Không Phụ Thê Duyên

128: Chương 124


trước sau

Nhiếp Du phụ họa tỷ tỷ nói: "Đúng vậy nha, bản lĩnh đại tỷ lớn lắm, căn bản đâu có xem chúng ta là tỷ muội."

Lời này thực sự nghiêm trọng, nghe cũng kỳ cục, Nhị thái thái nghĩ muốn nói gì đó, nhưng đây lại là cô nương tam phòng nên không khỏi có chút gấp. Nhiếp Tư rốt cuộc cũng không hề thờ ơ, nhẹ nhàng cắn môi, nhỏ giọng nói: "Tứ muội, ngươi hiểu lầm ta rồi, ta không có."

Nhiếp Từ cười lạnh một tiếng, nhìn Hoắc Thù nói: "Đại tẩu, ngươi không biết, lúc trước chúng ta......"

Nhị thái thái thấy hai tỷ muội lôi kéo Hoắc Thù cáo trạng, da đầu tê rần, đặc biệt là nơi này còn có người ngoài, hơn nữa Nhiếp Tư là thứ nữ nhị phòng, nếu nàng ta làm ra chuyện gì, cũng là người mẹ cả như nàng phải mất mặt. Lập tức vội nói: "Các ngươi hôm nay chơi cả ngày ở bên ngoài, hẳn cũng mệt mỏi rồi, muốn đi nghỉ ngơi trước không?"
Hai tỷ muội Nhiếp Từ sau khi bị đánh gãy lời nói thì có chút không cao hứng, bất quá các nàng theo tầm mắt Nhị thái thái nhìn lại, lúc này mới chú ý đến Hứa Điềm, liền hừ một tiếng, quyết định một lát nữa lại cáo trạng.

Hứa Điềm là người tâm cao khí ngạo, thấy mấy tỷ muội Nhiếp gia tỷ tuy rằng thần sắc trên mặt không biểu hiện gì rõ ràng, nhưng đúng là đang đề phòng nàng, cũng không chào đón nàng, vốn nàng cũng không muốn đi theo Hoắc Thù lại đây, nhưng mà ngại ý tứ mẫu thân, biết mẫu thân muốn cho nàng tạo quan hệ cùng Hoắc Thù, nhưng bị người ta ghét bỏ như vậy,  trong lòng nàng cũng khó chịu, lập tức trực tiếp đứng dậy cáo từ rời đi.

Hoắc Thù cũng không giữ nàng lại, kêu một ma ma đưa nàng trở về, quan tâm nói: "Điềm muội muội nghỉ ngơi cho tốt, không có việc gì cũng đừng chạy loạn, đỡ cho nương phải lo lắng."
Hứa Điềm nghe được lời này, sắc mặt càng khó coi, hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Thấy nàng đi rồi, trong lòng Nhị thái thái nhẹ nhàng thở ra.

Nhiếp Từ nhìn nhìn Nhị thái thái, đôi mắt chuyển nhanh như chớp, tò mò hỏi: "Đại tẩu, vì sao tẩu dẫn nàng lại đây?"

Hoắc Thù cười cười, tâm bình khí hòa nói: "Vừa rồi giữa đường gặp được nương, nàng muốn đi tìm Hoàng Thượng, bảo ta dẫn Điềm muội muội về nghỉ ngơi trước."

Nghe được lời này, đám người Nhị thái thái mới biết vì sao vừa rồi nàng dẫn Hứa Điềm lại đây, nếu là do Ý Ninh trưởng công chúa mở miệng, Hoắc Thù làm con dâu, cũng không thể trực tiếp cự tuyệt, nếu không cũng như đánh vào mặt Ý Ninh trưởng công chúa

Chuyện Tam hoàng tử phi ngày hôm qua, Ý Ninh trưởng công chúa ra mặt cho nàng, hơn nữa Ý Ninh trưởng công chúa cũng là trưởng bối, nếu đã mở miệng thì Hoắc Thù xác thật không có lý do từ chối
Mấy tỷ muội Nhiếp Từ tuy cảm giác được tổ phụ tổ mẫu không mấy ưa thích Ý Ninh trưởng công chúa, nhưng các nàng không biết ân oán năm đó, chỉ cho rằng Ý Ninh trưởng công chúa tái giá mới chọc đến bọn họ không vui, hơn nữa những năm gần đây, hai bên đều không có đi lại, số lần gặp mặt cực ít, cũng không có giao tình gì, giống như một người xa lạ, cho nên đối với Hứa Điềm cũng không có cảm xúc ưa thích hoặc chán ghét gì

Lập tức mấy tỷ muội không lại để ý tới đến Hứa Điềm vừa rời đi, hai tỷ muội Nhiếp Từ cùng Nhiếp Du ngươi một lời ta một ngữ bắt đầu cáo trạng.

Hôm nay ba tỷ muội Nhiếp Từ đi theo đám người Tứ công chúa cùng cưỡi ngựa du ngoạn, bất quá lúc các nàng đi nửa đường, Nhiếp Tư liền đề nghị rời đi, không đi theo Tứ công chúa, bên phía Tứ công chúa đi theo một đám người, mênh mông cuồn cuộn, cũng không có gì để xem
Hai tỷ muội Nhiếp Từ tuổi tác đều không lớn, việc hôn sự cũng không gấp, trong lòng đối với việc này cũng không có khái niệm gì, đều biết hôm nay hai vị công chúa mới là vai chính, các nàng nhiều lắm cũng chỉ là khách, liền nghe theo lời nàng ta nói, chỉ theo ở phía sau đuôi, chuẩn bị tìm cơ hội đi chơi.

Nào ngờ khi Tứ công chúa bọn họ gặp phải bầy khỉ, mấy người các nàng đang ở phía sau, vừa lúc gặp  những con khỉ do thị vệ xua đuổi lại đây, ngựa của Nhiếp Tư là con ngựa đầu tiên bị kinh hách, mang theo nàng chạy như điên. May mắn Ngũ hoàng tử tới kịp thời, không chỉ cứu được Nhiếp Tư, hơn nữa còn cho thị vệ bên người hắn cùng thị vệ bên phía Tứ công chúa cùng nhau bắn chết những con khỉ đó, gϊếŧ chết hơn phân nửa, còn một nửa bị dọa chạy đi.

Nói tới đây, Nhiếp Từ có chút bất mãn hừ nói: "Lúc ấy đại tỷ được Ngũ hoàng tử điện hạ ôm rất chặt nha, muội muội nhìn bộ dáng Ngũ hoàng tử tựa hồ đối với đại tỷ  cũng thực dụng tâm, giống như riêng lại đây cứu đại tỷ thì phải"
Lúc trước không cảm giác, sau đó hai tỷ muội lại ghé vào cùng nhau nói thầm, cảm thấy Ngũ hoàng tử tới quá mức kịp thời, vừa tới liền bay thẳng đến ôm Nhiếp Tư đi.

Nhiếp Tư nhấp môi, khuôn mặt có chút hồng, cũng không biết là xấu hổ hay là tức giận, thần sắc lạnh lùng, nói: "Tam muội muội chớ có nói bậy, giữa ta cùng với Ngũ hoàng tử điện hạ thanh thanh bạch bạch, nếu lời này truyền ra ngoài, ta chết cũng không sao, nhưng nếu huỷ hoại danh dự Ngũ hoàng tử điện hạ........"

Nói, ý vị thâm trường nhìn các nàng.

Hai tỷ muội Nhiếp Từ cùng Nhiếp Du quả nhiên thần sắc biến đổi, ngay cả Nhị thái thái cùng Nhiếp Tuệ cũng khẩn trương lên.

Hoắc Thù có chút ngoài ý muốn,  nhìn ngày thường Nhiếp Tư này không rên một tiếng, không ngờ tới tài ăn nói của nàng lợi hại như thế, một câu liền chế trụ được mấy người.
Nàng nhịn không được cười một cái, nói: "Thì ra là hôm nay Ngũ hoàng tử cứu Tư muội muội, việc này ta sẽ nói với thế tử, đến lúc đó để hắn chuẩn bị lễ vật thật tốt để cảm tạ Ngũ hoàng tử."

Sắc lạnh trên mặt Nhiếp Tư nháy mắt biến mất sạch sẽ, thần sắc có vài phần khó hiểu, nhìn Hoắc Thù, trong mắt chợt lóe qua hoảng loạn. Bất quá nàng thực nhanh liền trấn định trở lại, thấp giọng nói: "Đại tẩu, ta cùng Ngũ hoàng tử điện hạ thật sự không có gì, hôm nay phát sinh chuyện như vậy, Ngũ hoàng tử điện hạ vừa lúc chạy tới, ơn cứu giúp của Ngũ hoàng tử cứu, lòng ta rất cảm kích"

Hoắc Thù cười tủm tỉm nhìn nàng, cũng không nói chuyện.

Nhiếp Tư thấy thế, trên mặt lộ ra vài phần tức giận, sau đó cúi thấp mặt, không có nói gì thêm

Đám người Nhị thái thái cùng Nhiếp Từ thấy thế đều có chút ngoài ý muốn.
Ngày thường các nàng cũng đã biết qua bản lĩnh của Nhiếp Tư, tục ngữ nói chó hay sủa là chó không cắn, chó cắn người là chó không sủa, Nhiếp Tư ngày thường không buồn hé răng, nhưng nếu nàng phản kích, tỷ muội Nhiếp Từ đều không phải đối thủ của nàng. Bởi vì Nhiếp Nhị lão gia vô cùng sủng nàng, địa vị của nàng ở nhị phòng còn cao hơn đích nữ Nhiếp Tuệ, Nhiếp Tư cũng rất nắm chắc, mấy tỷ muội Nhiếp Từ căn bản không phải đối thủ của nàng.

Nào ngờ hiện tại, Hoắc Thù chỉ nói mấy câu vô cùng đơn giản liền có thể trả trở về cho nàng, tuy nói là mượn thế Nhiếp Ngật, nhưng Hoắc Thù là thê tử Nhiếp Ngật, là thế tử phu nhân trong phủ, nàng làm như vậy cũng không có vấn đề gì, cho dù trong lòng Nhiếp Tư có ủy khuất, muốn tìm Nhiếp Nhị lão gia cáo trạng thì Nhị lão gia cũng quản không được đứa cháu dâu này
Sau khi hiểu rõ điểm này, hai tỷ muội Nhiếp Từ không biết đã có bao nhiêu vui mừng, ngay cả Nhị thái thái trong lòng cũng có chút hả giận.

Hoắc Thù ngồi cùng các nàng ở lều đến chạng vạng, sau khi thấy thời gian không còn sớm lắm, biết đêm nay đế hậu bên kia hẳn là sẽ không lại mở tiệc, để cho người dọn cơm, mọi người cùng nhau ăn tối rồi về nghỉ ngơi

Đi trong doanh địa, cảm giác không khí chung quanh so với ban ngày còn muốn khẩn trương hơn, Hoắc Thù biết hiện tại không nên đi tìm hiểu cái gì, cho nên cũng không biết sự việc hôm nay đã tra đến đâu, chỉ có thể chờ Nhiếp Ngật trở về.

Nhiếp Ngật trở về thì đêm đã khuya.

Hoắc Thù vốn muốn đợi hắn trở về, ai biết chờ một chút liền ngủ mất rồi, cho đến lúc Nhiếp Ngật lên giường, ôm nàng vào trong lòng ngực, mới làm nàng giật mình tỉnh lại.
"Tố Tố, mệt mỏi liền cứ ngủ trước"

Nhiếp Ngật nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, vừa nãy đã nghe nha hoàn gác đêm nói nàng chờ mình đến ngủ quên

Hoắc Thù thay đổi tư thế thoải mái ở trong lòng ngực hắn, hỏi: "Chàng vì sao trở về trễ như vậy? Có phải  Hoàng Thượng phái chàng đi tra sự tình hôm nay đúng không?"

Nhiếp Ngật ừ một tiếng, hôm nay phát sinh sự việc nhìn như ngoài ý muốn, nhưng cũng quá trùng hợp, hoàng đế không chỉ phái người Hình Bộ đi tra, mà còn phái hắn cùng Vinh Thân Vương đi, bởi vì muốn đi đến nơi khá xa, cho nên mới trở về trễ một ít.

"Có phát hiện gì sao?" Hoắc Thù lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh.

Nhiếp Ngật xoa xoa nàng đầu, "Ở đâu mà có thể tra nhanh như vậy? Nếu chỉ là việc ngoài ý muốn còn tốt, nếu là người làm, có thể giấu diếm được tướng sĩ dọn dẹp núi rừng, xua bầy khỉ tới nơi này mà không bị người phát hiện, phỏng chừng đã có dự mưu từ sớm, sẽ không lưu lại chứng cứ gì nhiều, còn phải cẩn thận điều tra"
Hoắc Thù sau khi nghe xong, cũng biết việc này khó giải quyết.

Tiếp theo, Hoắc Thù ghé vào bên tai hắn, nhỏ giọng đem việc  Hoàng Hậu mang thai nói cho hắn, tuy lúc ấy Hoàng Thượng đã hạ lệnh không được để lộ ra ngoài, nhưng trước nay Hoắc Thù không nghĩ giấu Nhiếp Ngật việc gì

Nhiếp Ngật cũng có chút giật mình, tiếp theo liền rũ mắt xuống, bắt đầu suy tư.

Chuyện Hoàng Hậu có thai, sự tình  trọng đại, cũng không trách Khánh Nguyên đế đầu tiên liền hạ lệnh không cho truyền ra ngoài, cần chờ thai vị của Hoàng Hậu an ổn, đến khi hài tử trong bụng Hoàng Hậu bình an không có việc gì mới tuyên bố ra ngoài. Đứa nhỏ này mặc kệ là nam hay nữ, đều là con chính thê, ý nghĩa phi phàm, hơn nữa hiện giờ Khánh Nguyên đế đã qua tuổi bốn mươi, tuy vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh, nhưng rốt cuộc so không được thời điểm tuổi trẻ, hài tử trong bụng Hoàng Hậu xác thật là hài tử có được lúc tuổi già.
Nếu thai này là công chúa còn đỡ, nếu là hoàng tử......

Nhiếp Ngật đã có thể tưởng tượng được trên triều đình chấn động, cùng với bộ dáng không cam lòng của những hoàng tử đó

Hắn nhịn không được nhếch khóe môi, thật rất muốn thai trong bụng Hoàng Hậu là hoàng tử, như vậy rất thú vị.

Hoắc Thù không biết hắn suy nghĩ cái gì, nàng cũng không quản, tiếp theo đem việc hôm nay của Nhiếp Tư cùng Ngũ hoàng tử nói với hắn, "Nghe ý tứ bọn Tam muội muội, tựa hồ như Tư muội muội cùng Ngũ hoàng tử là có quen biết"

Một cô nương khuê các vậy mà có quen biết với hoàng tử, quen biết khi nào, ngược lại làm người khác rất tò mò. Đương nhiên, Hoắc Thù nghĩ đến việc của mình cùng Nhiếp Ngật trước kia, cảm thấy Nhiếp Tư nếu ở nơi nào đó trùng hợp quen biết Ngũ hoàng tử, cũng có thể lý giải được
Chỉ là nàng cảm thấy mục đích của Ngũ hoàng tử thật không đơn giản.

Nhiếp Ngật sau khi nghe xong, không có chút kinh ngạc nào, nhàn nhạt nói: "Việc này nàng không cần phải xen vào, mặc kệ hắn đi."

Hai vợ chồng nằm trong chăn nói chuyện một hồi lâu, sau khi đem sự việc hôm nay kể đến không sai biệt lắm, Nhiếp Ngật thơm thơm môi nàng, khàn khàn nói: "Tứ công chúa phát sinh chuyện như vậy, cữu cữu định là không còn tâm tư lại tiếp tục kiểm tra những người đó, ngày mai lại chờ một ngày, ngày kia sẽ liền trở về. Ngày mai nàng không cần đi nơi nào hết, ở trong doanh địa đợi là được."

Hoắc Thù lên tiếng.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***

Vinh Thân Vương phi cũng đợi đến hơn nửa đêm, mới chờ được Vinh Thân Vương trở về.

Vinh Thân Vương hôm nay cùng Nhiếp Ngật đi vào núi rừng tra xét, chạy cả ngày bên ngoài đến hơn nửa đêm mới trở về, cũng mệt mỏi vô cùng, nhìn thấy Vinh Thân Vương phi còn chưa có nghỉ ngơi, kinh ngạc nói: "Nàng vì sao còn chưa nghỉ?" Sau đó nghĩ đến cái gì, vỗ vỗ tay nàng nói: "Nàng không cần lo lắng, hôm nay ta chỉ đi cùng Thế Cẩn tra xét việc bầy khỉ"
Vinh Thân Vương phi tiến lên hầu hạ hắn rửa mặt, cho hắn dùng ít nước canh chắc bụng rồi mới đem việc hôm nay nữ nhi được Ngu Tam Lang ra tay trợ giúp nói cho hắn.

Hôm nay khi xảy ra chuyện, Vinh Thân Vương liền hỏi nữ nhi trước, sau khi biết nữ nhi không có việc gì mới rồi vội vội vàng vàng rời đi cùng Nhiếp Ngật, nào biết còn có nội tình, may mắn Ngu Tòng Tín lúc ấy trợ giúp, trong lòng đối với hắn cũng có vài phần hảo cảm.

Vinh Thân Vương phi nhìn hắn một cái, nói: "Ta nghe nói Ngu Tam Lang kia dáng vẻ đường đường, thân thủ bất phàm, hiện tại tuy rằng chức vị không cao, nhưng nhìn là người có bản lĩnh, tiền đồ về sau chắc không tệ."

Vinh Thân Vương vuốt hàm râu đẹp dưới cằm, cười nói: "Ngu Tam Lang này ta biết, xác thật là một nhân tài, hoàng huynh đối với hắn có ấn tượng không tồi, chỉ cần hắn có thể bảo trì phong độ như hiện nay, tiền đồ trong tương lai nhất định không thấp."
Nghe được lời này, trong lòng Vinh Thân Vương phi vừa lòng vài phần, hỏi: "Vương gia đã gặp qua hắn?"

"Gặp qua vài lần, tiểu tử này cho người ta ấn tượng không tồi, nhìn không giống con cháu nhà võ tướng, ngược lại như là con cháu dòng dõi thư hương"

Có thể làm người ta nói hắn như con cháu thư hương môn đệ, có thể thấy được hẳn là người quân tử khiêm khiêm, bộ dáng kia định là không lầm.

Vinh Thân Vương phi trong lòng nghĩ, nói tiếp: "Nhưng mà ta nghe nói năm nay hắn đã hai mươi, thế nhưng còn chưa có định thân, như thế có chút kỳ quái."

Nghe được lời này, Vinh Thân Vương nhịn không được cười rộ lên, "Chuyện này ta biết, hình như trước kia khi hắn ở Tây Bắc đã định thân rồi, ai biết cô nương định thân khi sắp sửa rước qua cửa lại chịu tang mẫu, sau đó lại trong lúc giữ đạo hiếu làm ra việc thiếu kiềm chế, sau khi Ngu gia biết được việc này, liền cho người tới cửa từ hôn, việc hôn sự của Ngu Tam Lang cứ bị trì hoãn như vậy"
Vinh Thân Vương cùng Khánh Nguyên đế cảm tình không tệ, nhiều năm như vậy vẫn có thể được hoàng đế tín nhiệm cũng không phải đơn giản, hắn vẫn luôn làm theo ý tứ hoàng đế, chỉ cần chuyện hoàng đế quan tâm, hắn cũng tự giác quan tâm. Hắn thấy hoàng đế ca ca sau khi kiểm tra Ngu Tòng Tín thoạt nhìn rất vừa lòng, nên cho người đi tìm hiểu vị Ngu Tam Lang này, hơn nữa xưa nay Ngu gia hành sự ngay thẳng lỗi lạc, đặc biệt là loại chuyện này, Ngu gia cũng không cho rằng do mình sai nên cũng không có giấu giếm gì, cho nên chỉ cần người dụng tâm tìm hiểu đều có thể biết.

Vinh Thân Vương phi sau khi nghe xong, cũng cảm thấy chuyện này liên quan gì đến Ngu Tòng Tín, hôn sự này từ rất tốt

Vinh Thân Vương rốt cuộc bất tri bất giác phản ứng lại, nhìn về phía Vương phi, "Vương phi không phải là......"
Vinh Thân Vương phi gật đầu, "Ta cảm thấy Ngu Tam Lang này không tồi, muốn gặp hắn, nếu có thể, ngược lại còn muốn vì Tú Tú định ra hôn sự"

Vinh Thân Vương lập tức không cao hứng, "Tú Tú tuổi còn nhỏ mà, giữ lại hai năm cũng không có gì." Lúc này ấn tượng trong lòng đối với Ngu Tòng Tín lập tức chao đảo

Đối với một phụ thân sủng ái nữ nhi của mình mà nói, giống loài tên gọi con rể này, chính là nam nhân thúi đoạt mất nữ nhi của bọn họ, trước nay không thích nổi

"Nói bậy gì đó?" Vinh Thân Vương phi không cao hứng nói: "Tú Tú năm nay đã mười sáu, lại giữ hai năm liền mười tám, đến lúc đó nam nhi tốt tuổi tương đương đều đã bị người khác chọn hết rồi, chàng muốn về sau nữ nhi phải đi nhặt lại đồ dư của người khác, sau đó phải gả cho người dưa méo táo nứt? Đừng nói với ta về sau chàng sẽ nuôi nàng, rồi sau đó sẽ để nhi tử cũng tiếp tục nuôi nàng, lời này ta không thích nghe, bằng không lúc trước cha mẹ ta nuôi ta là được rồi, ta cũng không cần gả chàng"
Vinh Thân Vương thấy mặt nàng xụ xuống, còn nói lại việc năm đó, lập tức túng quẫn, lấy lòng lôi kéo tay nàng nói: "Vương phi nói đúng, tuổi Tú Tú xác thật đã lớn, nên định thân rồi, nếu Ngu Tòng Tín kia dám bắt bẻ khuê nữ chúng ta, bổn vương đi đánh hắn một trận, để hoàng huynh bãi quan hắn."

Vinh Thân Vương phi cười như không cười mà nhìn hắn, thấy hắn không ý kiến, tiếp tục nói: "Đương nhiên, ta muốn thấy Ngu Tam Lang này trước mới được, khuê nữ nhà chúng ta, cho dù phải gả, cũng phải gả cho người đối xử tốt với nàng"

"Vương phi nói rất đúng, nàng yên tâm, ngày mai bổn vương cho người đi tra xét kỹ càng tỉ mỉ một phen, nếu không tốt, tuyệt đối không để hắn cưới Tú Tú của chúng ta." Nói tới đây, ngữ khí Vinh Thân vương đã trở nên hung tợn.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
nhamy111: Dạo này công việc của mình hơi bận rộn nên thời gian edit truyệm bị eo hẹp một chút, mình sẽ cố gắng hết sức nhưng nếu ko up được đều đặn thì các bạn thông cảm nha. 😊

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây