Lâm Đường bị nguồn sáng bất ngờ làm chói mắt, nhưng cậu vốn có thói quen cúi đầu để giảm bớt cảm giác tồn tại nên cũng chẳng ngẩng đầu lên. Quản Trạch Thành đứng cách Lâm Đường hơn hai mét, “ế” một tiếng, hỏi: “Có điện à?” Dư Tắc gật đầu: “Có, tao xem vòi nước rồi, cũng có nước luôn.” Nghe vậy, Kiều Phỉ bèn xách hành lý của mình lên: “Vậy mọi người lên cất đồ trước nhé? Tôi và Mục Mục ở một phòng, ok nhỉ?” Chuyến đi này chỉ có Kiều Phỉ và Tiết Mục Mục là con gái, đương nhiên không ai có ý kiến gì. Kiều Phỉ cũng chỉ nhân tiện hỏi một câu chứ không có ý định xin ý kiến của mọi người.
Dứt lời, cô xách luôn va li của Tiết Mục Mục lên, nói: “Đi thôi, Mục Mục, chúng ta lên trước.” Tiết Mục Mục lịch sự cười với những người còn lại: “Tôi và Phỉ Phỉ lên trước nhé.” Bấy giờ, Lâm Đường mới hơi ngẩng đầu, cẩn thận nhìn về phía Tiết Mục Mục.
Tiếc là động tác của cậu quá chậm, chỉ nhìn được bóng lưng của đối phương.
Lâm Đường hơi thất vọng, đành phải cúi mặt xuống như ban đầu.
Đúng lúc này, cậu như nghe được tiếng cười từ người bên cạnh.
Hơi nghiêng đầu, cậu trông thấy phần cằm và khóe miệng khẽ nhếch lên của nam sinh đứng ngay bên cạnh mình. Lâm Đường thu lại tầm mắt trong trạng thái lo sợ và nghi hoặc.
Cậu nghi ngờ những gì mình vừa thấy chỉ là ảo giác, trên đường tới đây, nam sinh này chưa từng cười một lần nào.
Song cậu lại không dám liếc sang để xác nhận, sợ đối phương đã nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của mình.
Nói thật, đứng cạnh nam sinh này khiến Lâm Đường hơi mất tự nhiên: đối phương quá cao. Hoặc do cậu quá lùn. Hai nữ sinh đã quyết định chung phòng, những phòng khác chính là để phân chia cho đám nam sinh còn lại.
Dư Tắc thản nhiên lấy một cái xúc xắc trong túi ra: “Đổ xúc xắc, số lớn nhất ở cùng số bé nhất, hai người còn lại chung một phòng.” Dư Tắc là người đầu tiên đổ xúc xắc.
Cái xúc xắc lăn trên bàn một lúc, cuối cùng, sáu chấm màu xanh lam hướng lên trên.
Quản Trạch Thành tiện tay nhận lấy quăng một cái, chấm đỏ duy nhất ngửa lên trời. Mọi chuyện đã xong, Dư Tắc chẳng cần bảo Lâm Đường đổ xúc xắc đã quyết định chia phòng.
Hắn nói với người đứng bên cạnh cậu: “Chu Trần Dật, mày ở cùng phòng với Lâm Đường, ok không?” Chu Trần Dật khẽ nâng cằm, coi như đồng ý. Lâm Đường hơi căng thẳng.
Chu Trần Dật là bạn của Dư Tắc, trước hôm nay, hai người bọn cậu chưa từng gặp nhau.
Hơn nữa, hình như Chu Trần Dật không thân thiện lắm, suốt một đường tới đây, cậu chỉ nghe hắn nói duy nhất ba câu. Nhưng Lâm Đường không có quyền lựa chọn, hoặc có thể nói, ý kiến của cậu không quan trọng.
Cậu vốn là người kéo thêm cho đủ quân số mà. Nếu không phải do trường Đại học yêu cầu sinh viên tích cực hoạt động xã hội thì người ngại giao tiếp lại hơi lập dị như Lâm Đường chắc chắn sẽ không chạy tới tham gia loại thám hiểm nhà ma đáng sợ thế này.
Lúc Dư Tắc nói với giọng gần như ra lệnh “tập hợp tại cổng số 7, mang đầy đủ quần áo theo” cậu cũng không có gan từ chối. Hành lý Lâm Đường mang theo không nhiều, nhưng cậu trời sinh yếu ớt, hiển nhiên là người cuối cùng xách được va li lên lầu.
Khi đi ngang qua phòng Dư Tắc và Quản Trạch Thành, cậu nghe thấy giọng nói khó chịu của Quản Trạch Thành vang lên sau cánh cửa: “Sao mày lại gọi Lâm Đường tới đây? Nó thì làm được cái gì…” Lâm Đường chỉ thoáng dừng chân rồi lại tiếp tục xách va li đi về phía trước.
Quản Trạch Thành và Dư Tắc không thích thấy mặt cậu, cậu biết.
Dù sao một hotboy trường như Dư Tắc cũng không có khả năng để ý đến hạng tôm tép như cậu, nguyên tắc này đương nhiên cậu hiểu. Nói đến chuyện Dư Tắc là hotboy trường, Lâm Đường lại bất giác nghĩ tới Tiết Mục Mục.
Thực ra cũng không phải cậu hoàn toàn không muốn tham gia hoạt động này.
Lúc nghe tin Tiết Mục Mục cũng đi, Lâm Đường hơi mừng thầm.
Tiết Mục Mục là đại mỹ nữ, gần như sống trong một thế giới hoàn toàn khác với cậu.
Nếu không phải trường hợp đặc biệt, hai người sẽ không có cơ hội đụng mặt. Đương nhiên Lâm Đường biết mình không xứng với Tiết Mục Mục.
Cậu hiểu mình chính là loại nam sinh không được con gái hoan nghênh: vóc dáng thấp, tính cách âm u, mặt mũi cũng không đủ đẹp trai.
Thế nên cảm xúc Lâm Đường dành cho Tiết Mục Mục đa phần là ngưỡng mộ chứ không phải yêu thích.
Cậu chỉ đơn giản là cảm thấy vui vì được tham gia cùng một hoạt động với đối phương. Vì đang nghĩ tới Tiết Mục Mục nên lúc đẩy cửa phòng, khóe môi Lâm Đường hơi cong lên.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của cậu lập tức đông cứng: trong phòng, Chu Trần Dật đang cởi quần áo.