Sáu giờ sáng. Mộc Hàn Hạ đứng trong văn phòng tổ hạng mục thương mại điện tử Phương Nghi, bên cạnh là hơn trăm nhân viên tạo thành hạng mục.
Không phải tất cả cuộc tiến công đều ồn ào náo nhiệt, mấy tháng Mộc Hàn Hạ tới lãnh đạo, bọn họ cũng chỉ im lặng, hồi hộp, kiên nhẫn chờ tiến đến thời khắc kia. Lục Đống chưa tới, nhưng ông ta ở ngay trên lầu, chú ý sự tiến triển của tình hình.
Lục Chương vẫn chưa đến, Mộc Hàn Hạ không rảnh quan tâm đến cậu ta. Mây bắt đầu giăng ngoài cửa sổ, ánh sáng đột nhiên hiện lên.
Mộc Hàn Hạ nghĩ là ngày nắng. 6 giờ 50 phút. Mộc Hàn Hạ vô cùng bình tĩnh ngồi uống cà phê, còn mấy nhân viên ngồi trước máy tính đều thể hiện sự mong đợi đẩy sản phẩm lên đầu trang web: giới thiệu thiết bị điện tử có thể mặc được, chính sách ưu đãi vô cùng mạnh mẽ, tình hình biểu thị phương án...Đó là tâm huyết của mọi người, trong lòng cô cũng tràn đầy nhiệt huyết.
Cô biết sáng sớm hôm nay Trương Tử nhất định sẽ lên mạng xem sản phẩm được login sôi nổi.
Cô sẽ để cho anh ấy nhìn thấy 7:05. Sản phẩm chính thức login. Trang web e-show, cho dù là ban đêm hay sáng sớm cũng có lưu lượng truy cập rất cao.
Sản phẩm nay được giới thiệu bằng trang báo lớn, khi xuất hiện trên màn hình, nhóm nhân viên công tác sẽ lập tức ở phía sau thấy được lượng click không tồi. 100, 1000, 5000, 20000...lượng click tăng dần theo lũy thừa, từng nhân viên công tác đều tập trung chờ đợi, Mộc Hàn Hạ cũng bỏ cốc cà phê xuống.
Trong văn phòng to như vậy nhưng không có bất cứ tiếng nói nào. "Giao dịch xong một sản phẩm." "Giao dịch xong mười sản phẩm!" "Giao dịch xong một trăm sản phẩm!" Nhân viên công tác thống kê doanh số, giọng nói vô cùng hứng phấn báo cáo con số tiêu thụ.
Bầu không khí xung quanh cũng dường như trở nên sôi nổi.
Mộc Hàn Hạ cần chiếc bút ballpoint trong tay mỉm cười.
Cô đâu chỉ muốn kiếm được mấy trăm mấy nghìn đơn đặt hàng chứ? "Sao lại thế này? Số liệu phía sau ngừng rồi!" Có người kinh ngạc lên tiếng. "Chỗ tôi cũng ngừng!" "Chỗ tôi cũng vậy!" Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy quản lý bộ phận kĩ thuật đã đứng lên, xông tới chỗ trước mấy máy tính kia.
Sau đó càng có thêm nhiều người đứng lên, vẻ mặt chấn động, kinh hoàng. "Sao lại thế này?" Có người ra sức gõ bàn phím, nhưng màn hình không thể mở ra được trang web e-show. "Kiểm tra server." Quản lý kĩ thuật gầm lên. Mộc Hàn Hạ đứng lên, nhìn trên máy tính của mọi người trang web đều báo lỗi.
Còn nhân viên thống kê doanh số cũng luống cuống: "Mộc tổng, số liệu đơn đặt hàng vừa rồi cũng đã mất hết rồi! Hoàn toàn không còn gì nữa!" Phòng làm việc trở nên hỗn loạn, có người chạy khắp nơi, có người nhìn xung quanh, có người lo lắng bàn bạc.
Mộc Hàn Hạ đứng lên, cô cảm thấy huyệt thái dương giật giật.
Cảm xúc khẩn thiết trào dâng trong lòng cô, dự cảm không rõ hiện lên trong đầu.
Cô tóm lấy quản lý kĩ thuật: "Sao lại thế này?" Quản lỹ kĩ thuật nghiêm trọng đáp: "Mộc tổng, hệ thống của chúng ta hỏng rồi.
Theo lý thuyết không thể có chuyện này, vô cùng bất thường.
Chúng tôi đang sửa chữa! Dùng hết sức sửa gấp!" Mộc Hàn Hạ buông anh ta ra, giữ bình tĩnh ngồi xuống.
Cô chờ được, không sao cả.
Nào có chuyện gì thuận buồm xuôi gió chứ, chỉ cần nhanh chóng sửa là sẽ không có chuyện gì. Tiếng chuông điện thoại của cô nhanh chóng vang lên.
Cô liếc mắt, là Lục Đống gọi tới.
Cô bắt máy, thấp giọng giải thích mấy câu, cúp máy. Không bao lâu sau, Lục Chương gọi tới, cô không nghe máy. Công việc sửa chữa vẫn đang tiến hành. Đến mười giờ, trang web vẫn không thể mở ra.
Quản lỹ kĩ thuật đen mặt báo cáo với Mộc Hàn Hạ, bọn họ bị hack.
Số liệu lần này mất đi vô cùng nghiêm trọng, trong thời gian ngắn trang web không thể login được.
Còn trên trang web chính của Phương Nghi, đã có không ít khách hàng đang làm ầm lên, yêu cầu trang web trả lại số tiền đặt hàng. Đúng vào 10 giờ 15 phút, Mộc Hàn Hạ nhận được điện thoại bệnh viện gọi tới.
Lúc ấy cô đang đứng trước cửa sổ, nghe xong quản lý kĩ thuật báo cáo, cô nhìn chằm chằm di động, ước chừng nó vang lên hơn mười tiếng mới nhận: "A lô?" Là y tá cô quen biết, giọng nói hơi nghẹn ngào truyền đến: "Cô Mộc, Trương tiên sinh vừa cấp cứu không có hiệu quả, đã qua đời rồi." Mộc Hàn Hạ bỏ di động xuống.
Lúc này tất cả những người ở bên cạnh, cửa kính trong suốt, văn phòng bận rộn, mây trôi và ánh nắng bên ngoài, còn có vô số người sứt đầu mẻ trán phía sau, đột nhiên khiến cô cảm thấy không chân thật.
Cô dường như không cảm nhận được thất bại trong gang tấc và sự đau buồn khi người bạn tốt qua đời.
Tất cả đều không phải là sự thật. Cô xoay người, lại gọi quản lý kĩ thuật tới, giọng nói vô cùng bình tĩnh hỏi: "Trước buổi trưa có thể sửa được không?" Quản lý kĩ thuật im lặng. Cô gật đầu nói: "Đừng lo, bảo mọi người tiếp tục cố gắng vất vả.
Thứ tốt nhất định phải nhận được sự công nhận của thị trường, vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Tôi đi ra ngoài một chuyến, anh thay tôi quan sát, có việc thì gọi điện cho tôi." Quản lý kĩ thuật muốn nói lại thôi: "Mộc tổng, cô..." Mộc Hàn Hạ dịu dàng cười với anh ta, xoay người rời đi. Mùa hè thực sự tới rồi, trời xanh mấy trắng, đường phố cũng trở nên sạch sẽ rộng rãi.
Mộc Hàn Hạ lái xe, từ trước tới nay cô luôn lái xe rất chậm, hôm nay lại dùng tốc độ vô cùng nhanh xuyên qua thành phố này.
Khi gió thổi vào mặt, cô đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước, nhớ tới mùa hè mới quen Lâm Mạc Thần kia, khi đó trời cũng xanh như vậy, đúng vào lúc cây vải đang chín, anh ở dưới trời xanh nắng ráo, đi vào siêu thị Nhạc Nhã, đi đến trước mặt cô.
Trong đêm mùa hạ bao la, ngồi xổm xuống trước mặt cô, pha trò mỉm cười với cô. Mộc Hàn Hạ đột nhiên bật khóc.
Cô lấy tay lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Một giọng nói xuất hiện trong lòng cô, sẽ không, tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng nếu là sự thật thì sao? Nếu thật sự có liên quan đến anh? Cô phải làm thế nào cho chu toàn đây? Cô không làm chu toàn được! Chạy đến cửa bệnh viện, ngay cả chìa khóa xe cũng quên rút ra, cô mơ màng chạy vào, thấy y tá, thấy bác sĩ, kí rất nhiều chữ, cuối cùng tới căn phòng u ám mà im lặng.
Tất cả mọi người đi ra ngoài, để lại không gian cho cô.
Cô nhìn thi thể đã được ga giường bao phủ, bỗng nhiên yếu đuối, ghé vào bên giường, không nhúc nhích.
Giọng nói của y tá vẫn còn mơ hồ bên tai: "Trương tiên sinh nhìn máy tính, đợi hơn ba tiếng.
Sau đó nhịp tim đập nhanh, qua đời." "Anh ấy đi rất nhanh, cũng không đau đớn." "Anh ấy không để lại di ngôn gì." Mộc Hàn Hạ kéo ga giường trên mặt anh ấy ra, thoạt nhìn không khác gì với lúc anh ấy ngủ.
Xung quanh yên tĩnh không có bất kì tiếng động nào, nhưng Mộc Hàn Hạ cảm thấy đau đơn vô cùng như khoét vào tim.
Cô mất đi không chỉ là một người bạn thân, mà còn có tín ngưỡng, còn có hứa hẹn, còn có ân nghĩa, còn có sự dũng cảm kiên trì đối với thiện và ác. Cuối cùng cô cúi đầu xuống bật khóc thành tiếng. Sau buổi trưa Mộc Hàn Hạ trở lại Phương Nghi.
Khi cô đi vào văn phòng mình, quản lý kĩ thuật, Lục Chương, Hà Tĩnh, mấy người nữa đều đã chờ ở đó. Sắc mặt Mộc Hàn Hạ thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, nhưng không giấu được đôi mắt sưng đỏ.
Hà Tĩnh cũng biết tin Trương Tử qua đời, trong mắt chứa nước mắt.
Sắc mặt Lục Chương hơi tái nhợt, im lặng không nói gì. "Đã điều tra xong chưa?" Mộc Hàn Hạ hỏi, "Là nguyên nhân gì?" Quản lý kĩ thuật đáp: "Không điều tra được thân phận đối phương, nhưng Mộc tổng à, tôi và mấy vị quản lý đều đã bàn bạc, chúng tôi cảm thấy là Phong Thần làm, cũng chỉ bọn họ mới có thực lực này, hơn nữa cũng là bên nhận được lợi ích trực tiếp." Mộc Hàn Hạ im lặng. Hà Tĩnh mở to hai mắt, sắc mặt Lục Chương càng thêm lo lắng. "Là ai để lộ tin tức?" Mộc Hàn Hạ hỏi. Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Quản lý kĩ thuật dẫn đầu đáp: "Mộc tổng, không có khả năng vấn đề nằm ở bên tôi.
Cô cũng biết người của chúng ta, tất cả đều là do cô và chủ tịch chọn trong mấy tháng, hoặc là nhân viên trung thành nhất với Phương Nghi, hoặc là nhân viên mới tuyển chọn có gia thế sạch sẽ.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này chúng tôi đều làm việc khép kín, ngay cả nhà cũng không về.
Xảy ra vấn đề không có khả năng là người của tôi." Mộc Hàn Hạ nhìn anh ta một lát, từ chối cho ý kiến.
Ánh mắt đảo qua Lục Chương và Hà Tĩnh, sau đó chú ý tới sắc mặt Hà Tĩnh vô cùng mất tự nhiên.
Tim Mộc Hàn Hạ chùng xuống. "Mọi người ra ngoài trước đi.
Hà Tĩnh ở lại." Sắc mặt Hà Tĩnh càng khó coi.
Quản lý kĩ thuật xoay người rời đi, Lục Chương vẫn đứng yên. Mộc Hàn Hạ ngước mắt lên liếc cậu ta: "Đi ra ngoài." Vẻ mặt Lục Chương hơi thay đổi, cuối cùng vẫn quay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người phụ nữ. Mộc Hàn Hạ hỏi: "Sao lại thế này?" Hà Tĩnh ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn cô.
Cô ấy bỗng nhiên cảm thấy Mộc Hàn Hạ trước mắt có chút xa lạ, rất bình tĩnh, cũng rất lạnh lùng.
Dường như cho đến lúc này Hà Tĩnh mới ý thức được, cô không chỉ là người bạn tốt của mình, mà còn là người lạnh lùng kiên quyết, quả cảm trong thương trường.
Điều này làm cho Hà Tĩnh hơi hoảng hốt, cũng hơi khó chịu, cô ấy đáp: "A Hạ, tớ không biết tại sao lại như vậy nữa.
Tớ không làm chuyện có lỗi với cậu." "Vậy cậu có từng đề cập kế hoạch với bất kì ai không?" Hà Tĩnh hơi sửng sốt, ánh mắt lại thay đổi: "Tớ từng...đề cập với Lâm Mạc Thần." Mộc Hàn Hạ hít một hơi thật sâu: "Tại sao cậu lại nhắc tới với anh ấy?" Nước mắt Hà Tĩnh lập tức chảy ra: "Tối qua anh ấy gọi điện đến hỏi cậu đang làm gì, tại sao lại đi tìm Trương Tử...Tớ chỉ là nói với anh ấy ngày mai cậu sẽ đẩy kế hoạch mới ra thị trường, nhưng đều là vì bạn bè.
Tớ chỉ muốn hai người hòa thuận thôi.
Nhưng tớ không biết tại sao hôm nay lại xảy ra chuyện này, tớ thật sự không biết..." Mộc Hàn Hạ yên lặng nhìn cô ấy, trong ánh mắt cũng đã có hơi nước, nhưng cô đè ép xuống. "Anh ấy gọi điện thoại cho cậu?" Cô từ từ hỏi, "Hai người thường xuyên liên lạc qua điện thoại với nhau?" "Không, không phải!" Hà Tĩnh lớn tiếng nói, "A Hạ, cậu đừng hiểu lầm, chỉ là thỉnh thoảng mới liên lạc thôi, hơn nữa anh ấy cũng không hỏi chuyện công tác của cậu." Nhưng sự sắc bén trong mắt Mộc Hàn Hạ, khiến Hà Tĩnh cảm thấy không thể che giấu được, sau đó lấy tay che mặt: "Xin lỗi A Hạ, mấy năm cậu rời đi, tớ từng nhận của anh ấy...một ít tiền.
Tớ thật sự...quá khó khăn.
Tớ biết anh ấy vì cậu mới cho tớ tiền, cũng biết là không nên lấy, nhưng...sau đó tiền đều bị chồng cũ của tớ tiêu hết không còn..." Mộc Hàn Hạ cảm thấy hốc mắt đã sưng lên, rất nhiều cảm xúc phiền muộn xuất hiện trong lòng. "Vậy rốt cuộc anh ấy nhận được từ chỗ cậu cái gì?" Cô hỏi. "Anh ấy...mang tất cả thư cậu viết cho tớ đi, còn thường xuyên hỏi tin tức có liên quan đến cậu." Mộc Hàn Hạ im lặng một lát nói: "Ngày hôm qua sau khi cậu nói kế hoạch, anh ấy có phản ứng gì?" Hà Tĩnh sợ hãi, sau đó thấp giọng đáp: "Anh ấy không nói gì hết, cúp điện thoại luôn." Khi Mộc Hàn Hạ từ trong văn phòng đi ra, Lục Chương chờ một lúc lâu lập tức ngăn cản cô.
Cậu ta có rất nhiều lời ở trong lòng nhưng lại không thể nói ra miệng. Mộc Hàn Hạ ngước đôi mắt ẩm ướt mà cố chấp: "Tránh ra." Lục Chương thấy vẻ mặt cô không đúng hỏi: "Cô muốn đi đâu?" "Phong Thần." Trong lòng Lục Chương chấn động, bắt lấy tay cô: "Cô đi đâu, tôi đi theo cô." Khóe miệng Mộc Hàn Hạ hiện lên nụ cười nhạt nhẽo: "Bỏ ra, Lục Chương, tóc cậu còn chưa dài hết đâu, tôi đi đâu không cần cậu đi theo." Lục Chương chưa từng thấy bộ dáng tùy tiện, lạnh lùng của cô như thế, trong lúc nhất thời vừa thẹn vừa giận, tay cũng bị cô gạt ra, đứng tại chỗ buồn bực không nói lên lời.
Mấy quản lý ở bên cạnh nghe thấy tin cũng chạy tới, ánh mắt Mộc Hàn Hạ lạnh như băng quét qua bọn họ, sau đó một mình đi về phía thang máy. "Không ai được đi theo!" Cô quay lưng về phía bọn họ nói, "Tôi đi một mình.".