Khi Chu Tự Thư ra ngoài, Hạ Hành đang ngồi trong phòng khách, xử lý tài liệu để lại ngày hôm trước. "Khanh Khanh đi ra ngoài sao?" Chu Tự Thư vừa đổi giày vừa gật đầu, tùy ý nói: "Em đi gặp một người." Tim Hạ Hành thắt lại, trong đầu lóe lên một cái tên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Tự Thư, ánh mắt sắc bén lạnh lùng. Dường như nhận ra ánh mắt không thiện cảm phía sau, Chu Tự Thư vừa xỏ giày liền đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn Hạ Hành, khóe mắt mang theo ý cười hỏi: "Làm sao vậy, anh trai?" Thấy bộ dáng Chu Tự Thư vô hại như không có chuyện gì xảy ra, Hạ Hành không khỏi siết chặt văn kiện trong tay.
Hắn nhắm mắt lại để bình tĩnh lại cảm xúc quá mức của mình. "Được, chú ý an toàn." Không phải Hạ Hành không muốn ngăn cản cậu, mặc dù hắn đã đoán được Chu Tự thư sẽ gặp ai, thậm chí còn dự đoán rằng mọi thứ có thể sẽ thay đổi sau ngày hôm nay, nhưng cuối cùng tất cả những gì hắn nói chỉ là "Chú ý an toàn". Chu Tự Thư không di chuyển, cậu đứng đó nhìn Hạ Hành một lúc lâu, nhìn vẻ mặt của Hạ Hành, cậu cảm thấy thú vị.
Ánh mắt của Hạ Hành rõ ràng bán đứng hắn, người này rõ ràng không muốn cậu đi ra ngoài, nhưng hắn vẫn cố gắng giả bộ ôn nhu. "Anh, anh không hỏi em muốn đi gặp ai sao?" Chu Tự Thư hỏi câu hỏi mà Hạ hành không hỏi.
Cậu khép hờ mắt đứng ở cửa ra vào, dựa vào tủ giày, giọng điệu mang theo ý cười, trong nụ cười có chút châm chọc.
Hạ Hành sửng sốt một chút, ánh mắt có chút mờ mịt, tựa hồ không hiểu lời nói Chu Tự Thư. "Anh trai không sợ em biến mất sao?" Chu Tự Thư quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong vườn có một mảng lớn hoa nở rực rỡ.
Cậu chợt nhớ đến chiếc bình cậu đập vỡ cách đây không lâu, và những bông hoa trong bình.
Vậy nếu nó có vẻ đẹp như này thì sao? Nó sẽ dễ dàng bị phá huỷ vào thời điểm nó không được yêu thích. "Anh, Chu Tự Thư là người như thế nào? Cậu ấy có giống Khanh Khanh không, cậu ấy có người yêu yêu cậu ấy giống như anh trai yêu Khanh Khanh không?" Chu Tự Thư thu hồi tầm mắt, quay về phía Hạ Hành lần nữa, nhẹ nhàng hỏi. Nỗi tuyệt vọng lan rộng, dệt thành một tấm lưới lớn, bao trùm.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1.
Độ Ta 2.
Đáp Lại Lời Yêu 3.
Tình Yêu Không Trông Thấy 4.
Kính - Song Thành ===================================== Hạ Hành bị mắc kẹt trong đó và không thể nói nên lời, hắn nhìn Chu Tự Thư, đôi mắt hắn đờ đẫn, rơi vào trầm tư. Chu Tự Thư là người như thế nào? Dường như đã quá lâu, hắn không nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên gặp Chu Tự Thư.
Chu Tự Thư như thế nào vào thời điểm đó? Ấn tượng mơ hồ duy nhất còn sót lại trong ký ức của hắn là hắn đến trường đón Hạ Khanh, tình cờ đi ngang qua sân bóng rổ, thiếu niên đang reo hò vì thắng trận nở một nụ cười khoa trương, ánh sáng chiếu từ bầu trời cũng dát vàng lên cơ thể thiếu niên. Thiếu niên đã từng rất tươi đẹp. Mà bây giờ người đứng trước mặt hắn, vô hồn, trên miệng nở một nụ cười quỷ dị, đã mất đi hình dáng ban đầu từ lâu.
"Anh, em đi ra ngoài." Khi Hạ Hành định thần lại, Chu Tự Thư đã rời khỏi nhà.
Nhìn qua cửa sổ, nhìn bóng lưng Chu Tự Thư càng lúc càng xa, trong lòng càng lúc càng trống rỗng.
Hắn nghĩ đến Hạ Khanh, khi Hạ Khanh rời đi cũng như vậy, chỉ để lại bóng lưng cho hắn. Đã một giờ sau thời gian được chỉ định, khi Chu Tự Thư đến địa chỉ trên tin nhắn do Văn Bùi Chi gửi.
Cậu đứng ở ngoài cửa ghế lô, nhẹ nhàng đẩy cửa, xuyên qua khe cửa nhìn Văn Bùi Chi. Cậu là cố ý. Trước đây cậu luôn đợi người khác, ngẫu nhiên từ từ cậu cũng đi. Chu Tự Thư đẩy cửa bước vào, ngồi đối diện với Văn Bùi Chi. Văn Bùi Chi có chút khẩn trương, hắn còn tưởng rằng Chu Tự Thư sẽ không tới.
Bây giờ nhìn thấy cậu ngồi đối diện, hắn không khỏi có chút kinh ngạc. "Cho rằng tôi sẽ không tới sao?" Gõ ngón tay lên bàn, Chu Tự Thư bình tĩnh nói: "Chờ người cũng dễ chịu sao? Văn công tử hẳn là chưa từng chờ người a?" "Tôi đã từng chờ đợi một người rất nhiều.
Đôi khi tôi may mắn, ba bốn tiếng đồng hồ mới gặp được người ta.
Có khi tôi xui xẻo, đợi từ ngày này qua đêm khác trong mưa."
Chu Tử Thư nhàn nhạt kể về quá khứ, không biết vì sao gần đây ký ức đã quên lại càng ngày càng rõ ràng, cậu nhớ tới rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện căn bản không muốn nhớ lại. Văn Bùi Chi cúi đầu, không dám nhìn người trước mặt. Người trong lời Chu Tự Thư nói chính là hắn, hắn đã sớm không nhớ những điều đó trong một thời gian dài. Hiện tại hắn trong cơn mê nhớ tới một chuyện, hắn nhớ tới mình nhờ Chu Tự Thư một chuyện, sau đó kêu cậu ở một nơi nào đó chờ hắn, nhưng hắn thường xuyên bị các loại chuyện vướng bận, không thể đúng giờ. Có một lần khác, Phương Ý bị ốm, hắn vội vàng đưa Phương Ý đến bệnh viện, quên mất Chu Tự Thư vẫn đang đợi hắn trong quán cà phê, cho đến khi Phương Ý hỏi về điều đó, hắn mới nhớ ra.
Khi hắn đến, các quán cà phê đã đóng cửa, xung quanh tối đen như mực, bóng dáng Chu Tự Thư đâu rồi? "Sau này anh có thể đợi em, muốn bao lâu cũng được, em không đến cũng sẽ đợi." Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Tự Thư, cười khổ một tiếng, cố gắng bù đắp. "Người không quan trọng, không cần đợi.
Tôi biết, tôi không quan trọng, không cần đợi." Văn Bùi Chi thực sự đợi người khác, hắn đợi Phương Ý.
Cậu đã nhìn thấy Văn Bùi Chi đang đợi Phương Ý với một chiếc ô dưới thư viện, không có một chút mất kiên nhẫn. Khi đó cậu đã nghĩ, nếu có một ngày Văn Bùi Chi có thể đợi cậu, cậu sẽ đi nhanh hơn, không để hắn đợi lâu..