Khúc Hoán Hoa

4: Chương 4


trước sau

Có khi mười ngày, có khi hai ba tháng, Ô Vũ mới tới một lần.

Lúc tới rồi cũng không có số ngày ở lại cố định, dăm ba ngày, lâu nhất cũng không quá bảy ngày.

Bạch Dực rất buồn bực, cô cũng mới học sơ sơ cách nhóm lửa chưa lâu, khả năng điều chỉnh lửa càng nực cười hơn. Ở điều kiện không có bếp ga thế này, tài nấu ăn vốn chẳng đặc biệt là bao của cô càng trở nên thê thảm đáng buồn.

Nhưng Ô Vũ luôn ăn bữa cơm đơn giản với vẻ mặt bình tĩnh, lúc dựng chuồng trâu chuồng dê lại càng bình tĩnh hơn, thậm chí chàng ta còn đốn gỗ chẻ củi cho cô, xếp đâu vào đấy.

Khi mùa Đông gần tới, chàng ta hững hờ nói, “Công việc của ta sắp kết thúc rồi, sẽ được nhàn hẳn một thời gian.”

“Việc gì?” Bạch Dực thuận miệng hỏi.

“Giết người.”

Bạch Dực làm rơi cái sọt đang cầm, những hạt lạc vung vãi đầy đất. “… Cái gì?” Cô nghi mình nghe nhầm.

“Ta là sát thủ.” Giọng điệu của Ô Vũ rất lặng lờ, tựa như chỉ đang bàn về thời tiết.

Bạch Dực hơi hé miệng, trợn tròn mắt. “… Cái nghề này, cũng quá… không tốt lắm đúng không?”

“Đúng là không tốt thật.” Ô Vũ lại còn đồng ý với cô, “Nhưng có phải được chọn đâu. Tổ tiên ta đã làm bao đời, nghề gia truyền khó mà bỏ được.”

Hai người họ cứ nhìn nhau như thế, đọ mắt một lúc lâu.

“Cô sợ à?” Ô Vũ phá vỡ sự yên lặng.

“Không mà.” Bạch Dực gãi gãi đầu, “Tôi chỉ cảm thấy giết người không tốt thôi.”

“Ta cũng cảm thấy không tốt.” Giọng điệu của Ô Vũ rất ôn hòa, “Cho nên sau khi giết ai đấy, ta sẽ nghĩ cách cứu một kẻ khác.”

Bạch Dực chỉ vào chóp mũi mình, Ô Vũ gật gật đầu, “Giống cô đấy, không 100 cũng được 80.”

Gia tộc của Ô Vũ là gia tộc thích khách tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, nghe nói có thể ngược dòng đến thời Xuân Thu Chiến Quốc. Thật ra chàng ta không có hứng thú với chuyện giết người, nhưng sinh ra trong gia tộc như thế thì cũng đành chịu. Từ năm 12 tuổi, chàng ta đã thực hiện nhiệm vụ đầu tiên.

Nhưng cảm giác giết người rất quái dị và khó chịu. Đến tận lúc chàng ta cho đi 20 lượng bạc, cứu một gia đình tị nạn khỏi cảnh chết đói, chàng mới thấy dễ chịu hơn, từ đó chàng ta hình thành thói quen kì lạ này.

Nhưng ám sát không lần được vết, nên rất ít chuốc thù, lúc cứu người thì lại cứu phải rất nhiều kẻ địch.

Cứu đàn ông, gã ta sẽ cảm thấy ơn sâu khó báo, thành ra lại muốn làm thịt chàng ta mọi nơi mọi lúc. Cứu phụ nữ, ả lại khóc lóc la lối đòi lấy thân báo đáp, không đồng ý thì không chịu, giở đủ mọi thủ đoạn.

Cũng có kẻ được cứu trợ qua ải tạm thời, nhưng một năm sau chàng ta quay về thăm hỏi, người vẫn nghèo hèn mạt hạng như cũ, nằng nặc đòi chàng ta phải giúp đỡ.

Những kẻ làm màu làm mè không phải là cá biệt, còn những người thực sự nhớ ơn thì mười lần chẳng có lấy một, khiến chàng ta cảm thấy vô cùng nực cười.

Chàng ta vốn tưởng Bạch Dực cũng như vậy… Nhìn đôi bàn tay bàn chân nõn nà kia, chắc hẳn cô ta cũng là dạng nhà giàu miệng ăn núi lở. Kết cục tốt nhất của cô ta sẽ là gả cho nhà người. Nhưng ở ngôi làng trên núi giữa rừng rậm này, có lẽ cô ta còn chẳng thể trở thành vợ nhà nông.

Chàng ta hoàn toàn không ngờ cô lại quấn mảnh vải rách quanh tay, làm việc với bàn tay đầy những vết bọt nước, sống một cuộc đời rất thú vị, nồng nhiệt rộng lượng tiếp đón chàng ta, lại không muốn bắt vạ chàng ta.

Căn nhà cũ nát của cô, chàng ta ở rất sung sướng. Bữa cơm nhà chẳng ra đâu vào đâu cô nấu, chàng ta ăn rất ngon miệng.

“Số anh đúng là xui thật. Cứu phải những kẻ linh tinh vớ vẩn ấy.” Bạch Dực tràn trề thương cảm, “Công việc thì nhiều nguy hiểm, chỗ này của các anh lại không có bảo hiểm lao động.”

“Bảo hiểm lao động?” Mặt Ô Vũ đầy vẻ hoang mang.

Bạch Dực bối rối một hồi, “Anh đã tận mắt thấy tôi xuất hiện thế nào… Tại sao anh lại không sợ?”

“Đó là ảo thuật chứ gì?” Ô Vũ vẫn bình tĩnh như trước giờ, “Ở kinh thành, ta từng thấy người ta hái đào trên trời xuống. Cha ta nói đó là món nghề ảo thuật. Chẳng lẽ không phải?”

“Không phải.” Bạch Dực trả lời chắc nịch.

Vẻ mặt Ô Vũ vẫn không thay đổi. Là một sát thủ cao cấp, nhẫn nại không kích động là kỹ năng rèn luyện cơ bản nhất, tuyệt đối không thể dễ kinh ngạc ngỡ ngàng. “Vậy bao giờ cô rảnh thì kể từ từ ta nghe là được. Nói về chuyện chúng ta vừa bàn trước đã. Cô có sợ không? Sợ thì về sau ta không tới nữa.”

“Anh có muốn giết tôi đâu, sao tôi phải sợ?” Bạch Dực gãi gãi đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc, “Anh còn cứu tôi mà. Không nhờ anh giúp tôi 20 lượng, có lẽ tôi đã chết đói rồi. Nghề anh làm nguy hiểm lớn như thế, lỡ có ngày chết thật, anh xem thử có thể kêu bạn bè người thân đánh tiếng cho tôi, tôi cũng sẽ tới đưa tiễn hồn anh.”

Ô Vũ nở nụ cười lần đầu.

“Nếu ta lỡ vận bị bắt, nếu không phơi thi, thì sẽ lăng trì, nhà ta cũng tuyệt đối không liệm xác cho ta. Lòng ta xin nhận ý tốt của cô.”

“Vậy hay là anh cứ để tôi cho.” Bạch Dực cười ngượng nghịu, “Tôi sẽ gắng đi liệm xác cho anh.”

Ô Vũ im lặng.

Thật lâu sau, chàng ta mới mở miệng, “Đông này ta không nhận đơn giết người.” Sau đó bỏ đi.

Khi mùa Đông tới, Ô Vũ cũng tới.

Chàng ta chẳng những tới một mình, mà còn mang theo một nhóm người tới xây nhà. Chỉ trong 10 ngày ngắn ngủi, họ đã dựng xong một tòa nhà trúc vừa tinh xảo vừa rộng rãi. Nhưng có lẽ năng lực thấu hiểu của chàng ta có vấn đề, bởi vì chàng ta vẫn chỉ thiết kế đúng một gian phòng ngủ. Lầu hai vốn chỉ có vách ngăn nửa vời, nay đã thành căn hộ thông tầng theo kiểu cổ trang. Thang dây trở thành thang trúc, có thể kéo hoặc thả một cách nhẹ nhàng bằng tời. Hơn nữa, chàng ta còn chu đáo treo một tấm mành thêu đầy Xuân Lan Thu Cúc, nhìn từ lầu dưới tuyệt đối không thể thấy lầu trên.

Bạch Dực gãi gãi đầu, chẳng phải tục lệ thời cổ nghiêm lắm sao?

“Chưa chắc ta sẽ ở lại đây.” Ô Vũ cho cô xem chiếc giường tre của mình, hướng dẫn cô cách cất nó đi. “Nếu ta không ở đây, cô cứ cất chiếc giường này đi, vẫn có thể sinh hoạt bên dưới được. Nhưng cô ngủ lầu trên vẫn hơn… Kẻo ta không ở đây, nhỡ kẻ trộm vào, thì cũng đỡ chuốc họa… Còn nếu là kẻ gian,” Chàng ta kéo Bạch Dực lên lầu, chỉ vào một cái giá đèn trên tường, “Ấn vào động cơ, cô sẽ thấy một con nhím hình người.”

Bạch Dực nghe mà lạnh toát sống lưng. May mà tư thế ngủ của cô rất yên… Nhưng thôi, cứ tìm cái bàn hay tủ gì mà ngăn vẫn hơn. Kẻo lỡ bất cẩn thế nào, mình biến thành bia thì quả là tai bay vạ gió.

“…Thế này tôi lại nợ anh thêm ân tình rồi.” Bạch Dực hơi rầu rĩ.

“Vậy nấu thêm mấy bữa cơm đi.” Ô Vũ nói nhẹ tênh, “Ta thích ăn.”

[HẾT CHƯƠNG 4]

trước sau
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây