Tan việc, Viên Miêu đi lên xe buýt, đi về nhà. Hai tuần không gặp Bình Bình, cô cảm thấy rất lo lắng.
Trong hai tuần qua, lúc rảnh rỗi, cô mua cho Bình Bình một chút thức ăn, đồ chơi cùng sách thiếu nhi, cho Bình Bình khi gặp mặt, ôm Bình Bình trong tay, có cảm giác rất hạnh phúc.
Cô cảm giác được điện thoại của mình đổ chuông liên tục, nhưng ngay cả nhìn cô cũng không có nhìn.
Việc trở về nhà giống như một mũi tên, giao thông ngày thứ sáu bị tắc đường, có vẻ như rất chậm.
Lúc Viên về đến nhà, trời đã tối. Lôi Diệp biết buổi tối cô sẽ về, nghe thấy tiếng động bên ngoài, Bình Bình đã nhào ra mở cửa. Ánh sáng ở ngoài hành lang rất tối, nhưng chỉ cần nghe âm thanh này, Viên Miêu cảm thấy cả thế giới đều trở nên sáng.
Cô đem đồ đưa cho Lôi Diệp, cúi người ôm thằng bé một cái, dùng sức hôn thằng bé hai cái: “Con có nhớ mẹ không?” Bình Bình cũng dùng sức hôn lại cô hai cái, làm cho mặt cô dính đầy nước bọt, giọng lanh lảnh nói: “Có ạ.” Viên Miêu ôm Bình Bình vào nhà, chính là không buông bỏ được ra, Lôi Diệp ân cần nhìn hai người, trong nhà tràn ngập tiếng nói xôn xao.
Bình Bình ngồi ở trong lòng của Viên Miêu, kể cho cô tất cả chuyện mà thằng bé coi là chuyện quan trọng, chỗ có một chú mèo nhỏ, chỗ có rau muống nở hoa, về chuyện ăn uống, tắm rửa, nói liên tục đến lúc lên giường, còn chưa muốn đi ngủ.
Viên Miêu không thể làm gì khác hơn là nói: “Binh Bình, nên đi ngủ rồi.” Bình Bình kéo tay cô không buông: “Mẹ, tối nay mẹ ngủ với con nhé.” Không được.
Bà ngoại lớn tuổi, cơ thể không tốt, không thể để cho bà ngoại ngủ ở ghế sa lon được.” Bình Bình chu môi, trông có vẻ không vui.
Viên Miêu lại an ủi thằng bé: “Bà ngoại là mẹ của mẹ.
Mẹ yêu bà ngoại, giống như Bình Bình yêu mẹ vậy, Bình Bình có hiểu không?”
Bình Bình suy nghĩ một chút, ôm cổ cô: “Mẹ, mẹ nói, tất cả các người mẹ đều yêu con của mình sao?” Viên Miêu giật mình: “Sao vậy Bình Bình? Sao lại hỏi câu này?” Bình Bình im lặng. Viên Miêu hỏi lại một lần, Bình Bình nói: “Đôi khi con nghĩ, tại sao mẹ ruột lại muốn vứt bỏ con? Bà ấy nhất định không thương con.” Viên Miêu dùng sức ôm chặt thằng bé: “Không phải vậy, Bình Bình, mẹ của con là có nỗi khổ riêng.” Bình Bình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Có thật không? Làm sao mẹ biết?” Viên Miêu nói: “Là thật, mọi chuyện liên quan đến Bình Bình, mẹ đều biết.” Đã hai ngày trôi qua, năm tháng yên bình.
Viên Miêu nói có thể làm thủ tục nhận nuôi Bình Bình, người trong nhà đều rất vui vẻ.
Lôi Diệp nói: “Tùy con nghĩ, có trẻ con, trong nhà rất náo nhiệt.” Viên Miêu đang cù lét Bình Bình, liền đổi tay sang bên cạnh, cù lét khắp người của Bình Bình, trong nhà tràn đầy tiếng cười. Thứ hai, mọi người trong nhà dậy rất sớm.
Trong âm thanh dặn dò của Lôi Diệp, Viên Miêu đưa Bình Bình ra ngoài.
Cô đã hẹn với viện trưởng Dương, muốn đến sớm.
Cuối tuần, cô còn đặc biệt mua thêm vài gói kẹo ngon, chuẩn bị chia sau khi đăng ký thủ tục thành công. Trên đường đi, Viên Miêu căn dặn nhiều lần, nếu Bình Bình nhìn thấy viện trưởng Dương, nhất định phải hỏi thăm sức khỏe.
Bình Bình rất nghe lời, vừa nhìn thấy viện trưởng Dương, lập tức nhảy tới ôm chân bà ấy: “Viện trưởng, con có thể gặp lại bà rồi.” Viện trưởng nhìn cách ăn mặc, nước da, mọi thứ đều tốt hơn so với lúc ở Viện mồ côi nhiều, khuôn mặt ửng hồng, một đôi mắt đen như hạt đậu đang nhìn bà chớp chớp, nhất thời trong lòng vui mừng, ôm thằng bé: “Bé ngoan, nhìn thấy con như vậy, bà rất yên tâm.” Viên Miêu chạy tới định ôm thằng bé: “Viện trưởng, để tôi ôm, Bình Bình đang lớn dần, gần đây thằng bé khá nặng, để tôi ôm.” Viện trưởng Dương không để bụng: “Không sao, thời gian sau này sẽ có cô ôm.
Tôi ôm thằng bé, dự tính chỉ được lần này.” Còn nói: “Người khác luôn nói chia ly là không tốt, chỉ có lần chia ly này, mỗi khi nhìn thấy một đứa bé có gia đình, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc.” Hai người vừa nói chuyện, vừa đi tới cửa làm việc.
Phía bên kia cùng viện trưởng Dương lên tiếng chào, Viên Miêu nhanh chóng đưa tài liệu còn thiếu tới, bên kia kiểm tra, nói: “Được rồi, đưa cho tôi sổ hộ khẩu của cô.” Viên Miêu sửng sốt: “Phải có sổ hộ khẩu sao?” “Đúng vậy.” Viện trưởng Dương nói: “Ôi, tôi quên nói với cô.
Nếu không chúng tôi đợi ở đây, cô trở về lấy.” Viên Miêu sững sờ tại chỗ, khóe miệng mấp máy nói: “Tôi đi gọi điện thoại một chút.” Viên Miêu để xa điện thoại trước khi bấm, mới gọi điện thoại.
Đầu bên kia trả lời, nhưng không kiên nhẫn: “Cô có chuyện gì? Tôi đang họp.” Viên Miêu lấy hết can đảm: “Chư Nhất Hành, hộ khẩu của anh có ở đây không? Có thể cho tôi mượn một chút?” Đầu bên kia bình tĩnh một lúc: “Cô muợn nó làm gì?” “Nhận nuôi Bình Bình cần phải có sổ hộ khẩu.
Tôi mới nhớ ra….
hộ khẩu của tôi vẫn còn ở chỗ của anh, chưa có chuyển đi.” “Cô ở chỗ nào?” “Cục dân chính.” Đầu dây bên kia tắt máy, Viên Miêu thở phào một cái, lập tức lại căng thẳng, nhất định không được để cho anh ta nhìn thấy Bình Bình. Chờ đợi là khó chịu nhất, Viên Miêu không dám đi tới, sợ bọn họ sẽ hỏi chi tiết.
Cô một mình đợi ở cửa, bốn mươi phút sau, một chiếc xe quen thuộc đi vào, Chư Nhất Hành từ trên xe bước xuống, trong tay không có thứ gì. Viên Miêu tiến lên chào hỏi: “Cảm ơn anh.” Ánh mắt của Chư Nhất Hành đầy lạnh lùng. Viên Miêu còn nói: “Anh yên tâm, tôi đoán bọn họ chỉ xem qua một chút.
Tôi vừa rồi mới hỏi qua, chỗ đăng ký hộ khẩu phải ở nơi đang sinh sống, dưới sự giám sát của công an.
Bọn họ chính là xem một chút, sẽ không thêm Bình Bình vào sổ hộ khẩu của anh.
Hôm nay làm xong thủ tục nhận nuôi, tôi sẽ về Giang thành, đem hộ khẩu của tôi tách ra.” Sắc mặt của Chư Nhất Hành tối sầm lại, anh ta nhếch mép cười: “Viên Miêu, cô chưa nghĩ ra.
Tôi chẳng qua là tới nói cho cô, hộ khẩu của cô không có trong hộ khẩu của tôi.” Viên Miêu kinh ngạc: “Không có trong hộ khẩu của anh? Anh? Anh tách hộ khẩu của tôi ra?” Vẻ mặt của Chư Nhất Hành thoáng chốc có sự cô đơn: “Đúng là nghĩ như vậy.
Cô yên tâm, chuyện này không phải do tôi làm, tôi không thèm làm chuyện như này.” “Vậy, có chuyện gì xảy ra?” “Đi tù, hộ khẩu của cô tự động liền bị hủy.” Viên Miêu ngơ ngác nhìn anh ta: “Anh nói cái gì?” Viên Miêu giống như đầu bị đổ một chậu nước tuyết, đứng ngồi không yên: “Anh nói cái gì?” Chư Nhất Hành không nói gì nữa, chỉ nhìn cô. Chư Nhất Hành cảm thấy đau lòng, anh ta theo bản năng đưa tay lên, muốn chạm vào mặt cô, một giọng nói trong trẻo “Mẹ.” cắt ngang suy nghĩ của hai người. “Mẹ.” Bình Bình sốt ruột không kém, chạy đi tìm mẹ.
Thằng bé kêu, hướng về phía Viên Miêu chạy tới, Sàn nhà trơn trượt, thằng bé không để ý, lập tức ngã nhào một cái.
Viên Miêu trong nháy mắt bình tĩnh, chạy tới, ôm lấy thằng bé: “Bình Bình, bị ngã đau không?” Bình Bình ngã và đầu gối rất đau, thằng bé giả vờ làm ra dáng vẻ mạnh mẽ: “Không có sao, mẹ, không sao, con không đau.” Viên Miêu cảm thấy Chư Nhất Hành đứng bên cạnh mình, vội vàng che đi khuôn mặt của Bình Bình trong vòng tay mình, ôm thằng bé muốn đứng lên.
Nào ngờ thằng bé quá nặng, còn có chút huyết áp thấp, mới đứng lên, hai mắt đã tối sầm lại, có chút run rẩy. “Cẩn thận.” Tiếng hét trầm giọng của người đàn ông, bả vai cô bị anh ta ôm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình Bình từ bả vai cô ló ra, một lớn một nhỏ, bốn mắt nhìn nhau. Viên Miêu ổn định lại, theo bản năng đổi tay ôm Bình Bình, khuôn mặt của Bình theo đó đổi vị trí. Viên Miêu rời khỏi vòng tay ôm trong ngực của Chư Nhất Hành, nhỏ giọng nói câu “Cảm ơn.” Viện trưởng Dương cũng chạy tới bên cạnh. “Thế nào rồi?”
Viên Miêu thận trọng nói: “Hôm nay không làm nữa, hộ khẩu của tôi không còn nữa.” “Không còn?” Viện trưởng Dương đang định lên tiếng, đột nhiên nhận ra Chư Nhất Hành, bà ấy chỉ vào anh ta: “Cậu, cậu không phải ——” Viên Miêu cũng không còn tâm trạng để nói chuyện khác, chỉ hướng về phía viện trưởng Dương nói: “Thật xin lỗi viện trưởng, hôm nay làm phiền bà một lần không được gì cả.
Tôi vốn cũng không phải người ở Vân thành, hộ khẩu của tôi có chút rắc rối.
Chờ mấy ngày nữa đem tới, được không?” Viện trưởng Dương đồng ý.
Viên Miêu ôm Bình Bình, đi đến cửa phục vụ lấy lại tài liệu, lại làm việc cùng nhân viên một lần nữa.
Viện trưởng Dương rất nhiệt tình, còn tưởng cô bởi vì không làm được nên thất vọng, liền nói: “Không sao, làm việc mà, hồ sơ lại nhiều, chạy lại vài lần là chuyện bình thường.” Viên Miêu cười nói: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy giống như vậy, lại để bà đi một chuyến, thật ngại.” Đưa viện trưởng Dương đi, Viên Miêu liền trở nên lạnh lùng, phải ngồi xe ô tô. Chư Nhất Hành nói: “Cô đi đâu vậy?” “Không cần anh quan tâm.” “Viên Miêu, cô quên lúc mới vừa rồi cầu xin tôi ở trong điện thoại sao?” Viên Miêu quay người lại: “Anh đây là muốn tôi cảm ơn anh? Được, cảm ơn anh Chư tổng.
Tuy nhiên, tôi thật sự không biết, anh không nói ở trong điện thoại, nhất định phải tự mình đến nói với tôi, là để nhìn thấy tôi rồi cười nhạo.” Trong lòng của Chư Nhất Hành như nghẹt thở, nhưng trên mặt lại cười tươi: “Ồ? Cô ngược lại lại hiểu ra, quả nhiên là yêu tôi nhiều năm như vậy.” Viên Miêu nói: “Đúng vậy.
Chư tổng nói như vậy, đơn giản chính là nhấn mạnh tôi đã không có mắt nhiều năm như vậy? Tôi sớm biết mình là người như vậy, nếu không cũng không dẫn sói vào nhà.” Cuối cùng Chư Nhất Hành không nhịn được nữa: “Viên Miêu, đừng tưởng ở trước mặt của trẻ con, tôi không thể làm gì được cô.” Tiếng gầm này của Chư Nhất Hành, Viên Miêu nhớ tới còn đang ôm Bình Bình trong lòng.
Cô vỗ Bình Bình một cái và nói: “Bình Bình đừng sợ, mẹ sẽ đưa Bình Bình về nhà.” “Viên Miêu!” Viên Miêu quay đầu lại: “Không phiền Chư tổng.
Chúng tôi một nhà ba người, không mong muốn gặp Chư tổng.”