóng.” Vưu Phương Ngâm dụi dụi mắt, ngồi xuống. Tiểu nhị lập tức bưng trà lên, cũng dùng ánh mắt cất giấu mấy phần lo lắng nhìn nàng vài lần. Nơi đây là một gian khách phòng bên trong hội quán Giang Chiết, do hội buôn Giang Chiết thiết lập, chuyên để thương nhân hai tỉnh Giang Chiết lên kinh thì ngủ lại, nói chuyện làm ăn.

Hứa Văn Ích chính là lái buôn tơ Tô châu Nam Tầm. Hai tháng trước hắn đã lên kinh, chỉ vì đại thương nhân một vùng Giang Chiết liên hợp ép giá tơ sống, khiến người nuôi tằm bất mãn, bọn họ lấy buôn tơ làm kế sinh nhai, không cách nào khác đành lên kinh bán. Ai biết đại thương trong kinh và Giang Chiết cùng một giuộc, thêm nữa trong kinh tiểu thương quá nhiều, giá tơ không tăng còn giảm hơn, chỉ bằng một nửa năm ngoái! Đừng nói kiếm tiền, đến vốn còn không bù nổi!*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Hứa Văn Ích năm nay ba mươi sáu tuổi, cho dù không để râu, khuôn mặt cũng hằn vết tích kham khổ, khóe mắt đều là nếp nhăn. Lại càng không cần phải nói mấy ngày liên tiếp giá tơ không tăng, hắn ở lại kinh thành, ngủ không biết ngày mai mặt trời có lên không, mỗi ngày như bị treo trên chảo dầu, ánh mắt đều nặng nề lo lắng. Tính mạng cả nhà hắn đều buộc trên chuyến hàng này. Năm ngoái buôn muối theo người ta đã lỗ không ít, năm nay mua tơ từ người nuôi tằm còn không đủ tiền, cũng may hắn là thương nhân bản địa Nam Tầm, ai cũng biết năm nay giá cả không tốt, vì tín nhiệm nên người ở đó tin tưởng giao hết lượng tơ năm nay cho hắn, chỉ lấy một phần tiền đặt cọc, để hắn lên kinh bán giá tốt rồi mới trả tiền cho họ.

Buôn bán thường tình ai không phải tay giao hàng, tay nhận tiền? Nhưng người nuôi tằm ở đó lại để hắn đem tơ đi trước trả tiền sau. Hứa Văn Ích là thương nhân có lương tâm, không muốn cô phụ tín nhiệm của hương thân. Nhưng có trời mới biết lúc hắn vào kinh, hỏi thăm giá tơ sống xong có bao nhiêu tuyệt vọng!

Đến mười một ngày trước, hắn ở lại kinh thành, đến tiền ở hội quán cũng sắp không trả nổi, cảm thấy gánh không nổi mới tính bán tháo đi, giá thấp cũng không sao, có thể thu hồi bao nhiêu cũng được, mang về trong thôn trước. Về phần tiền không đủ có thể khất trước, từ từ thu xếp trả dần. Nhưng đúng lúc này, trong tuyệt cảnh như vậy, Vưu Phương Ngâm xuất hiện, cho hắn hi vọng hoàn toàn mới.

Cô nương này ngày đó còn mang tang, đôi mắt hồng hồng, khiến Hứa Văn Ích giật nảy mình, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì xin trợ giúp. Không nghĩ nàng trực tiếp móc ra bốn trăm lượng, nói với hắn muốn mua tơ. Hứa Văn Ích đã sống gần nửa đời, tới bây giờ vẫn chưa thấy qua dạng khách hàng này, nhất thời ngây ngẩn cả người, phản ứng không kịp, lại gặp cô nương này không có gì là đại phú đại quý, cũng không giống nữ nhi thương hộ, trong lòng thực buồn bực. Hắn lúc ấy quá muốn bán tơ sống đi, cũng không hỏi nhiều, lấy giá thị trường lúc đó bán một chút cho nàng. Chỉ là Vưu Phương Ngâm chỉ có bốn trăm lượng bạc, so với một thuyền tơ sống mà nói, chỉ như hạt cát trong sa mạc.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Tiền bạc trả xong, Hứa Văn Ích hiếu kì, hỏi nàng: “Bây giờ giá tơ sống trên chợ đã thấp, không biết chừng còn thấp nữa, ngươi chỉ là một cô nương, đến sổ sách cũng không hiểu, bốn trăm lượng bạc tơ sống không tính là ít, ngươi mua về sau phải làm sao?” Vưu Phương Ngâm trả lời: “Chờ nửa tháng sau giá tăng lại bán.” Hứa Văn Ích lúc ấy toàn thân chấn động, thấy nàng trả lời xong muốn rời đi, hắn kỳ lạ đuổi theo, đến âm thanh cũng run rẩy: “Cô nương khẳng định như vậy?” Vưu gia cô nương ngây ngốc, giống như bị sắc mặt hắn dữ tợn hù dọa. Thật lâu, mới nói thẳng: “Người cho ta tiền đã nói vậy.” Hứa Văn Ích càng khiếp sợ hơn: “Cô nương có đông gia?” Vưu Phương Ngâm nhìn hắn, như nghĩ một hồi, cảm thấy từ này chuẩn xác, liền gật đầu: “Có. Nàng nói ta, cầm tiền, hôm nay đến mua tơ sống, nửa tháng sau bán đi, có thể kiếm gấp ba.”

Hứa Văn Ích hít sâu một hơi. Đây chẳng phải là so với giá năm trước cao hơn gấp đôi, so với hiện tại cao gấp bốn? Đông gia của Vưu Phương Ngâm là người thế nào, lại dám nói như vậy? Buôn bán nhiều năm Hứa Văn Ích ý thức được, mình trong lúc vô tình có lẽ đã gặp được cơ hội ngàn năm có một —— Từ trước đến nay làm ăn mua thấp bán cao, ăn lời ở chênh lệch giá. Mà giá theo nhu cầu mà thay đổi, cho nên tin tức linh thông là cực kỳ trọng yếu. Người có thể nắm giữ tin tức người khác không biết, thường như cá gặp nước, mà người tin tức chậm chạp có thể cả đời cũng không vớt được tiền. Vưu Phương Ngâm, hoặc là “Đông gia” phía sau nàng, phân nửa là người nắm được tin tức! Mặc dù không biết tại sao nắm tin tức như vậy lại chỉ xuất ra bốn trăm lượng bạc, nhưng đã gặp cơ hội này, Hứa Văn Ích dù sao cũng không thể thuyết phục mình bỏ qua. Hắn muốn mạo hiểm. Nếu nửa tháng sau giá tơ tăng thật, đối với hắn là tuyệt địa phùng sinh (từ chết sống lại); nếu nửa tháng sau giá tơ chưa tăng mà còn giảm, thì tình cảnh hắn cũng đâu xấu hơn bao nhiêu? Cho nên hắn dứt khoát đánh cược một lần.

Hứa Văn Ích dùng bốn trăm lượng bạc Vưu Phương Ngâm đưa chuẩn bị bến thuyền, cũng trả thêm nửa tháng tiền thuê tại hội quán, dứt khoát từ bỏ ý nghĩ bán tháo tơ sống giá thấp, còn mua một bộ văn phòng tứ bảo tốt nhất, một bàn tính cùng mấy quyển sổ sách nhà mình trước kia đã dùng qua, đưa cho Vưu Phương Ngâm, cùng nàng chờ ngày tơ sống tăng giá. Từ đó đến nay, Hứa Văn Ích từng nói bóng nói gió, muốn hỏi thân phận đông gia sau lưng nàng. Nhưng miệng Vưu Phương Ngâm rất chặt, không lộ nửa chữ. Khi hỏi tại sao tơ tăng giá, Vưu Phương Ngâm chỉ nói: “Không biết, đông gia không nhắc tới.”

Lúc này Hứa Văn Ích ngồi đối diện nàng, nhìn mắt nàng đầy tơ máu, bấm ngón tay tính toán thời gian, rốt cục vẫn thở dài: “Chỉ còn bốn ngày.” Giá tơ chẳng những không tăng, còn giảm. Vưu Phương Ngâm cũng mới hỏi giá từ thương hội ra, trong lòng biết rõ, nhưng nàng không giỏi giao tiếp, không biết nên trả lời sao, cả người cứng ngắc câu nệ, hai tay siết thật chặt chén trà, cắm đầu uống. Điệu bộ này thực khiến người sốt ruột. Hứa Văn Ích cười khổ một tiếng: “Cô nương lúc trước nói bốn trăm lượng bạc này là toàn bộ ngươi tiền của người, bây giờ giá tơ vẫn không tăng, ngài không sợ tiền này thua lỗ, đông gia trách cứ sao?” Vưu Phương Ngâm nghĩ một hồi: “Nếu thua lỗ, về sau ta tích lũy trả lại nàng.”

Bốn trăm lượng bạc này, có ba trăm năm mươi lượng là nhị cô nương cho. Nàng dù không biết nhị cô nương tại sao muốn cứu mình, sao lại cho tiền mình, chỉ có thể báo ân gấp bội. Mười tám năm nay, nàng chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, cũng chưa bao giờ gặp người tốt như vậy, càng không biết nàng ấy vì sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng. Suy nghĩ thật lâu, cũng không biết báo đáp thế nào. Nhưng nhị cô nương dạy nàng làm ăn. Vậy có lẽ, nếu buôn bán thành công, kiếm rất nhiều rất nhiều bạc, đưa đến trước mặt, nhị cô nương sẽ vui a?*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Hứa Văn Ích không biết nàng nghĩ gì, nghe lời này thì ngạc nhiên. Một lúc lâu liền lắc đầu bất đắc dĩ: Cô nương này một mực chân thành với đông gia, tiền vốn là đông gia cho, việc cũng là đông gia bảo làm, kiếm lời thì là tiền của đông gia, nhưng thua lỗ lại phải “Trả” cho hắn? Hắn gọi người mang sổ sách đã chuẩn bị xong lên: “Đây là sổ sách mới ta chuẩn bị cho cô nương, ta đã để tiên sinh kế toán thủ hạ ta viết thêm chú thích, cô nương nhìn sẽ dễ hơn, cũng rõ ràng hơn. Nhưng mà cô nương luôn thức đêm xem sổ sách như vậy không tốt cho thân thể, vẫn nên điều chỉnh lại một chút.”

Vưu Phương Ngâm hôm nay tới để lấy sổ sách về học, hai tay tiếp nhận sổ sách, vội vàng nói cám ơn, lại lúng ta lúng túng nói: “Gần đây trong phủ quản nghiêm, khả năng mấy ngày tới ta sẽ không ra được. Bốn ngày sau Hứa lão bản dù không gặp ta, cũng xin ngài giúp ta bán tơ sống trước đi.” Hứa Văn Ích nói: “Sao không phải sớm hay muộn hơn, nhất định bốn ngày? Lỡ tăng thêm thì sao?” Vưu Phương Ngâm lắc đầu: “Đông gia nói lúc đó bán.”

Hứa Văn Ích cứng lại, liền đáp ứng. Tiễn Vưu Phương Ngâm rời đi, hắn lần nữa ngồi xuống, lại thở dài một cái. Tiểu nhị sau lưng cau mày, từ đầu đến cuối tràn đầy lo âu: “Lão bản, ta thấy cô nương kia không linh hoạt, còn hơi ngốc. Có chuyện tốt như vậy, đông gia của nàng chẳng lẽ không tự mình làm, lại để chúng ta hưởng?”

Hứa Văn Ích lại cắn răng, trong mắt quyết tâm được ăn cả ngã về không: “Cược đã cược rồi, đừng nói thêm nữa. Ta cảm thấy ‘Đông gia’ trong lời của nàng cũng không phải gạt người. Nếu nói dối cũng nên phô trương ra chút, không thể kiêng kỵ không nhắc tới như thế này được.” Hắn nhắm mắt lại, sau khi mở ra đáy mắt là đè nén phẫn nộ cùng thê thảm bao phủ: “Lại nói nếu ta thật cầm ít bạc mà bán tháo tơ trở về, làm sao đối mặt được với tín nhiệm cùng phó thác của người trong thôn? Hết thu sang đông, năm sau lại phải chuẩn bị tằm, nếu trong tay không có tiền, chẳng lẽ để bọn họ uống gió Tây Bắc hết sao (chết đói)!”

Tiểu nhị lập tức không dám nói nữa. Hứa Văn Ích nói xong thì bình tĩnh trở lại, đang định ra ngoài xem xét thì nghe tiếng gõ cửa, lại có một văn sĩ đứng ở bên ngoài, chắp tay, nói: “Vị này là Tô châu Nam Tầm, Hứa Văn Ích Hứa lão bản?” Hứa Văn Ích thấy hắn lạ mặt: “Mời vào, ngài là?”.

Văn sĩ kia là Lữ Hiển, hắn vào thì thấy mấy ly trà còn chưa dọn xuống, liền biết trước đó có khách, nhưng cũng không hỏi, nói thẳng ý đồ mình đến: “Tại hạ họ Lữ, tên một chữ Hiển. Nghe nói trong tay Hứa lão bản có một thuyền tơ sống, đến nay vẫn chưa bán đi. Hôm nay đặc biệt tới đây là muốn mua thuyền tơ này của ngài.”

Tim Hứa Văn Ích đập nhanh một chút, đến hô hấp cũng bất giác dừng lại, nhưng trên mặt thì bất động thanh sắc: “Ngài ra giá bao nhiêu?” Lữ Hiển nói: “Tất nhiên là giá thị trường.” Hứa Văn Ích không mò ra địa vị hắn, chỉ nói: “Giá thị trường không bán.”

Lữ Hiển nhíu mày, đột nhiên phát hiện tình huống không như mình nghĩ: “Tơ của ngài không phải không bán được sao?” Hứa Văn Ích nói: “Hiện tại bán không được, nhưng cũng có ngài muốn mua. Làm sao biết mấy ngày nữa giá có tăng không?” Con ngươi Lữ Hiển có chút co rụt lại. Hắn ý thức được sự tình không đơn giản, lại cười một tiếng: “Ngài giống như đã biết gì đó.”

Lúc này Hứa Văn Ích đã dám xác định đông gia của Vưu Phương Ngâm nói thật! Cả khuôn mặt hắn vì quá kích động mà đỏ bừng. Nhưng thanh âm vẫn nghiêm túc bất loạn, đáy mắt nhất thời có lệ quang, cũng không biết là nói với Lữ Hiển, hay nói với mình: “Mười một ngày trước có người đến mua một ít tơ sống của ta, đông gia của nàng nói cho nàng giá sẽ tăng. Tới hôm nay trông thấy Lữ lão bản đến, ta liền biết, đã đoán đúng...”

*

“Ầm!” Lữ Hiển là một bước đá ra cửa tiệm đàn. Kiếm Thư đứng hầu một bên kém chút rút kiếm chém tới, vừa thấy là hắn, không khỏi kinh ngạc nhìn. Lữ Hiển mặt xanh mét, bưng lên chung trà đã nguội một hơi uống cạn, lúc buông chén trà xuống nện cạch một tiếng trên bàn.

Trên đất chỗ tường phía đông căn phòng, mười mấy tấm gỗ để làm đàn bày chỉnh tề, Tạ Nguy cầm ống mực trong tay, một thân áo xanh thẫm đơn giản, đang đứng ở đó chọn lựa. Cũng không khoác áo choàng tay rộng, vén tay áo lên tới cánh tay, lộ ra đoạn cổ tay xương xẩu. Nghe thấy động tĩnh liền quay lại nhìn. Thấy là Lữ Hiển, mi dài lạnh nhạt khẽ nhíu, nói: “Không thành?” Lữ Hiển nói: “Thành một nửa, nhưng ta hôm nay gặp quỷ. Tạ Cư An, ngươi thành thật nói cho ta, chuyện lật thuyền sớm nhất từ khi nào truyền đến kinh thành, những ai có thể biết?” Tạ Nguy lại quay đầu xem vật liệu gỗ. Hắn lật khối gỗ chính giữa lên, nói: “Kiếm Thư không nói cho ngươi sao? Ba ngày trước chuyện xảy ra, tin tức vừa tới kinh thành chưa được hai canh giờ, người biết ngoại trừ người đưa tin chỉ có ta, Kiếm Thư, và ngươi.”---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Lữ Hiển quả quyết nói: “Không có chuyện đó! Có người mười một ngày trước đến chỗ Hứa Văn Ích mua tơ sống, đã đoán là giá sẽ tăng. Ta gặng hỏi, Hứa Văn Ích cũng không nói quá nhiều. Nhưng sau khi ta đi ra tìm người nghe ngóng, mấy ngày nay đến có một cô nương ra vào hội quán, giống như cùng hắn nói chuyện làm ăn. Ngươi nói cô nương này là ai? Một thứ nữ của Thanh Viễn bá phủ chưa từng nghe qua, tên là Vưu Phương Ngâm. Phía sau cô nương này tựa hồ có đông gia, nhưng không thăm dò được là ai. Nếu thuyền tơ lật ba ngày trước, người này làm sao biết trước tới tám ngày?”

Tạ Nguy vuốt ve khối vật liệu làm đàn kia, nghe những lời này, dễ dàng phát hiện có khuất tất. Nhưng hắn không hỏi, chỉ nói: “Ngươi vừa nói hoàn thành một nửa là sao?” Lữ Hiển suýt chút bị câu hỏi này làm nghẹn chết, nhẫn nhịn trả lời: “Hứa Văn Ích là tên có đầu óc, hình như đoán ra ta lai lịch không nhỏ. Dù sao trong kinh thành người có thể có tin tức này trước tiên, người bình thường đắc tội không nổi. Hắn muốn kết thiện duyên, cũng sợ nếu giá không tăng thì phải tay không trở về, cho nên lấy giá năm ngoái, bán nửa thuyền tơ cho ta.”

Tạ Nguy nói: “Cũng tốt. Năm nay một vùng Giang Chiết, người nuôi tằm khổ không thể tả, ta cũng không chỉ vì kiếm tiền, kiếm ít một chút không sao.”

Nhưng Lữ Hiển là kẻ tham tiền a! Hắn nhịn không được ngón tay gõ gõ lên bàn: “Tạ Cư An! Ngươi làm rõ ràng đi, chuyện này rất nghiêm trọng! Chuyện thuyền tơ xảy ra, đông gia của Vưu Phương Ngâm làm sao đoán trước được? Để một Vưu Phương Ngâm nho nhỏ đến mua tơ, vụng trộm chưa hẳn không có giá thấp mua vào càng nhiều tơ sống. Rất có thể chuyện thuyền tơ lật có liên quan tới người này. Ta không tin hắn đoán trước được. Hoặc là đánh bậy đánh bạ, hoặc là sớm có mưu đồ! Mặc kệ người này đến cùng có trong triều hay không, chỉ sợ không phải hạng đơn giản. Ta nhìn thấy việc nàykhông thể bỏ qua được. Nhất định phải biết —— đông gia của Vưu Phương Ngâm, đến cùng là ai?”

Tạ Nguy vốn cũng không tính bỏ qua. Hắn chỉ quan tâm chuyện có thành hay không mà thôi. Lúc này trên mặt đạm mạc, nhìn không ra vui hay giận, chỉ hạ tầm mắt nói: “Chính xác không thể khinh thường. Cũng không rõ người này là ai, sai người tra thứ nữ bá phủ kia một chút. Người này tất có tiếp xúc với nàng, lại liên quan tới thuyền lương, làm việc lại không dám trắng trợn, không biết chừng là tên quan nhỏ nào đó. Phạm vi nhỏ, tra rất dễ dàng.” Lữ Hiển cũng nghĩ vậy.

Nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện, chuyện này không hề đơn giản.

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây